Ông cụ Tô nói giọng nhàn nhạt: “Cảm ơn, nhưng chúng tôi đều không thích ngọt!”
Mẹ Tuyết Nhi cười nói: “Tôi vừa thấy bọn trẻ ăn rất nhiều đồ nướng, buổi tối có thể sẽ ho, nên ăn chút chè.”
Nói rồi nhìn Tuyết Nhi: “Tuyết Nhi, lấy cho em Hân Hân và Túc Bảo một chút đi.”
Tuyết Nhi dứt khoát dạ một tiếng rồi dùng thìa và bát múc hai bát chè, nói như chị cả: “Nào, em gái Túc Bảo và Hân Hân, để chị lấy cho hai em.”
Muốn bao nhiêu hiểu chuyện liền có bấy nhiêu hiểu chuyện.
Bà cụ Tô nhìn mà không khỏi trợn trắng mắt.
Đúng là mẹ mưu hèn kế bẩn sinh ra con tâm cơ.
“Lam phu nhân, xin nhận lòng tốt của cô, lão tam nhà tôi cũng làm đồ tráng miệng và trà nên không phiền cô nữa.”
Lam phu nhân chẳng hề thấy ngượng, cười nói: “Không sao không sao, đồ cũng mang qua đây rồi, tôi cứ để đây, mọi người muốn ăn khi nào thì ăn!”
Trong lúc người lớn nói chuyện, Tuyết Nhi mang chè tới trước mặt Túc Bảo đang gặm thịt nướng.
“Cho em nè Túc Bảo!”
Tuyết Nhi cười ngọt ngào, Túc Bảo dừng ăn, lắc đầu nói: “Em không cần!”
Dứt lời, Túc Bảo lấy một tờ giấy ăn lau miệng, chuẩn bị chạy về phía Bà cụ Tô.
Kết quả Tuyết Nhi lại ai ui một tiếng rồi ngã xuống đất, bát chè trong tay cô bé đổ hết lên người.
Túc Bảo tức thì ngẩn người.
Mọi người nghe thấy tiếng động chạy tới.
Hốc mắt Tuyết Nhi đỏ hoe, ấm ức nói: “Em gái Túc Bảo, sao em lại đẩy chị….”
Túc Bảo: “….”
Túc Bảo mím môi nhìn Tuyết Nhi.
Mặc dù Tuyết Nhi và mẹ kế lớn lên không hề giống nhau nhưng vẻ mặt hiện tại của đối phương lại giống y như đúc gương mặt Túc Bảo không thể quen thuộc hơn…
Mỗi lần mẹ kế bày ra dáng vẻ này, sau đó bố đều đi tới mắng cô bé.
Rõ ràng cô bé chẳng làm gì hết!
Túc Bảo nói thẳng: “Em không có đẩy chị, là chị tự té mà.”
Tuyết Nhi cắn môi, đau lòng dụi mắt đến ửng đỏ, thút thít: “Dạ… dạ, Túc Bảo không cố ý, là lỗi của con…”
Túc Bảo mím môi.
Đổi lại đứa trẻ khác, rơi vào tình huống này sẽ ngơ ngác, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Thế nhưng Túc Bảo đã quá quen rồi…
Cô bé nhìn bà cụ Tô, nói: “Bà ngoại, Túc Bảo thật sự không có đẩy, vừa rồi con ăn thịt nướng xong thì đứng lên, sau đó chị Tuyết Nhi bỗng nhiên té ngã.”
Bà cụ Tô ôm Túc Bảo vào lòng, nói chắc nịch: “Không sao, bà ngoại tin Túc Bảo không đẩy người khác, có thể là người ta không phân biệt được cố ý hay vô ý thôi!”
Nói xong, bà cụ còn lơ đãng liếc Tuyết Nhi.
Mẹ Tuyết Nhi cười nói: “Tôi vừa thấy bọn trẻ ăn rất nhiều đồ nướng, buổi tối có thể sẽ ho, nên ăn chút chè.”
Nói rồi nhìn Tuyết Nhi: “Tuyết Nhi, lấy cho em Hân Hân và Túc Bảo một chút đi.”
Tuyết Nhi dứt khoát dạ một tiếng rồi dùng thìa và bát múc hai bát chè, nói như chị cả: “Nào, em gái Túc Bảo và Hân Hân, để chị lấy cho hai em.”
Muốn bao nhiêu hiểu chuyện liền có bấy nhiêu hiểu chuyện.
Bà cụ Tô nhìn mà không khỏi trợn trắng mắt.
Đúng là mẹ mưu hèn kế bẩn sinh ra con tâm cơ.
“Lam phu nhân, xin nhận lòng tốt của cô, lão tam nhà tôi cũng làm đồ tráng miệng và trà nên không phiền cô nữa.”
Lam phu nhân chẳng hề thấy ngượng, cười nói: “Không sao không sao, đồ cũng mang qua đây rồi, tôi cứ để đây, mọi người muốn ăn khi nào thì ăn!”
Trong lúc người lớn nói chuyện, Tuyết Nhi mang chè tới trước mặt Túc Bảo đang gặm thịt nướng.
“Cho em nè Túc Bảo!”
Tuyết Nhi cười ngọt ngào, Túc Bảo dừng ăn, lắc đầu nói: “Em không cần!”
Dứt lời, Túc Bảo lấy một tờ giấy ăn lau miệng, chuẩn bị chạy về phía Bà cụ Tô.
Kết quả Tuyết Nhi lại ai ui một tiếng rồi ngã xuống đất, bát chè trong tay cô bé đổ hết lên người.
Túc Bảo tức thì ngẩn người.
Mọi người nghe thấy tiếng động chạy tới.
Hốc mắt Tuyết Nhi đỏ hoe, ấm ức nói: “Em gái Túc Bảo, sao em lại đẩy chị….”
Túc Bảo: “….”
Túc Bảo mím môi nhìn Tuyết Nhi.
Mặc dù Tuyết Nhi và mẹ kế lớn lên không hề giống nhau nhưng vẻ mặt hiện tại của đối phương lại giống y như đúc gương mặt Túc Bảo không thể quen thuộc hơn…
Mỗi lần mẹ kế bày ra dáng vẻ này, sau đó bố đều đi tới mắng cô bé.
Rõ ràng cô bé chẳng làm gì hết!
Túc Bảo nói thẳng: “Em không có đẩy chị, là chị tự té mà.”
Tuyết Nhi cắn môi, đau lòng dụi mắt đến ửng đỏ, thút thít: “Dạ… dạ, Túc Bảo không cố ý, là lỗi của con…”
Túc Bảo mím môi.
Đổi lại đứa trẻ khác, rơi vào tình huống này sẽ ngơ ngác, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Thế nhưng Túc Bảo đã quá quen rồi…
Cô bé nhìn bà cụ Tô, nói: “Bà ngoại, Túc Bảo thật sự không có đẩy, vừa rồi con ăn thịt nướng xong thì đứng lên, sau đó chị Tuyết Nhi bỗng nhiên té ngã.”
Bà cụ Tô ôm Túc Bảo vào lòng, nói chắc nịch: “Không sao, bà ngoại tin Túc Bảo không đẩy người khác, có thể là người ta không phân biệt được cố ý hay vô ý thôi!”
Nói xong, bà cụ còn lơ đãng liếc Tuyết Nhi.
Danh sách chương