“Chẳng phải anh muốn kể chuyện của anh cho em nghe à?”
“Ngày đó anh đã nói vậy mà.”
Nghe Kiều yeutruyen.net Tri Niệm nói vậy, Tần Dập ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thuý nhìn thẳng vào cô. Tóc của anh hơi dài, phần tóc trên trán thường che mất đi đôi mắt của anh.
Cô vén tóc mái của anh ra, làm cho đôi mắt kia soi chiếu hình dáng của mình. Kiều Tri Niệm ôm ghì lấy cổ Tần Dập, anh chiều theo vòng tay qua eo bế cô lên.
Anh dựa vào giường, cô dựa vào người anh.
“Ba mẹ yeutruyen.net lớn tuổi rồi mới có anh, sau khi sinh anh xong thì thân thể của mẹ thường rất yếu, không bao lâu sau thì qua đời. Năm anh mười lăm tuổi, ba của anh cũng mất. Chú bác trong dòng họ cho rằng anh vẫn còn nhỏ, không đủ năng lực thừa kế thế lực nhà họ Tần. Lúc đó, chỉ có chủ nhân nhà họ Lục là Lục Cảnh đã nể tình bậc cha chú mà chịu giúp anh.”
Giọng điệu của anh không hề nặng nề, giống như đang kể lại chuyện của người khác vậy. Kiều Tri Niệm ôm sát lấy anh, dùng thân thể mềm mại truyền hết dịu dàng cho đối phương.
Lòng cô chua xót, ánh mắt nhòe đi.
Với uy thế của Tần Dập hiện tại, Kiều Tri Niệm khó mà tưởng tượng ra được dáng vẻ anh bất lực vào thời niên thiếu ngây ngô ấy. Cô chỉ cảm thấy mười lăm phải là tuổi hồn nhiên ngây thơ, nhưng anh thì không chỉ biến thành trẻ mồ côi mà còn phải chịu ác ý từ thế giới của những người trưởng thành.
“Khi anh mười tám tuổi, nhờ sự trợ giúp của anh ấy mà anh đã hoàn toàn làm chủ nhà họ Tần, cũng dần có tên tuổi ở Đông Nam Á. Sự lớn mạnh của nhà họ Tần đã ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều gia tộc khác, trong đó có gia tộc Neil. Bọn họ đã ở Đông Nam Á mấy trăm năm, ngoài quyền thế bị nhà họ Tần cướp đi còn thì còn cả thể diện trăm năm của gia tộc. Sau khi gia chủ qua đời, gia chủ mới lên nhậm chức của gia tộc Neil rất bất mãn với anh. Từ đó nhà họ Tần và gia tộc Neil bắt đầu tranh cướp địa bàn.”
“Nok?” Cô gái nghiêng đầu hỏi anh.
Tần Dập gật đầu, ánh mắt vẫn không gợn sóng như cũ.
“Anh ta là một đồ điên.”
Tên của Nok giống như cái chốt mở, làm giọng điệu của người đàn ông trở nên tàn nhẫn.
“Anh ta ghen ghét với tất cả mọi thứ anh có, cũng biết được điểm yếu người của anh. Cho nên bốn năm trước, anh ta đã ra tay với nhà họ Lục. Sau khi bắt trói chị dâu rồi đốt lửa ở nơi giam chị ấy, anh cả của anh chạy tới cứu rồi hai người không thể chạy thoát ra được.”
Ký ức về quá khứ khiến ánh mắt bình tĩnh của anh cuối cùng cũng có chút dao động. Người đàn ông nhắm mắt lại, không muốn để Kiều Tri Niệm nhìn thấy tia máu nơi đáy mắt.
“Dựa vào tính cách của anh ấy, có lẽ vốn cũng không nghĩ tới chuyện có thể thoát ra ngoài hay không.”
“Lúc ấy Duy Duy chỉ mới mười bốn tuổi, giữa chị dâu và Duy Duy, anh ấy đã chọn vợ của mình.”
Kiều Tri Niệm nghẹn ngào, không chỉ Tần Dập, mà cả Lục Duy cũng đều là những đứa trẻ mất đi người thân từ khi còn nhỏ. Bọn họ không có nơi để nương tựa, muốn tranh cướp thứ gì thì chỉ có thể tự mình cố gắng. Những thủ đoạn tàn nhẫn và bản chất vô tình đó thật ra chỉ là mánh khóe để mưu sinh.
“Lúc em ở nước Z, Nok đã từng tìm đến anh trai của em. Anh ta muốn một nhà chi tiền, một nhà chi lực để đối phó với nhà họ Tần.”
Từng câu từng chữ của anh xâm nhập vào lòng Kiều Tri Niệm, cô bật dậy từ trong lòng anh. Ánh mắt nhìn Tần Dập chứa đầy nghi vấn, cô thật sự muốn nhanh chóng biết được đáp án.
“Yên tâm, anh trai của em không đồng ý với anh ta.”
Người đàn ông giang hai cánh tay ra ôm lại cô vào lòng.
Cô gái như trút được gánh nặng. Kiều Tri Niệm rất sợ anh trai của mình sẽ đồng ý với Nok, mà cho dù đã đồng ý rồi thì cô cũng không thể chấp nhận nổi.
Cô lại hỏi tiếp: “Tống Hoài Cẩn thì sao? Anh ấy có biết Duy Duy thích anh ấy không?”
“Hoài Cẩn là đứa trẻ do ba anh nhận nuôi lúc còn sống, cậu ấy lớn lên cùng anh, giống như em trai ruột. Sau khi ba anh qua đời, cậu ấy và anh cùng đi theo Lục Cảnh.”
Tần Dập lại nói: “Duy Duy nói với em là con bé thích cậu ấy?”
Hai người dựa sát vào nhau, lúc nói chuyện có thể cảm nhận được lồng ngực đối phương chấn động.
Cô gái chu miệng lắc đầu, tóc trên đỉnh đầu cọ vào cằm anh: “Cũng không hẳn, nhưng có lẽ lý do cô ấy rời đi vào hôm đó là do bị Tống Hoài Cẩn làm tổn thương.”
“Từ nhỏ Hoài Cẩn cũng sống không thoải mái gì, thân phận của cậu ấy từng bị rất nhiều người soi mói.”
“Nhưng giờ đã qua hết rồi.”
“Còn chuyện của cậu ấy và Duy Duy, anh sẽ không tham gia. Nếu anh cả vẫn còn sống thì cũng sẽ làm thế thôi.”
“Anh cả hiểu, chỉ là Hoài Cẩn không hiểu.”
Kiều Tri Niệm gối đầu lên ngực anh, ngửi vùng da lộ ra nơi cổ áo. Tần Dập không dùng nước hoa, trên người chỉ có mùi xà phòng, chỉ cần mùi hương này thôi cô cũng cảm thấy rất dễ chịu.
Yêu thích trào dâng từ lồng ngực, cô dịu dàng nói với anh: “Nếu em biết anh lúc anh mười lăm tuổi thì tốt rồi, em có thể ôm anh, an ủi anh.”
“Ha, ngốc quá.”
Người đàn ông bị lời nói của cô chọc cười, cảm xúc phiền muộn tan biến đi không ít.
“Lúc mười lăm tuổi anh cũng không lùn hơn bây giờ là bao, lúc đó em mới là một cô nhóc năm tuổi, ngay cả chân của anh cũng không thể ôm được.”
Anh vươn tay xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, in một dấu tay lên làn da non mềm ấy.
“Thế thì ôm một chân của anh cũng được.”
Cô khẽ rên ra tiếng, mềm mại tới mức làm lòng người đàn ông mềm nhũn.
“Em không xấu, cho nên phải bảo vệ bản thân thật tốt, đừng để người xấu làm em bị thương.”
“Vâng.”
Tần Dập dùng tay nâng đầu cô lên, trong đôi mắt kia có hình bóng của anh, cũng có những tia sáng nhỏ vụn.
Sau khi xác định Kiều Tri Niệm không sợ mình thì anh mới yên tâm.
Ai cũng có thể sợ anh, chỉ có cô là không thể.
“Ngày đó lần đầu tiên nhìn thấy em, tại sao anh lại mang em đi?”
Kiều Tri Niệm thường xuyên tự hỏi vấn đề này, cô không tìm ra đáp án, chỉ cảm thấy Tần Dập không phải là người lo chuyện bao đồng.
“Có lẽ là do tình yêu sét đánh.” Người đàn ông khẽ bật cười, đáp án này nghe giống như trả lời cho có lệ vậy.
Anh cũng không biết vì sao, có lẽ là do đôi mắt của cô quá trong sáng, có lẽ là do vẻ ngoài của cô quá xinh đẹp, có lẽ…
Nếu không thể nói rõ thì chắc đó chính là tình yêu sét đánh.
“Thật ra nếu hôm đó em không bị bọn chúng cho uống thuốc thì anh sẽ không chạm vào em.”
“Từ trước tới nay anh chưa từng xem thường em. Anh không nói chuyện yêu đương bừa bãi, nhưng khi muốn nói thì đó chính là tình cảm sâu đậm.”
Người đàn ông chống người dậy, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Sự thật không thể thay đổi, nhưng anh vẫn muốn nói cho cô biết.
Đôi mắt sâu thẳm của anh rủ xuống nhìn người con gái trong lòng, đồng tử màu đen và nâu phản chiếu hình bóng của đối phương. Dáng vẻ Tần Dập nghiêm túc nói lời yêu thương khiến Kiều Tri Niệm hoảng loạn, không dám nhìn anh, con nai nhỏ trong lòng cứ chạy loạn cả lên.
Kiều Tri Niệm vội lấy tay che ngực rồi quay đầu đi, thầm bảo không ổn rồi.
“Không già, không chỉ không già mà còn rất đẹp trai nữa…”
“Ngày đó anh đã nói vậy mà.”
Nghe Kiều yeutruyen.net Tri Niệm nói vậy, Tần Dập ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thuý nhìn thẳng vào cô. Tóc của anh hơi dài, phần tóc trên trán thường che mất đi đôi mắt của anh.
Cô vén tóc mái của anh ra, làm cho đôi mắt kia soi chiếu hình dáng của mình. Kiều Tri Niệm ôm ghì lấy cổ Tần Dập, anh chiều theo vòng tay qua eo bế cô lên.
Anh dựa vào giường, cô dựa vào người anh.
“Ba mẹ yeutruyen.net lớn tuổi rồi mới có anh, sau khi sinh anh xong thì thân thể của mẹ thường rất yếu, không bao lâu sau thì qua đời. Năm anh mười lăm tuổi, ba của anh cũng mất. Chú bác trong dòng họ cho rằng anh vẫn còn nhỏ, không đủ năng lực thừa kế thế lực nhà họ Tần. Lúc đó, chỉ có chủ nhân nhà họ Lục là Lục Cảnh đã nể tình bậc cha chú mà chịu giúp anh.”
Giọng điệu của anh không hề nặng nề, giống như đang kể lại chuyện của người khác vậy. Kiều Tri Niệm ôm sát lấy anh, dùng thân thể mềm mại truyền hết dịu dàng cho đối phương.
Lòng cô chua xót, ánh mắt nhòe đi.
Với uy thế của Tần Dập hiện tại, Kiều Tri Niệm khó mà tưởng tượng ra được dáng vẻ anh bất lực vào thời niên thiếu ngây ngô ấy. Cô chỉ cảm thấy mười lăm phải là tuổi hồn nhiên ngây thơ, nhưng anh thì không chỉ biến thành trẻ mồ côi mà còn phải chịu ác ý từ thế giới của những người trưởng thành.
“Khi anh mười tám tuổi, nhờ sự trợ giúp của anh ấy mà anh đã hoàn toàn làm chủ nhà họ Tần, cũng dần có tên tuổi ở Đông Nam Á. Sự lớn mạnh của nhà họ Tần đã ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều gia tộc khác, trong đó có gia tộc Neil. Bọn họ đã ở Đông Nam Á mấy trăm năm, ngoài quyền thế bị nhà họ Tần cướp đi còn thì còn cả thể diện trăm năm của gia tộc. Sau khi gia chủ qua đời, gia chủ mới lên nhậm chức của gia tộc Neil rất bất mãn với anh. Từ đó nhà họ Tần và gia tộc Neil bắt đầu tranh cướp địa bàn.”
Advertisement
“Nok?” Cô gái nghiêng đầu hỏi anh.
Tần Dập gật đầu, ánh mắt vẫn không gợn sóng như cũ.
“Anh ta là một đồ điên.”
Tên của Nok giống như cái chốt mở, làm giọng điệu của người đàn ông trở nên tàn nhẫn.
“Anh ta ghen ghét với tất cả mọi thứ anh có, cũng biết được điểm yếu người của anh. Cho nên bốn năm trước, anh ta đã ra tay với nhà họ Lục. Sau khi bắt trói chị dâu rồi đốt lửa ở nơi giam chị ấy, anh cả của anh chạy tới cứu rồi hai người không thể chạy thoát ra được.”
Ký ức về quá khứ khiến ánh mắt bình tĩnh của anh cuối cùng cũng có chút dao động. Người đàn ông nhắm mắt lại, không muốn để Kiều Tri Niệm nhìn thấy tia máu nơi đáy mắt.
“Dựa vào tính cách của anh ấy, có lẽ vốn cũng không nghĩ tới chuyện có thể thoát ra ngoài hay không.”
Advertisement
“Lúc ấy Duy Duy chỉ mới mười bốn tuổi, giữa chị dâu và Duy Duy, anh ấy đã chọn vợ của mình.”
Kiều Tri Niệm nghẹn ngào, không chỉ Tần Dập, mà cả Lục Duy cũng đều là những đứa trẻ mất đi người thân từ khi còn nhỏ. Bọn họ không có nơi để nương tựa, muốn tranh cướp thứ gì thì chỉ có thể tự mình cố gắng. Những thủ đoạn tàn nhẫn và bản chất vô tình đó thật ra chỉ là mánh khóe để mưu sinh.
“Lúc em ở nước Z, Nok đã từng tìm đến anh trai của em. Anh ta muốn một nhà chi tiền, một nhà chi lực để đối phó với nhà họ Tần.”
Từng câu từng chữ của anh xâm nhập vào lòng Kiều Tri Niệm, cô bật dậy từ trong lòng anh. Ánh mắt nhìn Tần Dập chứa đầy nghi vấn, cô thật sự muốn nhanh chóng biết được đáp án.
“Yên tâm, anh trai của em không đồng ý với anh ta.”
Người đàn ông giang hai cánh tay ra ôm lại cô vào lòng.
Cô gái như trút được gánh nặng. Kiều Tri Niệm rất sợ anh trai của mình sẽ đồng ý với Nok, mà cho dù đã đồng ý rồi thì cô cũng không thể chấp nhận nổi.
Cô lại hỏi tiếp: “Tống Hoài Cẩn thì sao? Anh ấy có biết Duy Duy thích anh ấy không?”
“Hoài Cẩn là đứa trẻ do ba anh nhận nuôi lúc còn sống, cậu ấy lớn lên cùng anh, giống như em trai ruột. Sau khi ba anh qua đời, cậu ấy và anh cùng đi theo Lục Cảnh.”
Tần Dập lại nói: “Duy Duy nói với em là con bé thích cậu ấy?”
Hai người dựa sát vào nhau, lúc nói chuyện có thể cảm nhận được lồng ngực đối phương chấn động.
Cô gái chu miệng lắc đầu, tóc trên đỉnh đầu cọ vào cằm anh: “Cũng không hẳn, nhưng có lẽ lý do cô ấy rời đi vào hôm đó là do bị Tống Hoài Cẩn làm tổn thương.”
“Từ nhỏ Hoài Cẩn cũng sống không thoải mái gì, thân phận của cậu ấy từng bị rất nhiều người soi mói.”
“Nhưng giờ đã qua hết rồi.”
“Còn chuyện của cậu ấy và Duy Duy, anh sẽ không tham gia. Nếu anh cả vẫn còn sống thì cũng sẽ làm thế thôi.”
“Anh cả hiểu, chỉ là Hoài Cẩn không hiểu.”
Kiều Tri Niệm gối đầu lên ngực anh, ngửi vùng da lộ ra nơi cổ áo. Tần Dập không dùng nước hoa, trên người chỉ có mùi xà phòng, chỉ cần mùi hương này thôi cô cũng cảm thấy rất dễ chịu.
Yêu thích trào dâng từ lồng ngực, cô dịu dàng nói với anh: “Nếu em biết anh lúc anh mười lăm tuổi thì tốt rồi, em có thể ôm anh, an ủi anh.”
“Ha, ngốc quá.”
Người đàn ông bị lời nói của cô chọc cười, cảm xúc phiền muộn tan biến đi không ít.
“Lúc mười lăm tuổi anh cũng không lùn hơn bây giờ là bao, lúc đó em mới là một cô nhóc năm tuổi, ngay cả chân của anh cũng không thể ôm được.”
Anh vươn tay xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, in một dấu tay lên làn da non mềm ấy.
“Thế thì ôm một chân của anh cũng được.”
Cô khẽ rên ra tiếng, mềm mại tới mức làm lòng người đàn ông mềm nhũn.
“Em không xấu, cho nên phải bảo vệ bản thân thật tốt, đừng để người xấu làm em bị thương.”
“Vâng.”
Tần Dập dùng tay nâng đầu cô lên, trong đôi mắt kia có hình bóng của anh, cũng có những tia sáng nhỏ vụn.
Sau khi xác định Kiều Tri Niệm không sợ mình thì anh mới yên tâm.
Ai cũng có thể sợ anh, chỉ có cô là không thể.
“Ngày đó lần đầu tiên nhìn thấy em, tại sao anh lại mang em đi?”
Kiều Tri Niệm thường xuyên tự hỏi vấn đề này, cô không tìm ra đáp án, chỉ cảm thấy Tần Dập không phải là người lo chuyện bao đồng.
“Có lẽ là do tình yêu sét đánh.” Người đàn ông khẽ bật cười, đáp án này nghe giống như trả lời cho có lệ vậy.
Anh cũng không biết vì sao, có lẽ là do đôi mắt của cô quá trong sáng, có lẽ là do vẻ ngoài của cô quá xinh đẹp, có lẽ…
Nếu không thể nói rõ thì chắc đó chính là tình yêu sét đánh.
“Thật ra nếu hôm đó em không bị bọn chúng cho uống thuốc thì anh sẽ không chạm vào em.”
“Từ trước tới nay anh chưa từng xem thường em. Anh không nói chuyện yêu đương bừa bãi, nhưng khi muốn nói thì đó chính là tình cảm sâu đậm.”
Người đàn ông chống người dậy, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Sự thật không thể thay đổi, nhưng anh vẫn muốn nói cho cô biết.
Đôi mắt sâu thẳm của anh rủ xuống nhìn người con gái trong lòng, đồng tử màu đen và nâu phản chiếu hình bóng của đối phương. Dáng vẻ Tần Dập nghiêm túc nói lời yêu thương khiến Kiều Tri Niệm hoảng loạn, không dám nhìn anh, con nai nhỏ trong lòng cứ chạy loạn cả lên.
Kiều Tri Niệm vội lấy tay che ngực rồi quay đầu đi, thầm bảo không ổn rồi.
eyJpdiI6IkdZRExKQjZnMDdhcm5JdStMTFJJblE9PSIsInZhbHVlIjoicEJWVE00UEk1MWIzd2xaZkhLXC80aGtSb3NOZmFXRTRxbGR3ekRTbEhUcmtjRm9kNzRIWkFIeWpRRkFOY0RTR3IiLCJtYWMiOiJjYWFlNjgxNmI5MDY2YjE3ZWI5ZTRhZTRiYmFhNmZmODQ1NzY0YjVmODQzMGIxNjZhZjQ4ZDEyYTk4OTIzYTg5In0=
eyJpdiI6IkdWQ3VxelViSnZZRmxVZnpzbTVlUmc9PSIsInZhbHVlIjoiWmZZRG1DQk9NeHZ4RFd4QkUzNU0rU2dUc2hSOEIzcXR5OE04bWVwaitBRkoyRTFwbjM1OWlDQyt6WENxaDAxanJWRjJ2WEdKcGxIbGNuMFl3U3RYZWRGQWtSZVRmY3pTTGREVkxqcUF2OFpEOWsxcWNLTlFUT0ZFeURVQUNqdkJoMWRTSmwzRWhTSXVPY2gxZFV3UTE5N0hRR0lHNVFNVVlXekl3ampXRFFsYUZUcEQybWVieFJWbVFTazF3cTBTOVhpWitibkJmYjRcL0YzZ1c0N3FHVlNCcE9nMVZlTERObE1WS2pnTU5cLzBNPSIsIm1hYyI6Ijk1MDNiYTc1MTExY2YyMjBhNzQ4NjgyYmQ1MDU0MDY5ZjM4MDNiYzBmNDU3ZmM5M2E2MTMxNjZhM2UyMDAyNTcifQ==
eyJpdiI6Inc1ajRSb1JEVHZubWYwVFd2eVhsWlE9PSIsInZhbHVlIjoiT2JwQTBPaURwKzllR29YQVZiSVMxYzl4XC9ZN2RxUHk1WGdUNHBZVG5oeXg0aTdleTltbG1jVnd2RjNJemx0bGgiLCJtYWMiOiIyZGUyZmMwZmZlODI4Mjc2YjhiMDJjMjcyMjViNjA3OTQxN2IwZWU1NWQ2YTcwN2ZlZTNhOWU2YTI1NTA0OTM2In0=
eyJpdiI6IjdQNzdPSXFvNzcwZkk3QkQ0M2VqUkE9PSIsInZhbHVlIjoiY0wwZis2d3NQK3gyZEJNcUJ0WEY0QllDMjhiSUx0K2RlQXZPTlQrTGZvMUNrZW1RQlNFOFd5djUwdVNpdGEwWnQzc215RldRZjZaWUdmVFkrV2FQNFRPSnlRXC93TGxrRW9HQXVPKytYTkY3UFFZaW9RTjM1OGx2cjdQenNFXC9Qc05IZFwvUnlhelZOUllqZ3pNbEhtczBCUTB1RXUrU1NqbG9CaXN5NjdGTGdpNElNWWt0NzgwaDQ4Y3pvRmRyb3hcLyIsIm1hYyI6ImY4MWNiZWE0Y2UzMDNiMGRkNGM1NzgzZGJlNGJiNGM3OTU3MjEzY2JmNzBhNDdhNzJiNjQ3NmI5ZTRmMWQzZjgifQ==
eyJpdiI6IjFCYUFpY1c0Zk9xWWFyaGZiTHFlQUE9PSIsInZhbHVlIjoidlhuUG1RblNwODIzVUdqOEZVWklNdXIzRDhlSWp4Z1wvNU5YeGRcL1c2ZHd5ZVM4Tlk1UDlPd0VwdnpUWDZCMFk5IiwibWFjIjoiZGM4ZWM3ZmZjMDBhNTFmMTdkZmYwMjk5NDgzYTdjNTMxOTZjNjc1NWIzYjJhNGEzMWQ1ODg5NGI2YzhmZWM3ZiJ9
eyJpdiI6ImJuckFFM1wvdDBlSnZxK3BvaUZRK1wvdz09IiwidmFsdWUiOiI1U1A1RFhMcTJFZHhRU1hJa0NEOWhEeXcxSFhqd3ZxbFpTSVJia0NhMFwvWkR0QlFCQndRUnFcL245U1pPZ0J2enZxczJmbjUzaFBzVGhaKzI1eEFOZ3pZVUg3TWNyVnlkNnZFdGhHV3ZJYkY1TjVIaXQ5eE15bjhnQWtNQ2l6TlwvVitlYXB4OEg1YnhxM0tkMWZJU2IweWFuSEc5UmpaVHlMMHVvSEVROFpsRjhrNWRvVnRhV08wMTU3bFJzZkQ2T3RsTlZUcnFONFZiSEpmSUd6ZWVGcElpVVRXalZvcnd0UEdDSGkzaDJlSnluVGdlZnozSUx5eFBRdmdXXC9OcUVkajJsbG9DOEtKRk1BUEpJT3VtTlFlMURHVUc1WWhsdFg2TFZzbm9YZll4N3dBbG5QNjh4TDFSZGVqNXhIeDJ5bjV2R2FKVXdjVXRPQ2lhZ1pOdGRqODR0dUdoWkNrR2dcLzdpaXVCbEhQbnFDWTJ2cHZHWmQ0ODU0R2N1Wjd6aldTdnNHRmpDdk0zNHJnekF6MkRLM1pLVVFtM081czRkOUZybWpKUmxSa0ZMU1RPMFVyMU5NdUhJbXNaTWRaTlRneklOSm1MZ2ZCTHhXUlFBQ1lGZFUwYU1CZGsrV3Njb0JLQWNad0lLdmtrN0RhV1FzTmxSNmZcL1JcL0hRVjljMGdQbjkiLCJtYWMiOiIyOGY5MGFjOGY0ZTNlYzAzMTU4ZWI0Y2Y2OGQwOTcyMTY0MzRmZjhjZjA3NjRmNWU3ZGVhODM0MjBlY2NiOTdiIn0=
eyJpdiI6IkxjcXkreWpISm9vWDU3a3lkTVwvU0pBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjdcL2FHN0c0NFwvT053ZFp3YTRBRFRXRzIzZHZ3R3p2a2xJaUM5ZnBSQTU3YmE2QTRyV3pwU1NnTG5SUG0zR2YyRiIsIm1hYyI6IjU3NmQ5YWVkMjI0MmFjZDY1MmIxNjc2MDYwY2U0MjZhOTgyMmY3MWYxNDllZGEzNDdlZjAxYWU2N2Q3YWRhOGQifQ==
eyJpdiI6InZtQTlualltWTFyV3dhUUNkT2RjWFE9PSIsInZhbHVlIjoiMDlsUGNSWlpPWWRHcHNuQk5FWEFsZkxRdEZ6QkpDS2sxR2EybXBpbmRVUGFlMU9hRTE1Y3dIQU5FMXNjaW1nUUcreWJOMFwvNHRHWmQwK3FJTll3cHlMOU9CQlA2YnMraU1scFVcL2lqZ0RhdFVZNnh4R2s1NVwvUWtkYUdNVjhaZ3JJbU1hSWgzVEVuR1oyYUZQZ2xkUWZSSE5McmFrSmRLSVZET2QyK2xGM2xmNFF5dERoZkg0ZVRoOUljNjJmVzZWMmUwZ3JPaEZiNnJrYVJTbXVtb1lucHMzdXAyWXhjRENZMWxBcG1mNm5SRT0iLCJtYWMiOiI0YzNjZmM5NTQ3NzYyNmMyNGNhMGEwYzI4Y2RhMDk1YzNiMjU4ODNmMmY0YzMxY2Q5NjBmZGNjYzkzN2ZlNGJiIn0=
eyJpdiI6InZMeGcxb2VhMTdSVTZibm5laUU0RFE9PSIsInZhbHVlIjoiM0RoOHY5QnQzSjdFNkFRM0JpNitTa04ySldPVVd3K0oybEc3WGdIK1pLa3l1ck5rQXYzWCtydHY0elRzaHRpNCIsIm1hYyI6ImFmNjUzYTNkMjc5YjRlYjQ3NTg1ZmNhMjRhYTY5OTE4NDdhNWM3NzY5MjcxMDNmZjEzZTE2Y2IwMjI5MWY5YmUifQ==
eyJpdiI6InZHNEM3M2VFOGt0MUVZZjhkbVwvc0pnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik5OajR5QmoyWEhUUVdxdjZjVFlmK0swdnZ5cnI2U3h3XC9QXC9EXC9Rd0tuVDJOakpSdFJLRTJxeTQrZWprbTBmYUZhaTVPTnVuNlcxOUpJRk1oYmR1T3lKS2xiVW0yZWdYSnFUdk16cHEyVW5TU0JvWWhYUG9pK1NZZ215WWk3dzNhWWVaaWJcL3pYSGRvM3VmaUFySGdSb2c9PSIsIm1hYyI6IjAzODE3Y2U3YjRkZDQ3YjE4MmQ0M2M5NjgzOTZiNDk4MTQzODA0OGNkMWJmZjBlMTM2MjIzZjA4ZWNmOTlkNzMifQ==
eyJpdiI6ImlhS0pYUFlGKzNUTG4wb1kwZlZ1Wnc9PSIsInZhbHVlIjoiQUpTR2VWUFVWS3o0Q2lMMHFyWmdvc1k2alwvWFwvKzlJdDg5cVpsR3hvR1NDRUlCQytTMXU0eEkyRFJGSmJaOEVoIiwibWFjIjoiZTM2ZmU3OWVkODFjZjE2MTVkN2ViZDU2ZWJkYzAzNjc3Yzg1NWQ4MDRjMGUyMjk4MWQzNjAyMTk2YWQwM2U2MCJ9
eyJpdiI6IjZQclN3V3ZOVTVNM2FyN0VINUtoRUE9PSIsInZhbHVlIjoiNkhXeXJJZU51T214VWhueTY2TWVNWlB1SFAwbTN3XC9pY0xCSEE0dFpqY2hRZjIxNWxLS3UzeE9lYzFQdDlyeFI0N0RhUGpWaFJtN2pwcGJIQ0VBckpnY20yXC9BUnhlRUc1XC8yR1wvOFFoMGI2RDh4ZVBkN1I2YU9UbTJyS1U2UysyVjZMSzNJRE9qSVNvT2pjcGx6VDd6OG5oU0pLOHVpXC94QmkwMUd4Vit5TFRzSmpsdE9NelZ3N09zV0tiWE1yUGZPbW0xbXlxZFVDbjFrbWVzSkN2TWtrVlRyVkh2Zm50TWdOQmdldVU2alBkOWE0KzVjOVZZK0VNVHVhN2J1RHVGNEViSVg5ZFZSZ2ZTY0g2bmJQUmZYYXZjczRFXC8wb0RMQmtCaHNheElXVHg1SGlhaVl3VHJzRGhqYjVFRDNualEiLCJtYWMiOiIwM2I1NTA1ZWZiMjQ2NWUxMWQ1N2ZkNjBhZTU3NjJmNWIwOGExNzI3NzI4MTdiYmQ2NWZhYTE5ZDU2ZTVjMDRkIn0=
eyJpdiI6IldRSXZxM1dGWTFxZityeFRTaTMxc1E9PSIsInZhbHVlIjoiQkMrVk9zMDloejJ6TXdmcG5IVWZKZGtkc3FnSzYzNEpcL29TYUh1ZHY0Z1J5Z2ZqSmtxYk55d0k1anh1TGFOZDgiLCJtYWMiOiI0MDM3ZjlhYzNhOWQzOTM2ZDBlOGZiNzJhZjRlMzMzNTU4NDJlYzFlYzVkMjVhZGVkZTFlNWQ1Mzc1ZmJlNzZjIn0=
eyJpdiI6IjZvTXRqMHJRXC9Ga1lkK0RlM0FEWDlBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjMxbjlZSDBMV3ppQ3VBVm40bGw2R3cySWR4d3ZMZmNtblpqRVZabG82UnNBb3J6aThWS2lFRmwwN3JcL1VyYXhyTUpHdXRPWSthbVpcL0tlclM2Y2YrZXZnNmFEbSs1Q3lXREpLb29iMTZnSHJNMHdudFM0Q25LVVlTWUdLc3k1djZPTXdJVWJ6Z1pFMDhpRTlIYUZNZXIrVU5UVTRjYm9jTXhtVk5wMnAwUGZYcHgwS2IxZmpOVVVncVJyTEhGb2F0c0VJbHNmSU5ISVlzVVwvTEdvdnZyWW5KbUNwUHo1V0xvU0pkS1VrSzEweCtUV1U5c2NFXC96R1VXY05PYzh5dW1HSDNcL2ZPTEg4RWpVQVJiR0l2bisrXC9RPT0iLCJtYWMiOiI3OWYwYTNlNDg0MmFmZjhjYjc5Y2RiYjI0NjY4MzMxNDExYWU4NjY4MTllZGEzMDk3ZDU5YmQyYmUwZjAxNTk4In0=
“Không già, không chỉ không già mà còn rất đẹp trai nữa…”
Danh sách chương