Editor: Shmily

- -----------------------

Tiếu Nam gửi năm tin nhắn WeChat cho Lê Trà Trà, đều không nhận được hồi âm.

Anh nhìn thời gian, hơn 5h chiều rồi.

Vào giờ này, cô sớm đã học xong rồi mới phải, cũng không có khả năng ngủ tới bây giờ, không trả lời tin nhắn, vậy thì rất có khả năng đang đọc sách đến mê mẩn. Tiếu Nam thực sự quá hiểu thói quen làm việc và nghỉ ngơi của cô, cứ lúc nào cô trả lời tin nhắn chậm là rất có khả năng đang đọc sách. Trước kia cô không có thói quen ngủ trưa, gần đây mới bắt đầu có, nếu không có tiết thì cô sẽ ngủ tới 2h hoặc 2 rưỡi chiều. Nếu đêm hôm trước quá mệt mỏi, trưa ngày hôm sau sẽ ngủ nhiều thêm nửa tiếng nữa.

Sau khi tan học, Tiếu Nam trực tiếp gọi điện thoại cho Lê Trà Trà, điện thoại biểu hiện đã tắt máy.

Anh liền gọi cho Cố Điềm.

Cố Điềm đang đi hẹn hò với Đàm Minh, lúc nhận được điện thoại của Tiếu Nam liền vô cùng khiếp sợ, cho rằng anh đã phát hiện mình cho Trà Trà xem mấy quyển sách đồi trụy kia, cho nên mới tức giận gọi tới hỏi tội. Kỳ thật, Cố Điềm có hơi sợ Tiếu Nam, mỗi lần anh trầm mặt ít nói ít cười, thoạt nhìn đặc biệt hung.

Cố Điềm luống cuống tay chân ném điện thoại cho bạn trai nhà mình.

Đàm Minh mở loa ngoài.

Điện thoại vừa tiếp thông, Tiếu Nam bên kia đã mở miệng trước, câu đầu tiên chính là: "Tại sao điện thoại của Trà Trà lại tắt máy?"

Cố Điềm với Trà Trà là bạn cùng phòng đã được một thời gian dài, hiểu rất rõ, chỉ cần Trà Trà nghiêm túc chuyên chú làm một chuyện gì đó thì sẽ hoàn toàn ngăn cách bản thân với thế giới bên ngoài. Cô lập tức nghĩ ngay đến cảnh bạn cùng phòng của mình đang ngồi trước bàn nghiêm túc nghiên cứu quyển sách <<Làm sao có thể chinh phục nam nhân ở trên giường>> kia, cho nên mới không để ý tới điện thoại.

Mà chuyện này, lại rất có khả năng là sự thật.

Cố Điềm với Lê Trà Trà đều là con gái, ngầm nói chuyện phiếm thì có thể không kiêng kị điều gì, thế nhưng chuyện như thế cũng không thể nói với Tiếu Nam được! Cô cảm thấy không thể nói thẳng là bạn gái anh có khả năng đang ngồi trong KTX nghiêm túc nghiên cứu các loại tư thế chinh phục anh đến mức không nghe điện thoại.

Cố Điềm điên cuồng nháy nháy mắt với Đàm Minh.

Đàm Minh ngầm hiểu: "Không biết."

Tiếu Nam lại hỏi: "Mấy giờ hai người tách ra?"

Cố Điềm nói: "Hơn 3h bọn em đã tách ra rồi, Trà Trà nói muốn về KTX đọc sách, nhưng... chắc là xem quá tập trung nên không để ý tới điện thoại hết pin chăng?" Nói thì nói vậy, Cố Điềm vẫn cầm điện thoại của Đàm Minh nhắn tin cho bạn học ở phòng ngủ bên cạnh, hỏi xem Lê Trà Trà có ở trong phòng không.

Không ngờ bạn học đó trả lời lại, nói ~ [Lê Trà Trà không có ở đó.]

Cố Điềm ngây người.

Không lâu sau, lại có bạn học nhắn tin nói cho Cố Điềm, bảo là nhìn thấy Lê Trà Trà lên một chiếc xe Porsche màu đen có biển số XXXXX lúc 3h hơn, căn cứ vào tình huống lúc ấy, Lê Trà Trà có vẻ không vui lắm, thế nhưng vẫn bị ép đi vào bên trong.

Cố Điềm rốt cuộc cũng ý thức được tình thế nghiêm trọng của sự việc, run rẩy gọi điện thoại cho Tiếu Nam.

Cứ tưởng sau khi nghe xong anh sẽ rất khẩn trương, thế nhưng không ngờ Tiếu Nam vẫn rất bình tĩnh, còn hỏi lại cô một câu: "Còn gì nữa không?"

Cố Điềm: "A, hết rồi."

Tiếu Nam trầm giọng: "Cô nghĩ lại xem."

Cố Điềm cân nhắc, đem chuyện buổi sáng mình cho Lê Trà Trà mượn sách báo cho anh, cuối cùng cô hỏi: "Chuyện này với việc Trà Trà bị bắt có liên quan sao?"

Tiếu Nam: "Không có."

Sau đó, Tiếu Nam cúp điện thoại.

Cố Điềm nhẹ nhàng thở ra: "Lão đại của mấy anh sau khi nghe được lại bình tĩnh lạ thường, chắc cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi..." Dừng một chút, như nghĩ tới cái gì đó, cô bắt đầu phục hồi tinh thần lại, nói với Đàm Minh: "Ôi đệt! Lão đại nhà các anh thật sự là quá khủng khiếp! Em thế mà bán đứng Trà Trà luôn rồi! Thực xin lỗi cậu, Trà Trà!"

.......

Tiếu Nam đi thẳng tới nhà cũ của Tiếu gia.

Lúc anh tới nơi cũng đã hơn 7h tối, trừ quản gia cùng bảo mẫu thường trú ở đây ra thì còn có một người rất quen thuộc nữa. Tiếu Nam Phong ngồi trên sofa, lười biếng lật xem một cuốn tạp chí, như có chút ngoài ý muốn: "Em trai? Đêm nay gió nào thổi vậy, thế mà có thể thổi em tới tận nhà ông nội cơ đấy."

Hắn chỉ chỉ trên tầng.

"Quản gia nói là có khách, ở thư phòng tầng hai. Anh ngồi đây chờ gần một tiếng đồng hồ rồi, cũng chẳng thấy ai đi xuống." Như nghĩ tới cái gì, lại nói: "Bình thường lão gia tử đều quy định ăn cơm lúc 6 rưỡi, hôm nay lại vì người khách đó mà phá lệ. Em... Ế, em trai, đi đâu đấy?"

Tiếu Nam Phong ném cuốn tạp chí sang một bên, đi theo Tiếu Nam lên tầng hai.

"Gì vậy? Em muốn nghe lén hả? Em không biết tường này cách âm đặc biệt tốt sao? Có la hét chói tai ở bên trong, bên ngoài cũng chẳng nghe thấy gì đâu."

Tiếu Nam không đáp.

Hai anh em cứ như vậy đứng ở bên ngoài thư phòng.

Tiếu Nam Phong tò mò hỏi: "Em tới làm gì thế? Cãi nhau với lão gia tử à?"

Tiếu Nam nâng mí mắt: "Anh."

Tiếu Nam Phong: "Hử?"

Tiếu Nam khẽ nhếch cằm, chỉ vào thư phòng: "Em tới đón bạn gái."

Tiếu Nam Phong sửng sốt.

Chuyện em trai nhà hắn có thân thiết với một vị học muội trong trường, hắn biết đến từ trong miệng Lục Vi. Cũng chỉ nhìn thấy người qua ảnh chụp, ấn tượng đầu tiên chính là cô gái nhỏ lớn lên mềm mềm mại mại, nhỏ nhắn lại xinh đẹp. Chẳng qua người xinh đẹp như vậy, hắn đã thấy rất nhiều, bởi vậy cũng không để ý lắm. Sau đó weibo lại huyên náo một trận, hắn cũng nghe được ít nhiều, ấn tượng đối với Lê Trà Trà liền trở thành một đóa hoa nhỏ cần được ân cần che chở, nếu không sẽ chết ngay lập tức. Người con gái như vậy, yêu đương thì được, chứ muốn nói tới chuyện hôn nhân đại sự, khẳng định không qua được cửa của lão gia tử.

Tiếu Nam Phong khó có được khi nói lắp: "Là... Lê Trà Trà?"

Tiếu Nam gật đầu.

Tiếu Nam Phong biết tác phong của lão gia tử, lại nhìn sang Tiếu Nam, sau đó lại nhìn cửa thư phòng đang đóng chặt, vỗ vỗ vai anh, nói: "Cũ không đi mới sẽ không tới, không biết lão gia tử sẽ nói gì với bạn gái nhỏ của em đây ha. Nói đi cũng phải nói lại, anh thật ra vẫn rất tò mò, bình thường lão gia tử toàn mặc kệ chuyện yêu đương của bọn mình, hai người cũng chưa tới tuổi kết hôn, tại sao tự dưng ông lại nhúng tay vào làm gì?"

Tiếu nam trầm mặt: "Cút."

Tiếu Nam Phong: "Đừng như vậy mà, em trai, ngũ ca sẽ luôn đứng về phía chú, cùng lắm thì lén lút bái đường thành thân là được chứ gì. Lại nói, tình cảm cũng không quan trọng, đối với đàn ông, sự nghiệp mới là quan trong nhất." Hắn khoác vai Tiếu Nam: "Đại ca với nhị ca bên kia đều đang chờ xem chuyện cười của chú đấy, họ đánh cược xem chú có khả năng gây dựng sự nghiệp mà không dựa vào Tiếu gia hay không. Sao, có muốn anh trai trộm tài trợ một số tiền cho không? Tiểu tình nhân của anh rất nhiều, có thể dùng danh nghĩa của bọn họ đi đầu tư cho chú."

Tiếu Nam: "Không cần."

Tiếu Nam Phong: "Được, vậy thì anh trai sẽ ngồi một bên thưởng thức cái ngạo khí này của chú."

Lời vừa dứt, cửa thư phòng liền mở ra.

Tiếu Nam Phong vừa thấy lão gia tử liền buông tay, lập tức đứng thẳng lưng, cười lấy lòng: "Ông nội, cháu tới thăm ông nè, thân thể ông đã tốt hơn chút nào chưa ạ?" Nói xong, ánh mắt liền không tự chủ được rơi xuống người phía sau lão gia tử.

Đây là lần đầu tiên Tiếu Nam Phong gặp Lê Trà Trà chân chính, so với trên màn ảnh còn nhỏ xinh hơn, màu da tuyết trắng, mặc quần áo yếm, nhìn giống như còn chưa thành niên. Cho dù bị lão gia tử gọi đi nói chuyện lâu như thế mà lúc này, sắc mặt vẫn như bình thường, bộ dáng không kiêu ngạo không siểm nịnh này, thật sự khiến cho Tiếu Nam Phong có vài phần kính nể.

Tiếu lão gia tử phong đạm vân kinh nói: "Cháu bớt gây chuyện đi một ngày, ta sẽ sống lâu thêm một ngày."

Tiếu Nam Phong nói: "Ông nội, gần đây cháu rất ngoan mà, thực sự không có gây họa."

Ánh mắt Tiếu lão gia tử dừng trên người Tiếu Nam, không mặc không nhạt nói: "Nhà cũ của ta là âm tào địa phủ sao? Lúc ăn tết chỉ có một bữa cơm thôi mà đến cũng nhanh đi cũng nhanh, hiện giờ lại có thể ở chỗ này đợi gần một tiếng đồng hồ, ta còn có thể ăn thịt nó à?"

Tiếu Nam đang muốn mở miệng, Lê Trà Trà đứng bên cạnh đã cười tủm tỉm tiếp lời: "Lão gia tử cứ đùa ạ, âm tào địa phủ cũng không đẹp bằng chỗ này của ngài đâu. Lão gia tử không phải muốn đi ăn cơm sao? Hôm nay hai đứa cháu trai của ngài đều ở đây, để bọn họ bồi ngài ăn cơm đi ạ." Đôi mắt xoay tròn một cái, lại nói: "Bọn họ khẳng định vẫn chưa được ăn cơm, hay là bảo a di làm đồ bọn họ thích, sau đó để trước mặt bọn họ, nhưng không cho bọn họ ăn. Để cho hai người nhìn lão gia tử ăn, coi như là trừng phạt đi, xem xem về sau bọn họ có dám trốn đi trong lúc ăn cơm với ngài hay không."

Tiếu lão gia tử cười: "Đề nghị này, ta thích."

Lê Trà Trà đỡ ông đi xuống lầu, ngay lúc Tiếu lão gia tử không chú ý, một bàn tay vòng qua phía sau nhéo Tiếu Nam một cái.

Tiếu Nam Phong ngây người, ánh mắt nhìn Lê Trà Trà đã không còn giống như trước nữa.

... Em trai mình tìm yêu quái từ phương nào đến vậy? Thế mà có thể dỗ cho lão gia tử cao hứng đến vậy? Hoàn toàn khác xa so với kịch bản "Cô hoàn toàn không xứng với cháu trai của tôi, cầm tiền rồi cút đi." mà hắn nghĩ.

........

Tiếu Nam thì trầm ổn hơn so với ngũ ca của mình.

Đối mặt với một bàn thức ăn đầy đủ hương vị, cùng với lão gia tử đang trò chuyện vui vẻ với Lê Trà Trà, anh vẫn bảo trì sự trầm ổn của bản thân. Mà Tiếu Nam Phong sau chấn động kinh người kia, dần dần chuyển biến thành đầu hàng trước mỹ thực, ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm vào bàn ăn.

Cũng không biết có phải vì hắn có bộ dáng lấy lòng ông không mà Tiếu lão gia tử vung tay lên, để cho cả hai người ngồi xuống ăn cơm.

Sau khi ăn cơm xong, Tiếu lão gia tử cũng không thấy Tiếu Nam liếc mắt một cái, nói: "Muốn làm gì thì làm đi, đừng ở lại nhà ra, chướng mắt." Nói xong liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Tiếu Nam Phong thật sự rất tò mò, muốn hỏi Lê Trà Trà xem cô đã làm gì, thế nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, Lê Trà Trà đã bị Tiếu Nam nhét vào trong xe.

Cô ngồi ở ghế lái phụ, còn ợ một cái thật no.

Tiếu Nam không lái xe, nghiêng người đi qua cài dây an toàn cho cô, sau đó cũng không có lùi lại, tỉ mỉ đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Lê Trà Trà cười tủm tỉm hỏi: "Anh không hỏi em sao?"

Tiếu Nam lại duỗi tay sờ sờ đầu cô: "Vất vả rồi."

Lời này vừa nói ra, cái mũi của Lê Trà Trà liền hơi cay cay, cô nhịn xuống, nói: "Không vất vả! Một chút cũng không vất vả. Danh hiệu nữ nhi quốc dân kia của em cũng không phải để trưng, trưởng bối nhìn thấy em đều sẽ thích em. Lão gia tử biểu lộ sự quan tâm của mình, tuy rằng có chút cực đoan, thế nhưng em là vãn bối, ông lại là ông nội anh, em không hề cảm thấy ủy khuất..."

Cô nhẹ nhàng hôn một cái lên trán anh, lại nói: "Lúc em bị mang đi xác thật cũng rất sợ, điện thoại, balo, tất cả đều bị tịch thu, thế nhưng em rất nhanh liền bình tĩnh lại. Lão gia tử cũng không làm chuyện gì quá đáng với em, ở trên xe được ăn ngon uống ngon, trong xe còn chuyển bị cả thuốc chống say nữa. Em rất nhanh liền đoán được là ông nội anh. Lão gia tử chính là miệng dao găm tâm đậu hủ, kỳ thật ông rất quan tâm anh, đường trong thôn của Thao ca, đều là lão gia tử cho người tu sửa..."

Tiếu Nam nhìn cô: "Em còn nói cùng ông nói gì nữa?"

Lê Trà Trà tránh đi ánh mắt anh, như nghĩ tới cái gì đó, lại nhìn anh một lần nữa, chớp chớp mắt, nói: "Em nói, anh đừng giận có được không?"

Tiếu Nam: "Nói đi."

Lê Trà Trà: "Lão gia tử bảo em nghỉ hè năm nay bắt đầu đi thực tập ở công ty của ông, em chưa thương lượng với anh, đã đồng ý rồi..." Thấy sắc mặt anh khẽ biến, cô lại nói: "Không phải lão gia tử ép em, là em tự nguyện. Em biết anh vẫn luôn muốn dựa vào chính mình gây dựng sự nghiệp, cũng không muốn tiếp nhận sản nghiệp của Tiếu gia. Em biết anh rất khó xử, anh có sở thích của mình, thế nhưng anh vẫn là con cháu Tiếu gia, có mỗi sỗ việc sẽ không thể chối bỏ nó... Thế nhưng em lại khác, từ nhỏ tới lớn em đều không có sở thích gì đặc biệt, chỉ nghĩ muốn đem tất cả những chuyện mình làm hoàn thành tốt nhất, như vậy có thể đối lấy được sự chú ý của cha mẹ, cho nên mới chọn thi vào đại học A, em cũng chọn khoa quản lý doanh nghiệp tốt nhất. Sau khi được chọn, em cũng cảm thấy rất thú vị, có thể học thêm nhiều thứ mới. Em tin em có năng lực đảm nhiệm công việc này. Trước kia vẫn luôn là anh giúp đỡ em, che chở cho em, em cũng muốn giúp đỡ anh, cũng muốn che chở bảo vệ anh. Chuyện anh không muốn làm, vậy thì để em làm thay anh."

Cô lại nói: "Em đã trưởng thành, em có thể cùng anh đối mặt với mưa gió."

Khi cô nói những lời này, âm điệu vẫn luôn mềm mại, giống như khi làm nũng với anh.

Nhìn cô như vậy, tâm Tiếu Nam ấm áp đến lạ thường, anh muốn đem cô đặt trên đầu quả tim của mình, dùng hết sức sủng ái cô.

"Ngày mai anh tìm lão gia tử nói chuyện."

Lê Trà Trà gật đầu: "Ừm."

Tiếu Nam: "Không phải em muốn vào năm ba sẽ đi trao đổi sinh viên sao? Thực tập ở đó có thể viết thêm vào bên trong lý lịch."

Lê Trà Trà gật đầu: "Ừm."

Tiếu Nam đã bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai của Lê Trà Trà: "Muốn học MBA*?"

*MBA (Master of Business Administration): Bằng thạc sĩ về quản trị kinh doanh, có nguồn gốc từ Mỹ.

Lê Trà Trà lại gật đầu.

Tiếu Nam: "Chuyên ngành này của em yêu cầu kỹ năng thực tiễn, lão gia tử đã mở miệng, em cũng không cần khách khí, tích lũy thêm nhiều kinh nghiệm là được. Thất bại cũng không sao, nhiều lắm thì mất chút tiền, lão gia tử vẫn đáp ứng nổi. Có chỗ nào không hiểu, có thể hỏi cha anh."

Lê Trà Trà gật đầu.

Tiếu Nam lại nói: "Chờ sau khi việc này kết thúc, em có thể ở trên giường chinh phục anh."

Lê Trà Trà định theo thói quen gật đầu, thế nhưng gật được một nửa, liền ngây ngẩn cả người:???
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện