Túc Bảo nhìn Trường Phong bằng ánh mắt sùng bái.
Trường Phong: “T¥… #¥…!!”
Sắc mặt Vân đại sư khó coi, lại là con nhóc này!
Sao ông ta đi đến nơi nào thì con nhóc này cũng đi tới nơi đó vậy, đúng là âm hồn không tan!
Vân đại sư lạnh mặt nói: “Tuổi còn nhỏ mà đã ăn nói thô tục, còn ra thể thống gì nữa!”
Túc Bảo gật đầu: “Đúng đúng, chính là một thùng rất lớn! Đại sư lừa đảo cũng ăn hả?”
Vân đại sư: “…”
Kỷ Trường không nhịn được “phụt” một tiếng.
Sao bé đồ đệ của hắn lại đáng yêu như vậy chứ?
Đôi khi hắn cũng phải nghi ngờ không biết có phải là con bé cố ý không nữa.
Kỷ Trường nhìn chằm chằm ác quỷ đang nhảy qua nhảy lại trên đầu Vân đại sư và Tuyết Nhi.
A… Quỷ dối trá!
Quả thật là…
Nhưng mà hiện tại đang có rất đông người, không tiện thu thập.
“Tạm thời cứ mặc kệ nó đi.” Kỷ Trường nói khẽ với Túc Bảo: “Buổi tối sư phụ dẫn con ra ngoài.”
Túc Bảo gật đầu: “Ừm ừm!”
Sắc mặt Vân đại sư tím như màu gan heo, con nhóc chết tiệt, dám nói ông ta là kẻ lừa đảo!
Ông ta vung phất trần lạnh lùng nói: “Bất kính trời bất kính đất, không biết kính sợ cái gì cả! Lão đạo nhìn tướng mạo của nhóc, rõ ràng chính là Thiên Sát Cô Tinh!”
Sắc mặt mọi người hơi thay đổi.
Thật ra lời này cũng không sai, một chuyện lớn như là cô chủ nhỏ của nhà họ Tô trở về, người trong giới ít nhiều cũng đã hỏi thăm qua rồi.
Đứa nhỏ này, hơn hai tuổi đã mất mẹ, ba tuổi thì đứa con trong bụng mẹ kế cũng bị sinh non, ba của nhóc ta cũng bị phá sản rồi phải vào tù…
Sau khi trở lại nhà họ Tô, nghe nói còn khiến cậu hai và mợ hai của nhóc ly hôn.
Rốt cuộc chân tướng là sao thì tạm thời không nhắc tới nhưng nếu xét theo phong thuỷ tướng số, Túc Bảo quả thật là ‘khắc ba khắc mẹ khắc người nhà’…
Nụ cười trên mặt Túc Bảo dần dần biến mất.
“Túc Bảo không phải là Thiên Sát Cô Tinh!” Bé cắn môi: “Túc Bảo rất có phúc nhé!”
Tô Nhất Trần vỗ về Túc Bảo, thấp giọng an ủi: “Không sai, Túc Bảo chính là tiểu phúc bảo.”
Mặt anh lạnh như sương, lạnh lùng nói: “Là ai phụ trách bố trí hội trường? Đuổi hai tên lừa đảo này ra ngoài cho tôi!”
Nhân viên công tác bị vẻ mặt lạnh băng của Tô Nhất Trần doạ sợ, không dám hé răng…
Trợ lý của Tô Nhất Trần – Khúc Hưởng bước lên trước, làm động tác mời: “Mời đi!”
Vân đại sư vô cùng cứng rắn không chịu khuất phục, nhàn nhạt nói: “Trường Phong, thu dọn đồ đạc. Đám khổ chủ này không cứu cũng được.”
Ông ta rất tức giận, cảm thấy nhà họ Tô thật không biết tốt xấu!
Trường Phong hừ một tiếng: “Chúng tôi không so đo hiềm khích trước đây tới coi phong thuỷ cho mấy người, mấy người lại vô lễ với sư phụ tôi như vậy! Sau này mấy người mà xảy ra chuyện gì thì đừng có tới cầu xin sư phụ tôi!”
Trường Phong: “T¥… #¥…!!”
Sắc mặt Vân đại sư khó coi, lại là con nhóc này!
Sao ông ta đi đến nơi nào thì con nhóc này cũng đi tới nơi đó vậy, đúng là âm hồn không tan!
Vân đại sư lạnh mặt nói: “Tuổi còn nhỏ mà đã ăn nói thô tục, còn ra thể thống gì nữa!”
Túc Bảo gật đầu: “Đúng đúng, chính là một thùng rất lớn! Đại sư lừa đảo cũng ăn hả?”
Vân đại sư: “…”
Kỷ Trường không nhịn được “phụt” một tiếng.
Sao bé đồ đệ của hắn lại đáng yêu như vậy chứ?
Đôi khi hắn cũng phải nghi ngờ không biết có phải là con bé cố ý không nữa.
Kỷ Trường nhìn chằm chằm ác quỷ đang nhảy qua nhảy lại trên đầu Vân đại sư và Tuyết Nhi.
A… Quỷ dối trá!
Quả thật là…
Nhưng mà hiện tại đang có rất đông người, không tiện thu thập.
“Tạm thời cứ mặc kệ nó đi.” Kỷ Trường nói khẽ với Túc Bảo: “Buổi tối sư phụ dẫn con ra ngoài.”
Túc Bảo gật đầu: “Ừm ừm!”
Sắc mặt Vân đại sư tím như màu gan heo, con nhóc chết tiệt, dám nói ông ta là kẻ lừa đảo!
Ông ta vung phất trần lạnh lùng nói: “Bất kính trời bất kính đất, không biết kính sợ cái gì cả! Lão đạo nhìn tướng mạo của nhóc, rõ ràng chính là Thiên Sát Cô Tinh!”
Sắc mặt mọi người hơi thay đổi.
Thật ra lời này cũng không sai, một chuyện lớn như là cô chủ nhỏ của nhà họ Tô trở về, người trong giới ít nhiều cũng đã hỏi thăm qua rồi.
Đứa nhỏ này, hơn hai tuổi đã mất mẹ, ba tuổi thì đứa con trong bụng mẹ kế cũng bị sinh non, ba của nhóc ta cũng bị phá sản rồi phải vào tù…
Sau khi trở lại nhà họ Tô, nghe nói còn khiến cậu hai và mợ hai của nhóc ly hôn.
Rốt cuộc chân tướng là sao thì tạm thời không nhắc tới nhưng nếu xét theo phong thuỷ tướng số, Túc Bảo quả thật là ‘khắc ba khắc mẹ khắc người nhà’…
Nụ cười trên mặt Túc Bảo dần dần biến mất.
“Túc Bảo không phải là Thiên Sát Cô Tinh!” Bé cắn môi: “Túc Bảo rất có phúc nhé!”
Tô Nhất Trần vỗ về Túc Bảo, thấp giọng an ủi: “Không sai, Túc Bảo chính là tiểu phúc bảo.”
Mặt anh lạnh như sương, lạnh lùng nói: “Là ai phụ trách bố trí hội trường? Đuổi hai tên lừa đảo này ra ngoài cho tôi!”
Nhân viên công tác bị vẻ mặt lạnh băng của Tô Nhất Trần doạ sợ, không dám hé răng…
Trợ lý của Tô Nhất Trần – Khúc Hưởng bước lên trước, làm động tác mời: “Mời đi!”
Vân đại sư vô cùng cứng rắn không chịu khuất phục, nhàn nhạt nói: “Trường Phong, thu dọn đồ đạc. Đám khổ chủ này không cứu cũng được.”
Ông ta rất tức giận, cảm thấy nhà họ Tô thật không biết tốt xấu!
Trường Phong hừ một tiếng: “Chúng tôi không so đo hiềm khích trước đây tới coi phong thuỷ cho mấy người, mấy người lại vô lễ với sư phụ tôi như vậy! Sau này mấy người mà xảy ra chuyện gì thì đừng có tới cầu xin sư phụ tôi!”
Danh sách chương