Khi anh về tới nhà đã gần 9 giờ tối, hôm nay Washington DC có bão, máy bay trực thăng không thể hạ cánh được phải mất một lúc mới tìm được nơi đậu. Rồi lại phải lái xe hơn 30 phút mới về đến nhà. Trên đường về anh thấy sấm chớp rền vang thì càng lo lắng bất an hơn.

Vừa vào đến nhà, tổng quản gia và người hầu đã xếp thành hai hàng đứng chào đón anh, nhưng anh không quan tâm đến họ, nhanh chóng đi lên lầu ba. Chỉ gần đến cửa phòng anh đã có thể nghe thấy tiếng khóc và tiếng thét hoảng sợ của cô rồi.

- Á... không... Đức Minh, Đức Minh.... á.... huhu.

Những tiếng ngắt quãng đầy thê lương.

Anh không suy nghĩ gì cả lập tức vọt vào phòng ôm chầm lấy cô, liên tục nói:

- Anh nè, anh nè Trang, anh đã về với em rồi. Anh xin lỗi, anh xin lỗi em.

Trong cơn cuồng loạn, nửa tỉnh nửa mê cô vẫn tiếp tục đánh, đấm, gào khóc và gọi tên anh. Đức Minh siết chặt lấy cô, đặt một nụ hôn lên môi của cô. Nụ hôn cuồng dại, đè nén nhung nhớ, nụ hôn lạnh lẽo, nụ hôn bao đêm qua cô mê luyến đợi chờ, trong nụ hôn còn có cả sự ăn năn, hối hận; và nụ hôn làm cho cô dần tỉnh táo hơn, cô không còn khóc lóc gào thét nữa mà mở đôi mắt đỏ hoe trũng sâu vì nhiều đêm liền không ngủ ra nhìn anh, cô biết đây không phải là mơ, anh đã quay về với cô. Nhưng chút lý trí và ấm ức mấy ngày qua khiến cô tự ái đẩy anh ra. Sức đẩy của cô rất yếu, rất nhẹ căn bản không có cách nào xô ngã anh, do không phòng bị trước nên vẫn ngã ra sau một chút. Anh đưa đôi mắt khó hiểu nhìn cô, cô lắc đầu, giọng nói yếu ớt mềm nhũn:

- Không, anh không phải Đức Minh của em, anh không phải chồng của em, không phải người hết lòng yêu thương em và em cũng thật tâm thật dạ yêu thương người con trai ấy. Đức Minh chồng của em không bao giờ bỏ rơi em, anh ấy sẽ không để em buồn, em khóc không ăn uống gì như thế, anh ấy phải dỗ dành em, chiều chuộng em, luôn là bờ vai cho em dựa vào. Không... không... anh không phải chồng em, trả lại Đức Minh cho em đi.... em rất nhớ Đức Minh của em.

Đức Minh đứng sửng lại khi nghe những lời cô nói, cơ thể anh như có khối đá trăm ký-lô-gram đè lên. Anh rất muốn chạy tới ôm lấy cô nhưng không thể nào dịch chuyển được.

Bỗng lúc này "rầm" một tia sấm sét vang lên, bầu trời xẹt ra một dòng điện màu trắng, mây gió vần vũ. "Á" Thiên Trang thét lên một tiếng, cả người co rút lại rồi trời đất phía trước tối sầm, cô ngất lịm đi.

Anh bị tiếng thét thất thanh của cô làm cho hoàn hồn, thấy cô đang nằm ngất trên giường mặt mày trắng bệch thì mới quýnh quáng, vội chạy đến bên cạnh cô, vừa bế cô lên vừa gọi: "Trang, Trang ơi!" Rồi lập tức chạy xuống dưới nhà. Nhóm người giúp việc trong nhà thấy anh chạy xuống, ẵm cô liên tục gào thét thì cũng hoảng hốt, nhanh chân nhanh tay chuẩn bị xe. Anh vừa bế cô ra xe vừa dặn:

- Tổng quản, chú cho người liên hệ với bệnh viện ngay.

- Dạ - Người tổng quản gia lớn nhất trong nhà không chậm trễ, xe Đức Minh vừa đi ông đã lập tức xoay lưng đi vào gọi điện đến bệnh viện.

Xe chạy thẳng một đường đến bệnh viện, tốc độ chạy cả trăm cây số một giờ. Trong đêm mưa sa gió giật, ngồi băng ghế sau, anh ôm chặt lấy người cô, nhìn thấy tay chân cô xanh lét, hiện rõ đường gân xanh, người không còn tí máu, hơi thở suy yếu mà anh đứt từng đoạn ruột. Anh cẩn thận lấy áo khoác che chắn người cô, giữ cho cơ thể cô không bị lạnh. Anh khẽ gọi tên cô:

- Thiên Trang, anh hứa từ nay về sau sẽ không để em phải chịu như thế này nữa đâu. Anh xin lỗi em.

Rất nhanh xe đã chạy đến Bệnh viện Trung tâm MedStar, đây là một bệnh viện lớn nhất trong đặc khu, người bình thường rất khó có thể vào bệnh viện này, nhưng Đức Minh thì khác, xe của anh vừa dừng tại cửa bệnh viện đã có một đội ngũ bác sĩ và y tá chạy đến đón, giường bệnh xe đẩy, máy thở đã chuẩn bị sẵn. Anh để cô nằm trên giường bệnh để các bác sĩ vừa bóp máy thở vừa nhanh chóng đưa cô vào phòng cấp cứu.

Sau một loạt các xét nghiệm và kiểm tra, các bác sĩ thở phào nhẹ nhõm vì cũng không có gì quá nghiêm trọng. Nhưng vẫn đợi các kết quả thông số chi tiết rồi mới ra báo cho Đức Minh:

- Dạ thưa ngài, phu nhân không có gì cả, chỉ là do hồi hộp và căng thẳng thần kinh trong mấy ngày liên tục cộng với việc không ăn uống gì nên cơ thể suy kiệt, mất sức dẫn đến ngất đi thôi. Hiện tại đã được truyền dịch, tiêm thuốc bổ và thuốc an thần, để phu nhân ngủ một giấc sáng mai sẽ tỉnh lại. Nhưng....

Người bác sĩ ngập ngừng muốn nói thêm gì đó nhưng lại không biết mở lời thế nào. Ông ấp úng làm Đức Minh cau mày, anh lạnh giọng ra lệnh:

- Có gì ông cứ nói, không được giấu.

- Xin ngài lưu ý hệ thần kinh của phu nhân hơi yếu, trước đây từng rơi vào trầm cảm -  bác sĩ hít một hơi khí rét rồi nói tiếp - có thể chính phu nhân cũng không biết. Giờ khi rơi vào lo âu buồn phiền mấy ngày qua, kèm triệu chứng rối loạn giấc ngủ, thay đổi khẩu vị... đó là biểu hiện quay lại của bệnh. Giai đoạn đầu thì không nên dùng thuốc, cách chữa trị tốt nhất trong giai đoạn này là giữ cho tinh thần thoải mái, không để phu nhân buồn phiền và lo âu ạ.

Nghe bác sĩ nói thế anh cũng rất ngỡ ngàng, anh cúi đầu nói:

- Tôi biết rồi. Cảm ơn bác sĩ.

- Một tí nữa sẽ chuyển phu nhân qua phòng bệnh, khi nào truyền dịch xong, phu nhân tỉnh lại thì có thể ra về ạ.

- Ukm. - Đức Minh hoàn toàn không biết phải nói gì, cổ họng khô khốc, chỉ ừ một tiếng mà thôi.

- Vậy thưa ngài, tôi xin phép đi trước.

Đức Minh gật đầu rồi anh đứng đó tiếp tục đợi thêm một lúc nữa, các ý tá đẩy Thiên Trang ra, anh lặng lẽ đi theo cô về phòng bệnh. Bác sĩ nói cô đã được tiêm thuốc an thần rồi, sẽ ngủ một giấc sáng mai mới tỉnh lại được, nhưng anh luôn ngồi bên cạnh giường bệnh của cô, không hề rời đi. Lúc khuya có hai người làm trong nhà mang đồ của cô và của anh đến, cũng như đưa chút thức ăn cho anh, nhưng anh không ăn, anh để nó nguội lạnh trên bàn, anh vẫn ngồi bên cạnh giường bệnh của cô.

Đến sáng hôm sau, Thiên Trang chầm chậm mở mắt ra. Nhìn căn phòng trắng toát xa lạ, nhìn Đức Minh đang ngồi bên cạnh nắm chặt tay cô, nhìn kim truyền dịch, cô cục cựa cơ thể; cảm thấy cả người ê ẩm, khó chịu lập tức truyền đến. Anh phát hiện cô tỉnh lại, vui vẻ nở nụ cười, anh reo mừng:

- Em tỉnh rồi à. Khoang hả ngồi dậy em nằm nghỉ ngơi tí đi.

- Đây là đâu, bệnh viện sao. Em nhức đầu quá.

- Em uống ít nước nhé! Có gì về nhà mình nói sau, em nghỉ ngơi đi. - Rồi anh nhấn vào chiếc chuông ở đầu giường để gọi bác sĩ, anh với tay lấy ít nước trà táo đỏ nóng trong bình giữ nhiệt rót ra cho cô - Em uống tí đi.

Thiên Trang miệng đắng lưỡi khô nên cũng cố gắng nhấp một hai ngụm. Rồi cô lại nhắm mắt, đầu vẫn đau, người vẫn khó chịu, cô cảm thấy cần ngủ thêm tí nữa.

Bác sĩ vào kiểm tra thì nói cô đã không có việc gì, anh trao đổi với bác sĩ vài câu về tình trạng hiện tại của cô, hỏi xem có thể đưa cô về nhà không. Vì anh biết cô không thích bệnh viện, mà ở nhà vẫn có bác sĩ riêng, nếu hiện tại cô chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thôi thì anh muốn đưa cô về nhà hơn. Bác sĩ nghe anh nói thế thì cũng đồng ý cho cô xuất viện.

Khi anh đưa cô về nhà đã có hai người bác sĩ gia đình đến kiểm tra cho cô, họ thấy không gì bất thường nên cũng lui ra. Nhưng anh dặn họ không được về hay đi xa, phải luôn trực ở trong nhà. Đương nhiên họ không dám làm trái mệnh lệnh, cứ hai tiếng sẽ vào kiểm tra thân nhiệt của cô một lần.

Thời gian này, trong nhà vô cùng yên ắng và thận trọng, mọi thứ đều khẽ khàn, nhẹ nhàng. Cứ như sinh mạng con người đang ở trong tình trạng ngàn cần treo sợi tóc vậy.

Mãi cho đến chiều hôm đó, Thiên Trang lần nữa tỉnh lại, thì mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, lần này là căn phòng quen thuộc, là chiếc giường quen thuộc. Đức Minh không ngồi bên cạnh nữa mà anh đang nằm ôm lấy cô. Thấy cô mở mắt ra nhìn mình, anh vui mừng khôn xiết, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô một cái.

- Em ngủ hết một ngày rồi đã chịu tỉnh lại chưa? Còn chỗ nào không thoải mái không? - Em đang ở nhà à? Em nhớ mình ở trong bệnh viện mà. Đâu là mơ đâu là thật vậy? - Rồi cô nhìn Đức Minh đang ở bên cạnh mình, mỉm cười âu yếm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, như chưa từng có việc anh ghen tuông giận cô, chưa từng có chuyện anh đi công tác ba ngày không liên lạc. Mà cảm tưởng tất cả là ác mộng. - Anh có đi công tác không? Về khi nào vậy? Sao em không nhớ gì hết.

Đức Minh vẫn ôm lấy cô, thì thầm vào tai cô:

- Em mới ngủ một giấc rất dài, tỉnh lại chắc rất đói có phải không? Để anh kêu đầu bếp mang đồ ăn lên cho nhé. - Nói xong anh nhảy xuống giường, ấn nút điện thoại nội tuyến gọi xuống cho tổng quản gia, anh ra lệnh: - chuẩn bị thức ăn mang lên phòng đi.

Thiên Trang nằm trên giường, dù đầu rất đau, dù đói lả người nhưng cô vẫn cố nhớ lại mọi chuyện. Từng chút, từng chút ký ức một chầm chậm kéo về. Lúc Đức Minh mang chậu nước ấm và khăn lông ra cho cô rữa mặt, thì cô đã nhớ lại tất cả. Cô xoay mặt đi và khóc. Anh đặt chậu nước xuống đất, đi tới ôm lấy cô:

- Anh xin lỗi mà, em tha lỗi cho anh đi.

- Anh không cần em nữa thì nói cho em biết, em sẽ không níu kéo, em sẽ xách đồ về với ba mẹ. Em sẽ không như các cô gái trước kia của anh, em không đòi anh bất cứ tài sản gì đâu anh đừng trốn tránh em. Anh để em một mình nơi đây bỏ đi, khóa máy, anh có biết em hoang mang thế nào không? Em sợ hãi đến kiệt cùng.

- Trăm sai, ngàn sai là lỗi của anh sai, anh xin lỗi em. - Đúng lúc này tổng quản gia và hai người hầu nữa đẩy xe thức ăn vào. Đức Minh nhận lấy xe thức ăn, đẩy đến cạnh giường, anh nịnh nọt - Muốn chửi, muốn mắng anh thế nào cũng được cả, nhưng mình ăn một tí mới có sức. Xem xem món gì nào...

Anh mở một thố to trên xe thức ăn ra, mùi cháo thịt bầm với hành lá còn bốc khói tỏa hương thơm. Anh đặt nắp xuống tầng hai của xe thức ăn, bắt đầu như một người phục vụ giới thiệu:

- Oa, đầu bếp nấu cháo thịt bầm nè, còn có xôi vò đậu phộng nữa, cá lóc kho tiêu ăn với cháo cũng ngon, cả chà bông, ít thịt lạc ram trứng.

Cô nghe tên những món ăn Việt Nam quen thuộc mà đói cồn cào, rất muốn ngồi dậy ăn, muốn hỏi anh mua ở đâu. Nhưng cô vẫn còn giận dỗi anh.

Anh nhìn vẻ mặt phân vân, lưỡng lữ của cô thì mỉm cười, đi đến giường đỡ cô ngồi dậy, kê gối cho cô dựa lưng vào tường, rồi anh múc một chén cháo để ít chà bông lên mặt, ngồi xuống giường, thổi nguội từng muỗng đúc cho cô. Anh nói:

- Bữa đi Cali anh nghe nói có một đầu bếp nấu món Việt rất ngon nên đã mời về nhà chúng ta nấu cho em nè.

Anh dụ dỗ:

- Em ăn thử một tí đi, một ít thôi cũng được nữa. Ăn cùng với anh đi, từ khi anh ở Cali về cho đến nay đã hai ngày chưa ăn gì tử tế cả. Chúng ta cùng ăn được không?

Cô trố mắt nhìn anh, lúc này cô mới để ý anh cũng tiều tuỵ hơn nhiều, tóc tai anh bù xù xơ xác, đến cả râu cũng dài ra rồi. Với một người đàn ông cầu toàn và chỉnh chu như anh, nó chứng tỏ những ngày qua anh cũng không hề thoải mái gì. Cô gượng ép mở miệng ra húp một muỗng cháo, anh lại múc một muỗng nữa đưa đến môi cô, cô dùng tay đẩy nó qua môi anh, anh hiểu ý há miệng ăn hết muỗng cháo. Cứ như thế, cô và anh im lặng không ai nói với ai tiếng nào, cùng nhau ăn hết thố cháo to. Anh còn giúp cô ăn ít cá kho, ít thịt ram. Anh hứa:

- Sau khi em khỏi rồi muốn ăn món gì của Việt Nam như Phở, bánh canh cua, sườn xào chua ngọt, cari thì nói đầu bếp làm cho em.

Thiên Trang không nói gì, ăn xong rồi ngồi thừ đó, để mặc cho anh đẩy xe thức ăn đi, giúp cô lau mặt và lau tay chân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện