Tiểu Ly sững người, không thể tin nổi vào những gì mình vừa nghe, bàn taybuông thỏng mà liền đứng dậy đối diện với cha của mình,khuôn mặt xinhđẹp dường như đang bị đông cứng với trái tim càng ngày càng quặn thắt vì đau đớn , cô thơ thẩn đến đáng thương..

-“ Cha … đây không phải là sự thật đúng không …”

-“ Tiểu Ly, con nhìn cha đi, những thương tích này, cha sẽ tự gây ra chomình sao … hay là con muốn cha chết đi nữa con mới chịu tin ….”

Tiểu Ly nhìn Đàm Tranh với vẻ mặt thống khổ, không phải là cô không tinnhưng có rất nhiều chuyện mà cô đã tự mình điều tra ra được nó hoàn toàn không giống với những lời cha cô vừa nói…

-“ Cha … vậy cha hãy nói cho con biết… con có phải là con ruột của cha không…tại sao cha lại lừa dối con … “

-“ Tiểu Ly con nghe ở đâu những lời nói đó, “

-“ Con đã tự mình điều tra ..”

-“ Tiểu Ly, nếu con đã không tin cha , vậy thì hãy đi đi, cha mệt rồi…”

Đàm Tranh thay đổi sắc mặt, lại trở nên im lặng mặc cho Tiểu Ly đau khổ mà khuyên giải ông ấy…

-“ Cha … Ninh Dư Hạo không phải là A Mặc,… con đã tìm thấy A Mặc rồi…consẽ cố thuyết phục hắn thả cha ra ngoài , xin cha đừng như thế nữa đượckhông ,”



Đàm Tranh vẫn lầm lì, ông ta với vẻ mặt u buồn nhìn Tiểu Ly mà chậm rãi…

-“ Tiểu Ly, con thực sự đã bị hắn dắt mũi rồi… , hãy về đi…. coi như ta mong cho con hạnh phúc…”

Tiểu Ly đau lòng nhìn cha của mình, nước mắt cứ trực trào mà rơi ra, tại sao ông vẫn không chịu nói sự thật cho cô biết, tại sao ông vẫn lừa dối cô, có phải là vì hận thù quá lớn khiến ông trở thành một người như vậy,hay là do chính bản thân cô đang tin tưởng một cách mù quáng, … cô cứthế chậm rãi, thẫn thờ đi ra khỏi căn phòng tăm tối nhưng chỉ kịp vàibước chân một tiếng súng vang vọng từ đằng sau khiến cô giật mình hoảngloạn mà quay lại…

-“ Cha , … cha …”

Đàm Tranh đã cất giấu một khẩu súng dưới giường , chỉ sau khi Tiểu Ly vừađi khỏi ông ta đã lấy ra và bắn vào đầu mình, máu bay tung toé khắp cảgian phòng, Tiểu Ly la hét thất thanh chạy lại ôm lấy cha mình, ngườiđàn ông gầy gò giờ đây đã không còn hơi thở, cô vội vã lay người ông ấymà xin lỗi, xin lỗi vì tất cả, vì đã không tin tưởng vào cha của mình,để ông phải chịu những tổn thương đến uất ức mà tự sát…

Trong sự tuyệt vọng đến khốn khổ, Cô gái nhỏ ôm lấy người đàn ông đầm đìa máu mà thất thần, trên khuôn miệng lẩm bẩm những lời nói kỳ lạ, Ninh Dư Hạo lúc này mới chạy đến đỡ cô dậy nhưng cô không hề buông tay mà cứ ngồiim như một đứa trẻ tội nghiệp, có run rẩy, có sợ hãi và cả sự hối hậnmuộn màng cô nhìn Ninh Dư Hạo , những giọt nước mắt bây giờ đã không còn trên gương mặt nhưng thay vào đó là ánh mắt chứa đầy những sự bi ai đến khó tả…

-“ Tôi, ….tôi đã sai rồi…., tôi thực sự đã sai rồi…”

-“ Ly … không phải lỗi do em, có những chuyện chúng ta không thể nào đoán trước được…”

Ninh Dư Hạo nhìn cô mà trong lòng quặn thắt, cô đau hắn cũng đau, tại saonhững trầm uất cứ phải xảy ra , tại sao những chuyện duyên nghiệt khôngbao giờ kết thúc, … hắn muốn cô hạnh phúc, muốn cuộc đời của cô sau nàyluôn luôn bình an nhưng có vẻ như từ lúc bắt đầu hắn đã sai rồi, hắn đãthực sự sai rồi…

-“ Ninh Dư Hạo, anh chính là A Mặc…đúng không..?”



-“ Ly …. Tôi…tôi xin lỗi ..”

Hắn ôm cô vào lòng, người con gái mà hắn yêu thương bây giờ phải chịu quánhiều đau khổ, cả cơ thể cô ngay lúc này không ngừng run lẩy bẩy, bàntay siết chặt lấy hắn như muốn chắc chắn rằng tất cả chỉ là sự trùng hợp không đáng có nhưng sự thật thì lại quá phũ phàng đến mức cay đắng tộtđộ…

Cô nhìn hắn đôi môi mấp máy như không thể tin vào sự thật, sự tin tưởng, yêu thương mới chỉ vừa bắt đầu nhưng giờ đây lại biến thành sự cay nghiệt khó tả, ánh mắt trũngxuống từng cơn đau khổ dằn vặt đến não lòng, dường như không bao giờ tan biến…

Tiểu Ly bất thình lìnhđứng dậy, trên tay lén cầm cây súng mà cha cô đã dùng để tự sát, chĩathẳng vào người Ninh Dư Hạo, ánh mắt bi thương đã hoá thành căm phẫn tựlúc nào…

-“ Ninh Dư Hạo, hóa ra chính anh … chính anh đã lừa dối tôi tất cả mọi chuyện…biến tôi thành một con rối ngu ngốc … hâhha… “

-“ Ly ,… tôi xin lỗi… nhưng ngoài chuyện tôi chính là A Mặc thì còn lại đều là sự thật, tôi không dối em ..”

-“ A Mặc, hâhha… A Mặc… không… anh hoàn toàn không xứng đáng với cái tênnày… anh có biết rằng A Mặc sẽ không bao giờ đối xử với tôi như thế, sẽkhông bao giờ làm tôi tổn thương… “

Tiểu Ly đau khổ, nước mắt dàn dụa, trái tim giờ đây có cảm giác như hàngngàn con kiến đang cào xé, âm ỉ hắn có biết rằng cô đã mong chờ hắn nhưthế nào, yêu thương hắn ra sao , vậy mà hắn có thể nhẫn tâm chà đạp mọithứ như vậy, nhẫn tâm làm cô tổn thương, nhẫn tâm lừa dối cô, còn hắnthì chỉ vì sự hận thù ghê tởm, thật sự quá cay nghiệt…

Ninh Dư Hạo vẫn đứng im lặng đối diện với cô , ra hiệu cho những người ở đókhông được lại gần cô, cho dù hắn biết rằng cô có thể nổ súng bất cứ lúc nào, nhưng nếu có thể đổi lại được tất cả , đổi lại được sự căm phẫncủa cô thì hắn vẫn sẽ đứng im mà chấp nhận…

-“ Ly… hãy cứ làm theo ý em muốn…tôi sẽ không cầu xin sự tha thứ của emnhưng nếu có thể hãy chấp nhận lời xin lỗi của tôi… được không…?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện