Buổi tối, Văn Nguyệt và Quan Thư Dã cùng nhau trở về Quan gia. Quan Thư Diệc đã yêu cầu giáo viên hủy buổi tự học buổi tối của cậu, còn Quan Thư Dã thì trực tiếp trốn học để về cùng với cậu.

Anh cau mày nhìn Quan Thư Dã, trong ánh mắt đầy vẻ trách móc: "Anh nhớ là không có xin phép cho em nghỉ buổi tự học tối."

"Nếu lần sau còn tự ý trốn học, thì em khỏi về đây nữa, ở lại trường mãi đi." Quan Thư Diệc nghiêm giọng dạy bảo.

Quan Thư Dã bĩu môi, không lên tiếng.

Quan Thư Khanh thấy vậy thì xen vào xoa dịu: "Thì cũng vì thấy em mới về nhà, Thư Dã mới muốn về chơi cùng chứ có gì đâu. Cơm tối xong rồi, chúng ta đi ăn thôi. Thư Dã, còn không mau hứa với anh cả lần sau sẽ không tái phạm nữa."

Quan Thư Dã tuy bực bội nhưng khi thấy ánh mắt lo lắng của Văn Nguyệt dành cho mình thì đành ngoan ngoãn lên tiếng: "Em biết rồi anh, lần sau sẽ không như vậy nữa."

Quan Thư Diệc gật đầu: "Ừ, ăn cơm đi."

Trên bàn ăn, Văn Nguyệt vùi đầu ăn, còn Quan Thư Diệc thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho cậu khiến Quan Thư Khanh và Quan Thư Dã không khỏi ngạc nhiên tròn mắt.

Hai năm qua từ ngày Từ Mẫn Dụ bước chân vào nhà, chưa có một ngày nào được Quan Thư Diệc đối xử như thế.

Thấy bát của Văn Nguyệt ngày càng đầy ắp đồ ăn, Quan Thư Khanh không nhịn được mà lên tiếng: "Anh, anh định cho cậu ấy ăn đến căng bụng luôn sao?"

Quan Thư Dã cũng quay sang nhìn Văn Nguyệt mà nói: "Ăn không nổi thì đừng cố ăn nữa."

Quan Thư Diệc dường như mới nhận ra Văn Nguyệt đã ăn no quá mức, tức khắc quay sang bảo dì Liễu mang một chai thuốc tiêu hóa đến.

"Uống ít thuốc tiêu hóa đi." Quan Thư Diệc bẻ viên thuốc ra, đút vào miệng cậu.

Văn Nguyệt nhai hai viên thì cảm thấy đỡ hơn một chút, không còn quá chướng bụng nữa.

"Ăn no sao không nói?" Quan Thư Diệc nhìn cậu, nhíu mày hỏi.

"Đại thiếu gia gắp thức ăn cho tôi, sao tôi có thể không ăn được!" Văn Nguyệt thể hiện rõ tinh thần phục tùng của một người hầu.

Cậu được Quan Thư Diệc đưa về từ cô nhi viện để làm bạn với Quan Thư Dã, về danh nghĩa thì là con nuôi của quản gia.

Cậu thích Quan Thư Dã nhưng lại nghe lời anh. Dù sao thì Quan Thư Diệc mới là người đứng đầu nhà họ Quan, người đã đưa cậu ra khỏi cô nhi viện.

Anh gắp thức ăn cho cậu, làm sao cậu có thể không ăn...

"......" Quan Thư Diệc im lặng một lúc, xoa đầu cậu rồi nói: "Chút nữa lên phòng làm việc của tôi, tôi làm việc, em làm bài tập."

Quan Thư Khanh và Quan Thư Dã lại một lần nữa kinh ngạc.

Phòng làm việc của Quan Thư Diệc, đó là vùng cấm của nhà họ Quan, bình thường Quan Thư Khanh và Quan Thư Dã không được tùy tiện vào. Giờ đây lại cho Văn Nguyệt vào làm bài tập? Còn nói không có ý định cưới Văn Nguyệt. Thế này chẳng phải là đang chiều chuộng vợ nhỏ của mình sao! Quan Thư Khanh trong lòng không ngừng châm chọc.

Quan Thư Dã cũng nghĩ tương tự, sắc mặt dần dần trở nên khó coi.

"Em no rồi. Về phòng làm bài tập đây." Quan Thư Dã cố gắng bình tĩnh nói, nhưng thực ra ai cũng nhận ra ý của hắn là:

"Tôi tức chết đi được, đừng ai đến quấy rầy tôi."

"Tiểu thiếu gia..." Văn Nguyệt không kiềm được gọi nhỏ, nhưng Quan Thư Dã vẫn không quay đầu lại mà rời khỏi phòng ăn.

"Chúng ta đi thôi, em cũng nên làm bài tập rồi." Một lúc sau, Quan Thư Diệc kéo cậu lên phòng làm việc trên lầu hai.

Phòng làm việc được trang trí rất đơn giản, ngoài bàn làm việc chỉ có giá sách, góc phòng còn có một chiếc giường nhỏ để anh nghỉ ngơi tạm.

"Ngồi bên cạnh tôi. Làm bài đi." Quan Thư Diệc kéo ghế cho cậu rồi tự mình ngồi xuống làm việc.

Lúc đầu Văn Nguyệt còn chút không tự nhiên, nhưng khi thấy anh tập trung làm việc, cậu cũng bắt đầu chăm chú viết bài.

Đúng mười hai giờ, Quan Thư Diệc gần như xong công việc, sau khi viết xong lịch trình ngày mai thì tắt máy tính.

Văn Nguyệt đã hoàn thành bài tập từ mười một giờ rưỡi, nhưng không dám làm phiền, chỉ nằm trên bàn ngắm nhìn anh. Nhìn mãi rồi cậu ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Quan Thư Diệc nhẹ nhàng bế cậu lên, đi thẳng đến phòng ngủ của mình.

Trên đường đi, thật ra cậu đã tỉnh lại, nhưng vì thấy ngại nên cứ giả vờ ngủ.

Chỉ đến khi Quan Thư Diệc đặt cậu xuống giường và bắt đầu cởi đồ của cậu, Văn Nguyệt mới giật mình mở mắt.

"Khụ khụ, Đại thiếu gia... anh đang làm gì vậy?" Cậu nắm lấy tay Quan Thư Diệc, cười gượng gạo.

đổi xưng hô từ đây nhé

"Anh muốn em. Em không muốn sao?" Quan Thư Diệc nắm chặt tay cậu, kéo vào lòng.

Không muốn mà. Cậu tính mở miệng nhưng đột nhiên cả người nóng ran, phía sau lại bắt đầu ướt đẫm.

Chuyện gì thế này? Chẳng phải kỳ phát tình đã qua rồi sao?

"Vì anh đã đánh dấu em hoàn toàn nên ham muốn của anh sẽ ảnh hưởng đến em." Quan Thư Diệc giải thích nhẹ nhàng, khẽ hôn lên khóe môi cậu.

"Vậy thì... nhẹ chút..." Mặt Văn Nguyệt càng lúc càng đỏ. Cậu ngoan ngoãn để Quan Thư Diệc cởi từng món đồ, rồi được anh bế ngồi trực tiếp trên đùi.

Dù trong lòng khao khát kết hợp với Quan Thư Diệc nhưng đầu óc cậu vẫn rất tỉnh táo, không hoàn toàn bị ham muốn chi phối như trong kỳ phát tình vì thế càng cảm thấy xấu hổ hơn.

"Nhìn anh đi." Đôi mắt trầm lặng của anh lúc này cũng mang vẻ xuân tình, quyến rũ đến bất ngờ. Cậu chỉ dám nhìn một cái rồi vội quay đi, tim đập thình thịch.

"Hôn anh." Quan Thư Diệc đưa tay chỉnh mặt cậu lại, đưa ra mệnh lệnh.

Văn Nguyệt lấy hết can đảm, nhắm mắt, nhẹ nhàng đưa đầu tới, khẽ liếm môi anh.

Quan Thư Diệc hé môi, khẽ cắn và mút lấy lưỡi cậu.

Trong sự đan xen môi lưỡi có một vị ngọt ngào khiến Văn Nguyệt không tự chủ được mà chìm đắm, đồng thời phía sau cũng bị ngón tay của Quan Thư Diệc xâm nhập và trêu đùa.

Muốn quá... thật sự muốn...Quan Thư Diệc.

Ngay khi ý nghĩ ấy vừa lóe lên, anh đã tiến vào bên trong cậu.

"Ưm..." Cảm giác căng đầy trào dâng, kèm theo đó là những đợt khoái cảm mạnh mẽ. Văn Nguyệt bám chặt lấy cổ anh, rên rỉ không ngừng.

Quan Thư Diệc nhấp từng nhịp mạnh mẽ, tiếng va chạm giữa làn da trắng ngần của Văn Nguyệt và cơ thể anh vang vọng trong phòng hòa cùng tiếng rên của cậu.

"Có thấy thoải mái không?" Quan Thư Diệc xoa nhẹ sau gáy cậu, hỏi nhỏ.

"Thoải mái...ư..." Văn Nguyệt ngại ngùng, nước mắt chực rơi. Rõ ràng thích Quan Thư Dã, nhưng bây giờ lại bị Quan Thư Diệc làm cho đến mềm nhũn. Hơn nữa cậu còn cảm thấy rất thoải mái. Thật sự không còn cứu nổi nữa.

"Muốn anh ngủ cùng em mỗi đêm không?" Quan Thư Diệc hỏi tiếp.

"..." Cậu cắn môi, im lặng một lúc, không đáp lời.

Quan Thư Diệc khẽ cười, hôn lên vành tai cậu: "Tiểu Nguyệt phải ngoan nhé." Sau đó bất ngờ bế cậu lên, đẩy cậu dựa vào lan can ban công mà mạnh mẽ xâm nhập. Văn Nguyệt bám chặt vào anh, lưng lơ lửng giữa không trung làm cậu sợ đến toát mồ hôi lạnh.

"Muốn...ư... mỗi ngày ngủ với Đại thiếu gia... Em sợ độ cao..." Văn Nguyệt van xin, anh cảm nhận được sự sợ hãi của cậu thì không dọa nữa, bế cậu trở lại giường.

Giường rung chuyển đến nửa đêm, cuối cùng khi Văn Nguyệt đã kiệt sức mà ngất đi, Quan Thư Diệc mới từ bi buông tha, ôm cậu vào lòng cùng nhau chìm vào giấc ngủ.

Ở một nơi khác, Quan Thư Dã trằn trọc không tài nào ngủ được, hình ảnh Văn Nguyệt bị Quan Thư Diệc chiếm hữu cứ lởn vởn trong đầu hắn. Đã biết từ đêm nay trở đi Quan Thư Diệc đều sẽ đối xử với Văn Nguyệt như vậy thì tại sao hắn không thể? Vì sao lại không thể? Văn Nguyệt vốn dĩ là của hắn!

Quan Thư Dã nghiến răng, quyết định phải làm gì đó.

___

Tới đây mình thấy tuyến tình cảm của Văn Nguyệt với Thư Diệc có tiến triển lớn nên quyết định đổi xưng hô cho nó tình ^^
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện