Túc Bảo nói lời tạm biệt với đám đồ nướng.

“Tạm biệt, tôm nướng!”

“Tạm biệt, thịt nướng.”

Gương mặt nhỏ đáng thương quá chừng, thật khiến người ta vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

Tô Dĩnh Nhạc nhẹ nhàng hỏi: “Mẹ, cho con bé ăn thêm chút đi, bị nóng trong còn thì còn có lão ba giúp mà.”

Tiểu Ngũ vừa nghe thấy hai chữ lão ba đã lắc đầu hót: “Lão ba, lão ba, cái mông nở hoa!”

Tô Ý Thâm đang đi về phía bờ sông lấy cần câu nghe vậy bỗng loạng choạng, trượt chân ngã phịch xuống bãi cỏ.

Mông sắp nở hoa thật rồi!

Ông cụ câm nín trừng mắt với con vẹt.

Con vẹt đập cánh: “Mau chạy mau chạy!”

Túc Bảo cười khúc khích, lập tức dẫn con vẹt chạy.

Ngày nắng ngày mưa đối với trẻ con mà nói, đơn giản như kéo rèm cửa ra và đóng rèm cửa lại vậy.

Trên bãi cỏ xanh màu ngọc bích, cục bột nhỏ Túc Bảo chạy phía trước, Tiểu Ngũ thì đuổi theo phía sau.

Tô Tử Chiến và Tô Tử Du ngồi xếp bằng trong lều đọc sách, trong khi Tô Tử Tích vẫn nằm dài trên đệm hơi nghịch điện thoại di động như một ông lớn.

Miệng cậu bé hét lớn: “Lên đi lên đi, đồ ngốc!”

Hân Hân thì lặng yên, không biết là khóc quá nhiều hay sợ hãi chuyện ban nãy mà ngủ thiếp đi trên đệm hơi.

Hình ảnh ấm áp đẹp đẽ làm người ta quên đi chuyện không vui vừa rồi.

Lúc này, Tuyết Nhi đã đến.

“Túc Bảo, cho em bánh ga tô dâu tây nè!” Gương mặt Tuyết Nhi vô cùng ngoan ngoãn.

“Chính tay mẹ chị làm đấy! Ngon lắm, ngon hơn ở ngoài làm nha!”

Chuyện ban nãy nhà Tuyết Nhi cũng đã trông thấy, mẹ Tuyết Nhi kêu cô bé mang bánh đi tặng rồi tiện nghe ngóng thêm.

Tuyết Nhi cười vô cùng ngọt ngào, trên đời này không có người nào mà cô bé không thể thu phục.

Nhất là, cô bé còn đem theo bánh gato dâu tây mà chẳng đứa trẻ nào cưỡng lại được.

Nhưng Túc Bảo lại quay đầu: “Em không cần.”

Tuyết Nhi lập tức cảm thấy Túc Bảo rất bất lịch sự, không thèm cho cô bé bậc thang bước xuống.

Tuyết Nhi không khỏi cắn môi, tủi thân nói: “Túc Bảo, có phải em không thích chị không?”

Túc Bảo nghiêm túc nhìn Tuyết Nhi rồi gật đầu như bổ củi: “Đúng nha!”

Chẳng phải lần trước cô bé đã nói rồi sao?

Sao Tuyết Nhi còn không nhớ nhỉ!

Tuyết Nhi chưa từng bị người ta từ chối thẳng thừng như này. Lập tức hai mắt ngân ngấn nước như bị Túc Bảo bắt nạt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện