Văn Nguyệt sửng sốt, cảm giác có thứ gì đó nóng bỏng gắng gượng chống vào eo cậu.

Cậu đã không còn là một thiếu niên đơn thuần không biết gì, trong bụng cũng có đứa con được bảy tháng, Văn Nguyệt kịch liệt giãy giụa.

"Nhị thiếu gia, Cậu làm gì vậy? Mau thả tôi ra!" Văn Nguyệt hoảng sợ nói.

"Tiểu Nguyệt ngoan, cho anh ôm một cái đi, chỉ một lúc thôi." Quan Thư Khanh ngửi tuyến thể của cậu, chất dẫn dụ gió biển hòa vào hương vị dâu tây ngon lành ngọt ngào, y liếm răng nanh có chút ngứa ngáy của mình. Cuối cùng chỉ nhẹ nhàng dùng môi khẽ chạm nơi đó.

Quan Thư Khanh nói ôm một cái thì thật sự không làm gì khác, Văn Nguyệt hơi thở ra một chút, không hề giãy giụa.

Y ngồi xuống ghế sofa, kéo cậu ngồi trên đùi mình.

Giữa hai người cách một cái bụng tròn vo.

"Tự nhiên Cậu làm gì vậy?" Cậu chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn Quan Thư Khanh. Trong ấn tượng của cậu, cậu với Nhị thiếu gia hình như không thân quên lắm.

Quan Thư Khanh hết sờ tóc rồi lại xoa mặt cậu, nhân lúc cậu không chú ý lại hôn một cái lên mặt cậu.

"Anh cũng không biết nữa, tự nhiên cảm giác em vừa thơm vừa mềm nên muốn hôn em." Quan Thư Khanh thành thật nói. Bàn tay to đỡ ngay eo cậu từ từ đi xuống, với vào áo sơmi, năm ngón tay bao lấy mông thịt xoa nắn.

"Ưm..." Văn Nguyệt rên một tiếng, đưa tay muốn đẩy y thì lại không đẩy nổi.

Thật đáng sợ, Alpha có xinh đẹp thì vẫn là Alpha, Omega không thể chống lại được.

Bình thường Quan Thư Khanh nhìn có vẻ dịu dàng vô hại, bây giờ lại khiến cậu cảm giác được nguy hiểm.

Cửa động nhạy cảm dần tiết ra nước dâm thấm ướt quần lót trắng tinh

Mặt cậu đỏ bừng, trừng mắt nhìn y, cắn môi nói: "Nếu còn làm vậy tôi sẽ nói với Đại thiếu gia."

Quan Thư Khanh hoàn toàn không bị cậu uy hiếp, thậm chí y còn cảm thấy Văn Nguyệt đáng thương. Ngón tay linh hoạt cũng thăm dò vào lỗ nhỏ của cậu, đâm từng ngón vào.

Không phải Nhị thiếu gia luôn nghe lời Đại thiếu gia sao? "Tại sao anh ta lại đối xử với mình như vậy mà không sợ Đại thiếu gia nổi giận?" Văn Nguyệt ngơ ngác một chút, ngón tay của Quan Thư Khánh vừa hay chạm vào chỗ nhạy cảm, khiến cậu mềm nhũn ngả vào lòng y.

"Sao thế...tại sao vậy?" Văn Nguyệt buột miệng hỏi ra thắc mắc trong lòng.

"Tại sao ư?" Quan Thư Khánh rút ngón tay ra, quệt chất lỏng xuống môi cậu, rồi thở dài tiết lộ bí mật của Quan Thư Diệc.

"Anh cả sắp phải kết hôn rồi, nghe nói cô dâu là thiếu gia của tập đoàn Chí Chân, Tô Trân đấy."

"Giờ này anh cả không rảnh để nổi giận với em đâu."

"Với lại anh nghe nói tính tình Tô Trân kia khá tệ, liệu có chấp nhận cho em và đứa nhỏ ở lại không? Biết đâu cuối cùng lại bị cậu ta đuổi đi cũng nên."

Quan Thư Khánh đe dọa, thực ra y biết nếu đụng tới Văn Nguyệt thì anh cả vẫn sẽ xử y thôi. Anh cả cũng sẽ không để Tô Trân đuổi cậu đi nhưng y chỉ muốn trêu đùa chút mà thôi.

Cả người cậu đơ ra, thì ra...thì ra đây là dự án lớn mà Quan Thư Diệc đang làm, hèn gì mỗi ngày đều về muộn như vậy.

Ngực cậu nghẹn lại như không thở nổi, sống mũi bắt đầu cay cay.

Văn Nguyệt không hiểu sao mình lại đau buồn đến thế, chẳng phải người cậu thích là Quan Thư Dã hay sao? Nhưng nước mắt lại cứ chảy ra, rơi ướt cả cổ áo của Quan Thư Khanh.

Thấy Văn Nguyệt khóc dữ dội như vậy, y cũng có chút luống cuống.

"Được rồi, đừng khóc nữa, anh cả sẽ không để Tô Trân đuổi em đi đâu. Anh cũng sẽ chăm sóc cho em. Sau này anh sẽ lo cho cả em và đứa nhỏ." Y vỗ nhẹ lên lưng Văn Nguyệt, vụng về an ủi.

Cậu nhớ lại điều kiện mà Quan Thư Diệc bắt cậu hứa trước đây: Dù anh có cưới người khác thì cậu vẫn phải là Omega của anh.

Lúc đó cậu bị ép buộc đồng ý.

Giờ nghĩ lại chỉ thấy giận, Quan Thư Diệc dựa vào cái gì mà đối xử với cậu như vậy? Sao lại bắt nạt cậu như thế chứ?

Nếu anh đã cưới Tô Trân vậy thì cậu cũng sẽ dắt con đi tìm người khác thôi.

Trong đầu cậu bỗng hiện lên gương mặt của Quan Thư Dã.

Nhưng mà đã lâu hắn không nói chuyện với cậu rồi.

Quan Thư Dã có còn thích cậu không?

Văn Nguyệt bắt đầu cảm thấy không chắc chắn nữa.

Ánh mắt dần dần dừng lại trên khuôn mặt người đang ôm mình. Đường nét tinh tế, xinh đẹp nổi bật hơn cả phần lớn các Omega khác. Giờ đây, gương mặt ấy cau lại, trông có vẻ rất lo lắng cho cậu.

"Anh có muốn làm không?" Văn Nguyệt nghe thấy chính mình hỏi một cách rất bình tĩnh.

Quan Thư Khánh ngẩn người, có vẻ hơi bối rối: "Làm gì cơ?"

Văn Nguyệt cắn môi, hơi chuyển người để chạm vào phần dưới của y, Quan Thư Khánh chợt hiểu ra, hít một hơi sâu rồi cúi xuống hôn lên môi cậu.

Văn Nguyệt ngoan ngoãn mở miệng, để cho lưỡi y tiến sâu hơn, cùng mình hòa quyện trong nụ hôn ấy.

Càng về sau nụ hôn của hai người càng lúc càng như nước chảy mây trôi hết sức tự nhiên.

Cậu ôm bụng rồi dùng lỗ nhỏ nuốt trọn dương v*t thô dài của Quan Thư Khanh.

Động thịt quen thuộc tiết ra nước sốt lênh láng, không ngừng rỉ ra theo nhịp đưa đẩy của Quan Thư Khanh.

Cơ thể mang thai so với trước kia càng thêm mẫn cảm, tuy Quan Thư Khanh đâm vào rất cẩn thận nhưng khoái cảm lại giống như điện giật từ trong xương xông thẳng lên đỉnh đầu Văn Nguyệt.

"A......mạnh chút, mạnh chút đi......" Hai mắt cậu đẫm lệ, không khác gì dâm phụ hối thúc Quan Thư Khanh.

"Mạnh quá quá sẽ sinh non." Y lắc đầu, dùng tần suất không nhanh không chậm đ*t cậu.

Nếu không phải bụng quá to không tiện thì cậu đã tự ngồi lên động từ lâu.

Cậu bất mãn nhìn Quan Thư Khanh. Y an ủi hôn lên môi cậu, ngón tay thon dài xoa nắn hai vú hơi cao lên vì mang thai.

"Có sữa không?" Quan Thư Khanh bất chợt hỏi cậu.

Văn Nguyệt gật đầu, có chút thất thần nghĩ ngày nào Quan Thư Diệc cũng uống sữa của cậu.

Quan Thư Diệc...

Đồ khốn...

Nơi đầu v* bị Quan Thư Khanh liếm mút dữ dội có cảm giác ướt át, dòng sữa theo núm vú chảy vào miệng Quan Thư Khanh bị y tham lam ăn hết.

Văn Nguyệt bật ra tiếng rên rỉ yêu kiều, ôm sát đầu Quan Thư Khanh.

Vách thịt co rút từng đợt lên đỉnh vì đầu v* bị mút.

"Nhạy cảm quá." Quan Thư Khanh kinh ngạc thốt lên, theo bản năng phóng thích tinh d*ch vào trong cơ thể cậu. Không thể trách y không đủ lâu được, sự thật là con c*c của y đã cương cứng quá lâu, nếu không bắn ra sẽ có vấn đề.

Hai người ở trên sofa triền miên dây dưa, cuối cùng Quan Thư Khanh ngại sofa quá nhỏ nên nâng mông cậu lên bế về phòng mình.

Phòng vẽ tranh thông với phòng của y nên không lo bị ai nhìn thấy.

Quan Thư Khanh khẽ thở dài nghĩ tới anh cả tính tình không tốt và em trai dễ nổi nóng của mình.

Có lẽ mình nên đi tập thêm võ thuật, nếu không bị đánh mà không có khả năng phản kháng thì có thể sẽ mất mạng.

"Ưm...A..." Nhìn tiểu dựng phu rên rỉ uyển chuyển dưới thân mình, khóe miệng Quan Thư Khanh cong lên.

Kệ.

Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.

Huống chi Văn Nguyệt rất dễ mềm lòng, chắc chắn sẽ không để hai người kia đánh chết mình đâu. Sau đó, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

Đêm khuya, Quan Thư Diệc về nhà muộn. Tô Trân bám riết lấy anh không dứt nhưng anh lại không chịu nổi loại chất dẫn dụ cay nồng của người kia.

Cuối cùng, anh cũng thoát khỏi cậu ta trở về nhà. Bé cưng của anh chắc đã ngủ rồi. Nên ôm cậu về phòng mình thì tốt hơn. Khóe môi Quan Thư Diệc không kìm được nhếch lên thành một nụ cười. Anh đi đến trước cửa phòng cậu, mở khóa điện tử rồi bước vào.

_____

Lời của tác giả:

Quan Thư Khanh: Anh cả, để em tặng anh thêm một chiếc mũ mới.

Quan Thư Diệc:????

Quan Thư Dã:...

Văn Nguyệt (giận dỗi): Hừ, có hai cái thì thay nhau mà đội đi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện