Thống lĩnh cấm quân nhìn thấy phía sau xe ngựa của trưởng công chúa còn có bảy tám chiếc xe ngựa, tức khắc tức không có chỗ xả.

Hắn vừa lộ ra vẻ mặt phẫn nộ, đường bên đường có một chiếc xe ngựa đột nhiên nhấc màn xe lên, bên trong là cậu ấm môi hồng răng trắng, đáy mắt phong tình vạn chủng: “Ta tưởng Tiếu thống lĩnh đối với công chúa điện hạ vẫn là có rất nhiều bất mãn đó.

”Thống lĩnh cấm quân chạy nhanh ôm quyền: “Không dám.

”Người này là nam sủng bên người trưởng công chúa, được nàng sủng ái nhất, thật sự là đắc tội không được.


Sau đó mấy chiếc xe ngựa phía sau cũng lục tục có người xốc màn xe lên, đều là tiểu lang quân hoặc thanh tuấn hoặc yêu dã, bĩu môi than vãn sao xe ngựa ngừng ở chỗ này lâu như vậy.

Chờ đoàn xe của trưởng công chúa đi qua, đã trôi qua gần khoảng nửa khắc, Thống lĩnh cấm quân chạy nhanh lên ngựa chuẩn bị tiến đến Sở phủ xét nhà.

Phía sau lại có tiểu hoàng môn cưỡi ngựa tới, cách thật xa liền kêu: “Tiếu thống lĩnh dừng bước!”Thống lĩnh cấm quân chỉ đành phải ngừng ở tại chỗ chờ tiểu hoàng môn tiến lên.

Tiểu hoàng môn tới trước mặt hắn, thít chặt dây cương nói: “Truyền khẩu dụ của Thánh Thượng, mệnh cấm Thống lĩnh cấm quân Tiếu Càn tức khắc đi đến trước các cửa thành tróc nã Sở Xương Bình!”Thống lĩnh cấm quân không biết sao không đến nửa canh giờ, bệ hạ liền sửa lại thánh chiếu, hắn nói: “Vậy Sở gia không còn bị tịch thu nữa sao?”Tiểu hoàng môn nói: “Tất nhiên là không rồi.

”Trong lòng Thống lĩnh cấm quân càng nén giận nhưng trên mặt lại không dám hiển lộ, chỉ nói: “Ti chức lĩnh mệnh!”***Hoàng cung.

Ngự Thư Phòng có thể đập vỡ bình hoa ngọc khí thì chỉ có vị thánh thượng ngồi trên long ỷ kia, bọn cung nữ thái giám hầu hạ run run rẩy rẩy quỳ đầy đất, thỉnh thoảng có một vài món đồ sứ bay lại đây, ở trên mặt vỡ toang, mảnh vỡ cắt trúng người cũng không dám dùng tay đi lau vết máu.

“Phế vật! Toàn bộ đều là phế vật!” Tân đế quét sạch đống tấu chương ở trên long án.

“Trẫm đã dặn dò Phàn Uy như thế nào? Đưa người đi vào trong quân doanh của hắn, hắn thì hay rồi, đem người giữ lại làm cái chuôi cho hoàng thúc tốt của trẫm!” Tân đế giận đến mức cười ngược.


Thái giám tổng quản bưng ly trà nóng dâng lên, “Bệ hạ ngài uống một ngụm trà xin bớt giận……”Hắn một phen đẩy ra, “Cút!”Nước trà nóng sôi đổ lên đầy người nhưng thái giám tổng quản lại cũng không dám nhiều lời.

Tân đế chống hai tay lên trên án, trong mắt tức giận cuộn trào: “Kêu Khương Kính An tiến vào cho trẫm!”Khương thượng thư mới vừa rời khỏi Ngự Thư Phòng lại bị tiểu thái giám kêu đi vào.

Ông ta mới vừa vào cửa, một quyển sổ con liền đập vào trên mặt ông ta.

Tân đế giận không thể kiềm được: “Ngươi không phải nói mẫu tử kia đều bị ngươi nhốt ở trong phủ sao? Sao hiện tại người lại đến Sở gia?”Khương thượng thư trong lòng cả kinh, vội vàng quỳ xuống: “Thần…… Sợ hãi.

”Mẫu tử Khương phu nhân rời khỏi phủ, hắn thật là không biết gì.

Gân xanh trên thái dương Tân đế nhảy dựng, đầu óc cũng giật giật một cách đau đớn, hắn một tay xoa giữa mày nói: “Đứa con gái kia của ngươi không chết.

”Lời này rơi xuống trong tai Khương thượng thư, chỉ có kinh hoảng, không có vui mừng.

Tân đế tàn nhẫn nói: “Nàng hiện giờ ở trong tay Liêu Nam Vương, Liêu Nam Vương phỏng chừng sẽ dùng nàng ta mà làm ra hành động lớn đó! Nếu như lúc này trẫm động vào Sở gia thì chính là hợp tâm ý của hắn!”Nếu như chỉ có một Khương Ngôn Ý ở trong tay Liêu Nam Vương, như vậy không gây ra ảnh hưởng gì mấy, chỉ cần Khương thượng thư sống chết nói nàng không phải nữ nhi của mình, một câu “Bôi nhọ” là có thể qua chuyện.

Nhưng hiện giờ mẫu tử Khương phu nhân đã về tới Sở gia, có các nàng làm chứng, như vậy chuyện hắn sung quân đích nữ thế gia đi biên quan làm doanh kỹ bị vạch trần, người trong thiên hạ sẽ nghĩ hắn như thế nào?Quân vương vô đức, nhưng còn không phải là cho hoàng thúc tốt của hắn có cơ hội thừa nước đục thả câu sao?Tân đế đang sứt đầu mẻ trán, bên ngoài Ngự Thư Phòng lại có cung nhân tới báo: “Bệ hạ, việc lớn không tốt!”Tân đế cầm nghiên mực trên long án quăng qua: “Nói!”Tiểu thái giám bị nghiên mực đập vỡ đầu chảy máu, quỳ trên mặt đất mang theo khóc nức nở nói: “Phàn tiểu tướng quân rượu sau khi thất nghi, khinh bạc Tích Tần nương nương……”Tân đế chỉ cảm thấy huyết khí một trận dâng lên, hắn liền xách theo Long Tuyền bảo kiếm treo ở bên cạnh đi về phía hậu cung.


Khương thượng thư quỳ trên mặt đất cả người cũng run lên, nháy mắt sắc mặt trắng bệch.

***Lúc này ở ngoài Tây Châu ngàn dặm, Phong Sóc ngồi ở trong lương đình Tây Khóa viện hóng gió, cách một bức tường chính là động tĩnh của tiểu trù nương bên kia đang xào rau ở trong phòng bếp.

Hai màu quân cờ trắng đen trên bàn đá trước mặt hắn đang chém giết nha, tay trái hắn rơi xuống một quân màu đen, tay phải theo sát rơi xuống một quân màu trắng.

Cuồn cuộn trong mắt phượng lành lạnh lúc này chính là kinh thành giờ phút này phong vân.

“Hoàng chất, một ván này, ngươi phá không được.

”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện