Bữa tối của bọn họ là thịt dê Băng Văn nướng và canh thịt dê.
Tay nghề nướng thịt của nhóm Tiềm lân vệ vô cùng thành thạo, là được luyện ra khi vào Lân Đài Liệp cốc lịch luyện, trong khoảng thời gian này bọn họ bôn ba trong núi, thật sự không muốn ăn Tích Cốc đan có hương vị không được tốt lắm, liền quyết định nấu nướng thịt yêu thú —— dù sao trên núi cái gì cũng nhiều, nhưng nhiều nhất chính là thịt, sắc thuốc nấu sấy nướng quay, mỗi ngày mỗi khẩu vị khác nhau.
Bọn họ đem dê Băng Văn cấp năm lên nướng.
Đồ tốt đương nhiên muốn trước đưa cho người nhà ăn, đây là nhận thức chung của tất cả Tiềm lân vệ.
Yêu thú có đẳng cấp càng cao, năng lượng ẩn chứa trong thịt càng phong phú, cũng càng mỹ vị, chất lượng thịt dê Băng Văn cấp năm ngon hơn so với cấp bốn.
Tiềm lân vệ mổ dê Băng Văn cấp năm ra để lấy yêu đan, đưa đến cho Văn Kiều.
Đám dê Băng Văn do Văn Kiều săn trở về, yêu đan liền thuộc về Văn Kiều, đây là quy củ mà Ninh Ngộ Châu định ra, ai săn được yêu thú, yêu đan liền thuộc về người đó.
Yêu đan của dê Băng Văn cấp năm to cỡ nắm tay hài nhi, toàn thân như băng ngọc, phía trên có đường vân màu bạc, phát ra khí băng giá, cầm trên tay dị thường rét lạnh.
Văn Kiều nhìn nhìn, liền đem yêu đan cất kỹ.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ ở trong núi săn giết không ít yêu thú, lấy được rất nhiều yêu đan, có thể cho Văn thỏ thỏ xem như kẹo đường ăn. Đáng tiếc Văn thỏ thỏ cực kỳ kén ăn, ngoại trừ yêu đan hệ Phong, một mực không đụng vào loại khác.
Thịt dê Băng Văn thập phần mỹ vị, chỉ cần bỏ lên nướng, rồi đơn giản thoa một ít mật Nguyệt phong, toàn bộ sơn cốc đều tràn ngập mùi thơm của thịt nướng, nhóm Tiềm lân vệ ăn ngấu nghiến, ngay cả huynh muội Thượng gia cũng ăn không ít, cuối cùng còn có chút ngại ngùng.
"Không sao, thịt rất nhiều, hai vị không cần khách khí. "
Ninh Ngộ Châu chiêu đãi hết sức hiếu khách, khi hắn ăn vô cùng chú ý lễ nghi, dù đối mặt với món ăn mỹ vị, cũng không nhanh không chậm mà ăn, ưu nhã đoan trang, cảnh đẹp ý vui, biểu hiện ra lễ nghi được tu dưỡng vô cùng tốt, triển lộ ra khí độ của một danh môn quý công tử không sai chút nào.
Huynh muội Thượng gia thấy thế, càng cảm thấy lai lịch của Ninh Ngộ Châu không hề tầm thường.
Chẳng qua Ninh Ngộ Châu không chủ động nói ra, bọn họ cũng không tiện hỏi, dù sao chính là ân nhân cứu mạng, nếu bọn họ không nghĩ tiết lộ lai lịch, sao có thể không biết xấu hổ đi hỏi? ***
Hôm sau, hai huynh muội Thượng gia liền cáo từ rời đi.
Sáng sớm Tiềm Thú liền dẫn một nhóm tiềm lân vệ rời đi, tiếp tục đi tìm yêu thú luyện tập, sau khi Ninh Ngộ Châu cùng Văn Kiều dùng xong đồ ăn sáng, cũng mang theo Văn thỏ thỏ từ từ ung dung rời đi sơn cốc.
Yêu thú chung quanh sơn cốc đã bị dọn không ít, còn dư lại đều là yêu thú cấp hai ba, Văn Kiều không có đuổi tận giết tuyệt, lưu lại một ít tiếp tục sinh sống, đây là quy tắc cân bằng thiên nhiên.
Bất quá bởi vì mỗi lần Văn Kiều gặp được một đàn yêu thú đông đúc, ngoại trừ thú con, đều rất thích đánh cả nhóm, khiến cho đám yêu thú chung quanh đối với nàng và Văn thỏ thỏ có tâm lý oán hận, phàm là nơi nào bọn họ xuất hiện, đám yêu thú nghe hơi liền bỏ chạy, sợ chỉ không cẩn thận một chút, toàn gia đều sẽ bị đánh.
Tìm hồi lâu, cũng không tìm được yêu thú có thể đánh nhau, Văn Kiều len lén nhìn người nam nhân bên cạnh.
Ninh Ngộ Châu đã sớm hiểu rõ tính tình của tiểu thê tử, chỉ cần nàng nhăn mày là có thể biết rõ nàng đang suy nghĩ gì, thấy bộ dáng này của nàng, đã biết rõ nàng muốn kiếm chuyện, nhưng lại sợ hắn không đáp ứng.
Ninh Ngộ Châu giả bộ như không biết, đợi nàng tự mình quyết định.
Sau hồi lâu, Văn Kiều nói: "Ninh Ca Ca, chung quanh không có yêu thú để đánh nhau, không bằng chúng ta bay qua rừng cây này, đi xa hơn tí, chàng cảm thấy được không? "
Mỗi khi vào lúc này, tiểu cô nương miệng đều rất ngọt, tựa như bị Văn thỏ thỏ nhập vào vậy.
Ninh Ngộ Châu nhìn về phía nàng chỉ, chớp chớp mắt, nói: " Ta nhớ được, bên kia rừng cây hình như là địa bàn của một con nhện Bạch Phúc Lang. "
Sở dĩ biết rõ, là vì vài ngày trước, Văn Kiều đuổi theo một đám linh hầu thẳng đến địa bàn của nhện Bạch Phúc Lang.
Đám linh hầu kia chỉ đoạt một quả trái cây của nàng, kết quả thiếu chút nữa bị nàng đuổi đến tắt thở, xuyên thành một chuỗi kéo đi. Trước có nhện Bạch Phúc Lang, sau có tiểu cô nương đáng sợ, cuối cùng chúng chỉ có thể đem vài hũ rượu linh hầu do chính mình cất đưa cho Văn Kiều, mới có thể chạy trốn.
Văn Kiều ngượng ngùng cười dưới, mềm giọng nói: " Đúng vậy, con nhện Bạch Phúc Lang là yêu thú cấp năm, ở bên trong địa bàn của nó có một cây Lang Chu Thảo, nếu có thể đào về thì không còn gì tốt hơn. "
Văn Kiều đã sớm nhìn chằm chằm vào con nhện Bạch Phúc Lang cấp năm kia.
Tơ nhện của nhện Bạch Phúc Lang kịch độc vô cùng, so với yêu thú cấp năm bình thường càng khó giải quyết, có rất ít người tu tiên nguyện ý đối đầu cùng loại yêu thú kịch độc này, có nhìn thấy cũng đi đường vòng, điều này khiến con nhện Bạch Phúc Lang chiếm đoạt cả một khu rừng làm địa bàn của mình.
Lang Chu Thảo do nhện Bạch Phúc Lang trông coi, chính là thánh vật giải độc, dùng để luyện giải độc đan, có thể giải đa số loại kỳ độc.
Văn Kiều đã muốn đánh một trận cùng nhện Bạch Phúc Lang, còn muốn cả Lang Chu Thảo, có thể nói dã tâm này khá lớn.
Ừ, cũng là do mấy ngày nay đánh nhau với nhiều yêu thú, tâm cũng trở nên liều hơn.
Ninh Ngộ Châu thấy tiểu cô nương và Văn thỏ thỏ nhìn chằm chằm hắn, mắt không hề chớp, tựa như sợ hắn sẽ không đồng ý.
Hắn cười khẽ, "Vậy liền đi thôi, chẳng qua nếu như đánh không lại, cũng không thể cậy mạnh. "
Văn Kiều liên tục gật đầu, cam đoan nhất định sẽ không cậy mạnh.
Tuy tu vi của Ninh Ngộ Châu không cao, nhưng đầu óc hắn linh hoạt, chỉ số thông minh cao hơn người phàm, khiến người ta tâm phục khẩu phục. Không chỉ có nhóm Tiềm lân vệ phục hắn, nguyện ý nghe theo an bài của hắn, thậm chí ngay cả việc rèn luyện của họ cũng do hắn chỉ định, ngay cả Văn Kiều bây giờ cũng rất nghe lời hắn, mỗi lần muốn làm việc gì, đều tìm hắn thương lượng trước tiên.
Văn Kiều tỏ vẻ, đây là nàng tôn trọng phu quân, chứ không phải là người không có chủ ý.
Tiếp theo hai người một thỏ liền gọi ra một con thú tật phong trong túi yêu thú, ngồi trên lưng thú tật phong chạy về hướng địa bàn của Bạch Phúc Lang.
Thú tật phong là yêu thú hệ Phong, tốc độ cực nhanh, tính tình lại ôn hòa, rất nhiều người tu tiên trong Thánh Vũ đại lục thuần dưỡng để làm yêu thú để cưỡi, hầu như người nào cũng có một con, đa số khi xuất hành đều sẽ cưỡi thú tật phong.
Khi đi ngang qua rừng cây, Văn Kiều thấy được một đám linh hầu.
Nàng cho thú tật phong dừng lại, vẻ mặt sáng lạn hướng lên cây chào hỏi nhóm linh hầu.
Văn thỏ thỏ dựa vào đầu Văn Kiều, nhe hai chiếc răng cửa lớn về hướng nhóm linh hầu, đây là phương thức chào hỏi của Văn thỏ thỏ, bất quá trong mắt những con yêu thú khác, đây rõ ràng chính là một loại uy hiếp.
Đám linh hầu kêu khẹt khẹt không ngừng, tay cầm linh quả nhao nhao ném về hướng bọn họ, bị Văn Kiều thúc đẩy dây leo sinh trưởng giữ lấy được.
Văn Kiều quơ quơ tay với chúng, " Cảm ơn, linh quả hôm nay không tồi, đợi lát nữa trở về, ta hy vọng có thể có một vò rượu linh hầu. "
Nhóm linh hầu càng lớn tiếng hơn, dáng vẻ vô cùng phẫn nộ.
Con người này quá xấu rồi, lần trước lấy đi rượu linh hầu chúng đã ủ cả trăm năm, lần này còn muốn rượu, chưa thấy qua con người nào quá đáng như vậy.
Thế nhưng đánh không lại!
Linh Hầu Vương ẩn mình phía sau đám linh hầu đưa mắt nhìn nhóm người Văn Kiều rời đi, tranh thủ thời gian gọi đồ tử đồ tôn của nó chạy đi, trốn thật xa, tránh cho con người kia trở về lại lấy mất rượu linh hầu của chúng.
Thú tật phong di chuyển nửa ngày thời gian, rốt cục đến được địa bàn của nhện Bạch Phúc Lang.
Rất xa, liền có thể chứng kiến tơ nhện quấn quanh trên cành cây, tơ nhện màu trắng giăng khắp nơi, hình thành một mảng lưới bảo vệ, ngăn cách cả khu rừng với bên ngoài.
Trên tơ nhện có tính ăn mòn cùng độ dính rất mạnh, yêu thú bình thường nếu không cẩn thận đụng vào, sẽ bị dính chặt lên, từ từ ăn mòn vào máu thịt, cuối cùng trở thành khẩu phần lương thực của con nhện Bạch Phúc Lang.
Bọn người Văn Kiều từ trên lưng thú tật phong nhảy xuống, thuận tay thu thú tật phong vào túi yêu thú.
Thú tật phong ngoại trừ có tốc độ rất nhanh, thì không hề có sức chiến đấu, nên không thể để nó bên ngoài, sẽ bị yêu thú khác xem như đồ ăn.
Văn thỏ thỏ nằm trên đầu Văn Kiều, nhìn nhìn đống tơ nhện ngổn ngang lộn xộn treo trên cây, đột nhiên nhảy qua hướng đó, vung móng vuốt lên mớ tơ nhện trên một thân cây.
Kết quả, móng vuốt của Văn thỏ thỏ dính lên tơ nhện.
Văn thỏ thỏ vẻ ngơ ngác, dùng sức rút móng vuốt trở về, nào biết tơ nhện kia bị nó kéo đến dài ra, nhưng vẫn dính chặt vào móng của nó.
"Chi chi chi!!"
Văn thỏ thỏ lớn tiếng kêu lên, kêu tỷ tỷ tranh thủ thời gian tới đây cứu nó.
Ninh Ngộ Châu nhìn Văn thỏ thỏ xung phong đi đầu, rất nhanh liền nhìn ra vài manh mối, tơ nhện chung quanh nơi này có màu tuyết trắng, độ dính rất mạnh, hiển nhiên là con nhện Bạch Phúc Lang vừa nhổ ra tơ nhện, vẫn còn rất mới, cho dù là thỏ yêu biến dị cấp bảy, vẫn bị dính chặt.
Xem ra con nhện Bạch Phúc Lang kia sắp lên cấp, độ dính của tơ nhện cũng trở nên mạnh hơn.
Ninh Ngộ Châu đem phát hiện của mình nói với Văn Kiều, để nàng cẩn thận.
" Đã biết, phu quân yên tâm đi. " Văn Kiều nói xong, tránh đi tơ nhện trên mặt đất, đi đến trước chỗ Văn thỏ thỏ bị dính tơ nhện.
Văn thỏ thỏ nhìn nàng một cách tội nghiệp, lông của nó bị dính chặt, hơn nữa bộ lông tuyết trắng đang bắt đầu biến đen, là dấu hiệu ăn mòn, nếu lại để lâu hơn, lông trắng của Văn thỏ thỏ sẽ biến thành lông đen.
Sau khi Văn Kiều xem xét, biết mình không có biện pháp chống lại những tơ nhện này, liền lấy ra một đoạn Thạch Kim Mãng từ túi không gian.
Trong túi không gian có rất nhiều đoạn Thạch Kim Mãng giống như vậy, những thứ này đều là dây mây Thạch Kim Mãng mà Văn Kiều thúc đẩy sinh trưởng trong không gian, sau đó cắt xuống những đoạn trưởng thành, chia làm từng đoạn một, lúc cần liền lấy ra dùng.
Cầm lấy một đoạn Thạch Kim Mãng, Văn Kiều đem nó dùng như cây gậy, quét lên tơ nhện chung quanh.
Độ dính của tơ nhện quả nhiên rất mạnh, sau khi dính chặt lên đoạn Thạch Kim Mãng, sẽ không có cách thoát ra. Bất quá Văn Kiều cũng không phải muốn gỡ chúng ra, mà là dùng đoạn Thạch Kim Mãng quấn hết tơ nhện chung quanh.
Ninh Ngộ Châu đứng bên ngoài, liền chứng kiến tiểu thê tử nhà hắn vung vẩy một đoạn Thạch Kim Mãng, quấn hết tơ nhện chung quanh lên, đám tơ nhện dính dính kia, bị nàng thoải mái mà dọn sạch, ngay cả Văn thỏ thỏ bị dính tơ nhện cũng được nàng thoải mái giải cứu.
Văn thỏ thỏ nhìn thấy móng vuốt của mình bị mất một nhúm lông, lập tức nổi giận.
Nó phát ra âm thanh chói tai, hướng về phía địa bàn của nhện Bạch Phúc Lang lớn tiếng gào rú, bộ dáng như muốn đánh nhau.
Cũng không biết liệu có phải chịu ảnh hưởng của Ninh Ngộ Châu hay không, Văn thỏ thỏ cũng truy cầu hoàn mỹ, đối với một thân lông trắng noãn như bông tuyết của nó rất là thương tiếc trân quý, rụng một cọng cũng đau lòng, huống chi hiện tại bị bong một nhúm, lộ ra làn da trắng nõn bên dưới.
" Đừng nóng vội, dọn hết những tơ nhện này, chúng ta liền đi vào. " Văn Kiều an ủi Văn thỏ thỏ, thuận tay đút một viên linh đan an ủi nó.
Đạt được linh đan Văn thỏ thỏ rốt cục an tĩnh lại, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm địa bàn của nhện Bạch Phúc Lang.
Trong chốc lát Văn Kiều đã dọn ra một con đường, gọi Ninh Ngộ Châu ở đằng sau tiến đến.
" Ngộ Châu, chàng phải đi sát bên ta, đừng rời xa, biết không? " Văn Kiều dặn dò.
Ninh Ngộ Châu cười dịu dàng mà đáp ứng, lấy ra một viên giải độc đan đút cho nàng, " Đây là giải độc đan dùng mật ong chúa Nguyệt Phong luyện ra, có thể ứng phó độc nhện. "
Nói xong, chính hắn cũng nuốt một viên, cho Văn thỏ thỏ một viên.
Dùng mật ong chúa luyện giải độc đan mang theo vị ngọt mùi thơm đặc trưng của mật ong chúa, Văn Kiều và Văn thỏ thỏ xem chúng như kẹo đường mà ăn, nét mặt rất là vui thích.
Bên này Văn Kiều đang thoải mái thanh trừ tơ nhện của nhện Bạch Phúc Lang, bên kia Ninh Ngộ Châu cũng không nhàn rỗi, ở chung quanh tìm kiếm một ít cỏ độc sinh trưởng bên dưới tơ nhện, có thể dùng để luyện chế một ít kỳ đan.
Linh đan có thể cứu mạng, cũng có thể hại người.
Rất nhiều luyện Đan Sư, đa số đều truy cầu con đường luyện đan chính thống, rất ít người sẽ đụng vào những loại độc đan, kỳ đan, quỷ đan. Cho rằng những loại đó sẽ hại tánh mạng người, xem độc đan, kỳ đan, quỷ đan đều là tà môn ma đạo, chính đạo không thể làm, nếu phát hiện có luyện Đan Sư luyện dùng những thứ này, sẽ bị chỉ trách, thanh danh cũng bị hao tổn.
Đối với Ninh Ngộ Châu mà nói, thế gian này linh đan đều có thể dùng, trong mắt hắn cứu người, hại người không có gì khác nhau. Thậm chí so với linh đan cứu mạng, hắn càng cảm thấy có hứng thú đối với kỳ đan, quỷ đan hơn, bởi vì những loại này càng có tính khiêu chiến, thường thường có thể khiến hắn khai triển ra rất nhiều linh cảm không giống nhau, luyện ra rất nhiều linh đan thú vị.
Hơn nữa trong lúc mấu chốt, còn có thể thắng vì đánh bất ngờ.
Ninh Ngộ Châu sẽ không dễ dàng sử dụng những thứ kỳ đan quỷ đan này, nhưng nếu có người không có mắt mà đụng tới, vậy khác thì đừng nói tới.
Văn Kiều hoàn toàn không biết ở sau lưng phu quân tỏ ra có bộ dáng nhã nhặn quý công tử nhưng đầy mình đều là mưu tính đen tốt, ngẫu nhiên quay đầu liếc mắt nhìn, thấy hắn vẫn rất tốt, liền tiếp tục dọn tơ nhện.
Chỉ trong nháy mắt đoạn Thạch Kim Mãng đã quấn đầy tơ nhện như một cái kén.
Ninh Ngộ Châu nhìn nhìn, nói: " A Xúc, độ dính của tơ nhện này rất tốt, đợi lát nữa đừng ném đi, để ta đem nó về luyện chế, dung nhập vào vũ khí. "
Văn Kiều đáp dạ.
Vừa đi vừa thanh trừ, bất tri bất giác, bọn họ đã xâm nhập đến trước sào huyệt của nhện Bạch Phúc Lang.
Nhện Bạch Phúc Lang không ở đây.
Chung quanh là lớp lớp mạng nhện to lớn, phù phù, trong không khí tràn ngập hơi độc âm u lạnh lẽo. Nếu không phải bọn họ đã ăn qua giải độc đan, chỉ sợ hiện tại đã trúng độc.
Văn thỏ thỏ phát hiện nhện Bạch Phúc Lang không ở đây, không khỏi có vài phần thất vọng.
Văn Kiều nhìn nhìn chung quanh, chỉ chốc lát đã tìm ra gốc Lang Chu Thảo.
Nàng mừng rỡ nói: " Phu quân, thừa dịp con nhện Bạch Phúc Lang kia chưa trở về, chúng ta tranh thủ thời gian đào đi. "
Trước tiên đào nó đem vào trong không gian gieo xuống, nàng thúc đẩy sinh trưởng nhiều thêm mấy lần, đến khi nó nở hoa kết quả, đạt được hạt giống lại tiếp tục thúc đẩy sinh trưởng, về sau bọn họ sẽ có hằng hà Lang Chu Thảo để có thể luyện giải độc đan rồi.
Văn Kiều tính toán rất nhanh, trong không gian nhiều loại linh thảo đều trồng như thế, vậy mới có thể sử dụng liên tục, tránh khỏi sử dụng hết một cây rồi lại không có.
Ninh Ngộ Châu đi đào Lang Chu Thảo, Văn Kiều cầm đoạn Thạch Kim Mãng ở một bên cảnh giới.
Cũng không biết con nhện Bạch Phúc Lang kia đi nơi nào, cho đến khi Ninh Ngộ Châu đào xong, cũng không trông thấy nó xuất hiện, thật sự kỳ quái, Văn Kiều tỏ vẻ tiếc nuối, nàng còn tưởng rằng hôm nay có thể đánh một trận cùng nó.
Ninh Ngộ Châu cảm thấy hơi buồn cười.
Nhện Bạch Phúc Lang yên lòng rời đi, cũng bởi vì sào huyệt của nó ở sâu trong lớp lớp tơ nhện, mỗi một sợi tơ ở đây đều to như ngón tay, độc tính cùng độ dính lợi hại hơn bên ngoài, người tu tiên bình thường căn bản không cách nào xâm nhập vào đây, cũng không ai sẽ như Văn Kiều, bạo lực mà lấy đoạn dây leo xoắn hết tơ nhện lên đó, cộng thêm đoạn Thạch Kim Mãng là yêu mây cấp sáu, vô cùng cứng rắn, trong lúc nhất thời tơ nhện cũng không thể ăn mòn được nó.
Đào xong Lang Chu Thảo, bọn họ vòng đi trở về.
Chung quanh u ám, trên đỉnh đầu khắp nơi đều là mạng nhện, đặc biệt yên tĩnh.
Mắt thấy sắp rời đi địa bàn của nhện Bạch Phúc Lang, đột nhiên Văn thỏ thỏ phát ra tiếng kêu, Văn Kiều một tay ôm lấy phu quân yếu ớt nhà nàng chạy như điên.
Sau lưng bọn họ, một con nhện bụng trắng toát cực lớn đang bò trên lưới nhện, lặng yên không gây ra một tiếng động mà tiến đến gần, tám đôi mắt âm lãnh nhìn chằm chằm vào hai con người dám can đảm xông vào địa bàn của nó.
Tay nghề nướng thịt của nhóm Tiềm lân vệ vô cùng thành thạo, là được luyện ra khi vào Lân Đài Liệp cốc lịch luyện, trong khoảng thời gian này bọn họ bôn ba trong núi, thật sự không muốn ăn Tích Cốc đan có hương vị không được tốt lắm, liền quyết định nấu nướng thịt yêu thú —— dù sao trên núi cái gì cũng nhiều, nhưng nhiều nhất chính là thịt, sắc thuốc nấu sấy nướng quay, mỗi ngày mỗi khẩu vị khác nhau.
Bọn họ đem dê Băng Văn cấp năm lên nướng.
Đồ tốt đương nhiên muốn trước đưa cho người nhà ăn, đây là nhận thức chung của tất cả Tiềm lân vệ.
Yêu thú có đẳng cấp càng cao, năng lượng ẩn chứa trong thịt càng phong phú, cũng càng mỹ vị, chất lượng thịt dê Băng Văn cấp năm ngon hơn so với cấp bốn.
Tiềm lân vệ mổ dê Băng Văn cấp năm ra để lấy yêu đan, đưa đến cho Văn Kiều.
Đám dê Băng Văn do Văn Kiều săn trở về, yêu đan liền thuộc về Văn Kiều, đây là quy củ mà Ninh Ngộ Châu định ra, ai săn được yêu thú, yêu đan liền thuộc về người đó.
Yêu đan của dê Băng Văn cấp năm to cỡ nắm tay hài nhi, toàn thân như băng ngọc, phía trên có đường vân màu bạc, phát ra khí băng giá, cầm trên tay dị thường rét lạnh.
Văn Kiều nhìn nhìn, liền đem yêu đan cất kỹ.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ ở trong núi săn giết không ít yêu thú, lấy được rất nhiều yêu đan, có thể cho Văn thỏ thỏ xem như kẹo đường ăn. Đáng tiếc Văn thỏ thỏ cực kỳ kén ăn, ngoại trừ yêu đan hệ Phong, một mực không đụng vào loại khác.
Thịt dê Băng Văn thập phần mỹ vị, chỉ cần bỏ lên nướng, rồi đơn giản thoa một ít mật Nguyệt phong, toàn bộ sơn cốc đều tràn ngập mùi thơm của thịt nướng, nhóm Tiềm lân vệ ăn ngấu nghiến, ngay cả huynh muội Thượng gia cũng ăn không ít, cuối cùng còn có chút ngại ngùng.
"Không sao, thịt rất nhiều, hai vị không cần khách khí. "
Ninh Ngộ Châu chiêu đãi hết sức hiếu khách, khi hắn ăn vô cùng chú ý lễ nghi, dù đối mặt với món ăn mỹ vị, cũng không nhanh không chậm mà ăn, ưu nhã đoan trang, cảnh đẹp ý vui, biểu hiện ra lễ nghi được tu dưỡng vô cùng tốt, triển lộ ra khí độ của một danh môn quý công tử không sai chút nào.
Huynh muội Thượng gia thấy thế, càng cảm thấy lai lịch của Ninh Ngộ Châu không hề tầm thường.
Chẳng qua Ninh Ngộ Châu không chủ động nói ra, bọn họ cũng không tiện hỏi, dù sao chính là ân nhân cứu mạng, nếu bọn họ không nghĩ tiết lộ lai lịch, sao có thể không biết xấu hổ đi hỏi? ***
Hôm sau, hai huynh muội Thượng gia liền cáo từ rời đi.
Sáng sớm Tiềm Thú liền dẫn một nhóm tiềm lân vệ rời đi, tiếp tục đi tìm yêu thú luyện tập, sau khi Ninh Ngộ Châu cùng Văn Kiều dùng xong đồ ăn sáng, cũng mang theo Văn thỏ thỏ từ từ ung dung rời đi sơn cốc.
Yêu thú chung quanh sơn cốc đã bị dọn không ít, còn dư lại đều là yêu thú cấp hai ba, Văn Kiều không có đuổi tận giết tuyệt, lưu lại một ít tiếp tục sinh sống, đây là quy tắc cân bằng thiên nhiên.
Bất quá bởi vì mỗi lần Văn Kiều gặp được một đàn yêu thú đông đúc, ngoại trừ thú con, đều rất thích đánh cả nhóm, khiến cho đám yêu thú chung quanh đối với nàng và Văn thỏ thỏ có tâm lý oán hận, phàm là nơi nào bọn họ xuất hiện, đám yêu thú nghe hơi liền bỏ chạy, sợ chỉ không cẩn thận một chút, toàn gia đều sẽ bị đánh.
Tìm hồi lâu, cũng không tìm được yêu thú có thể đánh nhau, Văn Kiều len lén nhìn người nam nhân bên cạnh.
Ninh Ngộ Châu đã sớm hiểu rõ tính tình của tiểu thê tử, chỉ cần nàng nhăn mày là có thể biết rõ nàng đang suy nghĩ gì, thấy bộ dáng này của nàng, đã biết rõ nàng muốn kiếm chuyện, nhưng lại sợ hắn không đáp ứng.
Ninh Ngộ Châu giả bộ như không biết, đợi nàng tự mình quyết định.
Sau hồi lâu, Văn Kiều nói: "Ninh Ca Ca, chung quanh không có yêu thú để đánh nhau, không bằng chúng ta bay qua rừng cây này, đi xa hơn tí, chàng cảm thấy được không? "
Mỗi khi vào lúc này, tiểu cô nương miệng đều rất ngọt, tựa như bị Văn thỏ thỏ nhập vào vậy.
Ninh Ngộ Châu nhìn về phía nàng chỉ, chớp chớp mắt, nói: " Ta nhớ được, bên kia rừng cây hình như là địa bàn của một con nhện Bạch Phúc Lang. "
Sở dĩ biết rõ, là vì vài ngày trước, Văn Kiều đuổi theo một đám linh hầu thẳng đến địa bàn của nhện Bạch Phúc Lang.
Đám linh hầu kia chỉ đoạt một quả trái cây của nàng, kết quả thiếu chút nữa bị nàng đuổi đến tắt thở, xuyên thành một chuỗi kéo đi. Trước có nhện Bạch Phúc Lang, sau có tiểu cô nương đáng sợ, cuối cùng chúng chỉ có thể đem vài hũ rượu linh hầu do chính mình cất đưa cho Văn Kiều, mới có thể chạy trốn.
Văn Kiều ngượng ngùng cười dưới, mềm giọng nói: " Đúng vậy, con nhện Bạch Phúc Lang là yêu thú cấp năm, ở bên trong địa bàn của nó có một cây Lang Chu Thảo, nếu có thể đào về thì không còn gì tốt hơn. "
Văn Kiều đã sớm nhìn chằm chằm vào con nhện Bạch Phúc Lang cấp năm kia.
Tơ nhện của nhện Bạch Phúc Lang kịch độc vô cùng, so với yêu thú cấp năm bình thường càng khó giải quyết, có rất ít người tu tiên nguyện ý đối đầu cùng loại yêu thú kịch độc này, có nhìn thấy cũng đi đường vòng, điều này khiến con nhện Bạch Phúc Lang chiếm đoạt cả một khu rừng làm địa bàn của mình.
Lang Chu Thảo do nhện Bạch Phúc Lang trông coi, chính là thánh vật giải độc, dùng để luyện giải độc đan, có thể giải đa số loại kỳ độc.
Văn Kiều đã muốn đánh một trận cùng nhện Bạch Phúc Lang, còn muốn cả Lang Chu Thảo, có thể nói dã tâm này khá lớn.
Ừ, cũng là do mấy ngày nay đánh nhau với nhiều yêu thú, tâm cũng trở nên liều hơn.
Ninh Ngộ Châu thấy tiểu cô nương và Văn thỏ thỏ nhìn chằm chằm hắn, mắt không hề chớp, tựa như sợ hắn sẽ không đồng ý.
Hắn cười khẽ, "Vậy liền đi thôi, chẳng qua nếu như đánh không lại, cũng không thể cậy mạnh. "
Văn Kiều liên tục gật đầu, cam đoan nhất định sẽ không cậy mạnh.
Tuy tu vi của Ninh Ngộ Châu không cao, nhưng đầu óc hắn linh hoạt, chỉ số thông minh cao hơn người phàm, khiến người ta tâm phục khẩu phục. Không chỉ có nhóm Tiềm lân vệ phục hắn, nguyện ý nghe theo an bài của hắn, thậm chí ngay cả việc rèn luyện của họ cũng do hắn chỉ định, ngay cả Văn Kiều bây giờ cũng rất nghe lời hắn, mỗi lần muốn làm việc gì, đều tìm hắn thương lượng trước tiên.
Văn Kiều tỏ vẻ, đây là nàng tôn trọng phu quân, chứ không phải là người không có chủ ý.
Tiếp theo hai người một thỏ liền gọi ra một con thú tật phong trong túi yêu thú, ngồi trên lưng thú tật phong chạy về hướng địa bàn của Bạch Phúc Lang.
Thú tật phong là yêu thú hệ Phong, tốc độ cực nhanh, tính tình lại ôn hòa, rất nhiều người tu tiên trong Thánh Vũ đại lục thuần dưỡng để làm yêu thú để cưỡi, hầu như người nào cũng có một con, đa số khi xuất hành đều sẽ cưỡi thú tật phong.
Khi đi ngang qua rừng cây, Văn Kiều thấy được một đám linh hầu.
Nàng cho thú tật phong dừng lại, vẻ mặt sáng lạn hướng lên cây chào hỏi nhóm linh hầu.
Văn thỏ thỏ dựa vào đầu Văn Kiều, nhe hai chiếc răng cửa lớn về hướng nhóm linh hầu, đây là phương thức chào hỏi của Văn thỏ thỏ, bất quá trong mắt những con yêu thú khác, đây rõ ràng chính là một loại uy hiếp.
Đám linh hầu kêu khẹt khẹt không ngừng, tay cầm linh quả nhao nhao ném về hướng bọn họ, bị Văn Kiều thúc đẩy dây leo sinh trưởng giữ lấy được.
Văn Kiều quơ quơ tay với chúng, " Cảm ơn, linh quả hôm nay không tồi, đợi lát nữa trở về, ta hy vọng có thể có một vò rượu linh hầu. "
Nhóm linh hầu càng lớn tiếng hơn, dáng vẻ vô cùng phẫn nộ.
Con người này quá xấu rồi, lần trước lấy đi rượu linh hầu chúng đã ủ cả trăm năm, lần này còn muốn rượu, chưa thấy qua con người nào quá đáng như vậy.
Thế nhưng đánh không lại!
Linh Hầu Vương ẩn mình phía sau đám linh hầu đưa mắt nhìn nhóm người Văn Kiều rời đi, tranh thủ thời gian gọi đồ tử đồ tôn của nó chạy đi, trốn thật xa, tránh cho con người kia trở về lại lấy mất rượu linh hầu của chúng.
Thú tật phong di chuyển nửa ngày thời gian, rốt cục đến được địa bàn của nhện Bạch Phúc Lang.
Rất xa, liền có thể chứng kiến tơ nhện quấn quanh trên cành cây, tơ nhện màu trắng giăng khắp nơi, hình thành một mảng lưới bảo vệ, ngăn cách cả khu rừng với bên ngoài.
Trên tơ nhện có tính ăn mòn cùng độ dính rất mạnh, yêu thú bình thường nếu không cẩn thận đụng vào, sẽ bị dính chặt lên, từ từ ăn mòn vào máu thịt, cuối cùng trở thành khẩu phần lương thực của con nhện Bạch Phúc Lang.
Bọn người Văn Kiều từ trên lưng thú tật phong nhảy xuống, thuận tay thu thú tật phong vào túi yêu thú.
Thú tật phong ngoại trừ có tốc độ rất nhanh, thì không hề có sức chiến đấu, nên không thể để nó bên ngoài, sẽ bị yêu thú khác xem như đồ ăn.
Văn thỏ thỏ nằm trên đầu Văn Kiều, nhìn nhìn đống tơ nhện ngổn ngang lộn xộn treo trên cây, đột nhiên nhảy qua hướng đó, vung móng vuốt lên mớ tơ nhện trên một thân cây.
Kết quả, móng vuốt của Văn thỏ thỏ dính lên tơ nhện.
Văn thỏ thỏ vẻ ngơ ngác, dùng sức rút móng vuốt trở về, nào biết tơ nhện kia bị nó kéo đến dài ra, nhưng vẫn dính chặt vào móng của nó.
"Chi chi chi!!"
Văn thỏ thỏ lớn tiếng kêu lên, kêu tỷ tỷ tranh thủ thời gian tới đây cứu nó.
Ninh Ngộ Châu nhìn Văn thỏ thỏ xung phong đi đầu, rất nhanh liền nhìn ra vài manh mối, tơ nhện chung quanh nơi này có màu tuyết trắng, độ dính rất mạnh, hiển nhiên là con nhện Bạch Phúc Lang vừa nhổ ra tơ nhện, vẫn còn rất mới, cho dù là thỏ yêu biến dị cấp bảy, vẫn bị dính chặt.
Xem ra con nhện Bạch Phúc Lang kia sắp lên cấp, độ dính của tơ nhện cũng trở nên mạnh hơn.
Ninh Ngộ Châu đem phát hiện của mình nói với Văn Kiều, để nàng cẩn thận.
" Đã biết, phu quân yên tâm đi. " Văn Kiều nói xong, tránh đi tơ nhện trên mặt đất, đi đến trước chỗ Văn thỏ thỏ bị dính tơ nhện.
Văn thỏ thỏ nhìn nàng một cách tội nghiệp, lông của nó bị dính chặt, hơn nữa bộ lông tuyết trắng đang bắt đầu biến đen, là dấu hiệu ăn mòn, nếu lại để lâu hơn, lông trắng của Văn thỏ thỏ sẽ biến thành lông đen.
Sau khi Văn Kiều xem xét, biết mình không có biện pháp chống lại những tơ nhện này, liền lấy ra một đoạn Thạch Kim Mãng từ túi không gian.
Trong túi không gian có rất nhiều đoạn Thạch Kim Mãng giống như vậy, những thứ này đều là dây mây Thạch Kim Mãng mà Văn Kiều thúc đẩy sinh trưởng trong không gian, sau đó cắt xuống những đoạn trưởng thành, chia làm từng đoạn một, lúc cần liền lấy ra dùng.
Cầm lấy một đoạn Thạch Kim Mãng, Văn Kiều đem nó dùng như cây gậy, quét lên tơ nhện chung quanh.
Độ dính của tơ nhện quả nhiên rất mạnh, sau khi dính chặt lên đoạn Thạch Kim Mãng, sẽ không có cách thoát ra. Bất quá Văn Kiều cũng không phải muốn gỡ chúng ra, mà là dùng đoạn Thạch Kim Mãng quấn hết tơ nhện chung quanh.
Ninh Ngộ Châu đứng bên ngoài, liền chứng kiến tiểu thê tử nhà hắn vung vẩy một đoạn Thạch Kim Mãng, quấn hết tơ nhện chung quanh lên, đám tơ nhện dính dính kia, bị nàng thoải mái mà dọn sạch, ngay cả Văn thỏ thỏ bị dính tơ nhện cũng được nàng thoải mái giải cứu.
Văn thỏ thỏ nhìn thấy móng vuốt của mình bị mất một nhúm lông, lập tức nổi giận.
Nó phát ra âm thanh chói tai, hướng về phía địa bàn của nhện Bạch Phúc Lang lớn tiếng gào rú, bộ dáng như muốn đánh nhau.
Cũng không biết liệu có phải chịu ảnh hưởng của Ninh Ngộ Châu hay không, Văn thỏ thỏ cũng truy cầu hoàn mỹ, đối với một thân lông trắng noãn như bông tuyết của nó rất là thương tiếc trân quý, rụng một cọng cũng đau lòng, huống chi hiện tại bị bong một nhúm, lộ ra làn da trắng nõn bên dưới.
" Đừng nóng vội, dọn hết những tơ nhện này, chúng ta liền đi vào. " Văn Kiều an ủi Văn thỏ thỏ, thuận tay đút một viên linh đan an ủi nó.
Đạt được linh đan Văn thỏ thỏ rốt cục an tĩnh lại, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm địa bàn của nhện Bạch Phúc Lang.
Trong chốc lát Văn Kiều đã dọn ra một con đường, gọi Ninh Ngộ Châu ở đằng sau tiến đến.
" Ngộ Châu, chàng phải đi sát bên ta, đừng rời xa, biết không? " Văn Kiều dặn dò.
Ninh Ngộ Châu cười dịu dàng mà đáp ứng, lấy ra một viên giải độc đan đút cho nàng, " Đây là giải độc đan dùng mật ong chúa Nguyệt Phong luyện ra, có thể ứng phó độc nhện. "
Nói xong, chính hắn cũng nuốt một viên, cho Văn thỏ thỏ một viên.
Dùng mật ong chúa luyện giải độc đan mang theo vị ngọt mùi thơm đặc trưng của mật ong chúa, Văn Kiều và Văn thỏ thỏ xem chúng như kẹo đường mà ăn, nét mặt rất là vui thích.
Bên này Văn Kiều đang thoải mái thanh trừ tơ nhện của nhện Bạch Phúc Lang, bên kia Ninh Ngộ Châu cũng không nhàn rỗi, ở chung quanh tìm kiếm một ít cỏ độc sinh trưởng bên dưới tơ nhện, có thể dùng để luyện chế một ít kỳ đan.
Linh đan có thể cứu mạng, cũng có thể hại người.
Rất nhiều luyện Đan Sư, đa số đều truy cầu con đường luyện đan chính thống, rất ít người sẽ đụng vào những loại độc đan, kỳ đan, quỷ đan. Cho rằng những loại đó sẽ hại tánh mạng người, xem độc đan, kỳ đan, quỷ đan đều là tà môn ma đạo, chính đạo không thể làm, nếu phát hiện có luyện Đan Sư luyện dùng những thứ này, sẽ bị chỉ trách, thanh danh cũng bị hao tổn.
Đối với Ninh Ngộ Châu mà nói, thế gian này linh đan đều có thể dùng, trong mắt hắn cứu người, hại người không có gì khác nhau. Thậm chí so với linh đan cứu mạng, hắn càng cảm thấy có hứng thú đối với kỳ đan, quỷ đan hơn, bởi vì những loại này càng có tính khiêu chiến, thường thường có thể khiến hắn khai triển ra rất nhiều linh cảm không giống nhau, luyện ra rất nhiều linh đan thú vị.
Hơn nữa trong lúc mấu chốt, còn có thể thắng vì đánh bất ngờ.
Ninh Ngộ Châu sẽ không dễ dàng sử dụng những thứ kỳ đan quỷ đan này, nhưng nếu có người không có mắt mà đụng tới, vậy khác thì đừng nói tới.
Văn Kiều hoàn toàn không biết ở sau lưng phu quân tỏ ra có bộ dáng nhã nhặn quý công tử nhưng đầy mình đều là mưu tính đen tốt, ngẫu nhiên quay đầu liếc mắt nhìn, thấy hắn vẫn rất tốt, liền tiếp tục dọn tơ nhện.
Chỉ trong nháy mắt đoạn Thạch Kim Mãng đã quấn đầy tơ nhện như một cái kén.
Ninh Ngộ Châu nhìn nhìn, nói: " A Xúc, độ dính của tơ nhện này rất tốt, đợi lát nữa đừng ném đi, để ta đem nó về luyện chế, dung nhập vào vũ khí. "
Văn Kiều đáp dạ.
Vừa đi vừa thanh trừ, bất tri bất giác, bọn họ đã xâm nhập đến trước sào huyệt của nhện Bạch Phúc Lang.
Nhện Bạch Phúc Lang không ở đây.
Chung quanh là lớp lớp mạng nhện to lớn, phù phù, trong không khí tràn ngập hơi độc âm u lạnh lẽo. Nếu không phải bọn họ đã ăn qua giải độc đan, chỉ sợ hiện tại đã trúng độc.
Văn thỏ thỏ phát hiện nhện Bạch Phúc Lang không ở đây, không khỏi có vài phần thất vọng.
Văn Kiều nhìn nhìn chung quanh, chỉ chốc lát đã tìm ra gốc Lang Chu Thảo.
Nàng mừng rỡ nói: " Phu quân, thừa dịp con nhện Bạch Phúc Lang kia chưa trở về, chúng ta tranh thủ thời gian đào đi. "
Trước tiên đào nó đem vào trong không gian gieo xuống, nàng thúc đẩy sinh trưởng nhiều thêm mấy lần, đến khi nó nở hoa kết quả, đạt được hạt giống lại tiếp tục thúc đẩy sinh trưởng, về sau bọn họ sẽ có hằng hà Lang Chu Thảo để có thể luyện giải độc đan rồi.
Văn Kiều tính toán rất nhanh, trong không gian nhiều loại linh thảo đều trồng như thế, vậy mới có thể sử dụng liên tục, tránh khỏi sử dụng hết một cây rồi lại không có.
Ninh Ngộ Châu đi đào Lang Chu Thảo, Văn Kiều cầm đoạn Thạch Kim Mãng ở một bên cảnh giới.
Cũng không biết con nhện Bạch Phúc Lang kia đi nơi nào, cho đến khi Ninh Ngộ Châu đào xong, cũng không trông thấy nó xuất hiện, thật sự kỳ quái, Văn Kiều tỏ vẻ tiếc nuối, nàng còn tưởng rằng hôm nay có thể đánh một trận cùng nó.
Ninh Ngộ Châu cảm thấy hơi buồn cười.
Nhện Bạch Phúc Lang yên lòng rời đi, cũng bởi vì sào huyệt của nó ở sâu trong lớp lớp tơ nhện, mỗi một sợi tơ ở đây đều to như ngón tay, độc tính cùng độ dính lợi hại hơn bên ngoài, người tu tiên bình thường căn bản không cách nào xâm nhập vào đây, cũng không ai sẽ như Văn Kiều, bạo lực mà lấy đoạn dây leo xoắn hết tơ nhện lên đó, cộng thêm đoạn Thạch Kim Mãng là yêu mây cấp sáu, vô cùng cứng rắn, trong lúc nhất thời tơ nhện cũng không thể ăn mòn được nó.
Đào xong Lang Chu Thảo, bọn họ vòng đi trở về.
Chung quanh u ám, trên đỉnh đầu khắp nơi đều là mạng nhện, đặc biệt yên tĩnh.
Mắt thấy sắp rời đi địa bàn của nhện Bạch Phúc Lang, đột nhiên Văn thỏ thỏ phát ra tiếng kêu, Văn Kiều một tay ôm lấy phu quân yếu ớt nhà nàng chạy như điên.
Sau lưng bọn họ, một con nhện bụng trắng toát cực lớn đang bò trên lưới nhện, lặng yên không gây ra một tiếng động mà tiến đến gần, tám đôi mắt âm lãnh nhìn chằm chằm vào hai con người dám can đảm xông vào địa bàn của nó.
Danh sách chương