Túc Bảo trượt từ lồng ngực Tô Nhất Trần xuống, ngồi xổm trên mặt đất nói: “Đại sư, nhìn kỹ nha!”
Nói xong, bé ‘hây da’ một tiếng, lăn cụ rùa ra ngoài.
Cụ rùa giơ bốn chân lên trời, lăn một vòng, đập vào góc tường bên cạnh rồi bật ngược trở lại, sau đó quay tròn rồi dừng lại ở bên chân Túc Bảo.
Túc Bảo nhìn chằm chằm cụ rùa, trên khuôn mặt nhỏ ngập tràn vẻ nghiêm túc: “Ừm ừm ừm, thì ra là thế!”
Mọi người: “…”
Không phải chứ, nhóc chỉ ném một con rùa ra, nhóc ‘thì ra là thế’ cái gì vậy trời?
Nếu làm như vậy có thể đoán mệnh được, ai trong bọn họ cũng có thể là đại sư.
Trường Phong cười nhạo: “Ha ha, nhóc tính ra được gì nào?”
Túc Bảo bẻ ngón tay: “Đại sư gặp vận lớn nha! Cả đời không lo cơm ăn.”
“Nhưng anh trai ăn phân thì lại không may mắn như vậy á! Chỉ được ăn mười năm thôi.”
Vân đại sư sửng sốt, đây là cái quái gì vậy?
Túc Bảo tiếp tục nói: “Đại sư đã lừa rất rất rất nhiều tiền, lát nữa sẽ bị chú cảnh sát bắt lại, sau đó không ra ngoài được nữa!”
Bấy giờ mọi người mới phản ứng lại, cơm ăn mà bé nói là cơm gì…
Trường Phong giận dữ: “Nhóc nói linh tinh gì đấy hả?”
Sư phụ anh ta là cao nhân đắc đạo, mọi người đều tôn kính, ngay cả lãnh đạo của cục cảnh sát cũng từng mời sư phụ của anh ta đến nhà.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Sao có thể sẽ bị bắt được!
Lúc đang nói chuyện, chợt thấy bên phía cửa hông có mấy cảnh sát đang đi tới, bọn họ lập tức đi đến trước mặt Vân đại sư.
“Ai là Vân đại sư!?”
Mọi người theo bản năng chỉ về phía Vân đại sư.
Trường Phong vội vàng nói: “Cảnh sát, đây là sư phụ của tôi, tháng trước còn cùng với cục trưởng nhà các anh…”
Anh ta còn chưa dứt lời, chợt nghe thấy cảnh sát dẫn đầu quát lạnh một tiếng: “Dẫn đi!”
Trường Phong sửng sốt, vội vàng hỏi: “Tại sao lại bắt sư phụ tôi chứ, mấy người không biết sư phụ tôi là ai sao?”
“Cục trưởng nhà mấy người đâu? Gọi cục trưởng của mấy người tới đây!”
Mọi người sững sờ nhìn Trường Phong.
Đây rốt cuộc là quá kiêu ngạo hay không hiểu đạo lí đối nhân xử thế mà lại gào lên giữa chốn đông người đòi kêu đồn trưởng của người ta ra mặt…..
Đây chẳng phải tự tìm cái chết hay sao?
Quả nhiên, viên cảnh sát cười lạnh: “Sư phụ Vân Dung Côn của anh, tốt nghiệp tiểu học xxx, sau khi tốt nghiệp, ông ta làm việc ở một nhà máy điện tử trong năm năm và bị kết án hai năm vì tội trộm cắp! Sau khi ra tù ông ta đoán mệnh gạt tiền dưới gầm cầu vượt, lừa cướp ba vạn tệ chữa bệnh của một bà cô rồi chạy mất! ”
Viên cảnh sát vừa nói vừa cho xem tài liệu.
Nói xong, bé ‘hây da’ một tiếng, lăn cụ rùa ra ngoài.
Cụ rùa giơ bốn chân lên trời, lăn một vòng, đập vào góc tường bên cạnh rồi bật ngược trở lại, sau đó quay tròn rồi dừng lại ở bên chân Túc Bảo.
Túc Bảo nhìn chằm chằm cụ rùa, trên khuôn mặt nhỏ ngập tràn vẻ nghiêm túc: “Ừm ừm ừm, thì ra là thế!”
Mọi người: “…”
Không phải chứ, nhóc chỉ ném một con rùa ra, nhóc ‘thì ra là thế’ cái gì vậy trời?
Nếu làm như vậy có thể đoán mệnh được, ai trong bọn họ cũng có thể là đại sư.
Trường Phong cười nhạo: “Ha ha, nhóc tính ra được gì nào?”
Túc Bảo bẻ ngón tay: “Đại sư gặp vận lớn nha! Cả đời không lo cơm ăn.”
“Nhưng anh trai ăn phân thì lại không may mắn như vậy á! Chỉ được ăn mười năm thôi.”
Vân đại sư sửng sốt, đây là cái quái gì vậy?
Túc Bảo tiếp tục nói: “Đại sư đã lừa rất rất rất nhiều tiền, lát nữa sẽ bị chú cảnh sát bắt lại, sau đó không ra ngoài được nữa!”
Bấy giờ mọi người mới phản ứng lại, cơm ăn mà bé nói là cơm gì…
Trường Phong giận dữ: “Nhóc nói linh tinh gì đấy hả?”
Sư phụ anh ta là cao nhân đắc đạo, mọi người đều tôn kính, ngay cả lãnh đạo của cục cảnh sát cũng từng mời sư phụ của anh ta đến nhà.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Sao có thể sẽ bị bắt được!
Lúc đang nói chuyện, chợt thấy bên phía cửa hông có mấy cảnh sát đang đi tới, bọn họ lập tức đi đến trước mặt Vân đại sư.
“Ai là Vân đại sư!?”
Mọi người theo bản năng chỉ về phía Vân đại sư.
Trường Phong vội vàng nói: “Cảnh sát, đây là sư phụ của tôi, tháng trước còn cùng với cục trưởng nhà các anh…”
Anh ta còn chưa dứt lời, chợt nghe thấy cảnh sát dẫn đầu quát lạnh một tiếng: “Dẫn đi!”
Trường Phong sửng sốt, vội vàng hỏi: “Tại sao lại bắt sư phụ tôi chứ, mấy người không biết sư phụ tôi là ai sao?”
“Cục trưởng nhà mấy người đâu? Gọi cục trưởng của mấy người tới đây!”
Mọi người sững sờ nhìn Trường Phong.
Đây rốt cuộc là quá kiêu ngạo hay không hiểu đạo lí đối nhân xử thế mà lại gào lên giữa chốn đông người đòi kêu đồn trưởng của người ta ra mặt…..
Đây chẳng phải tự tìm cái chết hay sao?
Quả nhiên, viên cảnh sát cười lạnh: “Sư phụ Vân Dung Côn của anh, tốt nghiệp tiểu học xxx, sau khi tốt nghiệp, ông ta làm việc ở một nhà máy điện tử trong năm năm và bị kết án hai năm vì tội trộm cắp! Sau khi ra tù ông ta đoán mệnh gạt tiền dưới gầm cầu vượt, lừa cướp ba vạn tệ chữa bệnh của một bà cô rồi chạy mất! ”
Viên cảnh sát vừa nói vừa cho xem tài liệu.
Danh sách chương