Edit + Beta: Tiếu Tử Kỳ

Đêm hôm qua đã hạ quyết tâm dứt khoát,thế nhưng khi nhìn thấy hắn thì lại giống như sương sớm vào lúc bình minh tan biến vô tung vô ảnh,trong nháy mắt không biết nên nói thế nào, Liễu Dật Hiên hít sâu một hơi, tự trấn an bản thân mình không được phép mềm lòng, dứt khoát giải quyết mọi chuyện mới là thượng sách, thản nhiên nói: “Ngươi tới đây làm gì?”

“Hiên nhi, con quen biết hắn sao?”

Hắc, vừa này nghe tên giống như khất cái này luôn miệng nói muốn tìm người giống y như thứ tử vừa mới trở về nhà không lâu của mình, còn nghĩ là có kẻ thấy có người sang mà bắt quàng làm họ với mình nữa chứ, Liễu lão giã dĩ nhiên không nghĩ tới được nhi tử thứ hai tài trí hơn người của mình lại có thể quen biết với người nọ.

“Cha, hắn là….Ân nhân cứu mạng của con.”

Cố ý tránh đi ánh mắt nồng nhiệt của hắn, Liễu Dật Hiên cho dù đã quay người đi, vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn đang dừng trên người mình.

“Ác.”

Tuy rằng trong lòng lão phản đối việc bất cứ thành viên nào trong gia đình mình có quan hệ với đám người nhà quê nghèo mạt hàng này mà cảm thấy tức giận, nhưng nếu hắn chỉ là ân nhân cứu mạng của nhi tử nhà mình thôi, tự nhiên cũng sẽ không biểu lộ nhiều làm gì, tránh cho người ta nói ra nói vào nhiều không hay.

Nghĩ đến đây, Liễu lão gia khép khóe miệng lại, tỏ ra vẻ là mình không còn khinh thường hắn như lúc nãy nữa, quay đầu lại phân phó với quản gia đang đứng ở đằng sau:”Quản gia, mang tên tiểu tử này tới phòng thu chi, đưa cho hắn một trăm lượng, coi như đó là tiền thưởng của Liễu phủ chúng ta đến ơn hắn.”

“Chuyện này…..Lão gia, tại hạ tới đây không phải để đòi tiền….”

Nhìn thấy mọi người luôn coi mình như là một tên khất cái thông thường, vừa nhìn thấy mình đã muốn xua đuổi, Thích Đại Dũng trong lòng quýnh lên, nói chuyện lại càng không lưu loát,  tuy rằng trong lòng có chút tức giận, nhưng thấy Liễu Dật Hiên gọi lão là cha, hắn trước vẫn phải nhẫn nhịn theo giải thích cho lão:

“Chuyện này, ta……Ngươi lần trước không phải đã nói là nếu ta muốn thành thân, ngươi sẽ tìm giúp ta một thê tử…..Chuyện này, hôm nay ta tới đây là muốn hỏi ngươi là ngươi còn giữ đúng những lời đó hay không?”

Phần sâu của câu nói, hắn cũng hướng tới nơi Liễu Dật Hiên đang đứng mà nói vào.

Bởi vì còn có những nguwoif khác ở đây, Thích Đại Dũng đành nói năng hàm hồ, vào thời điểm nhắc tới hai chữ thê tử,  hắn còn nhấn mạnh tăng thêm vài phần ngữ khí, hai mắt tunh lượng nhìn về phía y, chỉ hi vọng rằng y có thể hiểu được ý mình.

Đáng tiếc, Liễu Dật Hiên vẫn lẩn tránh ánh mắt của hắn như trước, trầm mặc một hồi, thản nhiên nói: “Nếu ngươi đã muốn thì ta cũng sẽ  giữ lời.”

Nghe được những lời này của y, Thích Đại Dũng vui mừng đến nổi suýt nữa thì ngất xỉu, cũng không biết phải truyền đạt niềm vui sướng của mình ra như thế nào, chỉ cẩn thận đem chuyện mình một thân một mình tới kinh thành như thế nào,  rồi chuyện mình đói rách thảm thương đến cỡ nào cũng không dám sờ vào bọc hành lý để đưa vào tay cho Liễu Dật Hiên,  nhìn thấy y thản nhiên để một tay ra đằng sau, hắn có hơi chút thất vọng, nhưng vừa rồi lại thấy y thực sự muốn tuân thủ giao ước,  tinh thần lại nhanh chóng phấn chấn hẳn lên.

“Liễu Nghĩa, ngươi đưa Thích công tử đi  tắm rửa chải chuốt, sau đó Liễu phủ chúng ta sẽ thay Thích công tử đây lo chuyện đại hỷ.”

Khoắt tay ngăn chặn nghi vấn của cha, kêu hạ nhân dẫn Thích Đại Dũng đi tắm rửa thay y phục mới, Liễu Dật Hiên kêu quản gia lại gần, nói mấy câu vào tai lão, sau đó thấy lão phụng mệnh hành sự mà lui đi, y thở dài một hơi. Quay đầu, che dấu tâm tư thầm kín của bản thân.

Liễu nhị công tử đã lên tiếng phân phó một cái, hiệu suất làm việc của hạ nhân trong phủ quả thực là cao, Thích Đai Dũng vừa mới tắm rửa xong, lại còn lần đầu tiên được mặc qua y phục bằng tơ lụa thượng hạng cũng đã bị người ta kéo tới hỉ đường, nhìn thấy đối diện với hắn là tân nương đang trùm hỉ khăn màu đỏ, cười châm biếm tân lang ngốc nghếch, căn bản không hề chú ý tới cho dù hôm nay có thế nào cũng phải đáp ứng mọi chuyện ở đây ngày hôm nay với Liễu lão gia giống như phụ mẫu của mình.

Đến khi hắn vui mừng cùng tân nương được đưa vào động phòng, sau khi vén hỉ khăn lên, hắn mới giật mình phát hiện tân nương là một cô nương vô cùng xinh đẹp, nhưng lại không phải y của hắn.

Dường như là chạy trối chết trốn ra khỏi nơi động phòng,Thích Đại Dũng  kinh sợ liếc mắt một cái liền nhìn thấy  Liễu Dật Hiên dường như là đã có chuẩn bị trước mà đã đứng đợi sẵn ở ngoài hành lang.

“Ngươi…Ngươi vì sao lại gạt ta?”

“…..”

Hắn sau khi thay y phục khác, ngược lại càng có vẻ vô cùng nổi bật, tuy rằng khó mà nói được là hắn anh tuấn, nhưng  hắn lại có khí khái nam nhi vô cùng, thân hình cao lớn cùng bộ dạng vô cùng đáng tin cậy, khó trách nha hoàn xinh đẹp nhất phủ vừa nhìn thấy người nổi bật hơn người kia liền một hai đồng ý gả cho hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện