Khương Ngôn Ý bị hắn nhìn chằm chằm bèn có chút xấu hổ.

Nếu đứng ngay trước mặt gia chủ nói sân nhà người ta có quỷ, phỏng chừng quan hệ tiệm của nàng cùng với phủ Đô Hộ sẽ phải đi đến đường cùng.

Khương Ngôn Ý đang muốn tìm lý do chống chế, thế nhưng lúc này Thu Quỳ trốn trong bếp ngó ra cứ tưởng là nàng bị một thân sát khí của Phong Sóc làm cho câm miệng, sợ Phong Sóc tức giận, nuốt nước miếng lấy dũng khí bước ra: "Sân nhà sát vách...!ngày nào cũng rớt lựu xuống, có khả năng bị quỷ ám!"
Quỷ ám?
Hắn là quỷ à?
Mặt Phong Sóc đen như đáy nồi.

Khương Ngôn Ý thấy sắc mặt hắn khó coi, nghĩ rằng hắn đang không vui vì nhà mình bị người ta nói có quỷ, ngượng ngùng chuyển đề tài: "Cái kia...!có thể là cửa hàng này phong thủy không tốt."
Nói xong chính nàng cũng trầm mặc, mình vừa nói cái gì vậy!
Đột nhiên Phong Sóc phát hiện ra một bản lĩnh của nữ đầu bếp này, sau khi nói chuyện với nàng một hồi, bao nhiêu uất ức tức giận trong lòng nãy giờ không biết đã bay biến từ lúc nào.

Hắn không định tiếp tục cái chủ đề ma quỷ này, mặt chán đời vác vại dưa chua: "Muốn chuyển tới đâu?"
Theo Khương Ngôn Ý, Đại tướng quân đây là bị chọc tức tới mức không muốn nói chuyện, nhưng dù vậy vẫn nhớ tới chuyện giúp mình chuyển vại dưa chua, đúng là một người tốt.

Nàng tranh thủ thời gian dẫn đường đến gian bếp: "Đặt trong phòng bếp là được."
Trong phòng bếp la liệt nồi chảo chum vại, đều là tác phẩm của Khương Ngôn Ý.

Ngoài ra còn có gia vị, tương đậu nành, củ cải ngâm,...!mỗi thứ đều không ít.

Sáng hôm nay nàng mới làm dưa chua, dự định buổi chiều sẽ làm thêm tỏi ngâm nên trong sân có rất nhiều chậu gỗ.

Mai thì xay đậu hũ làm một hũ chao dự trữ.

Sau khi Phong Sóc để vại dưa chua vào trong góc thì Khương Ngôn Ý tranh thủ tìm một cái nắp gỗ đậy lại để phòng tro bụi rơi vào làm dơ đồ ăn.

Nàng ngồi xổm xuống, dùng tay muốn đẩy vại qua bên cạnh một chút để lát nữa chen thêm hũ tỏi ngâm ở đây.

Có điều Khương Ngôn Ý dùng hết sức bình sinh nhưng chỉ đủ làm cái vại xê dịch một chút, làm nàng có chút hoài nghi nhân sinh.

Phong Sóc chỉ dùng một tay đã có thể dễ dàng nhấc lên như cầm cái bát, sao tới lúc nàng làm thì như đẩy tạ vậy.


Thì ra đây chính là khác biệt giữa nam và nữ!
Nàng tiếp tục ra sức đẩy, có điều lần này nó chuyển động rất nhẹ nhàng, ngửa đầu nhìn lên, thì ra là Phong Sóc đang duỗi tay giúp nàng di chuyển.

Từ ánh mắt ngạo kiều trên cao nhìn xuống của Phong Sóc, không hiểu sao Khương Ngôn Ý lại đọc hiểu được là "Cần giúp thì cứ nói một tiếng".

Ách, tại sao nàng đột nhiên cảm thấy tính tình vị Đại tướng quân này rất giống một con mèo Ba Tư.

Nàng tự nhiên hào phóng cười một tiếng: "Đa tạ Đại tướng quân."
Phong Sóc bị nụ cười kia làm chói mắt, không tự nhiên mà quay đầu sang chỗ khác.

Lúc Khương Ngôn Ý đứng lên liền nghe một câu "Cẩn thận", nàng bất ngờ ngửa đầu, suýt nữa đụng vào mép quầy bếp, cũng may Phong Sóc đưa tay cản lại.

Quầy bếp này có hơi thấp, mấy ngày trước Khương Ngôn Ý ngồi xổm cất đồ xong chuẩn bị đứng dậy, đầu va vào mép quầy bị u nhiều lần, mỗi lần đều đau nhe răng trợn mắt, chỉ là tới lần sau nàng vẫn quên mất.

Cũng may lần này đỉnh đầu đụng phải mu bàn tay của Phong Sóc nên không bị thương.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, cặp mắt phượng hẹp dài nửa rũ xuống, đáy mắt như lóe lên u quang đối diện với đôi mắt long lanh như thu thủy đầy sững sờ.

Lúc hắn bỏ tay xuống, Khương Ngôn Ý có thể ngửi được mùi xà phòng sạch sẽ thoáng qua.

Hai người không ai nói gì, bầu không khí có chút mập mờ vi diệu.

Khương Ngôn Ý lấy lại tinh thần trước, nói câu "Đa tạ" liền muốn đứng lên, bả vai lại bị tay kia của Phong Sóc đè xuống.

Nàng giằng co với cái tư thế này, mặt càng thêm sững sờ: "Đại tướng quân?"
Phong Sóc nhìn nàng không chớp, ánh mắt tĩnh mịch, cổ họng giật giật, tựa như dùng dũng khí cực lớn nói ra những lời này: "Nàng thấy ta thế nào?"
Khương Ngôn Ý có chút choáng váng, nhưng lại lập tức chú ý tới bàn tay đang đặt trên vai mình, hình như thoang thoảng mùi máu tươi.

Nàng nghiêng đầu, quả nhiên phát hiện tay kia của Phong Sóc thấm ra vết máu, kinh hãi nói: "Tay ngài chảy máu!"
Phong Sóc không rảnh để ý, một tay ấn bờ vai nàng, thần sắc mang theo vài phần cố chấp, tiếp tục hỏi: "Nàng thấy ta thế nào?"
Nếu nàng ấy không hiểu ám chỉ của hắn thì hắn không ngại nói thẳng ra.

Khương Ngôn Ý mộng bức, lúc này mới phản ứng kịp, Phong Sóc không đầu không đuôi hỏi nàng chuyện này, có khi nào là vì sau khi thất tình nên hoài nghi bản thân, muốn tìm cảm giác an ủi từ người khác?
Nàng vội vàng nói: "Tôi cảm thấy Đại tướng quân rất tốt! Văn võ song toàn, trí dũng vô song, còn rất nhân từ, đa mưu túc trí, dũng mãnh thiện chiến, thương lính như con..."
Nàng tạm ngừng một chút, vốn từ nghèo nàn nên không còn lời gì để khen, lại nói thêm một câu: "Quả thực là một người siêu cấp tốt."
Mười lăm tuổi Phong Sóc đã tòng quân, gặp gỡ người khác cũng toàn là nam nhân, đối với chuyện tình cảm nam nữ chỉ mới nghe được từ trong lời thô tục của đám tướng sĩ.

Ấn tượng sâu sắc nhất có lẽ là khi cấp dưới lấy một hoa nương đã hoàn lương, người ngoài hỏi nàng ấy vì sao lại gả cho một hán tử thô kệch, hoa nương kia chỉ ngượng ngùng xấu hổ nói: "Vì tướng quân là người tốt."
*Hoa nương: cách gọi tắt của hoa mại nương, ý phụ nữ hành nghề mại dâm.

Theo hắn, nói đối phương là người tốt chính là có ý với người đó.

Giờ phút này nghe Khương Ngôn Ý nói mình là người siêu cấp tốt, đây chẳng phải nghĩa là siêu thích hắn sao?
Con ngươi lấp đầy nỗi lo lắng bây giờ rốt cuộc lộ ra chút ánh sáng, vành tai đỏ kịch kiệt, giống như có chút không chắc chắn: "Thật ư?"
Nhìn đứa nhỏ đáng thương này kìa.

Đột nhiên Khương Ngôn Ý có chút đồng tình với vị Đại tướng quân này.

Nàng dùng sức gật đầu: "Thật sự."
Lại nhìn bàn tay đang đặt trên bả vai mình kia, thận trọng nói: "Thế...!bây giờ tôi có thể đứng dậy chưa?"
Ngồi lâu quá chân hơi bị tê rồi.

Nghe vậy, tay Phong Sóc như bị bỏng mà nhanh chóng rụt lại, rời khỏi vai Khương Ngôn Ý, mắt hắn không dám nhìn thẳng nhưng khóe mắt cứ không khống chế mà quét qua nhìn nàng một chút, trong con ngươi đong đầy ánh sáng.

Khương Ngôn Ý vịn quầy bếp đứng dậy, bởi vì ngồi lâu nên chân có hơi hơi lảo đảo một chút, lại bị cánh tay của Phong Sóc vươn tới đỡ.

Hai cơ thể đột nhiên dựa gần làm nàng cảm thấy không quen, nhanh chóng thối lui sang một bên: "Đa tạ."
Dấu vết đỏ từ trên tai Phong Sóc lan dần tới cổ, hắn ho nhẹ một tiếng: "Về sau không cần nói cám ơn với ta."
Khương Ngôn Ý cảm thấy lời này có mấy phần kỳ quái, lại nghe được câu tiếp theo: "Sau này nếu muốn chuyển vại bình gì thì cứ sang sát vách gọi ta."
Nàng chỉ là di chuyển vại dưa chua mà thôi, còn muốn sang phủ kế bên tìm hắn một Đại tướng quân qua hỗ trợ ư? Khương Ngôn Ý nàng cũng không dám nằm mơ giữa ban ngày.

Xem lời vừa rồi của Phong Sóc chỉ là đang khách khí, ánh mắt nàng lại rơi xuống bả vai mình, nhìn thấy vết máu bên trên, mi tâm vô thức nhíu lại.

Y phục này khá dày, ở cổ đại không có máy giặt máy sấy, chỉ có thể giặt tay rồi từ từ phơi khô, bây giờ phải mang bộ đồ này đi giặt thì thật phiền toái.


Phong Sóc thấy vậy nói ngay: "Để ta mua bộ mới cho nàng."
Khương Ngôn Ý lập tức khoát tay: "Không cần không cần, đem giặt là mặc được rồi."
Lại nhìn thoáng qua chỗ tay còn đang chảy máu của Phong Sóc, lòng bàn tay máu thịt be bét, mới nhìn đã thấy đau.

Nghĩ lại hắn vì giúp mình khiêng đồ nên vết thương mới bị rách, trong lòng Khương Ngôn Ý bỗng dưng dâng lên cỗ cảm giác tội lỗi.

Nàng chỉ chỉ cái tay của Phong Sóc, do dự mở miệng:"Cái kia...!hay là tôi giúp ngài băng bó nhé."
Mặc dù sẽ không có chuyện vị Đại tướng quân này tới tìm nàng đòi tiền thuốc men, nhưng nhìn bộ dạng hắn bây giờ, nàng không thể phớt lờ mà xem đây là vết thương nhỏ được.

Người xưa a, còn chưa biết uốn ván đáng sợ cỡ nào.

Suýt nữa thì Khương Ngôn Y tức chết tại chỗ, cho dù hắn là bá vương thì cũng chỉ là một nam phụ thôi a!
Không có hào quang nhân vật chính, nếu chết vì bệnh uốn ván thì thật không còn mặt mũi!
Khương Ngôn Ý nhìn vết thương trên tay Phong Sóc, sợ vị Đại tướng quân này thật sự đi gặp Diêm Vương do mắc uốn ván.

Dù sao trong nguyên thư hắn không có chính thức ra sân, chỉ xuất hiện qua miệng người khác.

Ở phần cuối truyện chỉ có nhắc một câu "Liêu Nam Vương chết", còn cụ thể chết như thế nào trong sách không nói, Khương Ngôn Ý cũng không biết.

Phong Sóc không hề biết trong lòng Khương Ngôn Ý mình đã chết một lần vì bệnh uốn ván, chỉ cảm thấy tiểu trù nương này rất quan tâm mình.

Khóe môi hắn nhếch lên: "Được."
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @mint4497 và Wordpress Quán Ăn Của Mint.

______________
Ngày thứ hai sau khi chuyển tới đây Khương Ngôn Ý đã chuẩn bị đầy đủ thuốc trị thương và băng gạc.

Nếu có điều kiện nhất định phải chuẩn bị "hộp sơ cứu" là thói quen từ đời trước của nàng, chỉ có điều lúc đó thứ nàng có nhiều nhất là thuốc cảm và thuốc tiêu thực.

Khương Ngôn Ý dẫn Phong Sóc ra sân ngồi, rửa sạch vết thương một lần rồi dùng thuốc cầm máu, vừa dùng vải quấn vừa lải nhải: "Người sống trên đời gặp chuyện không như ý thì có nhiều lắm, nhưng chỉ cần còn sống thì vẫn còn hy vọng."
Nàng uyển chuyển an ủi, cho dù có bị cô nương trong lòng làm tổn thương thì cũng không cần giày xéo chính mình như vậy.

Phong Sóc lại cho là nàng đang nói chuyện mẫu phi, dù sao bệnh tình của Thái hoàng thái phi cũng không phải bí mật, tâm tình nguyên bản đã tốt hơn nhưng vì chuyện này lại nặng nề xuống: "Vốn là hai người thân thiết nhất lại không thể nhận nhau, có đau không?"
Động tác thắt băng gạc của Khương Ngôn Ý bỗng nhiên dừng lại, nội tâm lộp bộp.

Hắn hắn hắn...! hắn biết thân phận thực sự của nàng rồi? Chẳng lẽ tên Lục Lâm Viễn kia mật báo với hắn?
Tim đập Khương Ngôn Y như trống bỏi, nàng nhìn Phong Sóc một chút, thấy sắc mặt hắn vô cùng bình tĩnh, tựa hồ cũng không vì mình lừa gạt thân phận mà nổi giận, đã vậy vừa rồi còn tốt bụng giúp nàng chuyển đồ, nghĩ nghĩ nói: "Tất nhiên là đau, nhưng bây giờ không còn cách nào khác, có điều tôi tin sau cơn mưa trời lại sáng."
"Sau cơn mưa trời lại sáng..." Phong Sóc lẩm nhẩm câu này, bỗng nhiên cao giọng cười một tiếng: "Hay cho câu sau cơn mưa trời lại sáng."
Khương Ngôn Ý thấy hắn cười đáy lòng run rẩy, đang muốn giải thích lúc trước nói dối cũng chỉ là bất đắc dĩ, nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã nghe Phong Só nói: "Mang rượu tới!"
Trước đây Phong Sóc phiền muộn nên mới uống rượu, còn hôm nay là vì trong lòng cao hứng muốn uống.

Sau khi hắn hô lên, Khương Ngôn Ý đứng hình tại chỗ không nhúc nhích: "Tiểu điếm...!còn chưa chuẩn bị rượu nhạt."
Thân phận bại lộ, nàng cho là mình bây giờ giống như con mèo bị người ta nắm chặt đuôi, dáng vẻ nơm nớp lo sợ.

Đương nhiên Phong Sóc cũng phát hiện thái độ kỳ lạ của nàng, không nghĩ ra bản thân đã làm gì mà dọa cho tiểu trù nương này sợ đến thế.

Suy nghĩ một lát, tự hỏi có khi nào nàng ấy sợ hắn ăn chơi đàng điếm.

Hắn vội ho một tiếng: "Không sao, bổn vương cũng không hay uống lắm."
Sao mà lời thoại càng lúc càng kỳ quái!
Khương Ngôn Ý cảm thấy có điểm là lạ, nhưng cảm giác khủng hoảng khi bị phát hiện thân thế đã chiếm hơn phân nửa suy nghĩ của nàng, thành ra cũng không còn tâm tư đi chú ý phần là lạ này nữa.

Nàng nhìn Phong Sóc không có dáng vẻ muốn hưng sư vấn tội, kiên trì hỏi một câu: "Ngài không trách tôi?"
Phong Sóc đoán chắc nàng đang băn khoăn việc mình uống rượu, chỉ nghĩ bình thường tiểu trù nương này lúc nào cũng già dặn trấn định, không ngờ lúc nói chuyện yêu đương lại có dáng vẻ lo này lo kia, cực kỳ đáng yêu.

Hắn cười nói: "Ta cũng không phải người không biết nói đạo lý.

Vì sao lại trách nàng chứ?"
Nếu nàng không thích hắn ra ngoài uống rượu, về sau hắn không uống là được.

Khương Ngôn Ý càng nghe càng mê mang.

Sao hôm nay Đại tướng quân thông tình đạt lý dữ vậy?
Cái thái độ này, nhìn sao cũng không giống như đang đối đãi một người lừa gạt hắn lâu như vậy, còn có tội giả tạo hộ tịch.

Tuy hắn và Hoàng đế không hợp nhau, nhưng dù sao thứ tỷ trên danh nghĩa của mình cũng là sủng phi của Hoàng đế, tra cha đầu óc bị nước vào bây giờ cũng đang được Hoàng đế trọng dụng.


Đứng tại góc độ của hắn, nhìn kiểu gì thì mình cũng giống như một cái mật thám phe Hoàng đế xếp vào mới đúng.

Lúc trước mình một mực dấu diếm thân phận, một là sợ Hoàng đế phát hiện, đối với mình sát thủ lần nữa; hay là sợ vị Đại tướng quân căn bản không tin lời mình.

Dù sao ở vị trí của bọn hắn, tâm nhãn so với người khác phải rộng hơn một chút, bình thường là giết lầm còn hơn bỏ sót, không thể bỏ qua một người.

Phong Sóc không biết trong đầu Khương Ngôn Ý đang não bổ lung tung.

Lúc nãy tâm tình hậm hực, còn chưa kịp ăn gì, bây giờ tâm trạng vui vẻ mới phát hiện trong bụng trống trơn, hỏi một tiếng: "Nàng có gì ăn không?"
Khương Ngôn Ý tạm thời thu lại suy nghĩ: "Có, để tôi đi lấy cho ngài."
Khương Ngôn Ý trở về phòng bếp, một canh giờ trước nàng mới đem giò heo đi kho, lúc này chỉ cần dùng đũa đâm một cái, xương và thịt liền tách ra.

Vì giò heo đã được chiên sơ trước khi kho nên da heo có màu đỏ sáng bắt mắt.

Lúc mua giò heo nàng chỉ lựa chân sau, so với chân trước thì ít nạc hơn, nhưng lúc đun lâu sẽ nhừ và thịt không bị rút.

Khương Ngôn Ý đi tìm cái bát lớn lần trước bới cơm cho Phong Sóc, bới hơn nữa bát rồi gắp một cái giò heo để lên trên, múc mấy muỗng nước kho tưới lên rồi mang ra cho hắn.

Phong Sóc vốn chỉ định tùy tiện ăn thôi, nhưng nhìn thấy bát cơm giò heo trước mắt, lại nghe mùi thịt nồng đậm, con sâu thèm ăn bỗng dưng xuất hiện.

Thịt giò heo vừa vào miệng là mềm nát, béo mà không ngán, thịt heo ngay phần xương hơi dai, ăn vào hương vị thập phần phong phú.

Xúc một đũa cơm, vì hạt cơm có xối qua nước thịt kho nên lúc nhai cũng thấm nhuần vị thịt.

Ăn xong một bát thấy chưa thỏa mãn, nhưng nhớ tới lần trước mình gần như ăn hết cả nồi cơm, làm hai người các nàng không còn gì để ăn, nên lần này Phong Sóc không xin thêm nữa.

Hắn buông bát xuống, luồn tay vào trong túi áo, Khương Ngôn Ý đoán hắn muốn đưa bạc nên vội ngăn lại: "Đại tướng quân có ân với dân nữ, dân nữ không thể thu tiền được."
Phong Sóc không thích dáng vẻ kính cẩn câu nệ của nàng, mày kiếm chau lại: "Ở trước mặt ta nàng không cần câu nệ."
Lá gan nàng nhỏ như vậy, lỡ như đụng lúc mẫu phi nổi giận, không biết sẽ bị dọa thành cái dạng gì.

Hắn chuẩn bị đưa ngân phiếu, để cho tiểu trù nương nàng trôi qua tốt một chút.

Nhưng lúc nãy đi ra ngoài quá gấp, trên người chỉ có một ít bạc vụng.

Phong Sóc nghĩ nghĩ, đưa bạc quá thiếu thành ý, giống như hắn không xem trọng nàng, lát nữa phải đi chợ mua ít lễ vật mới được!
Vừa nhắc tới lễ vật, Phong Sóc liền đứng ngồi không yên: "Ta ra ngoài một chuyến, tối nay sẽ đem đồ tới cho nàng."
Lúc bước chân ra cửa thì như nhớ tới việc gì, thần sắc nghiêm túc quay đầu nhìn Khương Ngôn Ý: "Vị hôn phu Trần Nhị Cẩu kia của nàng, bổn vương sẽ giúp nàng tìm, tìm được thì mau mau giải trừ hôn ước với hắn đi."
Khương Ngôn Ý:...!
Trần Nhị Cẩu?
Cho nên căn bản hắn chưa phát hiện thân phận thật của mình?
Vậy những lời hắn nói lúc nãy là sao?
Giải trừ hôn ước là cái quỷ gì?
Nàng mê mang hỏi: "Nhị Cẩu thế nào?"
Chẳng lẽ Đại tướng quân tra ra một cái Trần Nhị Cẩu đã kết hôn sinh con, tưởng đó là hôn phu của mình nên mới bất bình thay?
Phong Sóc thấy nàng ánh mắt mờ mịt, sắc mặt không khỏi âm trầm: "Nếu nàng đã thấy bổn vương rất tốt, thì đừng nghĩ tới người khác nữa."
Dừng lại một chút, lại bổ sung câu: "Bổn vương sẽ thay nàng xử lý mấy việc vặt kia."
Nói xong liền xoay người rời đi.

Khương Ngôn Ý nhìn bóng lưng hắn rồi lâm vào ngốc trệ.

Không phải...!Tại sao sự tình càng lúc càng kì quái!
Khương Ngôn Ý cẩn thận hồi tưởng cuộc đối thoại lúc nãy, bỗng nhiên hoảng sợ trừng mắt, cái này cái này cái này...!Đây chính là phương pháp đi ra khỏi thất tình tốt nhất trong truyền thuyết —— nhanh chóng tiến vào một đoạn tình cảm mới sao?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện