Bác sĩ nói Kiều Tri Niệm không bị thương nhưng vì thể trạng yếu, cộng thêm lo lắng quá mức mới dẫn đến hôn mê. Về phần tại sao lại quá lo lắng, bác sĩ tư lâu năm của nhà họ Hoắc chỉ cần nhìn qua trạng thái của mọi người là hiểu được.
Đến khi trời sắp tối thì Kiều Tri Niệm mới tỉnh lại. Hai ngày nay cô vẫn luôn không được nghỉ ngơi tốt, lần này có thể ngủ ngon như vậy là nhờ ngửi được mùi thuốc lá quen thuộc của người đàn ông.
Hai bố con nhà họ Hoắc bị Kiều Uyển Ninh nhốt ở ngoài cửa không cho vào, trong phòng chỉ có hai mẹ con. Kiều Tri Niệm dụi đôi mắt to mơ màng, cơn buồn ngủ vẫn chưa hoàn toàn tan đi. Cô liếc nhìn một vòng xung quanh, sau khi xác định người kia không còn ở đây nữa thì ánh mắt có hơi ảm đạm.
Kiều Uyển Ninh vừa là một người mẹ vừa là một người phụ nữ, thấy con gái nhìn quanh, sao có thể không biết cô đang tìm ai được. Bà thở dài nói: “Mẹ đuổi cậu ta đi rồi.”
“Mẹ….”
Vì đã ngủ một thời gian dài nên cổ họng Kiều Tri Niệm hơi khô, giọng nói khàn khàn.
Kiều Uyển Ninh cầm bình rót cho cô một cốc nước ấm: “Con thấy đỡ hơn chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi ạ.”
Kiều Uyển Ninh kéo tay con gái qua, vành mắt bà đỏ lên.
“Niệm Niệm, con có thể nói chuyện với mẹ được không?”
Đối mặt với người mẹ dịu dàng của mình, Kiều Tri Niệm đã bớt đi sự đề phòng. Tuy bố và anh trai rất gần gũi, nhưng vẫn có mấy lời cô không muốn nói với họ.
“Mẹ, Tần Dập, anh ấy không hề ép buộc con….”
“Con thích cậu ta à?”
Kiều Tri Niệm gật đầu, chợt cảm thấy tủi thân.
Kiều Uyển Ninh kéo cô vào lòng, hai mẹ con ôm nhau khóc không thành tiếng.
“Anh ấy đối xử với con rất tốt. Mẹ có thể nói với anh trai, bảo anh ấy đừng…..”
“Con biết anh trai rất quan tâm và yêu thương con, nhưng hôm nay, dáng vẻ của anh ấy rất đáng sợ.”
“Niệm Niệm, con có biết cậu ta là ai không?”
Sau khi sinh con gái, sức khỏe của Kiều Uyển Ninh rất kém, vậy nên bà hiếm khi ra ngoài, cũng ít tiếp xúc với những chuyện bên ngoài. Những chuyện liên quan đến Tần Dập cũng là do Hoắc Tri Hành nói cho bà biết.
“Con biết!”
“Anh ấy không phải người xấu, ít nhất đối với con thì không phải.”
“Đồ ngốc, nghỉ ngơi cho tốt đi. Lát nữa mẹ sẽ mang bữa tối lên, cố gắng ăn nhiều một chút, có biết không?”
“Dạ vâng.”
“Nằm xuống đi.”
Kiều Tri Niệm mới tỉnh lại nên Kiều Uyển Ninh không muốn nói chuyện quá lâu với cô. Bà đỡ Kiều Tri Niệm nằm xuống rồi đắp chăn lên, nhìn gương mặt non nớt của con gái rồi lại thở dài.
Hoắc Chính Kỳ và Hoắc Tri Hành đang ngồi ở phòng khách dưới lầu, vì bị cưỡng chế không được lên tầng, thế nên cả hai đã ngồi trên ghế sô pha suốt cả buổi chiều.
Hoắc Chính Kỳ cầm điếu xì gà, còn cái gạt tàn bên cạnh Hoắc Tri Hành đã đầy ắp tàn thuốc.
Kiều Uyển Ninh đi xuống tầng, ngồi đối diện họ, ra vẻ muốn bàn bạc.
“Đứa bé của Niệm Niệm, tôi quyết định giữ lại.”
“Vợ à… chuyện này…”
Kiều Uyển Ninh ngắt lời Hoắc Chính Kỳ: “Tôi không thể để con bé mất đi tư cách làm mẹ được, cho dù chỉ là có khả năng cũng không được.”
Hoắc Chính Kỳ dập điếu xì gà, ông đứng dậy đi tới rồi ngồi xuống cạnh vợ.
“Niệm Niệm còn trẻ như vậy đã có con, em bảo con bé sau này phải làm sao đây? Bây giờ nếu bỏ đứa bé đi thì ít ra con bé sẽ được tự do, cùng lắm thì chúng ta nuôi con bé cả đời.”
“Hai tên đàn ông thối tha mấy người làm sao có thể hiểu được chứ! Vậy sau này con bé lớn tuổi rồi thì phải làm sao? Bên cạnh không có một mụn con, cả đời đều không thể nào trải nghiệm được cảm giác làm mẹ, mấy người không phải phụ nữ thì sao hiểu được cảm giác đó.”
“Dù ông có là bố con bé cũng không thể quyết định cuộc đời thay nó được.”
“Sinh ra rồi, vậy coi như là người của nhà họ Hoắc. Nuôi một người cũng là nuôi, nuôi hai người cũng là nuôi, coi như để nó bầu bạn bên cạnh con bé….”
“Nhưng mà…”
Hoắc Chính Kỳ còn muốn nói gì đó, nhưng Kiều Uyển Ninh đã nhướng cao mày nhìn ông.
“Hoắc Chính Kỳ, tôi và ông đã ở bên nhau nửa đời rồi, cũng đã sinh cho ông một trai một gái. Tự ông kỹ đi, nếu giờ không có Tri Hành và Niệm Niệm thì sẽ ra sao? Ông sẽ cảm thấy thế nào?”
Miệng của Hoắc Chính Kỳ hơi run run, gương mặt điển trai cũng nhăn lại.
Ông không đặt nặng tư tưởng cổ hủ nối dõi tông đường, nếu như không có con thì ông và Kiều Uyển Ninh vẫn sẽ nương tựa vào nhau, nhưng dù sao cũng sẽ có tiếc nuối cả đời.
Hoắc Tri Hành vẫn im lặng không nói gì, anh hiếm khi hút thuốc, nhưng một gạt tàn đầy mẩu đầu thuốc trước mặt làm anh đau phổi.
Hôm nay, khi thấy Kiều Tri Niệm hôn mê, anh chỉ cảm thấy đầu óc của mình trống rỗng, dâng lên cảm giác áy náy khó nói nên lời.
Trước giờ anh luôn là kẻ khiêm tốn hòa nhã, giải quyết công việc dứt khoát, thế nhưng trong một tháng này, chính anh cũng không còn nhận ra bản thân cnữa.
Từ lúc phát hiện Kiều Tri Niệm mất tích đến khi tìm được người, khoảng thời gian đó dài như cả một thế kỷ. Hoang mang, lo lắng, sợ hãi và những cảm xúc chưa từng có trước đây đều tràn ngập làm anh mất khả năng kiểm soát, trở nên điên cuồng và cáu kỉnh. Hoắc Tri Hành chưa từng dùng đến thủ đoạn nhỏ nhặt để giải quyết vấn đề, thế mà lại bốc đồng tới mức cầm súng dẫn người đến thẳng cửa nhà của trùm thế giới ngầm Đông Nam Á, nghĩ lại mới thấy đúng là điên rồ.
Cơ thể nhỏ nhắn của Kiều Tri Niệm dựa vào bức tường cạnh cầu thang, cô yên lặng lắng nghe cuộc nói chuyện của ba người dưới tầng, một lát sau lại nhẹ nhàng quay về phòng.
Đến khi trời sắp tối thì Kiều Tri Niệm mới tỉnh lại. Hai ngày nay cô vẫn luôn không được nghỉ ngơi tốt, lần này có thể ngủ ngon như vậy là nhờ ngửi được mùi thuốc lá quen thuộc của người đàn ông.
Hai bố con nhà họ Hoắc bị Kiều Uyển Ninh nhốt ở ngoài cửa không cho vào, trong phòng chỉ có hai mẹ con. Kiều Tri Niệm dụi đôi mắt to mơ màng, cơn buồn ngủ vẫn chưa hoàn toàn tan đi. Cô liếc nhìn một vòng xung quanh, sau khi xác định người kia không còn ở đây nữa thì ánh mắt có hơi ảm đạm.
Kiều Uyển Ninh vừa là một người mẹ vừa là một người phụ nữ, thấy con gái nhìn quanh, sao có thể không biết cô đang tìm ai được. Bà thở dài nói: “Mẹ đuổi cậu ta đi rồi.”
“Mẹ….”
Vì đã ngủ một thời gian dài nên cổ họng Kiều Tri Niệm hơi khô, giọng nói khàn khàn.
Kiều Uyển Ninh cầm bình rót cho cô một cốc nước ấm: “Con thấy đỡ hơn chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi ạ.”
Kiều Uyển Ninh kéo tay con gái qua, vành mắt bà đỏ lên.
Advertisement
“Niệm Niệm, con có thể nói chuyện với mẹ được không?”
Đối mặt với người mẹ dịu dàng của mình, Kiều Tri Niệm đã bớt đi sự đề phòng. Tuy bố và anh trai rất gần gũi, nhưng vẫn có mấy lời cô không muốn nói với họ.
“Mẹ, Tần Dập, anh ấy không hề ép buộc con….”
“Con thích cậu ta à?”
Kiều Tri Niệm gật đầu, chợt cảm thấy tủi thân.
Advertisement
Kiều Uyển Ninh kéo cô vào lòng, hai mẹ con ôm nhau khóc không thành tiếng.
“Anh ấy đối xử với con rất tốt. Mẹ có thể nói với anh trai, bảo anh ấy đừng…..”
“Con biết anh trai rất quan tâm và yêu thương con, nhưng hôm nay, dáng vẻ của anh ấy rất đáng sợ.”
“Niệm Niệm, con có biết cậu ta là ai không?”
Sau khi sinh con gái, sức khỏe của Kiều Uyển Ninh rất kém, vậy nên bà hiếm khi ra ngoài, cũng ít tiếp xúc với những chuyện bên ngoài. Những chuyện liên quan đến Tần Dập cũng là do Hoắc Tri Hành nói cho bà biết.
“Con biết!”
“Anh ấy không phải người xấu, ít nhất đối với con thì không phải.”
“Đồ ngốc, nghỉ ngơi cho tốt đi. Lát nữa mẹ sẽ mang bữa tối lên, cố gắng ăn nhiều một chút, có biết không?”
“Dạ vâng.”
“Nằm xuống đi.”
Kiều Tri Niệm mới tỉnh lại nên Kiều Uyển Ninh không muốn nói chuyện quá lâu với cô. Bà đỡ Kiều Tri Niệm nằm xuống rồi đắp chăn lên, nhìn gương mặt non nớt của con gái rồi lại thở dài.
Hoắc Chính Kỳ và Hoắc Tri Hành đang ngồi ở phòng khách dưới lầu, vì bị cưỡng chế không được lên tầng, thế nên cả hai đã ngồi trên ghế sô pha suốt cả buổi chiều.
Hoắc Chính Kỳ cầm điếu xì gà, còn cái gạt tàn bên cạnh Hoắc Tri Hành đã đầy ắp tàn thuốc.
Kiều Uyển Ninh đi xuống tầng, ngồi đối diện họ, ra vẻ muốn bàn bạc.
“Đứa bé của Niệm Niệm, tôi quyết định giữ lại.”
“Vợ à… chuyện này…”
Kiều Uyển Ninh ngắt lời Hoắc Chính Kỳ: “Tôi không thể để con bé mất đi tư cách làm mẹ được, cho dù chỉ là có khả năng cũng không được.”
Hoắc Chính Kỳ dập điếu xì gà, ông đứng dậy đi tới rồi ngồi xuống cạnh vợ.
“Niệm Niệm còn trẻ như vậy đã có con, em bảo con bé sau này phải làm sao đây? Bây giờ nếu bỏ đứa bé đi thì ít ra con bé sẽ được tự do, cùng lắm thì chúng ta nuôi con bé cả đời.”
“Hai tên đàn ông thối tha mấy người làm sao có thể hiểu được chứ! Vậy sau này con bé lớn tuổi rồi thì phải làm sao? Bên cạnh không có một mụn con, cả đời đều không thể nào trải nghiệm được cảm giác làm mẹ, mấy người không phải phụ nữ thì sao hiểu được cảm giác đó.”
“Dù ông có là bố con bé cũng không thể quyết định cuộc đời thay nó được.”
“Sinh ra rồi, vậy coi như là người của nhà họ Hoắc. Nuôi một người cũng là nuôi, nuôi hai người cũng là nuôi, coi như để nó bầu bạn bên cạnh con bé….”
“Nhưng mà…”
Hoắc Chính Kỳ còn muốn nói gì đó, nhưng Kiều Uyển Ninh đã nhướng cao mày nhìn ông.
“Hoắc Chính Kỳ, tôi và ông đã ở bên nhau nửa đời rồi, cũng đã sinh cho ông một trai một gái. Tự ông kỹ đi, nếu giờ không có Tri Hành và Niệm Niệm thì sẽ ra sao? Ông sẽ cảm thấy thế nào?”
Miệng của Hoắc Chính Kỳ hơi run run, gương mặt điển trai cũng nhăn lại.
Ông không đặt nặng tư tưởng cổ hủ nối dõi tông đường, nếu như không có con thì ông và Kiều Uyển Ninh vẫn sẽ nương tựa vào nhau, nhưng dù sao cũng sẽ có tiếc nuối cả đời.
Hoắc Tri Hành vẫn im lặng không nói gì, anh hiếm khi hút thuốc, nhưng một gạt tàn đầy mẩu đầu thuốc trước mặt làm anh đau phổi.
Hôm nay, khi thấy Kiều Tri Niệm hôn mê, anh chỉ cảm thấy đầu óc của mình trống rỗng, dâng lên cảm giác áy náy khó nói nên lời.
Trước giờ anh luôn là kẻ khiêm tốn hòa nhã, giải quyết công việc dứt khoát, thế nhưng trong một tháng này, chính anh cũng không còn nhận ra bản thân cnữa.
Từ lúc phát hiện Kiều Tri Niệm mất tích đến khi tìm được người, khoảng thời gian đó dài như cả một thế kỷ. Hoang mang, lo lắng, sợ hãi và những cảm xúc chưa từng có trước đây đều tràn ngập làm anh mất khả năng kiểm soát, trở nên điên cuồng và cáu kỉnh. Hoắc Tri Hành chưa từng dùng đến thủ đoạn nhỏ nhặt để giải quyết vấn đề, thế mà lại bốc đồng tới mức cầm súng dẫn người đến thẳng cửa nhà của trùm thế giới ngầm Đông Nam Á, nghĩ lại mới thấy đúng là điên rồ.
eyJpdiI6IjNHNndIV21IU1wvdkE0bTJKejBzY013PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlJzUVpWK1Zzc3o3V2xTR0hiRGNwRCtSNkFzQ1I0b2xjZ292ZlwvUEJGVHhFVXpOQnZzaVVVUWlcLzU3YW9wK1NSSyIsIm1hYyI6ImUwMzhmYmM5Yzg5NDNmYTQyODQzODZmYjAzYWI0OGRkN2I1NmJiNGM3NmI5NjlhYzJkY2JmMzYwZmQyOTNkYjcifQ==
eyJpdiI6Ikh0VjdXdnpBcytXbThnaHRZZFwvcFdBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlFweXBrZ1dHTDVLK2tLc3VnSHdvcVJpdjFZdERwUEZxXC9DOWpFZmxSeHR6SDZnMUJKbCtOU3VyWjVzQnA0QWgxRU0xdHI4bG0yK3RWdnBQNk5UWGFTMnBLblNGT2Y4bm5XR0tucmlKclwvbmxySHNtdlpQeDFLOGJpXC9zTE92UjZxN3N1bjBoa1p4UEpOblBwVU43RGZkN3RvejEwWkYyRElReXBCUXZSUldPM2szRTZUNkJQRmM2TlJmcEx6RitscHRHMldCR1FhekRtVzVQN05OcGtFM1hzS1FqdmxoUlBkV1h1NjFldzhHa2dKeXpZbkJyY015bktUd2pnUlJjeFlwZXU3UGczM01HV09KYXFERVRiZ3l5VklqdCtvRXZWczAyQk1Remk3dU5BVnF2Z1B3SE9TT0lXTCtWQU1yczkzeHBYZWZuN3RcL1dQZkZMWnQ1Z3plb2U1aDdMSTViM3MwcUlXc2lIWkRPc1wvUm44T1I2M1BUTkRxeXNvM2k4aU10NVcwT0xpYUhTZ3Y1elJJMTBBMTZYeXI5WXprOWg1d2ttejE4VzJYamtUR25sMUlzd3I1cXhxZU1qTVVmSURzNDMwK1FUeDFvY29nTVRyMU1PUFpDU1d2cUl1MWxcL2ltODg3OEpZYld2bHdKZmlnbFV4Y2l2KzRpc1VtWlwvUXgwU2UyTkVlbkVlbGJzc0x0WFRhanFwNTYzNDlvMzRKY0pmTXUrajhsUUQ1em89IiwibWFjIjoiMjQ1Y2RiMWVjYmFkYTgwMjdmNTQxODE2NDUzM2EwN2M5MDg4NTJmYjljOWFkZmU1ZGJlY2NjMTNiZGE5YmRkYiJ9
eyJpdiI6IkJENWx1dVwvY0VObUR6eGpMV0xVMURnPT0iLCJ2YWx1ZSI6InowMXNQcnlPVE5JVVpRTUwxNm56UGFQTU1za0xhRkprQ04yYUEwSTI4Q0ZMMzRVNkYxWExWWmZSYzYweG9UZ1ciLCJtYWMiOiIwODMyMGM5Mzg1ZDdmNWJiMzk1ZTQwYWNhOTVmODAyMjhkZmQ5MGE1OWNkMTVjYjEyZDhjMmU5YTBkZGJmYzlmIn0=
eyJpdiI6ImtJSzQyZnhkdDJ4WlVxK1plK050TEE9PSIsInZhbHVlIjoiV2d4M0c0eFNHZFBDVUFpOEx4ZU5BbHVlc05PeThSQkVcL21NTDhXd0VVeHc0XC9EU0lmd1l3UWJtd1RBaStjM3NhU2gxc1J1amd1aUg4R2VNaEdCaXF2ZFhzZktyK09WbDdLNWVqVk1NNHlXaWdrVGtUQ2NNS2ErcERndWwzQ2RwbW02R3NPS3FWY1YrdEdLdWpNY04zdTRYbElMTDJKUFp6NHJDMVdrSGhSMjN4bUxNZ3lja2V4UzF1dEVzK0FTcTkiLCJtYWMiOiI4ZGQwMzA1NDg4NjZiODUwZGQ0NzRkMzM4OGJiODE3NjgwZWEzOGFlMjQyODk5M2FmYWVjN2ZhMGVjMDYyNGNmIn0=
eyJpdiI6Im83cVhXZjlWbWQ1S01pWXFiTW1ZNnc9PSIsInZhbHVlIjoiRk9qQngwTEF2TEU4eW8yVTZ0b2dseXRpNk0xTnRLR1prTWpqXC9ubVpOWFViaUpVNEpxODlSeWgwVUE4SmNUeW8iLCJtYWMiOiJmYmJkNDJlMTVlN2I1YzQyY2VkMmU3MTQ4NzZiMTEyMzg3ZTJiNTk1OTQxNThlMzcwNGU2Njc0MzNkMDdhOWFiIn0=
eyJpdiI6Ink1T1ppNlRsdmRhb1JtM1lmRW1wQVE9PSIsInZhbHVlIjoiSDdLWXdwR2FoZkFIQVV4VUVYbFJYTGt1aUxXMzRsODlrcm4yMVZlSXR3aHNuc29RcnV2UHlLdGJ1Y3FDSVwvc2RSd3J2VUJyeW1URXo1b3NaUlRSSTJCVG94dEh0UktsMDdJek05RGJ6RHhSTmRXMVNNZUl5Y1phWENnaENoV1FhZTlteEZqbmNnSExiNm9VSDJwN21aT0dTejRXcFRqaHRBaHBCaHRLdGtMSkdqMXk0NEVjQmxVa1dcL0xWblpaUFRoSFwvQTFhc1wvNGVvZk5OaGRYNlJuMGhHQ25DZHVcL1ByUytPM0pybk1wZTJ6d2ZwOE44d1NselFPeHZWMGQ3c2dNcXYxTGdCOWo5RTZlRStLR04ybVgzdUdEYzQ0Z1lHeXVEU0RcL2F6eTg2bENFNlViVzVPREFpdWNJZlpKQ3hRcmNLdGV2M3MxSWNDYzJGSEZcL3p6Um9NQT09IiwibWFjIjoiMTQwNTliZjVmYWExOThhZTU5MGFiNjAxMjVkODZmMTZlMWJmYWFmZDY4OTExNjU4N2JmYjEyMGMzZDQ3OTA3NiJ9
eyJpdiI6IlVkUjBXM2UyS3RPQ1BZV1B5WnZOXC93PT0iLCJ2YWx1ZSI6IndlOGMxazFQbk1JaHAwWjVvS1dJclVaK2lNcTNSUUZhR0xMYkwwTERXdXlKK0tpSzJybU1rNEdJc3RMaWxHOWYiLCJtYWMiOiIzNmExZTc4ZDM0NDBhMDVjOTg4ZTQ1N2U5YjA1ZjcyYThkNjEzN2U5NTk5YTk5YWJhMTM2ZmQyMGMxNzJjZTg0In0=
eyJpdiI6ImFtYlp3eFBJSm1sN041M0RUU216N3c9PSIsInZhbHVlIjoiUnJHT1JiQVh6ZnlrTWE0bHQrNEJoV0RTQW5vYkY0T1ByRDRRK21CU01PTitNWEoyY3V6cDBGUFYyUzFcL1NHcHdiN1JwTGtFZ1dhb1RWVmMwUElxMHRZaVRyakxLWDRDOFFKdUoxSkhPbUFoK0lSK3pteFFuSUJxRVNmRWVFTngxb3lmR2tBMTFkTnE0Tm5qNWQ4ckxZbjk2d1wvUVBJNTF1eXZJSmUyUzBhUnNaRk81amdodVZGUnlZQTFocE1qRTgrQnplZEJcL0JEMnRTUm5ScWNRSk5mOExpa1BhcmZZcUNXT3dMYnU4amYyNTBHVFQybmJHSDB6MkQ3Nk9OMFVsY2IrTkc2QnNuaXhlaFJcL2NcLzlaQmdcL3JKNU1zZldsb0I4d0k3Rkk3eG8xK009IiwibWFjIjoiMGZlOGZlZTkzNzExZmU2OTVjODEzODRhNDhmZDM5MWFiYzkyMjg3YTRmYWU4MDU2NzVlMTI4N2VkMGUyMGM1NSJ9
eyJpdiI6IlpSWENTZjdMeERyOG1ndkRya2gxV3c9PSIsInZhbHVlIjoiNHVaRXNYU3NBaW5GVytUdGk1TzZDeXpJMWZ3Mjg2Sk9XYW1ITFA3VGpvcVkwR2cyZ1lyZmtGQVwvUzhNTXFzNXciLCJtYWMiOiIzYWVlMTNjMTI5NWYwY2U3ZTNkZGYyODEzNDVmMTgxZGQ3MzJhMzUzMGJlZTZmZWZkNDY3MTQ0MzNmMGJmZDdhIn0=
eyJpdiI6IkZaOVwvcXJ3UnNibEJVTzJ3alZaM3RBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Imx3RkV0MTZEWGVTc2lyZzRPMm11UUNOY2VNOXhpcGpyMm9WRzBLZmk1OFZZbXBkYUdXMW1kVU84Y05taEJ4TTFxMXBCZWJxcDhSQUVhN2h6ZHBUeEVXdEpFUERqVmg3Wm5BMEUxekV4Rk1FdXg5UUZ1Nnh5bmdvazBVWUgxRHdVN0FSWm40bTRoNDdoWjBQOXhVSnlGcFZ2UjdqUXpKTUhHNEdLOGJsbXB4b0hTSkk0aWhcL1J1N3BqbUc0N2dQQ1dYcTFqVmZMc0tFNzBBdHordk52UXMwUU1pZzlEbjdhWXpjbmNxS0F4alR5YVVPYmlWOFFqbGhQNXVvSlNpVEl2IiwibWFjIjoiODFlMGUyODVjNTFhOWZlMjMzZjRiOGYwYTRlZWVhYjJkMmU3ZmU0YzJiZjFhNDJhODUyN2UwYmEzYjRhNjcyZCJ9
eyJpdiI6InR5dCt0d0srdlRyV0RWWjMrS2FEVUE9PSIsInZhbHVlIjoiVHQ2cHh1MXczaUpNZUlFVnNiSlROdThlOUdlZ3dYT0U2SUhVSWFETVlxRitNWnF3cGJjNEd1OWJtZmlQNkxtSCIsIm1hYyI6ImNjMTEwZGM3YjYzZTVkN2ZkMmI0ZTVlOTk1ZDc2OTliNWFlODJjNjUxMDllYTYyNjcyYzhiMjJkYmFkMzhhZGUifQ==
eyJpdiI6IkZLOVBub0pHTXZ0Z2s1dDBHR3hkcXc9PSIsInZhbHVlIjoiaXMyOWxLRVNqYmp1SVlHenRnVVFLWjdMRlllMjNGS2pFVnY0QVhzazVuOE9UcjAyNG1xSE9JQjQxeHlcL3hrUG1TTHFiQWdMUUptRyt3Tm8rUTJlXC8zUnp1NjdoVHgxSk5qTGJwMVwvZzN5S01lS1hcLzdYYXRGTkZRdDl2aU9iMXZDU0FLUGJGditoTUNiZ0x3OGJYNFIzWDZyTGwyUkpYMkU4ODhnYmt1XC9HZ1E1V0RDdk85SmZSRE5qK3htenk5TFE3VGpPSEJzaEljb2dzZ1FtUjA2MHVYXC9tdEhTQVJJQ2hEWGpRTzNGK1NYRT0iLCJtYWMiOiJkM2I2YTllMGJhYjliMmQzNDExZjUxNTZiYmIwZTk1YjAwNWUzNDQxMzE5ZjdmOGQzZmIzOTY3Yjk3Nzk4OWYzIn0=
eyJpdiI6IkwzK0JCSHhxSFRrbkxuczlPS2EyN1E9PSIsInZhbHVlIjoiMnRUdlJRSkxwZnJTYkhoMWE2SXFLQUs2dk0zZDV2UnRPSE42NXg2bE5EZmZSZEtRS1BMQ2EzTXZBUUhPOXc0VCIsIm1hYyI6IjQ5NGZmYjMxNGFjNTViYmM4YjI3YzU5ZDkyMmE5NTVmNjhhMDUzODBkZTg2N2VmMDM0ODIwYjBiYmExN2ZiZGEifQ==
eyJpdiI6IjJpNUNYR3lwRDVNT2VjXC9HbWJERENRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InhiVW9PZDVPSXYwWTJEVzFLVWxKNEthYzBvbDlCQmpvWUs4cHZFcTRvT1FiMFBjbXJqeWtRS1p4QlVkTjV4SEsrZERhakVEUE1hUGE5bXptOURXMkhleEpyRVdyYkY3TE5DMnVXMVdWZ0ZlSkpuZlBSVjhibnl6VFVxMFA5TVpLT0JodXZ2ZnNLbDl4VnRmQTFYM3RjTzFHbFwvclNrOHJPMjlSNzBsOUJ0WVVReHF2M2kzUDBRTmpwdmdaR0YxSVY4MUlRUE9MM2wwUHpkazZERkxnRmVORnZnT1hYVHp3Z0hCeHVYQnhKaEdOZTNCZ3lRTzhScGJ3UnZyTkxaYW5maUJpT3dRYUZOemxjVUxOZm12RW8wYm83OE9EcmhmZUUreGRERnRhVm9lTHk2RXJ1VjlvNWxmaHlyMzNBNmxMNnlKTXJqTmkya0xmWVJkOVJ2dkxmOUwxdkc3Zm5XWGtvMjlEbWtScmw0XC8rcndrYU0rRHlkRXlyRDZaMDI5aW11dnZQRzdWSHBoMlhYeFRZZlhuZkd2SEtDZmQ1KzRBTG4yU3ZGcDdSVlVQVU11Qkc0N0w5T0x4eEJRNkpyMHRcL3BUT1BWTGlaTmNyV1VkOTQyaDNaQ0FXUlZ2enBpUG94VitzcnlxcG14bDZjPSIsIm1hYyI6IjdjYmVmNmUwM2JlZDY3YzExODY5NzBlYjAxYzEyZmY2ZjBlZmZiMDc2NjliODUwYmI0NTU3NDViMzMxODgzMWQifQ==
Cơ thể nhỏ nhắn của Kiều Tri Niệm dựa vào bức tường cạnh cầu thang, cô yên lặng lắng nghe cuộc nói chuyện của ba người dưới tầng, một lát sau lại nhẹ nhàng quay về phòng.
Danh sách chương