Đám cưới của Quan Thư Diệc được lên kế hoạch diễn ra sau một tháng nhưng anh lại không mấy bận tâm, giao hết mọi việc cho quản gia lo liệu.
"Thiếu gia Tô Trân sẽ chuyển đến phòng của tiểu thư Từ trước đây có đúng không ạ?" Quản gia hỏi Quan Thư Diệc để xác nhận.
"Ừm." Quan Thư Diệc gật đầu, nhưng trong lòng lại dấy lên chút khó chịu.
Anh đã báo tin về đám cưới với Văn Nguyệt nhưng đối phương chỉ tỏ ra bình thản, dường như chẳng có bất cứ phản ứng nào.
Cậu không quan tâm đến việc anh cưới ai sao? Quan Thư Diệc tự nhủ mình nên thấy nhẹ nhõm vì điều đó, bởi như vậy sẽ đỡ phiền phức hơn. Nhưng thực tế, trong lòng anh lại thấy bứt rứt.
Chú chim hoàng yến bé nhỏ của anh, thật sự chẳng bận tâm chút nào về anh sao?
Không kìm được, Quan Thư Diệc hẹn Quan Thư Khanh ra ngoài uống rượu. Anh không nói gì về nguyên do phiền muộn, chỉ uống hết ly này tới ly khác.
Quan Thư Khanh vẫn giữ vẻ ôn hòa vô hại như mọi khi, hỏi: "Anh sắp kết hôn, sao lại có vẻ không vui thế?"
Quan Thư Diệc im lặng.
"Có phải là vì Tiểu Nguyệt không?" Quan Thư Khanh nhìn anh, cố ý hỏi.
"... Tại sao em ấy... không khóc." Quan Thư Diệc chậm rãi nói.
"Ai da, anh thật là tệ, muốn thấy Tiểu Nguyệt khóc sao?" Quan Thư Khanh trêu ghẹo rồi nói tiếp: "Có hai khả năng. Một là Tiểu Nguyệt thực sự không quan tâm. Hai là cậu ấy chỉ đang cố chịu đựng thôi."
Hoàn toàn không có dấu hiệu nào cho thấy em ấy đang chịu đựng. Trông như chẳng có gì xảy ra.
Quan Thư Diệc suy nghĩ, mặt mày đầy u ám.
Quan Thư Khanh không kìm được nói, "Anh à, dường như anh để ý đến Tiểu Nguyệt nhiều quá. Anh có chắc muốn cưới Tô Trân không?"
Đây là chút lương tâm cuối cùng của Quan Thư Khanh dành cho anh trai mình. Nhìn vẻ mặt u uất của anh lúc này, thật khó tin anh không có tình cảm gì với Văn Nguyệt.
Quan Thư Diệc lạnh giọng: "Đó là hai chuyện khác nhau."
Được thôi.
Chút cảm giác tội lỗi cuối cùng của Quan Thư Khanh cũng tan biến.
Anh à, anh chậm hiểu quá, vợ anh cứ để em chăm sóc đi nhé! Yên tâm, em sẽ yêu thương em ấy mà.
Quan Thư Khanh âm thầm nghĩ.
Hai người không nói thêm gì nữa.
Quan Thư Diệc uống đến mức đứng không vững, cuối cùng được Quan Thư Khanh dìu về nhà. Vừa khéo Văn Nguyệt từ trong phòng đi ra thấy cảnh này thì khá ngạc nhiên.
"Đại thiếu gia bị làm sao vậy?"
"Sắp kết hôn nên vui quá đấy." Quan Thư Khanh thản nhiên nói dối.
"Ồ..." Trong lòng cậu có chút buồn bực, tay vốn định đỡ Quan Thư Diệc cũng rút lại, đặt lên bụng mình. "Vậy phiền Nhị thiếu gia đưa anh ấy về phòng nhé." Nói rồi, Văn Nguyệt quay lưng trở về phòng mình.
Quan Thư Khanh bèn đưa Quan Thư Diệc về phòng.
Quan Thư Diệc nằm trên giường, đầu óc nặng trĩu, mơ màng thì thầm: "Tiểu Nguyệt..." rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Bên kia, Quan Thư Khanh lại gõ cửa phòng Văn Nguyệt rồi bước vào.
"Vợ à, việc chuẩn bị trốn đi xong cả rồi." Quan Thư Khanh cười, kéo Văn Nguyệt vào lòng.
Văn Nguyệt gật đầu, nhưng lại có chút bất an: "Đại thiếu gia chắc sẽ rất giận. Nếu bị bắt lại thì làm sao đây?"
Quan Thư Khanh cười: "Em đừng lo, anh có cách mà."
Dù sao y chắc chắn sẽ xử lý tốt hơn mình. Nghĩ như vậy, Văn Nguyệt thấy hơi buồn ngủ. Hương hoa oải hương trong chất dẫn dụ của Quan Thư Khanh khiến cậu an tâm và dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
"Ngủ ngon nhé, vợ yêu." Quan Thư Khanh hôn nhẹ lên trán, rồi đắp chăn cho cậu.
Một tháng trôi qua trong chớp mắt.
Hôm đó Văn Nguyệt dậy rất sớm. Mấy hôm nay cậu không ở tại nhà họ Quan mà ở một căn nhà khác của Quan Thư Diệc. Anh còn cẩn thận thuê ba bảo mẫu chăm sóc anh.
"Phu nhân, cậu định đi xa sao?" Một bảo mẫu thấy Văn Nguyệt theo một vali lớn, tò mò hỏi.
"Đúng rồi, tôi có hẹn đi du lịch ngắn ngày với bạn." Văn Nguyệt cười.
"Sắp sinh rồi mà còn đi chơi sao? Đại thiếu gia có biết không? Phải cẩn thận đấy!" Bảo mẫu có chút trách móc.
Văn Nguyệt đáp: "Tôi đã nói với anh ấy rồi, sẽ về sớm thôi, không phải lo." Nói rồi, cậu kéo vali ra cửa.
Bảo mẫu nghĩ một lúc, quyết định gọi điện cho Quan Thư Diệc nhưng mãi không thấy ai bắt máy đành thôi.
"Anh à, em ra ngoài hít thở chút, lát nữa sẽ về." Quan Thư Khanh mặc lễ phục phù rể nói với Quan Thư Diệc.
Mấy ngày trước y mới nhận được thông báo mình sẽ là phù rể.
Lúc đầu, Quan Thư Khanh định lén lút bỏ đi nhưng giờ có vẻ không dễ dàng nữa. Nhưng thiếu một phù rể cũng không phải là vấn đề lớn, Quan Thư Dã vẫn ở đó, tạm thời thay thế cũng được. Dù sao thì lễ cưới của anh cả cũng sẽ diễn ra thuận lợi.
Bây giờ Văn Nguyệt đã đợi ở sân bay nên Quan Thư Khanh phải đi ngay. Y nhanh chóng chuồn đi.
Lễ cưới sắp bắt đầu nhưng không thấy phù rể đâu. Quan Thư Diệc lấy điện thoại ra định gọi cho Quan Thư Khanh, lại phát hiện có vài cuộc gọi nhỡ từ bảo mẫu chăm sóc Văn Nguyệt.
Văn Nguyệt có chuyện gì sao?
Quan Thư Diệc lập tức gọi lại để hỏi tình hình.
"Đại thiếu gia, sáng sớm hôm nay phu nhân đã kéo theo một cái vali đi rồi. Nói là có hẹn du lịch với bạn bè, cậu ấy nói ngài đã đồng ý."
Nghe lời bảo mẫu, Quan Thư Diệc cau mày, liên tưởng ngay đến việc Quan Thư Khanh biến mất một cách khó hiểu.
Hay lắm, đúng là người em tốt của anh!
Dám đưa người của mình đi trốn!
"Gọi quản gia của tôi đến đây" Quan Thư Diệc lạnh lùng ra lệnh, cố gắng kiềm chế cơn giận dữ.
Người phục vụ lập tức tuân lệnh rời đi.
Chẳng mấy chốc, quản gia đến nơi.
"Đại thiếu gia, có chuyện gì vậy?"
"Lập tức hủy hôn lễ. Kiểm tra xem Quan Thư Khanh đã làm gì gần đây và hiện tại đang ở đâu." Quan Thư Diệc nói, nhanh chóng cởi bỏ trang phục chú rể rời khỏi nhà thờ.
"Còn... còn thiếu gia Tô thì sao?" Quản gia ngây người hỏi.
"Phần còn lại tự cậu ta giải quyết." Quan Thư Diệc dứt khoát lái xe rời đi, quản gia cũng phải lo liệu cho người nhà họ Quan rời khỏi đó.
Tô Trân thấy cảnh đó tức giận đến mức phát điên.
Cha mẹ cậu ta cũng không vui, nghiêm giọng nói: "Tiểu Trân, giờ con có hai lựa chọn, một là tìm ngay trong đám khách mời một người để kết hôn, hai là chịu đựng nỗi nhục bị từ chối ngay tại đây."
Tô Trân nghiến răng nói: "Tìm một người kết hôn. Con muốn Quan Thư Diệc không thể nhởn nhơ."
Vậy là hôn lễ vẫn diễn ra đúng giờ, chỉ có điều chú rể được thay thế vào phút chót.
Khách mời không dám nói gì nhiều, vẫn nở nụ cười chúc phúc như thường.
Ngày hôm sau, sau khi đã điều tra được tung tích của Quan Thư Khanh, lúc chuẩn bị đuổi theo hai người, Quan Thư Diệc lại nhận được cuộc gọi từ thư ký công ty.
"Quan tổng, dự án của Tập đoàn Chí Chân xảy ra vấn đề."
Quan Thư Diệc đành quay lại công ty xử lý và bắt đầu cuộc đối đầu với nhà họ Tô.
Trong ba tháng, anh nhiều lần muốn đi tìm hai người đã bỏ trốn nhưng đều bị vướng vào công việc.
Dù đã biết hai người đang ở đâu và con của họ đã chào đời nhưng anh vẫn không thể rời đi.
Còn Quan Thư Dã lúc biết được tin này, cũng nhẫn nại chờ đến khi thi đại học xong thì lập tức mua vé máy bay để đi tìm hai người.
"Thiếu gia Tô Trân sẽ chuyển đến phòng của tiểu thư Từ trước đây có đúng không ạ?" Quản gia hỏi Quan Thư Diệc để xác nhận.
"Ừm." Quan Thư Diệc gật đầu, nhưng trong lòng lại dấy lên chút khó chịu.
Anh đã báo tin về đám cưới với Văn Nguyệt nhưng đối phương chỉ tỏ ra bình thản, dường như chẳng có bất cứ phản ứng nào.
Cậu không quan tâm đến việc anh cưới ai sao? Quan Thư Diệc tự nhủ mình nên thấy nhẹ nhõm vì điều đó, bởi như vậy sẽ đỡ phiền phức hơn. Nhưng thực tế, trong lòng anh lại thấy bứt rứt.
Chú chim hoàng yến bé nhỏ của anh, thật sự chẳng bận tâm chút nào về anh sao?
Không kìm được, Quan Thư Diệc hẹn Quan Thư Khanh ra ngoài uống rượu. Anh không nói gì về nguyên do phiền muộn, chỉ uống hết ly này tới ly khác.
Quan Thư Khanh vẫn giữ vẻ ôn hòa vô hại như mọi khi, hỏi: "Anh sắp kết hôn, sao lại có vẻ không vui thế?"
Quan Thư Diệc im lặng.
"Có phải là vì Tiểu Nguyệt không?" Quan Thư Khanh nhìn anh, cố ý hỏi.
"... Tại sao em ấy... không khóc." Quan Thư Diệc chậm rãi nói.
"Ai da, anh thật là tệ, muốn thấy Tiểu Nguyệt khóc sao?" Quan Thư Khanh trêu ghẹo rồi nói tiếp: "Có hai khả năng. Một là Tiểu Nguyệt thực sự không quan tâm. Hai là cậu ấy chỉ đang cố chịu đựng thôi."
Hoàn toàn không có dấu hiệu nào cho thấy em ấy đang chịu đựng. Trông như chẳng có gì xảy ra.
Quan Thư Diệc suy nghĩ, mặt mày đầy u ám.
Quan Thư Khanh không kìm được nói, "Anh à, dường như anh để ý đến Tiểu Nguyệt nhiều quá. Anh có chắc muốn cưới Tô Trân không?"
Đây là chút lương tâm cuối cùng của Quan Thư Khanh dành cho anh trai mình. Nhìn vẻ mặt u uất của anh lúc này, thật khó tin anh không có tình cảm gì với Văn Nguyệt.
Quan Thư Diệc lạnh giọng: "Đó là hai chuyện khác nhau."
Được thôi.
Chút cảm giác tội lỗi cuối cùng của Quan Thư Khanh cũng tan biến.
Anh à, anh chậm hiểu quá, vợ anh cứ để em chăm sóc đi nhé! Yên tâm, em sẽ yêu thương em ấy mà.
Quan Thư Khanh âm thầm nghĩ.
Hai người không nói thêm gì nữa.
Quan Thư Diệc uống đến mức đứng không vững, cuối cùng được Quan Thư Khanh dìu về nhà. Vừa khéo Văn Nguyệt từ trong phòng đi ra thấy cảnh này thì khá ngạc nhiên.
"Đại thiếu gia bị làm sao vậy?"
"Sắp kết hôn nên vui quá đấy." Quan Thư Khanh thản nhiên nói dối.
"Ồ..." Trong lòng cậu có chút buồn bực, tay vốn định đỡ Quan Thư Diệc cũng rút lại, đặt lên bụng mình. "Vậy phiền Nhị thiếu gia đưa anh ấy về phòng nhé." Nói rồi, Văn Nguyệt quay lưng trở về phòng mình.
Quan Thư Khanh bèn đưa Quan Thư Diệc về phòng.
Quan Thư Diệc nằm trên giường, đầu óc nặng trĩu, mơ màng thì thầm: "Tiểu Nguyệt..." rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Bên kia, Quan Thư Khanh lại gõ cửa phòng Văn Nguyệt rồi bước vào.
"Vợ à, việc chuẩn bị trốn đi xong cả rồi." Quan Thư Khanh cười, kéo Văn Nguyệt vào lòng.
Văn Nguyệt gật đầu, nhưng lại có chút bất an: "Đại thiếu gia chắc sẽ rất giận. Nếu bị bắt lại thì làm sao đây?"
Quan Thư Khanh cười: "Em đừng lo, anh có cách mà."
Dù sao y chắc chắn sẽ xử lý tốt hơn mình. Nghĩ như vậy, Văn Nguyệt thấy hơi buồn ngủ. Hương hoa oải hương trong chất dẫn dụ của Quan Thư Khanh khiến cậu an tâm và dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
"Ngủ ngon nhé, vợ yêu." Quan Thư Khanh hôn nhẹ lên trán, rồi đắp chăn cho cậu.
Một tháng trôi qua trong chớp mắt.
Hôm đó Văn Nguyệt dậy rất sớm. Mấy hôm nay cậu không ở tại nhà họ Quan mà ở một căn nhà khác của Quan Thư Diệc. Anh còn cẩn thận thuê ba bảo mẫu chăm sóc anh.
"Phu nhân, cậu định đi xa sao?" Một bảo mẫu thấy Văn Nguyệt theo một vali lớn, tò mò hỏi.
"Đúng rồi, tôi có hẹn đi du lịch ngắn ngày với bạn." Văn Nguyệt cười.
"Sắp sinh rồi mà còn đi chơi sao? Đại thiếu gia có biết không? Phải cẩn thận đấy!" Bảo mẫu có chút trách móc.
Văn Nguyệt đáp: "Tôi đã nói với anh ấy rồi, sẽ về sớm thôi, không phải lo." Nói rồi, cậu kéo vali ra cửa.
Bảo mẫu nghĩ một lúc, quyết định gọi điện cho Quan Thư Diệc nhưng mãi không thấy ai bắt máy đành thôi.
"Anh à, em ra ngoài hít thở chút, lát nữa sẽ về." Quan Thư Khanh mặc lễ phục phù rể nói với Quan Thư Diệc.
Mấy ngày trước y mới nhận được thông báo mình sẽ là phù rể.
Lúc đầu, Quan Thư Khanh định lén lút bỏ đi nhưng giờ có vẻ không dễ dàng nữa. Nhưng thiếu một phù rể cũng không phải là vấn đề lớn, Quan Thư Dã vẫn ở đó, tạm thời thay thế cũng được. Dù sao thì lễ cưới của anh cả cũng sẽ diễn ra thuận lợi.
Bây giờ Văn Nguyệt đã đợi ở sân bay nên Quan Thư Khanh phải đi ngay. Y nhanh chóng chuồn đi.
Lễ cưới sắp bắt đầu nhưng không thấy phù rể đâu. Quan Thư Diệc lấy điện thoại ra định gọi cho Quan Thư Khanh, lại phát hiện có vài cuộc gọi nhỡ từ bảo mẫu chăm sóc Văn Nguyệt.
Văn Nguyệt có chuyện gì sao?
Quan Thư Diệc lập tức gọi lại để hỏi tình hình.
"Đại thiếu gia, sáng sớm hôm nay phu nhân đã kéo theo một cái vali đi rồi. Nói là có hẹn du lịch với bạn bè, cậu ấy nói ngài đã đồng ý."
Nghe lời bảo mẫu, Quan Thư Diệc cau mày, liên tưởng ngay đến việc Quan Thư Khanh biến mất một cách khó hiểu.
Hay lắm, đúng là người em tốt của anh!
Dám đưa người của mình đi trốn!
"Gọi quản gia của tôi đến đây" Quan Thư Diệc lạnh lùng ra lệnh, cố gắng kiềm chế cơn giận dữ.
Người phục vụ lập tức tuân lệnh rời đi.
Chẳng mấy chốc, quản gia đến nơi.
"Đại thiếu gia, có chuyện gì vậy?"
"Lập tức hủy hôn lễ. Kiểm tra xem Quan Thư Khanh đã làm gì gần đây và hiện tại đang ở đâu." Quan Thư Diệc nói, nhanh chóng cởi bỏ trang phục chú rể rời khỏi nhà thờ.
"Còn... còn thiếu gia Tô thì sao?" Quản gia ngây người hỏi.
"Phần còn lại tự cậu ta giải quyết." Quan Thư Diệc dứt khoát lái xe rời đi, quản gia cũng phải lo liệu cho người nhà họ Quan rời khỏi đó.
Tô Trân thấy cảnh đó tức giận đến mức phát điên.
Cha mẹ cậu ta cũng không vui, nghiêm giọng nói: "Tiểu Trân, giờ con có hai lựa chọn, một là tìm ngay trong đám khách mời một người để kết hôn, hai là chịu đựng nỗi nhục bị từ chối ngay tại đây."
Tô Trân nghiến răng nói: "Tìm một người kết hôn. Con muốn Quan Thư Diệc không thể nhởn nhơ."
Vậy là hôn lễ vẫn diễn ra đúng giờ, chỉ có điều chú rể được thay thế vào phút chót.
Khách mời không dám nói gì nhiều, vẫn nở nụ cười chúc phúc như thường.
Ngày hôm sau, sau khi đã điều tra được tung tích của Quan Thư Khanh, lúc chuẩn bị đuổi theo hai người, Quan Thư Diệc lại nhận được cuộc gọi từ thư ký công ty.
"Quan tổng, dự án của Tập đoàn Chí Chân xảy ra vấn đề."
Quan Thư Diệc đành quay lại công ty xử lý và bắt đầu cuộc đối đầu với nhà họ Tô.
Trong ba tháng, anh nhiều lần muốn đi tìm hai người đã bỏ trốn nhưng đều bị vướng vào công việc.
Dù đã biết hai người đang ở đâu và con của họ đã chào đời nhưng anh vẫn không thể rời đi.
Còn Quan Thư Dã lúc biết được tin này, cũng nhẫn nại chờ đến khi thi đại học xong thì lập tức mua vé máy bay để đi tìm hai người.
Danh sách chương