Lâm Uyển Hi biết rằng từ chối hôn sự với Tứ hoàng tử sẽ khiến sóng gió ập đến. Nhưng nàng đã chuẩn bị cho điều đó. Đời này, nàng không còn là tiểu thư ngây thơ, yếu đuối mà mọi người dễ dàng thao túng.
Sau khi gửi lời từ chối, nàng bắt đầu chú tâm vào việc củng cố vị trí của mình trong Lâm gia. Nàng dành thời gian đọc sách, nghiên cứu những bản tấu chương của phụ thân, và âm thầm dạy dỗ lại những kẻ hầu hạ trong phủ.
Tiểu Mai không khỏi kinh ngạc trước sự thay đổi của tiểu thư. "Tiểu thư, người thực sự muốn học chính sự sao?"
Lâm Uyển Hi mỉm cười, nhưng ánh mắt nàng kiên định. "Tiểu Mai, nếu ta không tự mình trở nên mạnh mẽ, ta làm sao bảo vệ được gia tộc?"
Tin tức Lâm Uyển Hi từ chối hôn sự không chỉ làm Diệp Thừa Hàn mất mặt mà còn khiến khắp kinh thành xôn xao. Từ những gia tộc quyền quý đến những kẻ buôn chuyện trong chợ đều nhắc đến nàng.
“Lâm gia tiểu thư đúng là to gan, dám từ chối Tứ hoàng tử.”
“Nghe đâu, nàng ta chẳng qua là muốn câu dẫn nhân vật lớn hơn.”
“Nhân vật lớn? Chẳng lẽ là Vương gia Diệp Trần Mặc?”
Cái tên này vừa thốt ra đã khiến không ít người rùng mình.
Diệp Trần Mặc, vị Vương gia nắm giữ quyền lực quân sự lớn nhất trong triều, nổi tiếng với sự lạnh lùng, tàn nhẫn, và chưa từng có bất kỳ tin đồn nào về chuyện tình cảm.
Chiều hôm ấy, Lâm Uyển Hi quyết định đến chùa Linh Sơn để cầu bình an. Đây không chỉ là nơi thanh tịnh mà nàng còn biết Diệp Trần Mặc thường đến đó vào ngày mồng Một để cúng bái vì lý do riêng.
Nàng thay bộ y phục đơn giản, khoác thêm tấm áo choàng nhẹ, cùng Tiểu Mai đi qua những con phố đông đúc để đến chùa.
“Tiểu thư, người chắc chắn muốn đến đây? Chỗ này toàn những nhân vật quyền quý, liệu chúng ta có gây chú ý không?” Tiểu Mai lo lắng hỏi.
Lâm Uyển Hi nhẹ giọng trả lời: “Chỉ cần giữ đúng lễ nghi, không ai có thể chỉ trích chúng ta.”
Khi vừa bước vào chùa Linh Sơn, nàng cảm nhận được không khí trang nghiêm và tĩnh lặng. Những tiếng chuông ngân vang xa, hương trầm lan tỏa trong không gian.
Lâm Uyển Hi quỳ trước tượng Phật, lòng thầm cầu nguyện:
“Kiếp này, con nguyện hy sinh tất cả để bảo vệ gia tộc. Nếu người kia thật sự là ân nhân kiếp trước, xin hãy cho con một cơ hội gặp lại.”
Khi nàng vừa đứng dậy, một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo tấm áo choàng của nàng.
Nàng vô tình quay người, và ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt nàng chạm phải một bóng người cao lớn, toàn thân toát ra sự uy nghiêm.
Người đàn ông ấy mặc một bộ y phục đen thêu kim long, đôi mắt sắc bén như muốn xuyên thấu tâm can kẻ khác. Chính là Diệp Trần Mặc.
Diệp Trần Mặc vốn không có ý định lưu lại lâu, nhưng khi bước vào chùa, ánh mắt hắn vô tình bắt gặp một thiếu nữ đang cầu nguyện. Dáng vẻ thanh tú của nàng khiến hắn hơi khựng lại.
Hắn không nhớ từng gặp nàng, nhưng trong lòng bỗng dưng có một cảm giác kỳ lạ.
“Ngươi là ai?” Hắn lên tiếng, giọng nói trầm thấp vang lên khiến Lâm Uyển Hi giật mình.
Lâm Uyển Hi bình tĩnh lại, cúi người thi lễ. “Bẩm Vương gia, tiểu nữ là Lâm Uyển Hi, tiểu thư nhà thừa tướng.”
Diệp Trần Mặc khẽ nhíu mày. Hắn đã nghe đến cái tên này, nhưng không ngờ nàng lại có dáng vẻ điềm tĩnh như vậy.
“Lâm Uyển Hi?” Hắn lặp lại, giọng điệu không hề có chút thân thiện. “Nghe nói, ngươi vừa từ chối hôn sự với Tứ hoàng tử.”
Lâm Uyển Hi ngước mắt lên, nụ cười trên môi dịu dàng nhưng ánh mắt lại mang theo sự sắc sảo.
“Đúng vậy. Hôn sự là chuyện đại sự, tiểu nữ không muốn quyết định qua loa.”
Diệp Trần Mặc nhìn nàng chằm chằm, như muốn tìm ra chút manh mối trong ánh mắt nàng. Nhưng tất cả hắn thấy chỉ là sự bình tĩnh, không một chút sợ hãi.
“Ngươi rất thú vị.” Hắn nói, rồi quay người rời đi, bóng lưng cao lớn dần khuất sau làn khói hương.
Lâm Uyển Hi nắm chặt tay áo, trái tim nàng đập mạnh.
“Diệp Trần Mặc, ta nhất định phải trả lại ân tình kiếp trước của ngài. Dù thế nào, ta cũng không để mất cơ hội này.”
Kết thúc chương 3.
Sau khi gửi lời từ chối, nàng bắt đầu chú tâm vào việc củng cố vị trí của mình trong Lâm gia. Nàng dành thời gian đọc sách, nghiên cứu những bản tấu chương của phụ thân, và âm thầm dạy dỗ lại những kẻ hầu hạ trong phủ.
Tiểu Mai không khỏi kinh ngạc trước sự thay đổi của tiểu thư. "Tiểu thư, người thực sự muốn học chính sự sao?"
Lâm Uyển Hi mỉm cười, nhưng ánh mắt nàng kiên định. "Tiểu Mai, nếu ta không tự mình trở nên mạnh mẽ, ta làm sao bảo vệ được gia tộc?"
Tin tức Lâm Uyển Hi từ chối hôn sự không chỉ làm Diệp Thừa Hàn mất mặt mà còn khiến khắp kinh thành xôn xao. Từ những gia tộc quyền quý đến những kẻ buôn chuyện trong chợ đều nhắc đến nàng.
“Lâm gia tiểu thư đúng là to gan, dám từ chối Tứ hoàng tử.”
“Nghe đâu, nàng ta chẳng qua là muốn câu dẫn nhân vật lớn hơn.”
“Nhân vật lớn? Chẳng lẽ là Vương gia Diệp Trần Mặc?”
Cái tên này vừa thốt ra đã khiến không ít người rùng mình.
Diệp Trần Mặc, vị Vương gia nắm giữ quyền lực quân sự lớn nhất trong triều, nổi tiếng với sự lạnh lùng, tàn nhẫn, và chưa từng có bất kỳ tin đồn nào về chuyện tình cảm.
Chiều hôm ấy, Lâm Uyển Hi quyết định đến chùa Linh Sơn để cầu bình an. Đây không chỉ là nơi thanh tịnh mà nàng còn biết Diệp Trần Mặc thường đến đó vào ngày mồng Một để cúng bái vì lý do riêng.
Nàng thay bộ y phục đơn giản, khoác thêm tấm áo choàng nhẹ, cùng Tiểu Mai đi qua những con phố đông đúc để đến chùa.
“Tiểu thư, người chắc chắn muốn đến đây? Chỗ này toàn những nhân vật quyền quý, liệu chúng ta có gây chú ý không?” Tiểu Mai lo lắng hỏi.
Lâm Uyển Hi nhẹ giọng trả lời: “Chỉ cần giữ đúng lễ nghi, không ai có thể chỉ trích chúng ta.”
Khi vừa bước vào chùa Linh Sơn, nàng cảm nhận được không khí trang nghiêm và tĩnh lặng. Những tiếng chuông ngân vang xa, hương trầm lan tỏa trong không gian.
Lâm Uyển Hi quỳ trước tượng Phật, lòng thầm cầu nguyện:
“Kiếp này, con nguyện hy sinh tất cả để bảo vệ gia tộc. Nếu người kia thật sự là ân nhân kiếp trước, xin hãy cho con một cơ hội gặp lại.”
Khi nàng vừa đứng dậy, một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo tấm áo choàng của nàng.
Nàng vô tình quay người, và ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt nàng chạm phải một bóng người cao lớn, toàn thân toát ra sự uy nghiêm.
Người đàn ông ấy mặc một bộ y phục đen thêu kim long, đôi mắt sắc bén như muốn xuyên thấu tâm can kẻ khác. Chính là Diệp Trần Mặc.
Diệp Trần Mặc vốn không có ý định lưu lại lâu, nhưng khi bước vào chùa, ánh mắt hắn vô tình bắt gặp một thiếu nữ đang cầu nguyện. Dáng vẻ thanh tú của nàng khiến hắn hơi khựng lại.
Hắn không nhớ từng gặp nàng, nhưng trong lòng bỗng dưng có một cảm giác kỳ lạ.
“Ngươi là ai?” Hắn lên tiếng, giọng nói trầm thấp vang lên khiến Lâm Uyển Hi giật mình.
Lâm Uyển Hi bình tĩnh lại, cúi người thi lễ. “Bẩm Vương gia, tiểu nữ là Lâm Uyển Hi, tiểu thư nhà thừa tướng.”
Diệp Trần Mặc khẽ nhíu mày. Hắn đã nghe đến cái tên này, nhưng không ngờ nàng lại có dáng vẻ điềm tĩnh như vậy.
“Lâm Uyển Hi?” Hắn lặp lại, giọng điệu không hề có chút thân thiện. “Nghe nói, ngươi vừa từ chối hôn sự với Tứ hoàng tử.”
Lâm Uyển Hi ngước mắt lên, nụ cười trên môi dịu dàng nhưng ánh mắt lại mang theo sự sắc sảo.
“Đúng vậy. Hôn sự là chuyện đại sự, tiểu nữ không muốn quyết định qua loa.”
Diệp Trần Mặc nhìn nàng chằm chằm, như muốn tìm ra chút manh mối trong ánh mắt nàng. Nhưng tất cả hắn thấy chỉ là sự bình tĩnh, không một chút sợ hãi.
“Ngươi rất thú vị.” Hắn nói, rồi quay người rời đi, bóng lưng cao lớn dần khuất sau làn khói hương.
Lâm Uyển Hi nắm chặt tay áo, trái tim nàng đập mạnh.
“Diệp Trần Mặc, ta nhất định phải trả lại ân tình kiếp trước của ngài. Dù thế nào, ta cũng không để mất cơ hội này.”
Kết thúc chương 3.
Danh sách chương