Lúc này bà cụ Tô trở lại: “Túc Bảo, vừa rồi bà ngoại gọi điện thoại, bên kia nói Diệc Nhiên vẫn chưa tỉnh…”
Bà cụ Tô khẽ thở dài.
Đâu chỉ là chưa tỉnh, nghe nói sáng nay đã ngừng thở, đưa vào phòng cấp cứu rồi…
**
Bên kia, tầng trên cùng của một bệnh viện tư nhân.
Tư Dạ đứng thẳng tắp ngoài cửa phòng cấp cứu, mím môi nhìn bên ngoài.
Bên cạnh là một người phụ nữ, ngồi chưa được bao lâu lại đứng lên, đi tới đi lui trước phòng cấp cứu.
Cô là mẹ của Tư Diệc Nhiên, Ôn Như Vân.
Tư Dạ khựng người, lên tiếng an ủi vợ mình: “Đừng lo lắng, sẽ không sao đâu em.”
Ôn Như Vân, tên thì dịu dàng chứ thật ra tính tình nóng như lửa, cô tức giận nói: “Bên trong phòng cấp cứu là con trai của em đấy, anh nói em có thể không lo được hả?”
Tư Dạ: “…”
Anh lặng lẽ sờ mũi.
Lúc này cửa phòng mổ mở, bác sĩ đi ra, ánh mắt vô cùng nghiêm nghị.
“Ngài Tư, bà Tư, chúng tôi đã cố hết sức…”
Chân Ôn Như Vân mềm nhũn, Tư Dạ lập tức đỡ lấy vợ mình, ôm cô vào lòng.
Cho dù thần tiên có tới cũng bó tay.
Thay vì nằm trên giường bệnh, cả người cắm đầy dây nhợ chịu tội, còn không bằng trở về nhà…
Nước mắt Ôn Như Vân rơi xuống như mưa.
Tư Dạ mím môi, trong đầu bỗng nhiên hiện lên lời của Túc Bảo: [Bệnh của anh trai nhỏ không bình thường, nếu anh trai nhỏ không tỉnh lại, chú nhớ tìm Túc Bảo nhé ạ.]
Dường như Tư Dạ đã hạ quyết tâm: “Đi, mang Diệc Nhiên trở về!”
Ôn Như Vân hoàn toàn tuyệt vọng…
Cậu bé được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, sắc mặt đã chuyển sang màu đen, hai má cũng lõm xuống, nhìn không hề giống một đứa nhỏ sáu bảy tuổi.
Ôn Như Vân nghẹn ngào: “Diệc Nhiên, mẹ đưa con về nhà.”
Không cứu được thì không cứu được, ngẫm lại con trai bé bỏng như vậy nhưng cả người cắm đầy dây nhợ, lẻ loi một mình trong phòng cấp cứu, tội nghiệp biết bao.
Xe chạy ra ngoài, Tư Dạ bẻ tay lái, đi về phía nhà họ Tô.
Ôn Như Vân tuyệt vọng ôm chặt Tư Diệc Nhiên, hoàn toàn không chú ý xe đang đi đâu.
Thẳng đến khi một cú điện thoại gọi tới, Tư Dạ nghe máy, giọng nói đầy tức giận của bà cụ Tư vang lên: “Tư Dạ, con mang Diệc Nhiên đi đâu rồi?”
Tư Dạ bình tĩnh đáp: “Bác sĩ nói Diệc Nhiên không cứu được, con dẫn bé đến nhà họ Tô.”
Anh kể lại lời dặn dò của Túc Bảo hôm qua.
Bà cụ Tư, cũng chính là bà nội của Tư Diệc Nhiên, là một bà lão khá mê tín, ăn một bữa cơm cũng phải tra lịch xem ngày lành.
Bà cụ Tô khẽ thở dài.
Đâu chỉ là chưa tỉnh, nghe nói sáng nay đã ngừng thở, đưa vào phòng cấp cứu rồi…
**
Bên kia, tầng trên cùng của một bệnh viện tư nhân.
Tư Dạ đứng thẳng tắp ngoài cửa phòng cấp cứu, mím môi nhìn bên ngoài.
Bên cạnh là một người phụ nữ, ngồi chưa được bao lâu lại đứng lên, đi tới đi lui trước phòng cấp cứu.
Cô là mẹ của Tư Diệc Nhiên, Ôn Như Vân.
Tư Dạ khựng người, lên tiếng an ủi vợ mình: “Đừng lo lắng, sẽ không sao đâu em.”
Ôn Như Vân, tên thì dịu dàng chứ thật ra tính tình nóng như lửa, cô tức giận nói: “Bên trong phòng cấp cứu là con trai của em đấy, anh nói em có thể không lo được hả?”
Tư Dạ: “…”
Anh lặng lẽ sờ mũi.
Lúc này cửa phòng mổ mở, bác sĩ đi ra, ánh mắt vô cùng nghiêm nghị.
“Ngài Tư, bà Tư, chúng tôi đã cố hết sức…”
Chân Ôn Như Vân mềm nhũn, Tư Dạ lập tức đỡ lấy vợ mình, ôm cô vào lòng.
Cho dù thần tiên có tới cũng bó tay.
Thay vì nằm trên giường bệnh, cả người cắm đầy dây nhợ chịu tội, còn không bằng trở về nhà…
Nước mắt Ôn Như Vân rơi xuống như mưa.
Tư Dạ mím môi, trong đầu bỗng nhiên hiện lên lời của Túc Bảo: [Bệnh của anh trai nhỏ không bình thường, nếu anh trai nhỏ không tỉnh lại, chú nhớ tìm Túc Bảo nhé ạ.]
Dường như Tư Dạ đã hạ quyết tâm: “Đi, mang Diệc Nhiên trở về!”
Ôn Như Vân hoàn toàn tuyệt vọng…
Cậu bé được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, sắc mặt đã chuyển sang màu đen, hai má cũng lõm xuống, nhìn không hề giống một đứa nhỏ sáu bảy tuổi.
Ôn Như Vân nghẹn ngào: “Diệc Nhiên, mẹ đưa con về nhà.”
Không cứu được thì không cứu được, ngẫm lại con trai bé bỏng như vậy nhưng cả người cắm đầy dây nhợ, lẻ loi một mình trong phòng cấp cứu, tội nghiệp biết bao.
Xe chạy ra ngoài, Tư Dạ bẻ tay lái, đi về phía nhà họ Tô.
Ôn Như Vân tuyệt vọng ôm chặt Tư Diệc Nhiên, hoàn toàn không chú ý xe đang đi đâu.
Thẳng đến khi một cú điện thoại gọi tới, Tư Dạ nghe máy, giọng nói đầy tức giận của bà cụ Tư vang lên: “Tư Dạ, con mang Diệc Nhiên đi đâu rồi?”
Tư Dạ bình tĩnh đáp: “Bác sĩ nói Diệc Nhiên không cứu được, con dẫn bé đến nhà họ Tô.”
Anh kể lại lời dặn dò của Túc Bảo hôm qua.
Bà cụ Tư, cũng chính là bà nội của Tư Diệc Nhiên, là một bà lão khá mê tín, ăn một bữa cơm cũng phải tra lịch xem ngày lành.
Danh sách chương