Đầu óc cô rối ren, lồng ngực có cảm giác khó thở. Đường chạy xe khá nhiều ổ gà nên cô lại thêm một cảm giác vô cùng khó chịu, nôn khan mấy cái. Và điều cô lo sợ nhất khi lưu thông trên đường phố Sài Gòn cũng đã đến, tệ nạn kẹt xe xảy ra ở bất cứ đâu, nhưng may mắn là không phải trong giờ cao điểm nên lực lượng công an nhanh chóng khai thông tuyến lộ.

Suốt dọc đường đi cô chỉ không ngừng cầu nguyện cho chuyến bay bị diline. Và cô không dám nghĩ đến tình huống xấu hơn.

Khi cô đến sân bay đã là 10 giờ 45 phút, vừa rời khỏi xe, cô lập tức chạy lại chỗ của một nhân viên sân bay hỏi:

- Xin hỏi chuyến bay từ Việt Nam đi Mỹ đã cất cánh chưa? - Dạ, chuyến bay Việt Nam qua Mỹ của hãng A đã cất cánh lúc 10 giờ 45 phút theo giờ Việt Nam rồi thưa cô.

Thiên Trang nghe xong thì ngồi bịch xuống dưới đất, khóc ngất lên. Mặt cô xanh như tờ lá chuối, khiến cho nhân viên an ninh cảm thấy vô cùng lo lắng, lập tức nói vào bộ đàm yêu cầu hỗ trợ. Anh ta dìu cô đến băng ghế gần đó ngồi xuống, anh ta hỏi:

- Xin hỏi, cô bị trễ chuyến bay hay muốn tìm người thân ạ? Tôi thấy sắc mặt của cô hiện tại không tốt, cô nên đến phòng y tế nghỉ ngơi một tí.

- Không cần, Tôi muốn tìm chồng tôi. - Thiên Trang trả lời.

Cô trả lời xong lại thất thiểu bước đi, cô không biết đi đâu chỉ là không muốn dừng lại. Cô mơ mộng Đức Minh sẽ vì cô mà ở lại.

- Cô gì ơi, cô ơi..... - Nhân viên sân bay gọi với theo. Nhưng cô hoàn toàn không nghe thấy gì cả.

Cô bước hết cửa này đến khu kia, trong miệng không ngừng gọi "Đức Minh, Đức Minh...." cô vừa đi, vừa khóc, vừa gọi tên anh, vừa hy vọng anh vẫn còn ở Việt Nam như thế cho đến khi cả người không còn chút sức lực nào cả, đầu óc quay cuồng, phía trước tối sầm lại. Cô ngất lịm tại sân bay.

....

Khi cô tỉnh lại thì thấy mình nằm trong một căn phòng trắng xóa, mẹ đang ngồi bên cạnh giường cô. Thấy cô mở mắt ra, lồm cồm ngồi dậy, bà vội đỡ cô. Lên tiếng cằn nhằn:

- Con gái sắp làm mẹ rồi mà như con nít, có bầu rồi mà còn chạy lung tung. Sao không chú ý gì cả vậy.

Cô mới tỉnh dậy, đầu óc còn đang mơ màng, cả người khó chịu, cổ họng khô khốc. Nhưng khi nghe mẹ nói thế thì cô giật cả mình, lắp bắp hỏi lại:

- Mẹ, mẹ nói là con có thai?

- Chứ còn gì nữa - Mẹ cô cau mày: - Đừng nói với mẹ là con không biết mình có thai nhé.

Cô lắc đầu xem như trả lời mẹ mình rồi cúi đầu nhìn chiếc bụng phẳng lì, áp tay lên xoa xoa nó, bất giác cô nở một nụ cười ngọt ngào và hạnh phúc. Đứa bé này là kết tinh tình yêu của cô và anh, cô sẽ đi tìm ba nó, cô biết tuy anh đang hiểu lầm, đang giận cô nhưng khi anh biết tin này chắc chắn anh sẽ rất hạnh phúc.

Mẹ cô thấy thế, cũng không lớn tiếng nữa, bà nói:

- Con có bầu được hơn một tháng rồi, bầu nhỏ chưa có biểu hiện nào là phải. Nhưng bị trễ ngày thì cũng phải biết chứ. May là không có sao, nằm nghỉ vài hôm là ổn. - Rồi như nhớ tới chuyện gì đó, bà thắc mắc - Con đi đâu mà ra sân bay vậy? Rồi thằng Minh nữa, làm gì ba con gọi điện cho nó không được vậy.

Tuy cô chưa có kinh nghiệm gì trong chuyện bầu bì, nhưng cũng đôi khi xem vài chương trình trên mạng, cô biết phụ nữ có thai cần phải để tâm trạng vui vẻ, không thể để cho bản thân cảm thấy căng thẳng, bị áp lực tâm lý.... và có đứa con này, cô biết chắc chắn sẽ rất dễ dàng giữ lấy anh. Nên cô hoàn toàn không lo lắng gì cả, cô trả lời với mẹ mình:

- Con với anh Minh mới cãi nhau xong, lỗi của con. Nên anh ấy vì giận con mà bay về Mỹ rồi, trên máy bay đâu nghe điện thoại được ạ.

- Cái gì? - Mẹ cô nói như thét lên - Vụ gì cãi nhau nữa thế, hết chị con rồi tới con là sao? Rồi giờ con sắp làm mẹ nữa phải làm sao đây?

- Vụ của con không lớn, với lại không phải mẹ từng nói là: có con rồi vấn đề cãi nhau dễ giải quyết hơn mà - Cô cười tươi, tràn đầy tự tin nói: - Khi khỏe rồi, giải quyết hết công việc bên đây con sẽ qua Mỹ tính sổ với anh Minh. Mẹ tin con đi, con sẽ không để con của mình không có ba đâu.

Mẹ cô không nói gì, liếc cô một cái, thở ra.

- Haizzzz! Bọn trẻ các cô tôi mệt quá rồi, không muốn quan tâm ai nữa. Bây giờ tôi chỉ quan tâm cháu tôi thôi, tôi muốn nó khỏe mạnh ra đời. Tôi còn muốn bàn với vợ chồng cô trong thời gian bầu bì sinh đẻ này thì ở lại Việt Nam để tôi chăm sóc. Tuy có thể điều kiện chất lượng y tế không bằng bên Mỹ nhưng cũng rất tốt, với có tôi bên cạnh chăm sóc giai đoạn nằm lửa sau sinh tốt hơn. Nhưng xem ra không được rồi.

Thiên Trang an ủi mẹ:

- Mẹ, con mới có thai một tháng, con qua bên đó tìm anh Minh làm lành rồi tịnh dưỡng bên đó một thời gian, đến những tháng cuối của thai kỳ tụi con về Việt Nam vẫn được mà mẹ.

- Ừ, tụi con về đây đi, mẹ chăm sóc vẫn tốt hơn. Con còn trẻ có biết gì đâu, giúp việc chăm sóc có tốt tới đâu thì cũng đâu bằng ba mẹ, ông bà ruột thịt trong nhà.

Bỗng dưng lúc này, cửa phòng bệnh của cô mở ra, ba và anh Đức Dũng bước vào. Anh Đức Dũng đến bên giường cô, hơi nhíu mày tỏ ra áy náy, anh xin lỗi:

- Xin lỗi em nhé Trang, thằng Minh kỳ quá, nữa anh sẽ gọi điện la nó. Em có sao không?

Thiên Trang cầm lấy tay anh, mỉm cười trả lời:

- Em không sao đâu anh, không phải lỗi của anh Minh mà là lỗi của em, em không tốt khiến anh ấy giận. - Cô trầm ngâm một tí, rồi lại hỏi anh Dũng - Mà anh Dũng, cái thủ tục kết hôn và hôn thú của em ở Mỹ đã hoàn thành chưa anh? Em muốn nhanh chóng hoàn thành cả thủ tục giấy tờ để em sớm thành vợ hợp pháp của anh ấy.

- Được, để anh về liên hệ với bên Bộ Ngoại giao ngay cho em.

- Dạ, em cám ơn anh ạ. Mà xin anh tạm thời đừng nói tin em có thai cho anh Minh nhé, em khỏe rồi sẽ quay lại Mỹ tìm anh ấy, báo cho anh ấy luôn. - Thiên Trang nháy mắt tinh nghịch

- Ừ, - Anh Đức Dũng thở ra một hơi, - Thằng Minh may mắn lắm mới lấy được em.

..... Anh Đức Dũng ở lại trò chuyện với cô thêm tí nữa rồi xin phép ra về. Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Thiên Trang, cô cầm điện thoại di động lên gọi cho Linh.

Cô kể hết những việc bên này cho Linh nghe, rồi nhờ Linh phối hợp với cô bên đó, nhờ Linh giúp cô hoàn thành một số thủ tục pháp lý cuối cùng và nhắc nhở Đức Minh ăn uống điều độ.

Linh nghe xong câu chuyện, mặt không đổi sắc,  giọng vẫn nhẹ nhàng, từ tốn, kính cẩn:

- Xin phu nhân đừng suy nghĩ nhiều, những việc phu nhân giao tôi sẽ hoàn thành trong thời gian sớm nhất. Phu nhân đang mang thai ở những tháng đầu tiên của thai kỳ nhớ phải chú ý giữ gìn sức khỏe.

Cúp điện thoại xong cô lại đưa tay xoa nhẹ chiếc bụng "thần kỳ" của mình:

- Con đến với Thế Giới này là món quà tuyệt vời ông trời dành tặng ba mẹ. Ba của con luôn bảo mẹ: "sóng gió rồi sẽ qua". Mẹ cũng tin là thế.

Tối hôm đó cô và mẹ ở lại bệnh viện một đêm, hôm sau lại quay về nhà, vì để tiện cho việc dưỡng thai, cô không quay về nhà Đức Minh mà ở lại nhà ba mẹ.

Bởi vì, hai ngày trước, Chị hai đã lên đường đi ra nước ngoài. Nghe ba nói là chị đến Ấn Độ để tham gia một khóa tu thiền bên đó, trước khi về Singapore bắt đầu làm việc và sống cuộc đời mới. Có lẽ vì quá nhiều biến cố xảy ra với gia đình cô trong hai năm qua, nên mẹ cũng dần có suy nghĩ khác đi, mẹ biết rằng dòng đời không êm đềm như dòng sông, các con của mẹ rồi cũng phải trưởng thành, đối mặt với bão tố để mạnh mẽ hơn. Bây giờ đây, để chị Thiên Ân đi nước ngoài là lựa chọn tốt nhất với chị. Nên mẹ không ngăn cản nữa, còn giúp chị thu dọn hành lý, mẹ chỉ dặn chị: "đi bình an" và cầu nguyện cho chị sớm tìm lại chính mình, sớm quay về với Gia đình mà thôi.

Thiên Trang vừa về nhà, mẹ đã lập tức tẩm bổ cho cô, mẹ luôn bảo bây giờ cô phải ăn cho hai người, vậy nên không ăn được cũng cố ăn, mẹ khỏe thì em bé mới khỏe mạnh được, nào là Yến chưng, nào gà ác tiềm... mẹ và dì Hảo đều cất công chuẩn bị. Ba và anh Đức Dũng cũng liên tục mua thứ này, thứ kia cho cô ăn. Và như anh Đức Dũng đã hứa, dựa vào mối quan hệ riêng của mình, anh nhanh chóng nhờ người hoàn thành thủ tục kết hôn hợp pháp cho cô và Đức Minh. Ngày cầm giấy chứng nhận đã kết hôn do Đại sứ quán Việt Nam tại Hoa Kỳ cấp mà bàn tay run run. Cô muốn lập tức bay qua Mỹ ngay để gặp anh, cô nghe Linh báo mấy hôm rồi, anh thường xuyên bỏ ăn, bỏ uống, không chịu về nhà cứ cắm đầu vào công việc khiến cô vô cùng lo lắng. Nhưng bây giờ cô là một người hai mạng cô phải đợi kiểm tra sức khỏe tốt, bác sĩ cho phép cô mới được đi máy bay, bất cứ giá nào cô cũng không thể làm ảnh hưởng đến kết tinh tình yêu của cô và anh.

....

Trôi qua thêm hai tuần, cô cảm thấy nhớ anh da diết, kể từ khi kết hôn cho đến nay cô chưa bao giờ phải xa anh lâu như thế. Hôm nay cô đi tái khám, bác sĩ bảo cô sức khỏe cô đã tốt, đi máy bay không có vấn đề gì, vì thế cô lập tức đặt vé máy bay, quay về nhà thu dọn đồ đạc, chuẩn bị bay qua Mỹ.

Ba mẹ và anh Đức Dũng là những người tiễn cô ra sân bay, mẹ không ngừng dặn dò:

- Đi máy bay phải cẩn thận, không được khiêng vác nặng, muốn đi vệ sinh hay làm gì thì phải nhờ tiếp viên hàng không dẫn đi, không được suy nghĩ nhiều. Lên máy bay xong tốt nhất con nên ngủ một giấc.

- Dạ con biết rồi ạ - Thiên Trang mỉm cười, trả lời mẹ: - Anh Đức Dũng đã bố trí một điều dưỡng đi theo con mà mẹ, mẹ yên tâm đi.

- Mẹ vẫn chẳng thể yên tâm được - mẹ cô nói đầy buồn bực - Đây là một chuyến bay dài đi rất mệt. Biết vậy mẹ đặt vé đi theo con cho yên tâm.

Thiên Trang quay sang đưa ánh nhìn cầu cứu ba mình và anh Đức Dũng. Ba cô thấy vậy lên tiếng:

- Bà cũng biết đây là chuyến bay dài, tuổi mình già rồi, đi theo càng làm cho con bé lo lắng thêm. Chẳng phải con bé nói, nó qua đó dưỡng thai một thời gian, khi nào sinh sẽ về Việt Nam rồi sao? Bà lo giữ gìn sức khỏe vài tháng sau còn chăm con, chăm cháu.

- Đúng vậy đó bác gái - Anh Đức Dũng cũng lên tiếng - Em đã có bố trí một điều dưỡng đi theo Trang trên máy bay để tiện chăm sóc em ấy, ngoài ra cũng có dặn dò với bên Sân bay lưu ý về trường hợp của Trang. Bác yên tâm, em ấy sẽ có một chuyến bay tốt đẹp. - Nói xong anh quay sang dặn dò Trang - Đây là chuyến bay thẳng từ Việt Nam qua Washington dc không quá cảnh ở đâu cả. Xuống sân bay thì sẽ có nhân viên của anh bên đó đón em.

- Dạ em biết rồi ạ. Em cảm ơn anh Dũng đã sắp xếp chu đáo.

- Em qua đó có gì thì gọi điện về cho anh, cái thằng Minh tệ quá. - Anh Dũng tỏ ra hơi tức giận.

- Qua đó rồi, gọi điện thoại về cho ba, chú ý dưỡng thai nhé. - Ba cô chen vào.

- Dạ thưa ba.

Đúng lúc này phía sân bay thông báo chuyến bay của cô sắp cất cánh, nhưng vì cô mua vé hạng thương gia nên check-in riêng cũng không quá gấp gáp. Cô ôm hôn ba mẹ xong rồi mới quay người đi vào trong.

Trên máy bay, mỗi người một tâm trạng, người ngồi đây để quay về đòan viên với gia đình, người đi lập nghiệp phương xa, người mệt mỏi buồn bã, người vui vẻ hạnh phúc, vài người chẳng biết tương lai là gì như chính tâm trạng của cô khi cùng anh bay qua Mỹ hơn một năm trước. Và giờ đây một lần nữa bay về Mỹ, thiếu anh bên cạnh, nhưng trong đầu cô không còn những dấu ba chấm mờ mịt nữa mà là viễn cảnh bình yên một nhà ba người bên nhau. Vợ chồng không thể thiếu những lúc cãi vả, hiểu lầm, nhưng sau tất cả cô mới nhận ra mình nhớ nhau và yêu nhau, có lẽ trận bão tố này đến đúng lúc, không quá sớm, không quá muộn; đúng thời điểm giúp cô nhận ra trái tim mình yêu anh nhất. Cô cũng chẳng thể xác định được bắt đầu từ khi nào, tựa như thuộc về muôn kiếp trước, chỉ vì ngủ quên nay được đánh thức.

Những ngày xa anh, có những khoảnh khắc cô bước một mình trên phố, dẫn lối là ánh sáng lờ mờ vì sắc trời trong cô dần chuyển sang sáng nhưng thiếu ánh mặt trời mang tên Đức Minh nên chưa tỏ rõ, vầng dương như đang xé những lớp mây dày đặc chở cô đâm xuyên qua nửa vòng Trái đất để gặp anh. Cô mường tượng ra giây phút cô đứng đó, giữa không gian bao la, ngang tầm mắt là điệp điệp trùng trùng núi tiếp núi, mây còn la đà trên đỉnh và bao phủ lấy cô, anh và đứa con sắp chào đời là người đồng hành, hạnh phúc là bạn, gia đình nhỏ mỉm cười đợi mặt trời lên.

Những tia nắng đầu tiên xuyên mây, mặt trời dần hiện rõ, mây còn quấn quýt chưa muốn tan nhanh, những dải núi mơ màng, tóc cô ẩm sương, nhưng thịt da cô không hề bị núi rừng ướp lạnh, vì xung quanh cô luôn được anh che chắn cẩn thận. Cùng nhau lắng nghe tiếng chim buổi sớm, tiếng nước chảy phía xa, tiếng gió lùa tán cây, cô thét thật to rằng Em yêu anh.

Cô không biết rằng tình yêu ở tuổi 30, 40, 60 có còn nồng nàn và sôi nổi như tuổi 20 không? Cô biết khi yêu, cả hai người không toan tính gì cả, như một rặng núi mùa xuân rồi cũng già nua, ngôi nhà rồi cũng rêu phong, mọi đồ vật đều sẽ cũ đi.... con người chúng ta, cô và anh cũng không thể nào cưỡng lại được tuổi già. Đó là quy luật của tạo hóa. Nhưng anh nói tình yêu không như vậy, dù có sôi nổi, nồng nàn hay sâu lắng, trải qua bao nhiêu thăng trầm thì cũng luôn luôn trẻ, chỉ khi trái tim ta không còn rung động vì nhau, khi ta nhìn thấy mọi thứ đều tách rời người ta yêu, khi trong ta luôn có cảm giác cố để được yêu... thì lúc đó tình yêu đã rời bỏ chúng ta. Tình yêu không chết, nó chỉ nằm trong kí ức, nhưng nó xa rời thực tại. Tình yêu cũng không già đi, chỉ là chúng ta có để tình yêu được chăm sóc nâng niu hay không. Nếu có buông tay thì cũng phải biết chăm sóc, giữ gìn và nâng niu, tôn trọng tình cảm từng có.

Nhưng anh thề với cô: Dù cho Thế Giới có thay đổi, tình yêu anh dành cho cô vẫn thế, nó có đời sống riêng và luôn luôn là điều tốt đẹp nhất.

Cô chọn cách tin tưởng anh, tin tình yêu của cả hai.

Thiên Trang nghĩ ngợi thêm một lúc nữa rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện