Dùng xong bữa sáng, Lương Khê liền tranh thủ đến trung tâm thương mại, tự mình chọn quần áo cho người kia.

Nhìn dàn áo sơ mi trước mặt, rồi quay người lựa vài cái áo polo phía sau, đi thêm vài bước lại lấy thêm quần kaki, quần tây, quần short mặc ở nhà.
Đinh ninh là chỉ mua vài bộ, không ngờ đi đi lại lại vài vòng, xe đẩy đã chất quần áo thành một đống núi cao.

Lương Khê âm thầm tặc lưỡi, hình như nhiều quá rồi, đẩy xe đi thanh toán, chợt một quầy qu@n lót nam giới đập thẳng vào mắt cậu.
"Ực" nuốt nước miếng vào trong, cái này còn thiếu thì phải.

Liếc trái liếc phải, đảm bảo không có người quen ở gần, Lương Khê mới dám cúi đầu lựa chọn qu@n lót, cầm một cái màu đỏ lên xem, cũng quá chói mắt đi, lại cầm một chiếc quần màu xanh dạ quang, cơ miệng không khỏi giật giật vài cái, đàn ông cũng mặc màu này? Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, mặc niệm cho sự lỗi thời của bản thân, Lương Khê quyết định chọn một dãy "bảy sắc cầu vồng", phân vân một hồi, lại tiện tay lấy thêm hai cái quần chíp màu "banana".
"Cậu ấy còn trẻ, đảm bảo sẽ rất thích cho xem." Lương Khê thỏa mãn cười, vui vẻ đi đến quầy tính tiền.

Nhưng cuộc đời… Đâu ai đoán trước được, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì? Nếu biết, Lương Khê nhất định sẽ ngoảnh đầu rẽ sang hướng khác, cậu cúi người lấy quần áo trong xe đẩy đặt lên quầy thanh toán, cùng lúc một giỏ hàng cũng đặt bên cạnh, vốn cậu muốn mở miệng nói vài câu, vừa ngẩng đầu liền im bặt, không tài nào thốt ra lời, cứ như bị rút lưỡi vậy.
"Anh Khê."
"Tống Y Na." Nữ nhân bất lịch sự này không ai khác là vợ sắp cưới của tình nhân cũ, mà kịch hay còn ở phía sau.
"Tiểu Khê!"
Đúng vậy, tên tra nam kia cũng xuất hiện.

Tâm trạng Lương Khê lúc này hai từ "khốn kiếp" cũng chả đủ hình dung, phải là "giẫm phải phân chó" xui xẻo cùng cực.
Tình nhân đã lâu không gặp, Thẩm Đông Quân vẫn luôn thương nhớ ngày đêm, lúc này lại chân chân thật thật đứng sừng sững trước mặt mình, thử hỏi ai mà không kích động.

Mặc kệ bên cạnh là vị hôn thê sắp cưới, anh chủ động nhào đến ôm chặt lấy Lương Khê, sắc mặt vì quá khích mà ửng đỏ: "Em đi đâu vậy? Anh tìm em suốt thời gian qua, ngay cả số điện thoại cũng không liên lạc được, em biết anh lo cho em lắm không? Tiểu Khê, trở về đi, anh rất nhớ em!"
Nếu là khi trước được nghe thấy lời này, Lương Khê chắc chắn sẽ hạnh phúc đến mức không suy nghĩ gì mà nhào vào vòng tay anh, thế nhưng sau tất cả, cậu mới biết mình ngu ngốc đến mức nào.

Mười lăm năm, Thẩm Đông Quân bên cậu mười lăm năm, lời đường mật đến mấy lẽ nào chưa từng nghe qua, chỉ là nó xuất phát từ trái tim, hay là thói quen, nói đến phát nghiện.
"Buông ra!"
"Tiểu Khê, anh không buông, có chết anh cũng không buông." Thẩm Đông Quân càng dùng lực siết mạnh, anh không tin Lương Khê nỡ làm mình tổn thương.
Mười lăm năm… Đủ để một người trở thành sự tồn tại hi hữu trong lòng người kia, không tài nào tách rời.

Thẩm Đông Quân chờ đến lúc này mới cưới vợ, bởi anh dám chắc Lương Khê sẽ không dám từ bỏ mình, một người đàn ông ba mươi tuổi không nhà, không sự nghiệp, không gia đình, bạn bè… Rời khỏi Thẩm Đông Quân anh, khác nào tự hành hạ chính mình, lại thêm thân thể Lương Khê vốn không tiện…

Được rồi, xem như mười lăm năm qua tôi bị mù mới yêu một thằng tồi như anh, Lương Khê nghiến răng, rặn từng chữ: "Anh còn không buông ra, tôi sẽ la lên cho mọi người biết giám đốc công ty Thẩm Tác Thẩm Đông Quân là một tên đồng tính, lấy vợ chỉ để làm bình phong."
Quả nhiên nghe thấy lời uy hiếp của Lương Khê, Thẩm Đông Quân theo phản xạ buông lỏng hai tay, lùi về sau, đến khi thấy cậu cười lạnh nhìn mình, anh mới biết mình bị lừa.
"Tiểu Khê!"
"Đủ rồi, càng nhìn anh tôi càng thêm chán ghét." Lương Khê đối với người đàn ông trước mặt, không thể nói chỉ bốn từ "thất vọng hoàn toàn", lúc trước là vì cái gì mà thích tên tra nam này chứ, Lương Khê ơi Lương Khê, mày chính là có mắt như mù.
"Hức hức…" Tống Y Na không nhịn được mà rơi lệ, bọn họ đã sắp kết hôn rồi, tại sao Lương Khê còn xuất hiện: "Anh Khê, em biết anh hận em, nhưng cầu xin anh hãy buông tha cho Đông Quân, con em không thể không có cha anh à."
Nói xong liền quỳ "phịch" xuống đất, âm thanh so với trước càng thêm nghẹn ngào, rất nhanh liền thu hút một đám người đến, không ngừng chỉ trỏ bàn tán.
"Cầu xin anh, đừng quyến rũ Đông Quân." Cô ta định xông đến ôm lấy chân Lương Khê, may là cậu nhanh nhẹn tránh được, nào ngờ trong mắt người khác đây lại thành hành vi ngược đãi phụ nữ.
"Xem cách hành xử của cậu ta kìa, con bé mỏng manh thế kia, chắc sẽ đau lắm." Người phụ nữ mắt xếch điểm điểm tay mắng cậu.
"Nghe gì không, đàn ông lại đi giật chồng của đàn bà." Một người khác mở lời, tiếp theo đó càng ngày càng nhiều người hưởng ứng.
"Kinh quá đi mất!"
"Đàn ông chơi nhau bằng mông sao?"
Thẩm Đông Quân thấy người vây quanh ngày càng đông, vội vã đeo kính râm, cúi người nâng Tống Y Na đang khóc lóc từ dưới đất đứng lên, vỗ vỗ bờ vai nhỏ: "Em đừng khóc, bọn anh không có gì với nhau đâu."
"Lương Khê, chúng ta sau này sẽ là bạn tốt, nên đừng…"

"Stop! Stop!" Lương Khê đưa tay ra hiệu bảo Thẩm Đông Quân dừng lại.
TÌnh huống gì đây, đôi tra nam tiện nữ này đang tìm cách làm nhục cậu hay sao? Còn đám người xung quanh này, là do ai tìm đến, sao trùng hợp đến mức mà một câu cũng không hỏi rõ ngọn nguồn, từ đầu đến cuối đều chỉ nhắm vào cậu.
Thích diễn đến vậy, cậu cũng không ngại cùng đám người này chơi đùa: "Anh thật sự nhẫn tâm như vậy, được thôi, xem như chúng ta kết thúc."
Lén lút véo lên đùi một cái thật mạnh, Lương Khê bắt đầu kể lễ, người ngoài nhìn vào chỉ dám nói "thảm không thể thảm hơn": "Em tặng anh cho cô ta." Vừa dứt lời liền lấy hết toàn bộ quần áo trong xe đặt lên quầy, nháy mắt ra hiệu cho thu ngân mau tính tiền, thút thít nói tiếp: "Xem như đống quần áo này là tiền công cho việc em phục vụ cho anh suốt mười năm, từ nay không ai nợ ai."
Rất nhanh túi lớn túi nhỏ đã được đóng gói cẩn thận, Lương Khê cầm lấy, khập khiễng bước ra về, ai nấy đều bị dáng vẻ của cậu làm cho cảm động.
"Cậu ấy thật đáng thương."
"Có khi nào, cậu ấy mới là người bị bỏ rơi."
Đám đông lần nữa chuyển hướng công kích sang hai người, Thẩm Đông Quân sắc mặt tái xanh, bàn tay đang vịnh lấy vai Tống Y Na càng thêm niết mạnh.
Lương Khê vui vẻ đi đến bãi đỗ xe, vứt toàn bộ quần áo ra băng ghế sau, nhếch môi: "Muốn thi diễn với tôi.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện