Trong mấy ngày liên tiếp, đều có người mang đồ tới cho Cấp Thủy viện.
Cấp Thủy viện ngày trước có vẻ cũ kỹ rách nát bây giờ rực rỡ hẳn lên, toàn bộ đồ dùng bài trí trong nhà hơn mười năm cũng được thay đổi mới, ngay cả nguyên liệu đồ bổ nấu ăn cũng được đưa đến phòng bếp nhỏ của Cấp Thủy viện mỗi ngày.
Liên Nguyệt hài lòng nhất chính là nguyên liệu nấu ăn ở phòng bếp nhỏ, rốt cục mỗi ngày nàng không cần phải đi tới phòng bếp chính lấy đồ ăn nữa rồi, có lấy được cũng không ra gì.
Tất nhiên Liên Nguyệt biết nguyên nhân Văn gia làm như thế, bất quá nàng cũng không ngốc đem lợi ích đẩy ra ngoài.
Trong thời gian đó, Nhị phu nhân cũng tới thăm hỏi Văn Kiều, muốn xem trong Cấp Thủy viện còn thiếu thứ gì nữa không, coi như bổ sung lại những gì trước kia bị hạ nhân cắt xén.
Liên Nguyệt lấy lý do tiểu thư nhà mình đang nghỉ ngơi mà đuổi đi Nhị phu nhân, đồ vật để lại, người thì không cần vào.
Nhị phu nhân cũng không phải là không gặp không được, người Văn gia đều biết, cứ vài ba ngày Văn Kiều sẽ bị bệnh, có đôi khi phải nằm trên giường mười ngày nửa tháng, lỡ như bà cứ xông vào, ngược lại khiến nàng bệnh nặng hơn thì sao? Lo lắng của Nhị phu nhân cũng là lo lắng của Văn gia, thậm chí là của mọi người.
Tam tiểu thư có tiếng chính là một con ma bệnh có thể sẽ chết trẻ bất cứ lúc nào, không cần thiết vì nàng mà đắc tội Thành Hạo Đế.
Mặc kệ người bên ngoài lo lắng thế nào, Cấp Thủy viện vẫn luôn yên tĩnh, là một trong những nhân vật chính được ban hôn, Văn Kiều vẫn trải qua một cuộc sống yên tĩnh nhàn nhã không tranh quyền thế, một lòng miệt mài nghiên cứu huyết mạch nửa yêu vừa thức tỉnh.
Sau khi hiểu rõ lực lượng huyết mạch nửa yêu, thế là Văn Kiều "lành bệnh", cuối cùng cũng đi ra ngoài.
"Tiểu thư, người muốn đi đâu vậy?"
Văn Kiều nói: "Đi viện trước, xem có linh thực hay không."
Liên Nguyệt vô cùng kinh ngạc, bất quá cũng không nói nhiều, cầm rổ đi theo Văn Kiều ra Cấp Thủy viện.
Văn Kiều dẫn theo nha hoàn đến Uẩn Linh Đường Văn gia.
Trông coi Uẩn Linh Đường chính là Lục trưởng lão Văn gia, lúc nhìn thấy Văn Kiều, không khỏi có chút kinh ngạc.
Ngày xưa ở Văn gia, Văn Kiều không hề được chú ý tới, thậm chí có thể nói là một tiểu cô nương đáng thương không được coi trọng, cho đến khi mấy ngày trước Thành Hạo Đế tứ hôn cho nàng và Thất hoàng tử, mới để người ngoài nhớ tới Văn gia còn có một người như vậy.
Hôm nay đúng là hiếm khi được nhìn thấy nàng, người đứng chỗ đó vẫn là một bộ dáng ốm yếu tái nhợt, thanh tú động lòng người, giống như cành liễu mềm yếu, khiến người ta thực sự lo lắng.
Thật đáng tiếc cho một dung mạo xinh đẹp.
Văn Kiều che miệng ho khan vài tiếng, nói rõ ý muốn đến đây với Lục trưởng lão.
Đông Lăng Quốc nằm ở một góc của Thánh Vũ đại lục, căn nguyên linh lực mỏng manh, linh dược và linh thực càng ít ỏi, bất quá gốc gác Văn gia thâm hậu, muốn kiếm linh thực phổ thông không phải linh dược vẫn là có thể.
Quả nhiên, Lục trưởng lão xác nhận nói: "Chỉ muốn linh thực phổ thông, không phải linh thảo?"
Văn Kiều đáp dạ, nhỏ giọng nói: "Ta muốn trồng ít linh thực."
Sau khi Lục trưởng lão nghe xong, không khỏi nghĩ đến thân thể không tốt của nàng, thời gian để tu luyện không nhiều, trồng một ít linh thực phổ thông để giết thời gian cũng không tệ.
Lục trưởng lão lập tức phái một tiểu đệ tử làm việc vặt đưa nàng đến vườn linh thảo của Văn gia.
Vườn linh thảo không lớn, chỉ khoảng một mẫu vuông, xung quanh dùng bụi gai bố trí ngũ hành trận vây lại, bên cạnh còn có một Sư Hổ thú canh giữ, đại đa số linh thảo trong vườn đều là cấp thấp, cũng không lâu năm, những loại cấp cao lâu năm cũng sẽ không trồng nơi này.
Văn Kiều nhìn sơ qua bụi gai dùng để bày trận trước tiên, đây là một loại bụi gai có thân màu đỏ, tên là gai hồng cận, cứng rắn như sắt, nếu dùng làm vũ khí cũng không tệ.
"Đây đều là linh thực phổ thông, không có tác dụng lớn gì, Tam tiểu thư, người muốn lấy bao nhiêu?" Tiểu đệ tử sai vặt chỉ vào một bụi linh thực sinh trưởng bên cạnh bụi gai hỏi.
Nói là không có tác dụng gì, kì thực có thể mang theo linh khí sinh trưởng, đã là một loại cây cỏ phi thường, tự nhiên sẽ có tác dụng khác.
Văn Kiều chọn năm cây, đều là những linh thực không có tên, có thể trong mắt người tu luyện, chúng bất quá chỉ là một ít cỏ dại.
Liên Nguyệt dùng cái xẻng đào cả đất và gốc rễ mang đi.
Tiểu đệ tử sai vặt thấy hành động của Liên Nguyệt, không nhịn được nói: "Đất trồng linh thảo trong viện này đều là Linh Thổ, là loại thích hợp nhất cho linh thực sinh trưởng, bên ngoài mua không được đâu..."
Liên Nguyệt kinh ngạc hỏi: "Đất dùng trồng cỏ mà cũng phải mua sao?"
"Cỏ gì? Đây là linh thực, cần Linh Thổ có linh khí mới có thể sinh trưởng." Tiểu đệ tử phản bác, cảm thấy Liên Nguyệt thật sự không có kiến thức, quả nhiên là người phàm không có căn nguyên linh lực.
Đương nhiên, tiểu đệ tử chỉ dám càm ràm trong lòng, chứ không dám nói thẳng trước mặt Văn Kiều.
Sau khi trở về Cấp Thủy viện, Liên Nguyệt nhỏ giọng nói với Văn Kiều: "Tiểu thư, không ngờ hôn sự giữa người và Thất hoàng tử có ảnh hưởng lớn như thế, vừa rồi rõ ràng tiểu đệ tử ở vườn linh thảo rất khó chịu với ta, nhìn thấy bộ dáng ta không có kiến thức, còn phải chịu đựng không dám nói. Nếu là trước kia, chắc đã không nhịn được mà đuổi ta đi từ sớm rồi."
Nói xong, nàng thở ngắn than dài, cảm thấy mặc dù Thất hoàng tử không thể tu luyện, lại có tác dụng kính sợ như vậy, thật đúng sinh ra đã là người thắng.
Văn Kiều sờ sờ đầu của tiểu nha hoàn, nhìn nha đầu này tuy có khí lực lớn, kỳ thật vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng luôn biết tự tạo ưu thế cho mình.
Văn Kiều kêu Liên Nguyệt mang năm cái chậu hoa tới, trồng năm cây linh thực vào, tưới cho chúng nó chút nước, đặt trên bệ cửa số trước phòng nàng.
"Tiểu thư, người muốn đem bọn chúng làm thành cây cảnh sao? Những cây linh thực này còn không đẹp bằng hoa trong viện chúng ta nữa." Liên Nguyệt nói.
Văn Kiều không lên tiếng, coi như ngầm thừa nhận.
Hiếm khi Văn Kiều đi ra khỏi Cấp Thủy viện, còn mang vài loại linh thực không có dược hiệu gì về trồng, việc này nhanh chóng truyền khắp Văn gia, đồng thời cũng truyền ra bên ngoài.
Mọi người đều cảm thấy sở thích của vị Tam tiểu thư này rất là kỳ quáị.
Ngày hôm đó, Văn gia nhận được một tấm thiếp mời.
Kèm với thiếp mời còn có thư mời của Lăng Hư Các, ngày mai sẽ có một buổi đấu giá long trọng tại Lăng Hư Các.
Văn Nhàn và đám đệ tử trẻ tuổi Văn gia trùng hợp nhìn thấy thị vệ bưng thiếp mời cùng thư mời đi tới, không khỏi hỏi: "Đây là gì?"
"Là thư mời tham gia buổi đấu giá ở Lăng Hư Các."
Văn Nhàn mừng rỡ, "Do ai đưa tới?"
"Là Thất hoàng tử."
Văn Nhàn trợn mắt hốc mồm, "Thất hoàng tử? Ngươi xác định? Chẳng lẽ là đưa cho Tam tỷ?"
Thị vệ đáp dạ.
Đợi đến khi thị vệ bưng thư mời đi hướng tới Cấp Thủy viện, vẻ mặt của tất cả đệ tử Văn gia đều khó mà tin nổi, Thất hoàng tử không phải là phế vật tu luyện sao? Làm cách nào mà hắn lấy được thư mời Lăng Hư Các?
Lăng Hư Các trải rộng trên Thánh Vũ đại lục, bối cảnh hùng hậu, cứ nữa năm chi nhánh các nơi sẽ tồ chức một lần hội đấu giá.
Bởi vì địa vị Lăng Hư Các đặc thù, nên cũng không dễ dàng lấy được thư mời, hay thật ra thư mời này là Thất hoàng tử hỏi xin từ Thành Hạo Đế? Bằng không một phế vật tu luyện như hắn căn bản không thể nào lấy được.
Không nghĩ tới Thất hoàng tử đem thư mời buổi đấu giá ở Lăng Hư Các trực tiếp đưa tới cho Văn Kiều, có thể thấy được Thất hoàng tử cực kỳ coi trọng vị hôn thê này.
Thần sắc người Văn gia đều khác nhau, không hẹn mà cùng nhau nghĩ kỹ về hôn sự của Văn Kiều và Thất hoàng tử.
Bên trong Cấp Thủy viện, Văn Kiều nhìn thấy thư mời của Lăng Hư Các, cũng có chút ngoài ý muốn.
Liên Nguyệt sợ hãi không thôi, "Tiểu thư, người muốn đi không? Thất hoàng tử đem thư mời cho người, không phải là muốn tại Lăng Hư Các gặp mặt người một lần hay sao?"
Lại nói tiếp, Thành Hạo Đế đột nhiên tứ hôn, hai vị hôn phu hôn thê còn chưa được gặp mặt nhau, trong tình trạng chỉ nghe tên không thấy mặt. Liên Nguyệt còn tưởng rằng phải thật lâu sau mới có thể gặp được Thất hoàng tử, nào biết lại nhanh như vậy.
Văn Kiều nói: "Tất nhiên là đi."
Liên Nguyệt nghe xong, vội vội vã vã đi chuẩn bị quần áo cho tiểu thư nhà mình ngày mai ra ngoài, nhất định phải để lại một ấn tượng tốt cho Thất hoàng tử, với lại cảm tạ nhờ phúc của Thất hoàng tử mà mấy ngày nay đạt được điều tốt.
Đêm đó, Văn Kiều đứng trước cửa sổ, nhìn năm cái chậu trên bệ cửa sổ.
Năm cây linh thực trồng trong chậu hoa, có lẽ vì vừa đặt vào chậu mới, nên lá cây có hơi khô héo.
Văn Kiều thử truyền một ít linh lực cho chúng nó, và dùng tâm cảm thụ tâm tình của bọn chúng, từ trong tin tức nhận trở về từ bọn chúng mà biết được tên, trạng thái sinh trưởng, sinh lực và số lượng thảo mộc tinh khí ẩn chứa...
Rất nhanh, với tốc độ không thể tưởng tượng năm cây linh thực sinh trưởng một cách nhanh chóng, trước khi rễ của chúng phá vỡ chậu hoa, căn nguyên linh lực ít ỏi bên trong cơ thể Văn Kiều đã bị tiêu hao sạch sẽ, sắc mặt tái nhợt trong suốt, trên trán chảy xuống từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu.
Nàng yếu ớt ngồi dựa vào ghế bên cửa sổ, ngón tay giật giật vô lực, hấp thu thảo mộc tinh khí từ năm cây linh thực đưa trở lại.
Linh lực ẩn chứa trong thảo mộc tinh khí có thể làm dịu gân mạch, từ từ xua tan đi sự khó chịu của việc tiêu hao căn nguyên linh lực, cũng làm dịu đi cơn đau trong gân mạch, mặc dù tác dụng không lớn, nhưng cũng khiến nàng run lên, phảng phất giống như uống được linh dược.
Thì ra thảo mộc tinh khí còn có thể hòa hoãn cơn đau nhức gặm cắn trong gân mạch.
Sắc mặt Văn Kiều tốt hơn một chút, nhìn xem năm cây linh thực sinh trưởng tươi tốt, thoáng hé môi cười.
***
Buổi trưa hôm sau, Văn Kiều dẫn theo Liên Nguyệt, ngồi trong xe yêu thú mà Văn gia sắp xếp.
Kéo xe chính là một yêu thú cấp thấp, tính cách ôn thuần, thích hợp sử dụng cho việc đi lại trong thành.
Người tu luyện có sức khoẻ cường tráng, chỉ cần không phải đi xa nhà, rất ít người trong thành sẽ dùng phương tiện giao thông, chỉ có người yếu ớt nhiều bệnh như Văn Kiều mới cần chuẩn bị xe khi ra ngoài.
Nửa tháng trước Văn gia đã nhận được một tấm thư mời của Lăng Hư Các.
Do Văn Trọng Thanh dẫn đầu, mang theo một số thế hệ trẻ tuổi đệ tử của Văn gia đi Lăng Hư Các.
Văn Nhàn nhìn thoáng qua xe yêu thú rời đi phía trước, tròng mắt trầm xuống.
Những đệ tử Văn gia khác đều biết Thất hoàng tử đưa thư mời Lăng Hư Các cho vị hôn thê, ít nhiều gì cũng có chút hâm mộ, vốn cho rằng hắn chỉ là một phế vật hoàng tử dựa vào sự yêu thương của Thành Hạo Đế, không có bản lãnh gì, nhưng ngay cả thư mời của Lăng Hư Các cũng có thể tuỳ ý đưa cho vị hôn thê, đúng là có bản lĩnh, mặc dù bản lĩnh này là dựa vào sự yêu thương của Thành Hạo Đế.
" A Mị, sao Tam hoàng tử không đưa thư mời Lăng Hư Các cho ngươi vậy?"
Đột nhiên Văn Nhàn quay qua hỏi Văn Mị, hai người đều là dòng chính Văn gia, tuổi tác xấp xỉ, mặc kệ khi tu luyện hay đi lại, bình thường đều sẽ ở bên nhau. Vì thế nên thường bị mọi người lấy ra so sánh.
Văn Mị liếc nhìn nàng ta, gương mặt xinh đẹp quyến rũ không có biểu cảm gì, lạnh nhạt nói: "Tam hoàng tử đang bế quan tu luyện."
Văn Nhàn cười nhẹ, tiếp tục nói: "Không nghĩ tới Thất hoàng tử lại thật để ý Tam tỷ này của chúng ta, a Mị, ngươi nghĩ sao?"
"Rất tốt." Văn Mị nhìn nàng một cách kỳ quái, ánh mắt kia tựa như đang nói, đây là chuyện của người khác, có quan hệ gì với nàng chứ?
Văn Nhàn không nói được gì.
Văn Mị và Văn Nhàn của Văn gia, có tiếng là hai vị mỹ nhân, lúc này hai người đi cùng nhau, Văn Mị xinh đẹp quyến rũ, Văn Nhàn thanh lịch tao nhã, mỗi người mỗi vẻ, dù là đi đến nơi nào, cũng có không ít thanh niên tu võ để ý tới bọn họ.
*
Xe yêu thú của Văn gia lặng lẽ đi tới trước cửa Lăng Hư Các.
Đều có người hầu của Lăng Hư Các đưa xe kéo đến chỗ riêng biệt.
Liên Nguyệt vịn tiểu thư nhà mình xuống xe, lấy thư mời đưa cho một thị nữ của Lăng Hư Các, thị nữ xem xong liền lộ ra một nụ cười ngọt ngào thân thiết, ấm giọng nói nhỏ: "Mời quý khách đi theo ta."
Lăng Hư Các có năm lầu, lầu một chính là đại sảnh rộng rãi sang trọng, chính giữa có một cái bàn cao, các loại đan phù khí trận được bày bên trên bàn, mặc dù đẳng cấp không cao, số lượng không nhiều, nhưng Đông Lăng Quốc có căn nguyên linh lực mỏng manh, thì những vật đó đã hết sức trân quý.
Văn Kiều không nhìn lâu, dẫn theo nha hoàn lên lầu ba.
Buổi đấu giá hôm nay được tổ chức tại lầu ba.
Thị nữ dẫn đường đi đến trước một căn phòng, gõ cửa.
Lập tức có một thị vệ Hoàng tộc vóc người cao to mở cửa ra, nhìn thấy Văn Kiều, liền cung kính thi lễ.
Thị nữ không dám nhìn nhiều vào trong phòng, chỉ cung kính đứng ở cạnh cửa.
Liên Nguyệt có chút khẩn trương, cũng không dám thở mạnh, đi theo sát tiểu thư nhà nàng.
Nét mặt Văn Kiều không hề thay đổi, bình tĩnh ổn định, nhấc chân bước vào trong phòng.
Căn phòng khá lớn, trang trí bên trong hết sức xa hoa, có đầy đủ bàn giường và bình phong, bên ngoài là một bức tường thủy tinh phản quang, trong suốt mỏng manh, có thể nhìn thấy được bàn cao đặt ở bên ngoài, nhưng bên ngoài lại không thể nhìn thấy được tình hình trong phòng.
Có một nam tử trẻ tuổi ngồi trên ghế dài nhỏ khắc hoa làm từ linh mộc được đặt dựa vào tường.
Cấp Thủy viện ngày trước có vẻ cũ kỹ rách nát bây giờ rực rỡ hẳn lên, toàn bộ đồ dùng bài trí trong nhà hơn mười năm cũng được thay đổi mới, ngay cả nguyên liệu đồ bổ nấu ăn cũng được đưa đến phòng bếp nhỏ của Cấp Thủy viện mỗi ngày.
Liên Nguyệt hài lòng nhất chính là nguyên liệu nấu ăn ở phòng bếp nhỏ, rốt cục mỗi ngày nàng không cần phải đi tới phòng bếp chính lấy đồ ăn nữa rồi, có lấy được cũng không ra gì.
Tất nhiên Liên Nguyệt biết nguyên nhân Văn gia làm như thế, bất quá nàng cũng không ngốc đem lợi ích đẩy ra ngoài.
Trong thời gian đó, Nhị phu nhân cũng tới thăm hỏi Văn Kiều, muốn xem trong Cấp Thủy viện còn thiếu thứ gì nữa không, coi như bổ sung lại những gì trước kia bị hạ nhân cắt xén.
Liên Nguyệt lấy lý do tiểu thư nhà mình đang nghỉ ngơi mà đuổi đi Nhị phu nhân, đồ vật để lại, người thì không cần vào.
Nhị phu nhân cũng không phải là không gặp không được, người Văn gia đều biết, cứ vài ba ngày Văn Kiều sẽ bị bệnh, có đôi khi phải nằm trên giường mười ngày nửa tháng, lỡ như bà cứ xông vào, ngược lại khiến nàng bệnh nặng hơn thì sao? Lo lắng của Nhị phu nhân cũng là lo lắng của Văn gia, thậm chí là của mọi người.
Tam tiểu thư có tiếng chính là một con ma bệnh có thể sẽ chết trẻ bất cứ lúc nào, không cần thiết vì nàng mà đắc tội Thành Hạo Đế.
Mặc kệ người bên ngoài lo lắng thế nào, Cấp Thủy viện vẫn luôn yên tĩnh, là một trong những nhân vật chính được ban hôn, Văn Kiều vẫn trải qua một cuộc sống yên tĩnh nhàn nhã không tranh quyền thế, một lòng miệt mài nghiên cứu huyết mạch nửa yêu vừa thức tỉnh.
Sau khi hiểu rõ lực lượng huyết mạch nửa yêu, thế là Văn Kiều "lành bệnh", cuối cùng cũng đi ra ngoài.
"Tiểu thư, người muốn đi đâu vậy?"
Văn Kiều nói: "Đi viện trước, xem có linh thực hay không."
Liên Nguyệt vô cùng kinh ngạc, bất quá cũng không nói nhiều, cầm rổ đi theo Văn Kiều ra Cấp Thủy viện.
Văn Kiều dẫn theo nha hoàn đến Uẩn Linh Đường Văn gia.
Trông coi Uẩn Linh Đường chính là Lục trưởng lão Văn gia, lúc nhìn thấy Văn Kiều, không khỏi có chút kinh ngạc.
Ngày xưa ở Văn gia, Văn Kiều không hề được chú ý tới, thậm chí có thể nói là một tiểu cô nương đáng thương không được coi trọng, cho đến khi mấy ngày trước Thành Hạo Đế tứ hôn cho nàng và Thất hoàng tử, mới để người ngoài nhớ tới Văn gia còn có một người như vậy.
Hôm nay đúng là hiếm khi được nhìn thấy nàng, người đứng chỗ đó vẫn là một bộ dáng ốm yếu tái nhợt, thanh tú động lòng người, giống như cành liễu mềm yếu, khiến người ta thực sự lo lắng.
Thật đáng tiếc cho một dung mạo xinh đẹp.
Văn Kiều che miệng ho khan vài tiếng, nói rõ ý muốn đến đây với Lục trưởng lão.
Đông Lăng Quốc nằm ở một góc của Thánh Vũ đại lục, căn nguyên linh lực mỏng manh, linh dược và linh thực càng ít ỏi, bất quá gốc gác Văn gia thâm hậu, muốn kiếm linh thực phổ thông không phải linh dược vẫn là có thể.
Quả nhiên, Lục trưởng lão xác nhận nói: "Chỉ muốn linh thực phổ thông, không phải linh thảo?"
Văn Kiều đáp dạ, nhỏ giọng nói: "Ta muốn trồng ít linh thực."
Sau khi Lục trưởng lão nghe xong, không khỏi nghĩ đến thân thể không tốt của nàng, thời gian để tu luyện không nhiều, trồng một ít linh thực phổ thông để giết thời gian cũng không tệ.
Lục trưởng lão lập tức phái một tiểu đệ tử làm việc vặt đưa nàng đến vườn linh thảo của Văn gia.
Vườn linh thảo không lớn, chỉ khoảng một mẫu vuông, xung quanh dùng bụi gai bố trí ngũ hành trận vây lại, bên cạnh còn có một Sư Hổ thú canh giữ, đại đa số linh thảo trong vườn đều là cấp thấp, cũng không lâu năm, những loại cấp cao lâu năm cũng sẽ không trồng nơi này.
Văn Kiều nhìn sơ qua bụi gai dùng để bày trận trước tiên, đây là một loại bụi gai có thân màu đỏ, tên là gai hồng cận, cứng rắn như sắt, nếu dùng làm vũ khí cũng không tệ.
"Đây đều là linh thực phổ thông, không có tác dụng lớn gì, Tam tiểu thư, người muốn lấy bao nhiêu?" Tiểu đệ tử sai vặt chỉ vào một bụi linh thực sinh trưởng bên cạnh bụi gai hỏi.
Nói là không có tác dụng gì, kì thực có thể mang theo linh khí sinh trưởng, đã là một loại cây cỏ phi thường, tự nhiên sẽ có tác dụng khác.
Văn Kiều chọn năm cây, đều là những linh thực không có tên, có thể trong mắt người tu luyện, chúng bất quá chỉ là một ít cỏ dại.
Liên Nguyệt dùng cái xẻng đào cả đất và gốc rễ mang đi.
Tiểu đệ tử sai vặt thấy hành động của Liên Nguyệt, không nhịn được nói: "Đất trồng linh thảo trong viện này đều là Linh Thổ, là loại thích hợp nhất cho linh thực sinh trưởng, bên ngoài mua không được đâu..."
Liên Nguyệt kinh ngạc hỏi: "Đất dùng trồng cỏ mà cũng phải mua sao?"
"Cỏ gì? Đây là linh thực, cần Linh Thổ có linh khí mới có thể sinh trưởng." Tiểu đệ tử phản bác, cảm thấy Liên Nguyệt thật sự không có kiến thức, quả nhiên là người phàm không có căn nguyên linh lực.
Đương nhiên, tiểu đệ tử chỉ dám càm ràm trong lòng, chứ không dám nói thẳng trước mặt Văn Kiều.
Sau khi trở về Cấp Thủy viện, Liên Nguyệt nhỏ giọng nói với Văn Kiều: "Tiểu thư, không ngờ hôn sự giữa người và Thất hoàng tử có ảnh hưởng lớn như thế, vừa rồi rõ ràng tiểu đệ tử ở vườn linh thảo rất khó chịu với ta, nhìn thấy bộ dáng ta không có kiến thức, còn phải chịu đựng không dám nói. Nếu là trước kia, chắc đã không nhịn được mà đuổi ta đi từ sớm rồi."
Nói xong, nàng thở ngắn than dài, cảm thấy mặc dù Thất hoàng tử không thể tu luyện, lại có tác dụng kính sợ như vậy, thật đúng sinh ra đã là người thắng.
Văn Kiều sờ sờ đầu của tiểu nha hoàn, nhìn nha đầu này tuy có khí lực lớn, kỳ thật vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng luôn biết tự tạo ưu thế cho mình.
Văn Kiều kêu Liên Nguyệt mang năm cái chậu hoa tới, trồng năm cây linh thực vào, tưới cho chúng nó chút nước, đặt trên bệ cửa số trước phòng nàng.
"Tiểu thư, người muốn đem bọn chúng làm thành cây cảnh sao? Những cây linh thực này còn không đẹp bằng hoa trong viện chúng ta nữa." Liên Nguyệt nói.
Văn Kiều không lên tiếng, coi như ngầm thừa nhận.
Hiếm khi Văn Kiều đi ra khỏi Cấp Thủy viện, còn mang vài loại linh thực không có dược hiệu gì về trồng, việc này nhanh chóng truyền khắp Văn gia, đồng thời cũng truyền ra bên ngoài.
Mọi người đều cảm thấy sở thích của vị Tam tiểu thư này rất là kỳ quáị.
Ngày hôm đó, Văn gia nhận được một tấm thiếp mời.
Kèm với thiếp mời còn có thư mời của Lăng Hư Các, ngày mai sẽ có một buổi đấu giá long trọng tại Lăng Hư Các.
Văn Nhàn và đám đệ tử trẻ tuổi Văn gia trùng hợp nhìn thấy thị vệ bưng thiếp mời cùng thư mời đi tới, không khỏi hỏi: "Đây là gì?"
"Là thư mời tham gia buổi đấu giá ở Lăng Hư Các."
Văn Nhàn mừng rỡ, "Do ai đưa tới?"
"Là Thất hoàng tử."
Văn Nhàn trợn mắt hốc mồm, "Thất hoàng tử? Ngươi xác định? Chẳng lẽ là đưa cho Tam tỷ?"
Thị vệ đáp dạ.
Đợi đến khi thị vệ bưng thư mời đi hướng tới Cấp Thủy viện, vẻ mặt của tất cả đệ tử Văn gia đều khó mà tin nổi, Thất hoàng tử không phải là phế vật tu luyện sao? Làm cách nào mà hắn lấy được thư mời Lăng Hư Các?
Lăng Hư Các trải rộng trên Thánh Vũ đại lục, bối cảnh hùng hậu, cứ nữa năm chi nhánh các nơi sẽ tồ chức một lần hội đấu giá.
Bởi vì địa vị Lăng Hư Các đặc thù, nên cũng không dễ dàng lấy được thư mời, hay thật ra thư mời này là Thất hoàng tử hỏi xin từ Thành Hạo Đế? Bằng không một phế vật tu luyện như hắn căn bản không thể nào lấy được.
Không nghĩ tới Thất hoàng tử đem thư mời buổi đấu giá ở Lăng Hư Các trực tiếp đưa tới cho Văn Kiều, có thể thấy được Thất hoàng tử cực kỳ coi trọng vị hôn thê này.
Thần sắc người Văn gia đều khác nhau, không hẹn mà cùng nhau nghĩ kỹ về hôn sự của Văn Kiều và Thất hoàng tử.
Bên trong Cấp Thủy viện, Văn Kiều nhìn thấy thư mời của Lăng Hư Các, cũng có chút ngoài ý muốn.
Liên Nguyệt sợ hãi không thôi, "Tiểu thư, người muốn đi không? Thất hoàng tử đem thư mời cho người, không phải là muốn tại Lăng Hư Các gặp mặt người một lần hay sao?"
Lại nói tiếp, Thành Hạo Đế đột nhiên tứ hôn, hai vị hôn phu hôn thê còn chưa được gặp mặt nhau, trong tình trạng chỉ nghe tên không thấy mặt. Liên Nguyệt còn tưởng rằng phải thật lâu sau mới có thể gặp được Thất hoàng tử, nào biết lại nhanh như vậy.
Văn Kiều nói: "Tất nhiên là đi."
Liên Nguyệt nghe xong, vội vội vã vã đi chuẩn bị quần áo cho tiểu thư nhà mình ngày mai ra ngoài, nhất định phải để lại một ấn tượng tốt cho Thất hoàng tử, với lại cảm tạ nhờ phúc của Thất hoàng tử mà mấy ngày nay đạt được điều tốt.
Đêm đó, Văn Kiều đứng trước cửa sổ, nhìn năm cái chậu trên bệ cửa sổ.
Năm cây linh thực trồng trong chậu hoa, có lẽ vì vừa đặt vào chậu mới, nên lá cây có hơi khô héo.
Văn Kiều thử truyền một ít linh lực cho chúng nó, và dùng tâm cảm thụ tâm tình của bọn chúng, từ trong tin tức nhận trở về từ bọn chúng mà biết được tên, trạng thái sinh trưởng, sinh lực và số lượng thảo mộc tinh khí ẩn chứa...
Rất nhanh, với tốc độ không thể tưởng tượng năm cây linh thực sinh trưởng một cách nhanh chóng, trước khi rễ của chúng phá vỡ chậu hoa, căn nguyên linh lực ít ỏi bên trong cơ thể Văn Kiều đã bị tiêu hao sạch sẽ, sắc mặt tái nhợt trong suốt, trên trán chảy xuống từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu.
Nàng yếu ớt ngồi dựa vào ghế bên cửa sổ, ngón tay giật giật vô lực, hấp thu thảo mộc tinh khí từ năm cây linh thực đưa trở lại.
Linh lực ẩn chứa trong thảo mộc tinh khí có thể làm dịu gân mạch, từ từ xua tan đi sự khó chịu của việc tiêu hao căn nguyên linh lực, cũng làm dịu đi cơn đau trong gân mạch, mặc dù tác dụng không lớn, nhưng cũng khiến nàng run lên, phảng phất giống như uống được linh dược.
Thì ra thảo mộc tinh khí còn có thể hòa hoãn cơn đau nhức gặm cắn trong gân mạch.
Sắc mặt Văn Kiều tốt hơn một chút, nhìn xem năm cây linh thực sinh trưởng tươi tốt, thoáng hé môi cười.
***
Buổi trưa hôm sau, Văn Kiều dẫn theo Liên Nguyệt, ngồi trong xe yêu thú mà Văn gia sắp xếp.
Kéo xe chính là một yêu thú cấp thấp, tính cách ôn thuần, thích hợp sử dụng cho việc đi lại trong thành.
Người tu luyện có sức khoẻ cường tráng, chỉ cần không phải đi xa nhà, rất ít người trong thành sẽ dùng phương tiện giao thông, chỉ có người yếu ớt nhiều bệnh như Văn Kiều mới cần chuẩn bị xe khi ra ngoài.
Nửa tháng trước Văn gia đã nhận được một tấm thư mời của Lăng Hư Các.
Do Văn Trọng Thanh dẫn đầu, mang theo một số thế hệ trẻ tuổi đệ tử của Văn gia đi Lăng Hư Các.
Văn Nhàn nhìn thoáng qua xe yêu thú rời đi phía trước, tròng mắt trầm xuống.
Những đệ tử Văn gia khác đều biết Thất hoàng tử đưa thư mời Lăng Hư Các cho vị hôn thê, ít nhiều gì cũng có chút hâm mộ, vốn cho rằng hắn chỉ là một phế vật hoàng tử dựa vào sự yêu thương của Thành Hạo Đế, không có bản lãnh gì, nhưng ngay cả thư mời của Lăng Hư Các cũng có thể tuỳ ý đưa cho vị hôn thê, đúng là có bản lĩnh, mặc dù bản lĩnh này là dựa vào sự yêu thương của Thành Hạo Đế.
" A Mị, sao Tam hoàng tử không đưa thư mời Lăng Hư Các cho ngươi vậy?"
Đột nhiên Văn Nhàn quay qua hỏi Văn Mị, hai người đều là dòng chính Văn gia, tuổi tác xấp xỉ, mặc kệ khi tu luyện hay đi lại, bình thường đều sẽ ở bên nhau. Vì thế nên thường bị mọi người lấy ra so sánh.
Văn Mị liếc nhìn nàng ta, gương mặt xinh đẹp quyến rũ không có biểu cảm gì, lạnh nhạt nói: "Tam hoàng tử đang bế quan tu luyện."
Văn Nhàn cười nhẹ, tiếp tục nói: "Không nghĩ tới Thất hoàng tử lại thật để ý Tam tỷ này của chúng ta, a Mị, ngươi nghĩ sao?"
"Rất tốt." Văn Mị nhìn nàng một cách kỳ quái, ánh mắt kia tựa như đang nói, đây là chuyện của người khác, có quan hệ gì với nàng chứ?
Văn Nhàn không nói được gì.
Văn Mị và Văn Nhàn của Văn gia, có tiếng là hai vị mỹ nhân, lúc này hai người đi cùng nhau, Văn Mị xinh đẹp quyến rũ, Văn Nhàn thanh lịch tao nhã, mỗi người mỗi vẻ, dù là đi đến nơi nào, cũng có không ít thanh niên tu võ để ý tới bọn họ.
*
Xe yêu thú của Văn gia lặng lẽ đi tới trước cửa Lăng Hư Các.
Đều có người hầu của Lăng Hư Các đưa xe kéo đến chỗ riêng biệt.
Liên Nguyệt vịn tiểu thư nhà mình xuống xe, lấy thư mời đưa cho một thị nữ của Lăng Hư Các, thị nữ xem xong liền lộ ra một nụ cười ngọt ngào thân thiết, ấm giọng nói nhỏ: "Mời quý khách đi theo ta."
Lăng Hư Các có năm lầu, lầu một chính là đại sảnh rộng rãi sang trọng, chính giữa có một cái bàn cao, các loại đan phù khí trận được bày bên trên bàn, mặc dù đẳng cấp không cao, số lượng không nhiều, nhưng Đông Lăng Quốc có căn nguyên linh lực mỏng manh, thì những vật đó đã hết sức trân quý.
Văn Kiều không nhìn lâu, dẫn theo nha hoàn lên lầu ba.
Buổi đấu giá hôm nay được tổ chức tại lầu ba.
Thị nữ dẫn đường đi đến trước một căn phòng, gõ cửa.
Lập tức có một thị vệ Hoàng tộc vóc người cao to mở cửa ra, nhìn thấy Văn Kiều, liền cung kính thi lễ.
Thị nữ không dám nhìn nhiều vào trong phòng, chỉ cung kính đứng ở cạnh cửa.
Liên Nguyệt có chút khẩn trương, cũng không dám thở mạnh, đi theo sát tiểu thư nhà nàng.
Nét mặt Văn Kiều không hề thay đổi, bình tĩnh ổn định, nhấc chân bước vào trong phòng.
Căn phòng khá lớn, trang trí bên trong hết sức xa hoa, có đầy đủ bàn giường và bình phong, bên ngoài là một bức tường thủy tinh phản quang, trong suốt mỏng manh, có thể nhìn thấy được bàn cao đặt ở bên ngoài, nhưng bên ngoài lại không thể nhìn thấy được tình hình trong phòng.
Có một nam tử trẻ tuổi ngồi trên ghế dài nhỏ khắc hoa làm từ linh mộc được đặt dựa vào tường.
Danh sách chương