"Hơn nữa là bà nội bảo em ấy lên gọi em dậy, còn không dậy nữa là em sắp muộn học rồi đấy!" Tần Dư Hoài giải thích.
"Đi muộn thì đi muộn, dù sao em học cũng không vào.

Trong nhà có hai học bá như anh và anh hai là đủ rồi, không cần thiết cả ba người đều phải học thành con mọt sách." Tần Dư Trạch không sao cả nói thầm.
Tần Dư Trạch vừa nói thầm vừa nhìn Tô Tô.
Ngón tay trắng của Tô Tô vẫn còn đang cầm sợi lông chân đó của hắn...
Đôi mắt tròn xoe nhìn có vẻ rất chăm chú.
Nếu không phải thứ em ấy đang nhìn là lông chân của hắn thì hắn cũng phải tò mò theo.
"Bọn anh thế nào thì cũng đâu liên quan đến em, cuộc đời của em là do em tự mình làm chủ.

Học hành đàng hoàng là trách nhiệm của em với bản thân mình, không phải với chúng ta." Tần Dư Hoài dạy bảo.
"Anh cả, anh mặc kệ em.

Anh cũng không còn trẻ nữa, nên tìm bạn gái đi.


Anh lớn như vậy rồi còn không yêu đương, ba mẹ cũng sốt ruột."
Tần Dư Trạch phản dame.
Mỗi lần Tần Dư Hoài nói với hắn về vấn đề học tập, hắn liền lanh trí dùng vấn đề yêu đương kết hôn để chặn miệng Tần Dư Hoài.
Là người lớn tuổi nhất trong thế hệ này của nhà bọn họ, chuyện Tần Dư Hoài không yêu đương đã thành tâm bệnh của người lớn trong nhà.
"Em đừng có đánh trống lảng."
"Em không có, anh nói xem ba mẹ mong được làm ông bà đã bao nhiêu năm rồi? Kết quả cháu trai mà bọn họ mong ngóng không thấy đâu, nhưng lại có một đứa em gái.

Anh nói có vui mừng, có bất ngờ hay không?"
Tần Dư Hoài mím môi, biểu cảm nghiêm túc.
Thấy Tần Dư Hoài trầm mặc không nói chuyện, Tần Dư Trạch cười hì hì nói: "Nên là anh cả, anh mặc kệ em, để em ngủ tiếp đi, tối qua gần ba giờ em mới ngủ! Buồn ngủ chết em rồi..."
Tần Dư Trạch nói xong liền ngáp một cái, đang chuẩn bị ngả đầu ngủ tiếp, thì đột nhiên có một bàn tay tóm lấy cổ chân hắn.
???
Trên đầu Tần Dư Trạch đầy dấu hỏi.

Hắn ngây ra một phút mới phản ứng được sắp xảy ra chuyện gì.
"Vãi!"

Cùng với tiếng kêu kinh ngạc của Tần Dư Trạch, hắn bị Tô Tô kéo từ trên giường xuống.
Tần Dư Trạch lải nhải một đống, Tô Tô đều không nghe lọt câu nào.
Tô Tô chỉ biết là mẹ bảo bé lên gọi cháu trai nhỏ dậy.
Phải nghe lời mẹ, phải dậy đi học, không thể không ngoan.
Tô Tô kéo tay Tần Dư Trạch, kéo hắn xuống lầu.
Tần Dư Trạch bị động theo sau, phải cúi người xuống, tư thế rất là không thoải mái.
Dáng người Tô Tô thấp, Tần Dư Trạch phải cúi người xuống rất thấp mới có thể đảm bảo cánh tay không rời ra khỏi vai của hắn.
"Chậm một chút, mày chậm một chút...!bà cô của tao ơi mày chậm một chút..." Tần Dư Trạch bắt buộc phải theo từng bước nhỏ.
Tô Tô mải miết đi về phía trước, cái miệng nhỏ còn lẩm bẩm: "Nhanh lên, không được đi muộn."
Đang gấp rút hoàn thành nhiệm vụ, Tô Tô không định đi chậm lại.
Tần Dư Trạch kháng nghị không có hiệu quả, bị Tô Tô cưỡng bức lôi xuống lầu.
Lúc này hắn đang mặc đồ ngủ màu xám, tóc tai luộm thuộm, lôi thôi lếch thếch, chủ yếu là còn có hai quầng thâm mắt to đùng.
Nếu để nữ sinh trong trường yêu thầm hắn thấy được, đoán chừng có khả năng thất tình tại chỗ, thất vọng không dám yêu nữa.
Tần Dư Hoài đứng ở đầu cầu thang tầng hai nhìn em mình bị Tô Tô dạy đến ngoan ngoãn nghe lời.
Cả nhà bao gồm hắn và bố mẹ, không ai có thể quản thúc được thằng em phản nghịch này.
Không nghĩ đến Tô Tô lại có thể làm được.
Ở trước mặt em ấy, Tần Dư Trạch giống như con gà con vậy.
Có ngụy biện với em ấy nhiều hơn nữa thì cũng không có tác dụng gì, nắm đấm nhỏ trị hết những kẻ không phục.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện