"Điện hạ, lão nô phụng ý chỉ của bệ hạ, đến đây nghênh đón điện hạ về Khang Ninh Cung ." Vương Phúc công công khom lưng, ngữ khí cung kính nói.

Yến Việt quay đầu nhìn hắn, tươi cười nói: "Là Vương công công sao?"

Vương Phúc có chút kinh ngạc: "Nhị điện hạ còn nhớ rõ lão nô?"

Yến Việt gật gật đầu: "Ta còn nhớ rõ khi còn nhỏ, Vương công công luôn là người tặng đồ cho ta."

Vương Phúc trong lòng hiểu rõ.

Vị nhị điện hạ này, năm năm trước, chắc chắn là hoàng tử được sủng ái nhất trong cung.

Khi đó đế vương được dâng lên thứ gì, đều không quên tặng cho Thái tử.

Mà khi đến Triều Hoàng Cung đưa lễ vật, tất nhiên không có chuyện tuỳ tiện cử một tiểu thái giám đi, vì thế mỗi lần, đều do đích thân ngự tiền đại tổng quản Vương Phúc tự mình dẫn người đến.

Không ngờ rằng, vị điện hạ này qua nhiều năm như vậy thế nhưng còn nhớ rõ? Vương Phúc trong lòng dâng lên cảm giác nhàn nhạt ấm áp: Bọn họ ở nơi này định trước là thân nô tài, cả đời này đã sớm không có gì trông cậy, điều cầu mong duy nhất đơn giản cũng chỉ mong người khác có thể tôn trọng mình.

Trong lòng hắn khẽ động, tiến lên một bước giúp Yến Việt chỉnh lại cổ áo, miệng nhanh chóng nói ra một câu: "Bệ hạ đêm qua ở cung Quý phi, nhị điện hạ, hành sự không nên tuỳ hứng."

Nói xong, hắn ngừng động tác, cả người dùng tư thái cung kính lui về, cúi mi rũ mắt, dường như lúc nãy không có chuyện gì phát sinh.

Yến Việt nâng mi nhìn Vương Phúc một cái, hắn không nghĩ tới thái giám đắc lực nhất bên người Hiển Đức Đế thế nhưng lại có ý tốt với mình.

Hắn không nói gì, chỉ là quay đầu lại nhìn tiểu viện một cái, duỗi tay chỉ chỉ một gốc cây Mẫu đơn: "Vương công công, ta cũng không có lưu luyến gì với nơi này, chỉ có gốc cây hoa Mẫu Đơn làm bạn với ta từ lâu, ta có thể mang theo không?"

Vương Phúc đã sớm biết cây Mẫu Đơn này có ẩn tình, cũng biết đây là đồ vật duy nhất lúc trước Hoàng Hậu lưu lại.

Bất quá chỉ là một vật chết, ai cũng không để trong lòng. Vương Phúc cười nói: "Điện hạ thích thì cứ tự nhiên đưa tới."

Yến Việt nghe vậy gật gật đầu, tựa hồ có chút thoải mái.

Bất quá hắn cũng chỉ liếc nhìn cây Mẫu Đơn một cái, không có nửa phần thương tâm.

Vương Phúc cử một thái giám ôm nửa người cây Mẫu Đơn, đoàn người mênh mông đi ra khỏi tiểu viện lạnh lẽo.

Bên trong cung thật dài không có người dư thừa, nhưng dù là Vương Phúc hay là Yến Việt đều hiểu rõ, chỗ tối bên trong, không biết có bao nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào họ.

Thái tử trước được đế vương đón trở lại trong cung, sau lại được ngự tiền đại tổng quản đích thân tiếp đón, bệ hạ rốt cuộc có dụng ý gì?

Cũng có không ít phi tần trong cung vui sướng khi người khác gặp hoạ nhìn về phía Triều Hoàng Cung - những năm gần đây Quý phi một mình độc quyền, tính tình ương ngạnh, cũng không biết đang có phản ứng gì?

Quý phi ... một chút phản ứng cũng không có.

Nàng an an tĩnh tĩnh ở trong Triều Hoàng Cung, trên khuôn mặt kinh diễm treo vẻ ôn nhu, khéo léo tươi cười.

"Nghe nói Nhị hoàng tử trở lại Khang Ninh Cung, bổn cung thân là chủ hậu cung, nắm giữ phượng ấn, cũng nên đến đó chúc mừng."

"Mama, ngươi thay ta đi một chuyến, cẩn thận chọn đồ vật ban thưởng cho Nhị hoàng tử, nói như thế nào, bổn cung cũng là mẫu phi của hắn, không phải sao?" Quý phi cười đến diễm lệ, thời điểm nói hai chữ "mẫu phi", ngữ khí toàn là oán hận.

Trương hoàng hậu đã chết, nàng ta còn chưa trả hết tội nghiệt.

Mẫu nợ con trả, Quý phi đột nhiên cảm thấy, Nhị hoàng tử trở về Khang Ninh Cung cũng không phải chuyện xấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện