Edit: Tiếu Tử Kỳ

“Vị đại gia này, ngài cũng biết căn bênh đó sao?Đúng vậy, chính là như vậy. Thích Đại Dũng đáng thương, hắn vốn là có thể làm hết được tất cả mọi việc, việc nhà nông nào cũng đều có thể làm tốt, nhưng khi mắc phải căn bệnh quái ác này, hàng ngày hắn chỉ có thể dựa vào việc giúp các đại tẩu, các đại nương trong thôn thêu thùa một chút gì đó, rồi đan giỏ trúc để kiếm hai bữa ăn, ngay cả mảnh đất đã bán đi rồi không thể nào lấy lại được, cả người chỉ có thể ở trong ngôi miếu thành hoàng ở đầu thôn mà thôi.”

Thấy khẩu khí của vị đại gia tuấn tú này dường như là thân thiết với Thích Đại Dũng, vị đồng hương lúc này mới thả lỏng bớt cảnh giác chút đi. Gã thật sự chán ghét nơi ỷ thế hiếp người này mà, quả thực là không coi người nghèo là người mà.

“Hắn….Lúc hắn tìm được ngươi có nói qua chuyện gì hay không?”

Liễu Dật Hiên không có thời gian để ý tới việc đã có sự thay đổi gì trong suy nghĩ của hắn, lại nói chuyện người kia đã sớm biết thân phận thật sự của mình mà mình vẫn luôn giấu diếm thế nhưng cũng chỉ cầu mong sau này có thể chân chính được ở bên cạnh mình, lại nghe được một chuyện vô cùng quan trọng, thanh âm có chút run lên.

“Hắn không nói gì, chỉ nói là tìm được thê tử của hắn là hắn đã vui lắm rồi, rất muốn được hội ngộ với nàng, tiểu nhân thấy hắn thực sự đã đem người đó sủng tới tận trời rồi, mọi người đều trêu chọc hắn là đem thê tử ngậm ở trong miệng thì sợ tan, mà để ở trên tay thì sợ tuột tay vỡ mất, hắn nói vì hắn yêu nương tử của hắn nên mới sợ nàng. Ai, đường đường là một đại nam nhân mà suốt ngày mở miệng ra là nương tử này, nương tử nọ, nếu không được nhìn thấy nương tử thì trong lòng lại cảm thấy khó chịu?”

Vị đồng hương kia liền lắc đầu, quả nhiên người này đúng là người rất thành thật không ai bằng, hơn nửa ngày mới chú ý tới thần sắc lo lắng của vị công tử tuấn tú kia mới thấy hình như là không giống như đang nói dối, đúng là hạc lạc giữa bầy gà, giữa một đám gia đinh đang hung hăng trợn mắt thì vẫn có một người tốt bụng như vậy, nhìn thấy sắc trời dường như đã không còn sớm, mà sáng sớm mai mình còn phải ra ngoài thành đốn củi, liền đơn giản đem mục đích mình đên hôm nay ngày hôm nay là gì nói thẳng luôn ra.

“Thời điểm hắn vừa mới tới, đã nhờ tiểu nhân đi hỏi thăm hộ về Liễu phủ. Ngay hôm sau khi có được thì liền ngay lập tức chạy đi. Vội vã đến mức lấy nhầm tay nải cũng không biết. Tải nải này mới là món hạnh nhân mà thê tử hắn thích ăn nhất, còn tai nải mà hắn cầm đi là xiêm y của hài tử nhà tiểu nhân.Cũng thật là, tại hạ chưa từng thấy ai giống hắn cả, cả dọc đường phải xin cơm nếu không muốn chết đói, thế mà vẫn còn có tâm tư để nhớ là thê tử mình thích ăn hạnh nhân nữa,ngay cả một quả cũng chưa từng lấy ra ăn.”

Thấy Liễu Dật Hiên nghe xong sắc mặt liền như xám tro, vội vã trở về phòng, khi quay lại thì trên tay có cầm một tay nải tương tự hỏi:”Có phải là cái này hay không?” Hắn vội vàng nhận lấy, đem tay nải là hạnh nhân đích thực kia nhét vào trong tay của Liễu Dật Hiên,”Phải rồi, đại gia, chuyện của tiểu nhân hôm nay cũng đã xong rồi. Ngài nhìn qua cũng là người tốt, vậy bao hạnh nhân này, phiền ngài chuyển tới tay nương tử của Đại Dũng hộ.”

Nói xong, hán tử liền nhớ tới mình vẫn còn việc khác phải làm thấy nhiệm vụ của mình đã xong liền nhanh chóng cáo từ.

Liễu Dật Hiên trong lòng phức tạp, sau khi cho gia đinh lui đi, đem tay nải được gói kín kia mở ra, quả nhiên bên trong đều là một đống hạnh nhân khô, mà trái nào cũng đều to cả, hiển nhiên là mỗi trái đều được hắn lựa chọn rất tỉ mỉ. Y còn nhớ rõ, trong những ngày sống gian khó ở Thích gia, sau mấy ngày mình ăn không được ngon, người kia liền ra sau núi chặt một cành hạnh nhân về, sau một hồi chế biến công phu vừa phơi vừa chưng sấy, liền đem lên một chén hạnh nhân thơm ngọt ngon miệng để làm cho y vui.

Bỏ một viên vào trong miệng, mùi vị trong miệng không giống với mùi vị trong trí nhớ, cũng không biết là hắn phải mất công cẩn thận bảo quản như thế nào để không bị hư trên đường tới đây.

Nhai lấy một quả hình trái tim, giống như là đang nhai trái tim chân thành của hắn mà hắn nguyện dâng lên trước mặt mình.

Trước đây vẫn còn hoài nghi, cảm thấy được là tình cảm mình dành cho hắn còn chưa sâu đậm đến mức để mình phải từ bỏ tất cả những gì mình đang có, nhưng hiện giờ lại cảm thấy tấm chân tình này đang ngày càng tăng lên, có lẽ ngay từ đầu đ tình cảm đó đã rất sâu nặng rồi, chỉ là bởi vì y không phát hiện ra đó thôi, mới ép y tới mức không thở được.

Mình cuối cùng đã làm những chuyện gì? Đem một trái tim chân thành như vậy đùa bỡn rồi đá xuống đất, còn tự cho mình là thông minh mà tặng thêm hai cái đạp.

Thời điểm khi hắn ra đi, trong lòng hắn chính là đau đớn ….nhiều lắm sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện