Kiều Tri Niệm sau khi trở về phòng thì lăn ra ngủ mất, gần đây cô cảm thấy rất mệt mỏi.
Không có cái ôm đó, cô ngủ không được ngon giấc, cứ lúc tỉnh lúc mê cho đến sáng ngày hôm sau. Trong lúc đó, Kiều Uyển Ninh muốn lên gọi cô xuống ăn cơm nhưng lại bị Hoắc Chính Kỳ ngăn cản, nói có lẽ vì chơi mệt rồi nên cứ để cô nghỉ ngơi.
Kiều Tri Niệm thức dậy trên giường, vừa bóp vai vừa đi vào phòng vệ sinh, cởi bỏ quần áo trên người rồi tắm rửa bằng nước nóng.
Vết đỏ do làm tình hai ngày trước để lại vẫn còn in trên ngực, hình ảnh Tần Dập nằm trên người mình tạo ra nó bỗng hiện ra làm hai má cô hồng hồng.
Tâm trạng của cô bây giờ phải nói là rất kỳ lạ, khi không được trở về thì rất nhớ nhà, nhưng sau khi về rồi thì lại cảm thấy nhớ anh.
Tóm lại… cô đã yêu một người không nên yêu…
Nếu lúc đầu anh không nhốt cô trong nhà và sai người canh gác chặt chẽ, thì cô đã có cơ hội chạy thoát rồi.
Nếu anh không bị thương ở Miến Điện suýt nữa mất mạng, thì cô đã không biết đến bản thân sẽ đau lòng vì anh.
Nếu anh không đối xử tốt với cô như vậy thì cô sẽ vĩnh viễn hận anh.
Nếu như tất cả những chuyện này đều không xảy ra…
…
Cô mặc lại quần áo rồi ngồi trên giường, đúng lúc này có người gõ cửa phòng.
Là Kiều Uyển Ninh.
“Niệm Niệm, Chu Đình tới tìm con này.”
Kiều Uyển Ninh nháy mắt với con gái: “Thằng bé này cứ cách hai ngày lại đến một lần, mỗi ngày đều trông ngóng con trở về, con không xuống gặp người ta một lát à?”
Kiều Tri Niệm lắc đầu.
“Không chừng thằng bé có thể là con rể tương lai của mẹ đấy nhỉ?”
Kiều Uyển Ninh thấy con gái chu môi không vui nên ngừng trêu chọc cô.
“Thật sự không xuống à?”
“Không ạ, tối qua con ngủ không ngon lắm.”
“Được rồi, vậy để mẹ nói thằng bé một tiếng, chỉ sợ sẽ có người phải buồn rồi đây.”
Kiều Uyển Ninh đóng cửa phòng lại, Kiều Tri Niệm ngồi nhớ lại những gì mẹ vừa nói, cảm thấy vô cùng phiền lòng. Cô kéo chăn trùm kín đầu không muốn ra ngoài. Kiều Tri Niệm nằm đến tận tối, ngay cả cơm trưa cũng do Kiều Uyển Ninh bưng lên, chỉ là không ăn được bao nhiêu.
Đến lúc ăn cơm tối, Hoắc Chính Kỳ và Hoắc Tri Hành đều trở về, dù cô có không muốn rời giường thì cũng phải xuống.
Trên bàn ăn có đặt một bát canh bốc khói nghi ngút, đó là canh cá mà Kiều Tri Niệm vẫn luôn ngày nhớ đêm mong. Kiều Uyển Ninh múc đầy bát đặt ở cạnh cô, thế nhưng mùi cá tanh xộc lên lại khiến Kiều Tri Niệm cảm thấy buồn nôn. Cô tự hỏi rốt cuộc món này có phải do chính tay mẹ nấu không thế, nhưng vì không muốn phụ lòng tốt của mẹ, cô miễn cưỡng uống hai ngụm.
Chẳng qua khi canh vừa vào miệng, cơn buồn nôn đã không thể nhin được nữa, sau khi nôn khan, Kiều Tri Niệm đứng dậy chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
“Tri Hành, chắc chắn là do con không quan tâm con bé, để nó ở bên ngoài ăn bậy đến hỏng dạ dày. Khó trách hai ngày nay cứ ăn không ngon suốt.”
Kiều Uyển Ninh nhíu mày, bà cũng đứng dậy vào nhà vệ sinh xem con gái, để lại hai cha con ngồi bên bàn cơm nhìn nhau.
“Tri Hành, ngày mai phải đưa con bé đến bệnh viện.”
Hoắc Chính Kỳ ngồi trước bàn, gương mặt anh tuấn của ông rất khó coi.
Sau khi Kiều Uyển Ninh kéo Kiều Tri Niệm từ trong nhà vệ sinh ra, bà liên tục quở trách con gái không biết quý trọng cơ thể của mình. Hai bố con Hoắc Chính Kỳ và Hoắc Tri Hành nhai cơm mà như nhai sáp.
Sau bữa tối, Kiều Tri Niệm trở về phòng, mang theo thuốc dạ dày mà mẹ đưa và một ly nước ấm. Cô bóc viên thuốc ném vào thùng rác, sau đó ngửa đầu uống cạn cốc nước.
Khi nãy đang nôn mửa trong phòng vệ sinh thì Kiều Tri Niệm bỗng nhiên nhớ ra kinh nguyệt tháng này của mình còn chưa đến. Cô cũng biết một vài kiến thức sinh lý, trước đó là do có quá nhiều chuyện cứ quanh quẩn làm phiền nên cô mới quên mất chuyện quan trọng này.
Kiều Tri Niệm leo lên giường đắp kín chăn.
Thích ngủ, khẩu vị không tốt, cảm xúc hay thay đổi.
Hàng loạt vấn đề của cơ thể lúc này đã tìm ra nguyên nhân.
“Hì hì…”
Cô bỗng nhiên bật cười, nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ.
…
Tối hôm qua không biết đã ngủ từ lúc nào, đến khi cô tỉnh lại thì thấy Hoắc Tri Hành đang đứng trước giường của mình.
“Niệm Niệm, mau dậy rửa mặt rồi ra ngoài với anh.”
Kiều Tri Niệm từ trên giường ngồi dậy: “Đến bệnh viện ạ?”
Hoắc Tri Hành cũng không muốn lừa cô: “Ừ.”
Cô đi vào phòng vệ sinh, lúc trở ra thì Hoắc Tri Hành đã không còn ở trong phòng nữa.
Sau khi thay quần áo rồi đi xuống tầng thì thấy trong phòng khách không có ai cả, cửa nhà mở toang, còn xe của Hoắc Tri Hành đang đậu bên ngoài, anh dựa vào xe nhìn cô.
Hoắc Tri Hành cửa xe, để cô ngồi vào ghế lái phụ: “Niệm Niệm, anh đưa em đi kiểm tra sức khỏe. Đợi làm xong thì chúng ta ăn sáng nhé?”
Kiều Tri Niệm quay sang nhìn người đang lái xe: “Anh hai, anh không cần phải giấu em đâu, em đã không còn là trẻ con nữa rồi.”
Bàn tay đang lái xe của Hoắc Tri Hành hơi run lên, xe cũng chệch bánh theo.
Anh mím môi, nuốt một ngụm nước bọt, yết hầu khẽ chuyển động.
“Được rồi, vậy anh hỏi em, tên đó có…” Hoắc Tri Hành không nói hết câu, ngay cả chính anh cũng cảm thấy mình hỏi như vậy là thừa thãi,thế nên đã chuyển sang ý khác: “Tên đó có dùng biện pháp không?”
“Dạ không.”
…
Xe dừng trước cửa bệnh viện, sau khi khóa xe, Hoắc Tri Hành theo sát phía sau Kiều Tri Niệm. Anh đã đặt lịch trước nên chỉ cần dẫn người đến chỗ lấy máu xét nghiệm là được.
Trong suốt khoảng thời gian chờ kết quả, mỗi một giây trôi qua đều giống như đang giày vò anh.
Cuối cùng đến khi kết quả xét nghiệm được giao tận tay, Hoắc Tri Hành chỉ liếc mắt nhìn mà như có ngọn lửa nghẹn ở trong ngực. Vừa rồi lúc Kiều Tri Niệm nói không dùng biện pháp an toàn, anh cũng đã thầm đoán được kết quả rồi. Chỉ là khi tận mắt thấy thì vẫn tức giận vô cùng, nhưng vì bên cạnh có người nên anh phải kìm nén cơn giận của mình lại, lao vào phòng chờ bên cạnh.
“Tại sao ngày đó anh không giết hắn luôn chứ?”
Hoắc Tri Hành nhíu mày nghiến răng, hai mắt hằn lên tia máu nhìn chằm chằm vào bụng của cô.
Kiều Tri Niệm chưa bao giờ nhìn thấy anh trai như vậy, cô hơi rụt người lại, vô thức lấy tay che bụng dưới. Nhưng động tác của cô không khác nào đổ thêm dầu vào lửa, Hoắc Tri Hành bước lại gần kéo bàn tay đang bảo vệ bụng của cô ra: “Bỏ nó đi.”
“Không…”
Cổ tay Kiều Tri Niệm bị anh ấy siết đến đỏ lên: “Không? Em còn muốn giữ lại đứa con hoang này à?”
“Anh, anh đừng như vậy, em sợ….”
Một tay của cô bị anh siết chặt, cánh tay còn lại ôm lấy chân, nước mắt lưng tròng cố bảo vệ bản thân bằng động tác yếu ớt bất lực.
Thế nhưng tiếng khóc của cô lại không khiến Hoắc Tri Hành có chút mềm lòng nào, anh kéo cô rời khỏi bệnh viện, nhét người vào trong xe. Sự hung bạo trong ánh mắt anh trai làm Kiều Tri Niệm cảm thấy rất lạ lẫm, giống như hận không thể giết cô luôn vậy.
Tần Dập ở phía sau nhìn hai anh em lôi kéo lên xe, hơi híp mắt.
“Tiếp tục đi theo.”
Vừa đến nước Z, anh đã đi thẳng tới trụ sở của tập đoàn Hoắc thị. Từ tối qua, anh đã đi theo sau xe Hoắc Tri Hành đến khu biệt thự của nhà Kiều Tri Niệm, nhưng vì trước cửa có gác cổng nên xe không thể tiến vào. Mà Tần Dập không muốn bị bại lộ nên mới cho xe dừng lại bên vệ đường suốt đêm.
Đến sáng nay, ngay khi xe của Hoắc Tri Hành vừa đi ra, anh cũng đi theo sau họ đến thẳng bệnh viện.
Tần Dập vẫn luôn duy trì khoảng cách với xe của Hoắc Tri Hành, sau đó một mình xuống xe ở lối vào khu biệt thự.
Nhân viên bảo vệ đang gật gù buồn ngủ ở trong bốt, nhờ thế anh có thể thuận lợi đi vào theo con đường nhỏ.
Hoắc Tri Hành kéo em gái vào nhà. Hai mươi bảy năm qua, anh chưa bao giờ tức giận đến như vậy, ở trước mặt ba mẹ cũng không biết làm cách nào để giấu giếm được.
“Về rồi à? Để bác sĩ gia đình tới khám là được rồi, sao lại ra ngoài làm gì?”
Kiều Uyển Ninh nhìn con trai với vẻ khó hiểu, thấy sắc mặt bọn trẻ không ổn còn tưởng rằng con gái bị bệnh gì nặng.
“Niệm Niệm bị sao thế?” Giọng bà run run hỏi.
Hai anh em không nói một lời nào, đúng lúc này lại có người gõ cửa.
Người giúp việc trong nhà đã bị Hoắc Chính Kỳ đuổi đi hết, do đó Kiều Uyển Ninh phải đi ra mở cửa. Thấy người đứng bên ngoài là kẻ xa lạ, bà đang định hỏi thì Hoắc Tri Hành đột nhiên lao tới đẩy bà sang một bên.
“Mẹ kiếp, mày còn dám tới đây!”
Tần Dập bị Hoắc Tri Hành kéo vào trong nhà, sau đó là một đấm lên mặt. Anh cũng không trốn hay đánh trả mà yên lặng nhận lấy.
Sau đó bà chỉ vào chồng và con trai: “Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, mấy người đang giấu tôi cái gì hả!”
Không có cái ôm đó, cô ngủ không được ngon giấc, cứ lúc tỉnh lúc mê cho đến sáng ngày hôm sau. Trong lúc đó, Kiều Uyển Ninh muốn lên gọi cô xuống ăn cơm nhưng lại bị Hoắc Chính Kỳ ngăn cản, nói có lẽ vì chơi mệt rồi nên cứ để cô nghỉ ngơi.
Kiều Tri Niệm thức dậy trên giường, vừa bóp vai vừa đi vào phòng vệ sinh, cởi bỏ quần áo trên người rồi tắm rửa bằng nước nóng.
Vết đỏ do làm tình hai ngày trước để lại vẫn còn in trên ngực, hình ảnh Tần Dập nằm trên người mình tạo ra nó bỗng hiện ra làm hai má cô hồng hồng.
Tâm trạng của cô bây giờ phải nói là rất kỳ lạ, khi không được trở về thì rất nhớ nhà, nhưng sau khi về rồi thì lại cảm thấy nhớ anh.
Tóm lại… cô đã yêu một người không nên yêu…
Nếu lúc đầu anh không nhốt cô trong nhà và sai người canh gác chặt chẽ, thì cô đã có cơ hội chạy thoát rồi.
Nếu anh không bị thương ở Miến Điện suýt nữa mất mạng, thì cô đã không biết đến bản thân sẽ đau lòng vì anh.
Nếu anh không đối xử tốt với cô như vậy thì cô sẽ vĩnh viễn hận anh.
Nếu như tất cả những chuyện này đều không xảy ra…
…
Cô mặc lại quần áo rồi ngồi trên giường, đúng lúc này có người gõ cửa phòng.
Là Kiều Uyển Ninh.
Advertisement
“Niệm Niệm, Chu Đình tới tìm con này.”
Kiều Uyển Ninh nháy mắt với con gái: “Thằng bé này cứ cách hai ngày lại đến một lần, mỗi ngày đều trông ngóng con trở về, con không xuống gặp người ta một lát à?”
Kiều Tri Niệm lắc đầu.
“Không chừng thằng bé có thể là con rể tương lai của mẹ đấy nhỉ?”
Kiều Uyển Ninh thấy con gái chu môi không vui nên ngừng trêu chọc cô.
“Thật sự không xuống à?”
“Không ạ, tối qua con ngủ không ngon lắm.”
“Được rồi, vậy để mẹ nói thằng bé một tiếng, chỉ sợ sẽ có người phải buồn rồi đây.”
Kiều Uyển Ninh đóng cửa phòng lại, Kiều Tri Niệm ngồi nhớ lại những gì mẹ vừa nói, cảm thấy vô cùng phiền lòng. Cô kéo chăn trùm kín đầu không muốn ra ngoài. Kiều Tri Niệm nằm đến tận tối, ngay cả cơm trưa cũng do Kiều Uyển Ninh bưng lên, chỉ là không ăn được bao nhiêu.
Advertisement
Đến lúc ăn cơm tối, Hoắc Chính Kỳ và Hoắc Tri Hành đều trở về, dù cô có không muốn rời giường thì cũng phải xuống.
Trên bàn ăn có đặt một bát canh bốc khói nghi ngút, đó là canh cá mà Kiều Tri Niệm vẫn luôn ngày nhớ đêm mong. Kiều Uyển Ninh múc đầy bát đặt ở cạnh cô, thế nhưng mùi cá tanh xộc lên lại khiến Kiều Tri Niệm cảm thấy buồn nôn. Cô tự hỏi rốt cuộc món này có phải do chính tay mẹ nấu không thế, nhưng vì không muốn phụ lòng tốt của mẹ, cô miễn cưỡng uống hai ngụm.
Chẳng qua khi canh vừa vào miệng, cơn buồn nôn đã không thể nhin được nữa, sau khi nôn khan, Kiều Tri Niệm đứng dậy chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
“Tri Hành, chắc chắn là do con không quan tâm con bé, để nó ở bên ngoài ăn bậy đến hỏng dạ dày. Khó trách hai ngày nay cứ ăn không ngon suốt.”
Kiều Uyển Ninh nhíu mày, bà cũng đứng dậy vào nhà vệ sinh xem con gái, để lại hai cha con ngồi bên bàn cơm nhìn nhau.
“Tri Hành, ngày mai phải đưa con bé đến bệnh viện.”
Hoắc Chính Kỳ ngồi trước bàn, gương mặt anh tuấn của ông rất khó coi.
Sau khi Kiều Uyển Ninh kéo Kiều Tri Niệm từ trong nhà vệ sinh ra, bà liên tục quở trách con gái không biết quý trọng cơ thể của mình. Hai bố con Hoắc Chính Kỳ và Hoắc Tri Hành nhai cơm mà như nhai sáp.
Sau bữa tối, Kiều Tri Niệm trở về phòng, mang theo thuốc dạ dày mà mẹ đưa và một ly nước ấm. Cô bóc viên thuốc ném vào thùng rác, sau đó ngửa đầu uống cạn cốc nước.
Khi nãy đang nôn mửa trong phòng vệ sinh thì Kiều Tri Niệm bỗng nhiên nhớ ra kinh nguyệt tháng này của mình còn chưa đến. Cô cũng biết một vài kiến thức sinh lý, trước đó là do có quá nhiều chuyện cứ quanh quẩn làm phiền nên cô mới quên mất chuyện quan trọng này.
Kiều Tri Niệm leo lên giường đắp kín chăn.
Thích ngủ, khẩu vị không tốt, cảm xúc hay thay đổi.
Hàng loạt vấn đề của cơ thể lúc này đã tìm ra nguyên nhân.
“Hì hì…”
Cô bỗng nhiên bật cười, nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ.
…
Tối hôm qua không biết đã ngủ từ lúc nào, đến khi cô tỉnh lại thì thấy Hoắc Tri Hành đang đứng trước giường của mình.
“Niệm Niệm, mau dậy rửa mặt rồi ra ngoài với anh.”
Kiều Tri Niệm từ trên giường ngồi dậy: “Đến bệnh viện ạ?”
Hoắc Tri Hành cũng không muốn lừa cô: “Ừ.”
Cô đi vào phòng vệ sinh, lúc trở ra thì Hoắc Tri Hành đã không còn ở trong phòng nữa.
Sau khi thay quần áo rồi đi xuống tầng thì thấy trong phòng khách không có ai cả, cửa nhà mở toang, còn xe của Hoắc Tri Hành đang đậu bên ngoài, anh dựa vào xe nhìn cô.
Hoắc Tri Hành cửa xe, để cô ngồi vào ghế lái phụ: “Niệm Niệm, anh đưa em đi kiểm tra sức khỏe. Đợi làm xong thì chúng ta ăn sáng nhé?”
Kiều Tri Niệm quay sang nhìn người đang lái xe: “Anh hai, anh không cần phải giấu em đâu, em đã không còn là trẻ con nữa rồi.”
Bàn tay đang lái xe của Hoắc Tri Hành hơi run lên, xe cũng chệch bánh theo.
Anh mím môi, nuốt một ngụm nước bọt, yết hầu khẽ chuyển động.
“Được rồi, vậy anh hỏi em, tên đó có…” Hoắc Tri Hành không nói hết câu, ngay cả chính anh cũng cảm thấy mình hỏi như vậy là thừa thãi,thế nên đã chuyển sang ý khác: “Tên đó có dùng biện pháp không?”
“Dạ không.”
…
Xe dừng trước cửa bệnh viện, sau khi khóa xe, Hoắc Tri Hành theo sát phía sau Kiều Tri Niệm. Anh đã đặt lịch trước nên chỉ cần dẫn người đến chỗ lấy máu xét nghiệm là được.
Trong suốt khoảng thời gian chờ kết quả, mỗi một giây trôi qua đều giống như đang giày vò anh.
Cuối cùng đến khi kết quả xét nghiệm được giao tận tay, Hoắc Tri Hành chỉ liếc mắt nhìn mà như có ngọn lửa nghẹn ở trong ngực. Vừa rồi lúc Kiều Tri Niệm nói không dùng biện pháp an toàn, anh cũng đã thầm đoán được kết quả rồi. Chỉ là khi tận mắt thấy thì vẫn tức giận vô cùng, nhưng vì bên cạnh có người nên anh phải kìm nén cơn giận của mình lại, lao vào phòng chờ bên cạnh.
“Tại sao ngày đó anh không giết hắn luôn chứ?”
Hoắc Tri Hành nhíu mày nghiến răng, hai mắt hằn lên tia máu nhìn chằm chằm vào bụng của cô.
Kiều Tri Niệm chưa bao giờ nhìn thấy anh trai như vậy, cô hơi rụt người lại, vô thức lấy tay che bụng dưới. Nhưng động tác của cô không khác nào đổ thêm dầu vào lửa, Hoắc Tri Hành bước lại gần kéo bàn tay đang bảo vệ bụng của cô ra: “Bỏ nó đi.”
“Không…”
Cổ tay Kiều Tri Niệm bị anh ấy siết đến đỏ lên: “Không? Em còn muốn giữ lại đứa con hoang này à?”
“Anh, anh đừng như vậy, em sợ….”
Một tay của cô bị anh siết chặt, cánh tay còn lại ôm lấy chân, nước mắt lưng tròng cố bảo vệ bản thân bằng động tác yếu ớt bất lực.
Thế nhưng tiếng khóc của cô lại không khiến Hoắc Tri Hành có chút mềm lòng nào, anh kéo cô rời khỏi bệnh viện, nhét người vào trong xe. Sự hung bạo trong ánh mắt anh trai làm Kiều Tri Niệm cảm thấy rất lạ lẫm, giống như hận không thể giết cô luôn vậy.
Tần Dập ở phía sau nhìn hai anh em lôi kéo lên xe, hơi híp mắt.
“Tiếp tục đi theo.”
Vừa đến nước Z, anh đã đi thẳng tới trụ sở của tập đoàn Hoắc thị. Từ tối qua, anh đã đi theo sau xe Hoắc Tri Hành đến khu biệt thự của nhà Kiều Tri Niệm, nhưng vì trước cửa có gác cổng nên xe không thể tiến vào. Mà Tần Dập không muốn bị bại lộ nên mới cho xe dừng lại bên vệ đường suốt đêm.
Đến sáng nay, ngay khi xe của Hoắc Tri Hành vừa đi ra, anh cũng đi theo sau họ đến thẳng bệnh viện.
Tần Dập vẫn luôn duy trì khoảng cách với xe của Hoắc Tri Hành, sau đó một mình xuống xe ở lối vào khu biệt thự.
Nhân viên bảo vệ đang gật gù buồn ngủ ở trong bốt, nhờ thế anh có thể thuận lợi đi vào theo con đường nhỏ.
Hoắc Tri Hành kéo em gái vào nhà. Hai mươi bảy năm qua, anh chưa bao giờ tức giận đến như vậy, ở trước mặt ba mẹ cũng không biết làm cách nào để giấu giếm được.
“Về rồi à? Để bác sĩ gia đình tới khám là được rồi, sao lại ra ngoài làm gì?”
Kiều Uyển Ninh nhìn con trai với vẻ khó hiểu, thấy sắc mặt bọn trẻ không ổn còn tưởng rằng con gái bị bệnh gì nặng.
“Niệm Niệm bị sao thế?” Giọng bà run run hỏi.
Hai anh em không nói một lời nào, đúng lúc này lại có người gõ cửa.
Người giúp việc trong nhà đã bị Hoắc Chính Kỳ đuổi đi hết, do đó Kiều Uyển Ninh phải đi ra mở cửa. Thấy người đứng bên ngoài là kẻ xa lạ, bà đang định hỏi thì Hoắc Tri Hành đột nhiên lao tới đẩy bà sang một bên.
“Mẹ kiếp, mày còn dám tới đây!”
Tần Dập bị Hoắc Tri Hành kéo vào trong nhà, sau đó là một đấm lên mặt. Anh cũng không trốn hay đánh trả mà yên lặng nhận lấy.
eyJpdiI6InlsRVJcLzQxdlwvT2xPXC9ISnpCTnpcL0lnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkxaQVd1UEdnd1hES3lqRVBDdDErMEk2Zk9PS0FhS01oRTJUV0Qra3J0eGRhaHpDR0huVENSb0VGMmxuXC9rTkg1IiwibWFjIjoiMjRlMDBjMDVmOTRiMjUxOTViOWJkMWQzODVlM2IyYTQ5Mzc1MjVmY2M4MmZhODY3YmRlMzk4OWZmMTNmM2IyYyJ9
eyJpdiI6IkpreVdpNDM0eDdpc2sxdGQ2REFmc0E9PSIsInZhbHVlIjoiVTREUEhVYTkwWkZseWNlVUZla0F4dkZjcWlVSGVRckhncGJtTEZHbjlicEFhanArbkxxa3cwSVY0TklrdWV5SUplUjlDNmpFdTJmTitPN2VLc3MrUnVPYmRUZXdxQ3A1UURNdDNuczFBZERVQ2xnN1NPbGliUkdkOXdsZHJVR2xvWmh2YW01SVVYVmVzK3ZDZW5tNjZrZU04TVprNW9RaXhJd3krcVwvQmQ0dzRWNmJIVHVZb0ZicUF0UzYrV29cLzRDdk1IYmRBNnlSdjdWNGM0RnFHVzliRkNjVDBJWHVyc1FidGo4aXVLYm52MWJZdXp6UFwvVU4reXQ4R01MOFhTRXRDUkw1ZDBqTW5Md2ZQbFIzZkFrbmhnRzEzMzNST0VicG5GbUdtN0V6bUZTTkdzMElHMW1ZRjQzWGNxTjVlc05OUnNROG1PczVzcUgzOE9UWjdLQjZjb0dLSGQ2ZW8zanVUN2ZubVFDakRrPSIsIm1hYyI6IjIyZjM1YTk1MTIwOGY2YTlhYmM5MGM3ZmY5YzliYzQ3MWNlZTVjYjA5MTUyZWMxMjU4NDU1MzgyOTc5YWM4NTIifQ==
eyJpdiI6InZCY2VRYTBjYjY5RHBvbm8yck1nOFE9PSIsInZhbHVlIjoic1V1Z0Y2TjAyWVRZKzJEQVdsSjlneWdLSWJpUzNxVTVPMXkzUFFPNVZldzJWbUFMelpEY1NjWlZycUZJbEo4cSIsIm1hYyI6ImRlYWY1ODliNmM5NGVhNzMyZDY4YjlmNDQ1NDFkMDI1MjRiYTIwMTI2NWY2YzMzZjAwYjliNmM3NTlkZThjODgifQ==
eyJpdiI6IkhTYzAyZ0pKV0ZQMHY4akNhanlXWHc9PSIsInZhbHVlIjoiMDJOZWo3V3JRa2xTYk1GalV4aE9WdUtWWXBlSE5XRDYyTmNkNTB5V2puMlwvQmZNYW5LYWZTWVFxNmZablpjSFBuOUpDZVFoNTZaVlFiZ052ellVTUlJVHhLMTRTQzE0Yzk4XC8xOUFSQ3R6V3dobFBHckhRT1hPRFZVVUhHM3NNbStheU5uY1I3ZGs1b2dYK1B0NTVuR2c9PSIsIm1hYyI6ImY4M2E1MmQ0YTZkMjAyNGI1ZTNkMjlkZDk1NDdhMDY3NzYxMjBhNmQwOWNkOWNlOGYyOWJlMmE5MzZjODJhN2MifQ==
eyJpdiI6IldYSTB2UklWSlNIY0F5U1lJdTRzN1E9PSIsInZhbHVlIjoicEltNWEwUFRRc240ZFA1aEZwQlVpQzdFY1dcL0x2N0lFd3hqNlZvR3l1dTNHekJSd3hCSUpHVXM3Yjg3Y0RWMHoiLCJtYWMiOiIwYzFkYTRhNmE5Njg2OGJhY2IzMjVmNTg3ZDc2OTBjMGRhMDEyZGEwN2Y1ZmU3ZmFhNzVjN2FlNDU2ZGYyYmU5In0=
eyJpdiI6Im9QZ1NvT1puWHpBWndRbFJjcTJuXC9BPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkNVcExmNHlcL0xYQ3V5UVk0Y1phcGUwZlBjTmhMc0dINjY0V1ZtbnY1NjN0QTVTWnNSZk5ibTE2eE83TjNPMjJ6MVdrMUx1R3AyM2VzT0s3aWgrU3lRWjJJUU9yTEFIK3lNZTg5ZFo0dmM2TXl1cllDdG5nSklQR2hENmxNUUxyQnBoMTQxOHk3VEtidG94cHMwSjJFd3hib0RjNlpteE9CNDVZRjJSMjVRMkN2QklxRHNnd0I2Y1JkOGZDcFd1VEIzanlyczhoOThoVGRXRVBMM3dCWHBUUTNSQlp1ZkhMT3V0bEowNlc5VW12Z3pMYkJoQXprY0FkTmsyMGZCcHBKQUxNN2RBVkI1MkxCQ1JSUHcrM3RTMG15cldLRDhNa0UwUm1oUmUreGdyST0iLCJtYWMiOiI3OTUyOWFjM2RhODVlOGZhY2QwODRkMDZmODRlYTU3NTI5N2E1MmE4NDQ4ZDQ0YjVhNWVjMjg2MzUwNTJiNTEyIn0=
eyJpdiI6ImNlMTd5cyt4ODBwdEVnYlREU21GUmc9PSIsInZhbHVlIjoiVmJna09rTXZxNUFzTzBIWGpBVCt6YUN3ZEJOdVliOW03YzVqYkRpeXdMRURtZUVwNDFnNytWQUlNRkQxbitxeSIsIm1hYyI6IjEwZDRkOGU1ZmU3ZTMzMjYwNWU3Nzk2YmNhOTQ4NmUyNzFmODQyZmZjOTA3MjQwMTljNWUyNjQ0YjdkMDU2MWUifQ==
eyJpdiI6ImlVeUUzcm5Fa0VheUJ3UHRoUjBxalE9PSIsInZhbHVlIjoiUXc4OFhZalNlYUJKNGN1YUd2U3BDNG1SeEJ4RVdJS29sSElJSVBDaldCNldxK2ZZMVwvdDFqdmtVZUs4Ylh1WjYwa0VWWDBNXC9rbFZvNGkrdGVQeHB1Mng4V0E1cEluYjAzRkVSa2s5bkZBWTZUMG1RSFBQZFdkVFRMaWZoT3BmUndLYU8xcjV3VE8wRDNaYXY1ekFNdFFzalRDMitnZWJtOTdnV1hIT2FMVkdZdHdGSHliTENSczNWN0E1OW9VdXBKTnpOWXNFZ2VsOUQ4SXZKR2o0R01RPT0iLCJtYWMiOiI1MDUyODVlMmVlY2Q2NmYxZDNmYWYzODNlNmM3OTdhMDBmMTIzMTQzNDAwMjRlNTFiZjI4NzBjMDE2ZjI3NWQyIn0=
eyJpdiI6ImRZZWtUazhHb25kSmtRNW8xcHJiTHc9PSIsInZhbHVlIjoiZjR2cXNybFg0WHVMNGFBV1dSNENyYlRiWnB5TGZZRmRGTjNwSVhJWW1TMFhjbDU2MnBDZCtMYUVaYW1WY1dVRiIsIm1hYyI6IjJhYjg3MmQ0ZWFjNzYxYzVkOWJlMDAyZTExZmM3OGNjNTRjNTgyYzBkODZjYTA4YjUyZWUzZjE3MTg2YmNjZTkifQ==
eyJpdiI6Iktja212Z3dqR0hQMlNCTVRlOHJ0REE9PSIsInZhbHVlIjoiblFWczBCeTdSTjM3SW12ZjA0S2lPZnBYcUFEYVVkdGlLbXpUNVU1bHRZV2p4blFGeVM4aFpvZjI5WlZWYjQ0b1l6enkreTZXZUxVaVFtZnlKY3JHNkZZQ04rdlwvSFFBanNyZEhxbEZJZ0V3TmFJUFZzUHh3VVwvVXNMT3MyXC9tZlhSd2tyQnJNN1U5elBlTStIOVFOOW01YWVyOFpUTUxvN2x1bVBzeW1HelBlTFdZd3ZzcWNmZjB3YWpsXC9QN1pKQlVmUmEyWllRclE4WE4zeDNTNThqU3Q4MVJcL3JBYUw2aFlRSEt3NjlNMVhRPSIsIm1hYyI6ImRjMDBlYWM5M2UxNWFmOWVjMjJlYWE2OTYyM2IyYTg5NjJmYWExYjAyM2YxMTQ2YjUzYmQ4ZDNkN2QwYzE5NDQifQ==
eyJpdiI6IlVXNTFQQ216MjZwVllTTkVOYzFIQlE9PSIsInZhbHVlIjoidU1CY29HSHJONHdiNk8xbDl3NUhmd2RjNU5nRXgzRytId3NLZ0RtaW5maDI4SElIdHFPVVdzVjMrZFVOZ0RlOCIsIm1hYyI6IjYwYmJjZTZjM2NhMTU0NzUzY2JhZTRkZTJkODhhNDY0YTZkMjIzZmIzNWIxNjdkMjQ0YTFjZjAzNjFmMGMyMDIifQ==
eyJpdiI6IlgyRVhROHJsaWdTajRVem5KY0ZXYUE9PSIsInZhbHVlIjoiUXoyelh1dlZ0OUt5aW4xZTl4bnVsdTVVU2FpVnA2RlZ3SXpLVGpJa3hEZDFGdlVPcG1BMVllelpuZlZ0dWYxU0NhTklQQW5HZjdKRWZcL29ad25YdFdIXC9yTmJvcHVUeHZNSktcL2hmUFdHS3daYlwvN2YxTFlPeTBpRzc3RloybkdUaVF1dWFtSFVSZkNHZGZpOCtwWVUxV3NJeXJWdjVSbzQxME5XQmZSSDZWUm5uejVWdGRBTTR5bUkrVWpuQmtaQUwrZTh3RUZ0U2VVcE1wanIyNkdwamJBREFsWHpaNEMwZm9xUW1CVWhtUTMrM2ZPWkVnSU5yRDMxb3Rucll2SzJIeVllOXVFcWtZUWZNWk4yTEw0bndyeHVCVXNoRW5nXC9sdHB2KzhwRlRBY0RQTE1tZ2UwblVUeXlZS2h6amNqdWhcL084bUh1djFQMUhiWk1xM3ZqdDdzWGZTa2diYVU0WU1sZkord1NzaEpTd21cL0ZtSDRYTjVkZXFsNU9JZjdPRDJkaEl2cjVYZkFFQWVqZkZrNjlpWlhVTUtSSUMydUEwRkgyNUxHZk93ek80enViMkxHcEhUY0t3TTdMRmFUcWgiLCJtYWMiOiJkZTYzYTJlM2IxODBhNmI0NDRjYTZiYWFkNWQyYmFkMDMyNWU3MTBkYmU4ZDkyN2M2MTU3MTA1NmY0Njc4M2QxIn0=
eyJpdiI6IlZsbUdKeERmN21xK3B0Y1BuN081ZWc9PSIsInZhbHVlIjoiQTJEVVwvVU5jTkNIREJScUxJVHFnbkNGNVZXNFRKUE0xMEZmMklmS21PelZKN3dOXC8wOFlDd3ZlRlErWlJ4NVdBIiwibWFjIjoiN2FjZDM5OWU1OTE5NjllOGQ2MTNlZjk0YmY1MTM1NzI3NWY2MzI4YmVlZDExZDU0OThjYzQ3ZGEwOTJhYmM0YiJ9
eyJpdiI6IkFzMzRMbnZzeGFMcGh0dHpzMmFJdVE9PSIsInZhbHVlIjoicEVEN3AyWnhvWUU2SzFIVEhnam9XY0FhYzRqWXFKdXN0MGNNWHBzWXhXWnR2bTlpTW1Qb2lwTlM5c0xLRnJROE1IdXluV3FYc25GRzlXTzQrak5JMjRlUkF4QndWdVMyVXU0U3BxbnJ6MUdGcndzaFZwazJNc2hTYUM4V0ViMDMzd3g2ZzBTWEp1V1lqNnU5T1Fzc3FBVlwvdmprY1JBZ0d3VXpDYjNaSUVPOGJWUVwvb3RaTDZhNlZzNndDUFptWkFhcEpuQ0lxTmZ5UzZaNmMydXpCVXFrajgza050enkrXC9XcEZBM0ZFWHlEaWRFZ0pIcXR4eGw4QkhGOE1LMHlubkdXMGN1bUFOeGRMODFLK3pYcHBDcGc9PSIsIm1hYyI6ImNlMmU3Y2Q2ZWQ0MzAzNDQ1MjZjZDA3MDY1OTFhYzdhNjM4OThmZGExMWE3YmRhMmFmZDhhODM2OWU1ZjQ0ZDIifQ==
Sau đó bà chỉ vào chồng và con trai: “Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, mấy người đang giấu tôi cái gì hả!”
Danh sách chương