Edit: Tiêu Tử Kỳ + Beta: Vũ Vũ
Nếu như nói việc bị Liễu Dật Hiên bóc trần thân phận hồi nãy đã khiến cho gã hoang mang lo sợ, thì nhìn thấy tình cảnh hiện nay, trong lòng lại thấy phẫn nộ tột đỉnh. Cảm giác “người trong thiên hạ đều phụ ta” đã ăn sâu bám rễ trong lòng gã lúc này lại dâng trào lên, cuối cùng cũng không còn phân biệt được đâu là địch ta, đỏ mắt mà tung một chưởng thẳng hướng về Liễu Thanh Vân đang đứng trước mặt gã.
“Cẩn thận.”
Liễu Dật Hiên trong lòng cả kinh, trong lúc chần chừ có ý định thả đi vị bằng hữu mấy năm nay mà mình vẫn chưa hiểu được, động tác nhất thời trì hoãn trong chốc lát.
Nếu cứ thế thì Liễu Thanh Vân chưa khôi phục hoàn toàn công lực đã bị Lý Triêu nổi điên đánh ngã rồi.
Nơi bọn họ đứng là một sườn dốc, Liễu Thanh Vân không kịp phòng bị chỉ kịp đẩy Gia Luật Hồng Cơ đang bám lấy mình ra, còn bản thân mình thì lại chênh vênh bên mép vực, bởi vì sườn dốc phủ băng mà vô cùng trơn trượt nên lăn từ trên từ sườn dốc xuống, khe dốc này, sâu không thấy đáy.
“Không cần.”
Gia Luật Hồng Cơ trong lúc rối ren không kịp bắt lấy Liễu Dật Hiên, biết mình đuổi không kịp, bèn vung ra một sợi dây có đầu móc, quấn vào một gốc cây gần đó, rồi cả người cũng lăn theo xuống, muốn dùng phương pháp nhanh nhất để giữ chặt lấy thân hình Liễu Thanh Vân đang lăn nhanh xuông dươi.
“Lý Triêu, ngươi.”
Chỉ một phút thất thần của mình, lại tạo thành một kết quả không thể vãn hồi, nhìn thấy Gia Luật Hồng Cơ không ngại nguy hiểm giữ chặt lấy đại ca, hai người kia tuy rằng ở nơi khe cốc thâm sâu, tạm thời không gặp nguy hiểm gì, suy nghĩ đầu tiên của Liễu Dật Hiên chính là phải chế trụ được cái đên đang nổi điên ở trước mắt này trước đã.
“Vân ca ca, ngươi sao rồi?”
Gia Luật Hồng Cơ bị dọa tới mức hồn phi phách tán, hồn vía lên mây vội vàng đem thừng buộc chặt lên người hắn hai vòng, lúc này mới yên tâm ôm chặt lấy y, rồi xem xét tình hình xem mình hiện giờ có thể đi lên trên được không.
Chính là phiến băng này quá trơn nhẵn, ngay cả chỗ đạp chân cũng không có, nếu ngưởi ở phía trên không giúp bọn họ thì chuyện bọn họ phải ở lại nơi này là điều không thể tránh khỏi được rồi.
Liễu Thanh Vân thần sắc oán giận, lãnh đạm nói:” Đưa viên thuốc giải cuối cùng ra đây cho ta…”
Y chỉ thiếu chút nữa là có thể đả thông kinh mạch đang bị phong bế, nhưng cảm giác tê dại vẫn chưa đỡ chút nào. Dùng đầu ngón tay cũng nghĩ ra được là do tên xinh đẹp kia còn chưa chịu đưa nốt thuốc giải hoàn toàn cho y.
‘Ta cảm thấy chết như thế này cũng không tồi ….”
Cười dài đem người đang bày ra bộ mặt không tình nguyện kia ôm chặt vào người, biết mình chỉ mình buông tay một cái, cả hai sẽ cùng rơi xuống dưới, y cho dù không muốn nhưng cũng để cho hắn ôm lấy.Gia Luật Hồng Cơ hy vọng phía trên sẽ đánh lâu một chút, dù bị treo lơ lửng giữa sườn dốc cùng với bị gió lạnh thổi qua cũng không thấm tháp gì.
“Các ngươi đều gạt ta…..”
Lý Triêu với con người đỏ rực tràn đầy sát khí đã hoàn toàn không thấy rõ được những chuyện đang xảy ra trước mắt, cứ lảm nhảm lặp đi lặp lại mấy lời di ngôn của phụ thân gã trước khi chết đã trăn trối lại, giống như đem mình hòa cùng người phụ thân phải chịu nỗi oan khuất mười sáu năm trước vậy.
“Lý Triêu.”
Liễu Dật Hiên cố hết sức cũng không áp chế được sức mạnh của gã, y sợ hãi nhìn gốc cây vẫn đang giữ lấy đại ca có thể bị Lý Triêu đánh bật xuống, tuy rằng bọn họ vẫn được tuyết che lấp, nhưng khi nghe được âm thanh của gốc cây mà đầu móc kia quấn lấy gãy đôi.
“Đại ca.”
Liễu Dật Hiên ngay tức khắc nhanh chóng chạy tới tóm lấy đầu móc, cả người như rơi xuống theo dốc vực, tay bám chặt vào vách đá như chỉ mành treo chuông vậy, dưới sức nặng của ba người, dây thừng căn bản không thể nào chịu được khi đứng giữa lưng chừng dốc, thiếu chút nữa là cả bọn cùng nhau rơi xuống mất mạng oan uống, nguy hiểm lắm mới bám được vào một tảng đá ở gần đó.
“Nhị đệ.”
Nhìn thấy dây thừng đang phải chịu sức nặng quá tải, mà bên cạnh đó các phiến băng cũng đang bắt đầu nứt ra rồi trượt xuống, trong lòng y biết nếu đệ đệ không chịu buông tay, thì tất cả bốn người bọn họ đều có thể rớt xuống dưới, mà cũng có thể bị thịt nát xương tan cũng không chừng, Liễu Thanh Vân liền hô lớn: “Đệ mau buông ra đi. Tự mình lên trên đi, đừng lo lắng cho ta.”
Y đã làm rất hết sức rồi, chuẩn bị hi sinh bản thân mình cũng không muốn liên lụy đệ đệ này phải chôn cùng.
“Đại ca…..Không được, đệ sẽ không buông ….tay…ra…đâu…”
Liều mạng chống đỡ, nhưng mà chính bản thân y cũng cảm thấy được là tảng đá đang lay động.
“Ta còn chưa muốn chết…..Cứu ta….”
Phía dưới ba người chính là Lý Triêu, gã đang ôm chặt lấy chân của Gia Luật Hồng Cơ, thấy băng đá vì tiếng thét quỷ khóc thần sầu của mình mà bắt đầu nứt dần ra, không giữ nổi can đảm nữa, lại ôm chặt hơn nữa, cho dù Gia Luật Hồng Cơ có giãy dụa như thế nào gã cố sống cố chết cũng không chịu buông tay ra.
Nếu như nói việc bị Liễu Dật Hiên bóc trần thân phận hồi nãy đã khiến cho gã hoang mang lo sợ, thì nhìn thấy tình cảnh hiện nay, trong lòng lại thấy phẫn nộ tột đỉnh. Cảm giác “người trong thiên hạ đều phụ ta” đã ăn sâu bám rễ trong lòng gã lúc này lại dâng trào lên, cuối cùng cũng không còn phân biệt được đâu là địch ta, đỏ mắt mà tung một chưởng thẳng hướng về Liễu Thanh Vân đang đứng trước mặt gã.
“Cẩn thận.”
Liễu Dật Hiên trong lòng cả kinh, trong lúc chần chừ có ý định thả đi vị bằng hữu mấy năm nay mà mình vẫn chưa hiểu được, động tác nhất thời trì hoãn trong chốc lát.
Nếu cứ thế thì Liễu Thanh Vân chưa khôi phục hoàn toàn công lực đã bị Lý Triêu nổi điên đánh ngã rồi.
Nơi bọn họ đứng là một sườn dốc, Liễu Thanh Vân không kịp phòng bị chỉ kịp đẩy Gia Luật Hồng Cơ đang bám lấy mình ra, còn bản thân mình thì lại chênh vênh bên mép vực, bởi vì sườn dốc phủ băng mà vô cùng trơn trượt nên lăn từ trên từ sườn dốc xuống, khe dốc này, sâu không thấy đáy.
“Không cần.”
Gia Luật Hồng Cơ trong lúc rối ren không kịp bắt lấy Liễu Dật Hiên, biết mình đuổi không kịp, bèn vung ra một sợi dây có đầu móc, quấn vào một gốc cây gần đó, rồi cả người cũng lăn theo xuống, muốn dùng phương pháp nhanh nhất để giữ chặt lấy thân hình Liễu Thanh Vân đang lăn nhanh xuông dươi.
“Lý Triêu, ngươi.”
Chỉ một phút thất thần của mình, lại tạo thành một kết quả không thể vãn hồi, nhìn thấy Gia Luật Hồng Cơ không ngại nguy hiểm giữ chặt lấy đại ca, hai người kia tuy rằng ở nơi khe cốc thâm sâu, tạm thời không gặp nguy hiểm gì, suy nghĩ đầu tiên của Liễu Dật Hiên chính là phải chế trụ được cái đên đang nổi điên ở trước mắt này trước đã.
“Vân ca ca, ngươi sao rồi?”
Gia Luật Hồng Cơ bị dọa tới mức hồn phi phách tán, hồn vía lên mây vội vàng đem thừng buộc chặt lên người hắn hai vòng, lúc này mới yên tâm ôm chặt lấy y, rồi xem xét tình hình xem mình hiện giờ có thể đi lên trên được không.
Chính là phiến băng này quá trơn nhẵn, ngay cả chỗ đạp chân cũng không có, nếu ngưởi ở phía trên không giúp bọn họ thì chuyện bọn họ phải ở lại nơi này là điều không thể tránh khỏi được rồi.
Liễu Thanh Vân thần sắc oán giận, lãnh đạm nói:” Đưa viên thuốc giải cuối cùng ra đây cho ta…”
Y chỉ thiếu chút nữa là có thể đả thông kinh mạch đang bị phong bế, nhưng cảm giác tê dại vẫn chưa đỡ chút nào. Dùng đầu ngón tay cũng nghĩ ra được là do tên xinh đẹp kia còn chưa chịu đưa nốt thuốc giải hoàn toàn cho y.
‘Ta cảm thấy chết như thế này cũng không tồi ….”
Cười dài đem người đang bày ra bộ mặt không tình nguyện kia ôm chặt vào người, biết mình chỉ mình buông tay một cái, cả hai sẽ cùng rơi xuống dưới, y cho dù không muốn nhưng cũng để cho hắn ôm lấy.Gia Luật Hồng Cơ hy vọng phía trên sẽ đánh lâu một chút, dù bị treo lơ lửng giữa sườn dốc cùng với bị gió lạnh thổi qua cũng không thấm tháp gì.
“Các ngươi đều gạt ta…..”
Lý Triêu với con người đỏ rực tràn đầy sát khí đã hoàn toàn không thấy rõ được những chuyện đang xảy ra trước mắt, cứ lảm nhảm lặp đi lặp lại mấy lời di ngôn của phụ thân gã trước khi chết đã trăn trối lại, giống như đem mình hòa cùng người phụ thân phải chịu nỗi oan khuất mười sáu năm trước vậy.
“Lý Triêu.”
Liễu Dật Hiên cố hết sức cũng không áp chế được sức mạnh của gã, y sợ hãi nhìn gốc cây vẫn đang giữ lấy đại ca có thể bị Lý Triêu đánh bật xuống, tuy rằng bọn họ vẫn được tuyết che lấp, nhưng khi nghe được âm thanh của gốc cây mà đầu móc kia quấn lấy gãy đôi.
“Đại ca.”
Liễu Dật Hiên ngay tức khắc nhanh chóng chạy tới tóm lấy đầu móc, cả người như rơi xuống theo dốc vực, tay bám chặt vào vách đá như chỉ mành treo chuông vậy, dưới sức nặng của ba người, dây thừng căn bản không thể nào chịu được khi đứng giữa lưng chừng dốc, thiếu chút nữa là cả bọn cùng nhau rơi xuống mất mạng oan uống, nguy hiểm lắm mới bám được vào một tảng đá ở gần đó.
“Nhị đệ.”
Nhìn thấy dây thừng đang phải chịu sức nặng quá tải, mà bên cạnh đó các phiến băng cũng đang bắt đầu nứt ra rồi trượt xuống, trong lòng y biết nếu đệ đệ không chịu buông tay, thì tất cả bốn người bọn họ đều có thể rớt xuống dưới, mà cũng có thể bị thịt nát xương tan cũng không chừng, Liễu Thanh Vân liền hô lớn: “Đệ mau buông ra đi. Tự mình lên trên đi, đừng lo lắng cho ta.”
Y đã làm rất hết sức rồi, chuẩn bị hi sinh bản thân mình cũng không muốn liên lụy đệ đệ này phải chôn cùng.
“Đại ca…..Không được, đệ sẽ không buông ….tay…ra…đâu…”
Liều mạng chống đỡ, nhưng mà chính bản thân y cũng cảm thấy được là tảng đá đang lay động.
“Ta còn chưa muốn chết…..Cứu ta….”
Phía dưới ba người chính là Lý Triêu, gã đang ôm chặt lấy chân của Gia Luật Hồng Cơ, thấy băng đá vì tiếng thét quỷ khóc thần sầu của mình mà bắt đầu nứt dần ra, không giữ nổi can đảm nữa, lại ôm chặt hơn nữa, cho dù Gia Luật Hồng Cơ có giãy dụa như thế nào gã cố sống cố chết cũng không chịu buông tay ra.
Danh sách chương