Lâm Uyển Hi đứng trong thư phòng rộng lớn, ánh sáng từ ngọn đèn dầu chiếu xuống bàn, nơi những cuốn sách cũ kỹ chất đầy. Nàng lật từng trang sách, mỗi dòng chữ đều như khắc sâu vào lòng nàng một nỗi đau đớn không thể xóa nhòa. Tất cả những gì nàng tìm được chỉ là những mảnh vỡ của quá khứ, những chi tiết mờ nhạt về gia tộc đã mất, những bóng ma của sự phản bội và sự lừa dối.
Nàng không hề biết rằng sự sụp đổ của gia tộc mình bắt đầu từ chính những sai lầm của bản thân, từ những quyết định ngốc nghếch mà nàng đã không kịp nhận ra trước khi quá muộn. Mỗi lần nàng chạm vào chiếc vòng tay lạnh lẽo, một cảm giác bức bối lại dâng lên trong lòng. Nó như một nhắc nhở không ngừng về những gì đã qua và những gì sắp đến.
"Ngươi đang tìm gì?" Giọng nói lạnh lùng của Diệp Trần Mặc vang lên phía sau nàng, làm nàng giật mình. Hắn bước vào thư phòng, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, quan sát nàng với vẻ khó hiểu.
Lâm Uyển Hi quay lại nhìn hắn, cố gắng giữ bình tĩnh. "Ta đang tìm hiểu về gia tộc mình. Ta cần phải biết mọi thứ, để có thể trả thù."
Diệp Trần Mặc không đáp lời, chỉ lặng lẽ bước đến bên bàn, ánh mắt dừng lại trên những cuốn sách cũ. Hắn biết rõ, những cuốn sách này chẳng thể giúp nàng tìm thấy câu trả lời mà nàng đang tìm kiếm. Quá khứ của gia tộc nàng đã bị xóa sạch, và những gì còn lại chỉ là những mảnh ghép rời rạc không thể tái tạo.
"Ngươi có chắc là ngươi muốn biết hết mọi thứ không?" Hắn hỏi, giọng điệu không hề có sự thương hại, chỉ là một sự cảnh báo lặng lẽ.
Lâm Uyển Hi không trả lời, nàng chỉ im lặng lật một trang sách khác, nơi ghi lại những dấu vết cuối cùng của sự sụp đổ gia tộc. Nàng không cần phải suy nghĩ nhiều, nàng đã quyết định. Những mảnh vỡ của quá khứ sẽ được khôi phục, dù cho nó có đau đớn đến đâu.
"Ngươi không hiểu đâu," nàng lẩm bẩm, tựa lưng vào ghế, ánh mắt mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những ngọn đèn của thành phố lấp lánh dưới ánh trăng.
Diệp Trần Mặc đứng im lặng, không vội vàng đáp lời. Hắn biết rõ sự đau đớn trong lòng nàng, nhưng hắn cũng hiểu rằng, không ai có thể thay đổi được quá khứ. Dù cho nàng có muốn sửa chữa mọi sai lầm, cũng không thể dễ dàng tìm lại được những gì đã mất.
"Chúng ta không thể thay đổi quá khứ," hắn nói nhẹ, "Nhưng chúng ta có thể thay đổi tương lai. Điều quan trọng là ngươi phải chọn cách đi tiếp, dù có thể sẽ phải hy sinh nhiều thứ."
Lâm Uyển Hi quay lại nhìn hắn, ánh mắt như muốn tìm kiếm một chút hy vọng trong những lời nói của hắn. Nhưng nàng không tìm thấy gì ngoài sự lạnh lùng vô cảm của Diệp Trần Mặc. Nàng không thể nhìn thấy sự quan tâm hay sự động viên nào từ hắn. Hắn chỉ là một vương gia lạnh lùng, một người không bao giờ bày tỏ cảm xúc, ngay cả khi đứng trước sự đau khổ của người khác.
"Tương lai…" Nàng lặp lại từ này, giọng đầy thách thức, "Ngươi muốn ta bỏ qua tất cả những gì đã qua sao? Ta không thể sống mà không tìm ra sự thật."
Diệp Trần Mặc nhếch môi, nhưng không cười. "Ta không bảo ngươi bỏ qua, chỉ là ngươi phải chuẩn bị tâm lý đối mặt với những sự thật mà ngươi không thể thay đổi. Sự trả thù không bao giờ dễ dàng. Nó sẽ lấy đi nhiều thứ, và khi ngươi nhận lại được thứ mình muốn, có thể ngươi sẽ cảm thấy trống rỗng."
Lâm Uyển Hi im lặng một lúc lâu. Nàng không muốn thừa nhận điều đó, nhưng những lời của Diệp Trần Mặc đã khiến nàng phải suy nghĩ. Trả thù có thực sự sẽ giúp nàng tìm lại những gì đã mất không? Hay chỉ khiến nàng càng lún sâu vào một vực thẳm không lối thoát? "Ta sẽ đi theo ngươi," nàng nói, quyết tâm trong ánh mắt. "Ta không thể bỏ cuộc, dù cho có phải trả giá thế nào."
Diệp Trần Mặc nhìn nàng, ánh mắt có phần mờ mịt như đang suy nghĩ điều gì đó. Hắn không nói gì thêm, chỉ quay người bước ra ngoài, để lại Lâm Uyển Hi một mình trong thư phòng. Nàng biết rằng mình đã bước vào một con đường không thể quay lại. Nhưng nàng không hối hận. Dù có phải trả giá bằng tất cả, nàng cũng sẽ không từ bỏ mục tiêu của mình.
Ngày hôm sau, Lâm Uyển Hi được Diệp Trần Mặc dẫn đến một khu vực mà nàng chưa từng thấy. Đó là một nơi xa xôi, vắng vẻ, nơi không có bất kỳ ai ngoài những cánh rừng dày đặc và những ngọn núi hoang vu. Đây là nơi hắn đang ẩn náu, nơi hắn giấu kín những bí mật mà không ai có thể tiếp cận.
Lâm Uyển Hi nhìn xung quanh, cảm thấy một cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng. "Chúng ta làm gì ở đây?" nàng hỏi.
Diệp Trần Mặc quay lại nhìn nàng, ánh mắt sắc bén như dao. "Chúng ta sẽ tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi mà ngươi đang tìm kiếm."
Kết thúc chương 13.
Nàng không hề biết rằng sự sụp đổ của gia tộc mình bắt đầu từ chính những sai lầm của bản thân, từ những quyết định ngốc nghếch mà nàng đã không kịp nhận ra trước khi quá muộn. Mỗi lần nàng chạm vào chiếc vòng tay lạnh lẽo, một cảm giác bức bối lại dâng lên trong lòng. Nó như một nhắc nhở không ngừng về những gì đã qua và những gì sắp đến.
"Ngươi đang tìm gì?" Giọng nói lạnh lùng của Diệp Trần Mặc vang lên phía sau nàng, làm nàng giật mình. Hắn bước vào thư phòng, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, quan sát nàng với vẻ khó hiểu.
Lâm Uyển Hi quay lại nhìn hắn, cố gắng giữ bình tĩnh. "Ta đang tìm hiểu về gia tộc mình. Ta cần phải biết mọi thứ, để có thể trả thù."
Diệp Trần Mặc không đáp lời, chỉ lặng lẽ bước đến bên bàn, ánh mắt dừng lại trên những cuốn sách cũ. Hắn biết rõ, những cuốn sách này chẳng thể giúp nàng tìm thấy câu trả lời mà nàng đang tìm kiếm. Quá khứ của gia tộc nàng đã bị xóa sạch, và những gì còn lại chỉ là những mảnh ghép rời rạc không thể tái tạo.
"Ngươi có chắc là ngươi muốn biết hết mọi thứ không?" Hắn hỏi, giọng điệu không hề có sự thương hại, chỉ là một sự cảnh báo lặng lẽ.
Lâm Uyển Hi không trả lời, nàng chỉ im lặng lật một trang sách khác, nơi ghi lại những dấu vết cuối cùng của sự sụp đổ gia tộc. Nàng không cần phải suy nghĩ nhiều, nàng đã quyết định. Những mảnh vỡ của quá khứ sẽ được khôi phục, dù cho nó có đau đớn đến đâu.
"Ngươi không hiểu đâu," nàng lẩm bẩm, tựa lưng vào ghế, ánh mắt mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những ngọn đèn của thành phố lấp lánh dưới ánh trăng.
Diệp Trần Mặc đứng im lặng, không vội vàng đáp lời. Hắn biết rõ sự đau đớn trong lòng nàng, nhưng hắn cũng hiểu rằng, không ai có thể thay đổi được quá khứ. Dù cho nàng có muốn sửa chữa mọi sai lầm, cũng không thể dễ dàng tìm lại được những gì đã mất.
"Chúng ta không thể thay đổi quá khứ," hắn nói nhẹ, "Nhưng chúng ta có thể thay đổi tương lai. Điều quan trọng là ngươi phải chọn cách đi tiếp, dù có thể sẽ phải hy sinh nhiều thứ."
Lâm Uyển Hi quay lại nhìn hắn, ánh mắt như muốn tìm kiếm một chút hy vọng trong những lời nói của hắn. Nhưng nàng không tìm thấy gì ngoài sự lạnh lùng vô cảm của Diệp Trần Mặc. Nàng không thể nhìn thấy sự quan tâm hay sự động viên nào từ hắn. Hắn chỉ là một vương gia lạnh lùng, một người không bao giờ bày tỏ cảm xúc, ngay cả khi đứng trước sự đau khổ của người khác.
"Tương lai…" Nàng lặp lại từ này, giọng đầy thách thức, "Ngươi muốn ta bỏ qua tất cả những gì đã qua sao? Ta không thể sống mà không tìm ra sự thật."
Diệp Trần Mặc nhếch môi, nhưng không cười. "Ta không bảo ngươi bỏ qua, chỉ là ngươi phải chuẩn bị tâm lý đối mặt với những sự thật mà ngươi không thể thay đổi. Sự trả thù không bao giờ dễ dàng. Nó sẽ lấy đi nhiều thứ, và khi ngươi nhận lại được thứ mình muốn, có thể ngươi sẽ cảm thấy trống rỗng."
Lâm Uyển Hi im lặng một lúc lâu. Nàng không muốn thừa nhận điều đó, nhưng những lời của Diệp Trần Mặc đã khiến nàng phải suy nghĩ. Trả thù có thực sự sẽ giúp nàng tìm lại những gì đã mất không? Hay chỉ khiến nàng càng lún sâu vào một vực thẳm không lối thoát? "Ta sẽ đi theo ngươi," nàng nói, quyết tâm trong ánh mắt. "Ta không thể bỏ cuộc, dù cho có phải trả giá thế nào."
Diệp Trần Mặc nhìn nàng, ánh mắt có phần mờ mịt như đang suy nghĩ điều gì đó. Hắn không nói gì thêm, chỉ quay người bước ra ngoài, để lại Lâm Uyển Hi một mình trong thư phòng. Nàng biết rằng mình đã bước vào một con đường không thể quay lại. Nhưng nàng không hối hận. Dù có phải trả giá bằng tất cả, nàng cũng sẽ không từ bỏ mục tiêu của mình.
Ngày hôm sau, Lâm Uyển Hi được Diệp Trần Mặc dẫn đến một khu vực mà nàng chưa từng thấy. Đó là một nơi xa xôi, vắng vẻ, nơi không có bất kỳ ai ngoài những cánh rừng dày đặc và những ngọn núi hoang vu. Đây là nơi hắn đang ẩn náu, nơi hắn giấu kín những bí mật mà không ai có thể tiếp cận.
Lâm Uyển Hi nhìn xung quanh, cảm thấy một cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng. "Chúng ta làm gì ở đây?" nàng hỏi.
Diệp Trần Mặc quay lại nhìn nàng, ánh mắt sắc bén như dao. "Chúng ta sẽ tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi mà ngươi đang tìm kiếm."
Kết thúc chương 13.
Danh sách chương