Nên nói như thế nào đây? Nhìn Kỷ Thiên Hạo tráo bài là một loại hưởng thụ, cùng cậu hai nhà họ Kỷ chơi bài là một loại tự ngược. Sau khi Kỷ Thiên Hạo tráo bài một phen siêu huyễn làm cho Cố Niệm Niệm hoa cả mắt, Kỷ Thiên Hạo không rời mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo khiến nhân thần cộng phẫn kia của Cố Niệm Niệm, sau đó chậm rãi mở miệng: “Chúng ta so lớn nhỏ, ai lớn người đó thắng, năm ván ba thắng, không được đổi ý!”
Cố Niệm Niệm chớp mắt, dịch dịch cái mông trèo lên giường, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu tràn ngập đề phòng. Cô nhìn bộ bài, lại nhìn người, cuối cùng chu đôi môi đỏ mọng, một tay đoạt lấy bộ bài kia từ trong tay Kỷ Thiên Hạo, ai chẳng biết cậu hai nhà họ Kỷ là âm hiểm nhất, nhỡ đâu hắn đùa giỡn bịp bợm, không phải Cố Niệm Niệm cô vô cùng thê thảm sao. Cô tỉ mỉ kiểm tra bộ bài một lần, hình như là không có vấn đề gì, cuối cùng vẫn lo lắng tráo lại bộ bài, lúc này mới trả lại bộ bài.
Kỷ Thiên Hạo bị động tác của cô chọc cười, hơn nữa kỹ thuật tráo bài vụng về kia của cô lại làm cho cậu hai nhà họ Kỷ nhìn mà chậc chậc cảm thán, khiến cho Cố Niệm Niệm vô cùng chật vật, lòng tràn đầy phẫn hận. Không phải chơi bài sao? Xem anh có lớn hết nổi không. Vẻ khinh thường trên mặt cô tràn ngập hai mắt của Kỷ Thiên Hạo.
Hai người kéo búa bao quyết định ai rút bài trước, ván thứ nhất Cố Niệm Niệm thắng, cô đắc ý nho nhỏ một phen, ở trong lòng yên lặng cầu nguyện nhất định phải lấy được con lớn, thắng được Kỷ Thiên Hạo. Bàn tay nhỏ bé run rẩy rút lá bài cuối cùng lật ra, nhưng vừa lật ra nhìn, thế nhưng lại là lá “4” nho nhỏ. Mím môi, cô nhìn bộ dáng tâm cao khí ngạo của Kỷ Thiên Hạo, ở trong lòng hận đến nghiến răng.
Kỷ Thiên Hạo nhếch miệng, vứt cái mĩ nhãn cho Cố Niệm Niệm: “Cô bé, ông đây không lớn, mới ‘5’ thôi.”
Cố Niệm Niệm nháy mắt đóng băng, hắn là không lớn, chỉ lớn hơn một điểm so với mình. Oán hận cắn răng, cô chắc chắn Kỷ Thiên Hạo là cố ý đùa giỡn mình, vì thế lúc bắt đầu ván thứ hai, cô ra điều kiện với Kỷ Thiên Hạo: “Anh nhắm mắt lại rồi rút.”
Môi mỏng của Kỷ Thiên Hạo khẽ nhếch, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Cố Niệm Niệm, trong đôi mắt tà mị hiện lên mấy phần trêu tức. Cô nhóc kia nếu nghĩ như vậy có thể thắng, không bằng đưa cho cô một cơ hội đi. Vì thế, hắn rất không cố ý rút ra con ”2”, cơ đỏ. Hơn nữa, vì làm cho Cố Niệm Niệm an tâm, hắn lộ trước số điểm của mình luôn.
Cố Niệm Niệm cười loan loan con mắt, ở trong lòng nở hoa. Cơ đỏ ”2”, mình rút như thế nào cũng lớn hơn so với hắn đi. Khuôn mặt nhỏ nhắn đắc ý của cô đắc ý nhắn như nở rộ ra cảnh xuân ấm áp, Kỷ Thiên Hạo dường như thấy vô số những con bướm xinh đẹp bay lượn xung quanh cô. Làm hại hắn tâm ngứa, hận không thể một tay bắt cô lại đây ”tử hình ngay tại chỗ”.
Người quả nhiên không thể quá đắc ý, sau nụ cười ngốc và ngây thơ kia của Cố Niệm Niệm, trên tay cô xuất hiện một cái con ”2” tép. Cô kinh ngạc đến mức suýt rớt cằm, đôi mặt tràn đầy ủy khuất đau khổ, trong lòng oán hận nhìn thẳng về phía Kỷ Thiên Hạo, sự lên án ai oán kia thực sự khiến Kỷ Thiên Hạo cảm giác như mình đã làm ra chuyện gì tội ác tày trời vậy.
Hai người nhìn chằm chằm hồi lâu, đột nhiên Kỷ Thiên Hạo phá lên cười sảng khoái: “Ha ha ha... Ha ha... Trời ạ, cái này mà cô cũng có thể rút ra... Cô thật rất quý hiếm nha...”
Trong lòng Cố Niệm Niệm tràn đầy tức giận, sau khi Kỷ Thiên Hạo vô tình đùa cợt, nhất thời hóa thành lửa giận, cô đánh mạnh về phía Kỷ Thiên Hạo, dùng sức lực nho nhỏ kẹp cổ hắn: “Không được cười, không được cười, không được cười!”
Kỷ Thiên Hạo ngừng cười điên cuồng, nhìn Cố Niệm Niệm ngồi trên người mình. Nhướn mày, tiếng cười say lòng người cứ như vậy lơ đãng trạm vào trái tim của Cố Niệm Niệm. Cố Niệm Niệm vốn đã đỏ mặt vì giận dữ, trong cái nhìn chăm chú thâm tình của Kỷ Thiên Hạo lại trở nên không biết làm sao. Cô ngây ngốc nhìn hắn, trong lúc nhất thời mất tâm thần.
“Như thế nào? Dự định muốn cường ông đây nhưng không thành như vậy sao?” Kỷ Thiên Hạo không có ý tốt, ma trảo hướng về phía Cố Niệm Niệm dễ thương vẫn còn đang ngây ngốc, ám muội vuốt ve một phen.
Cố Niệm Niệm hậu tri hậu giác phản ứng lại, ngã từ tên người Kỷ Thiên Hạo xuống, sau đó kinh hô một trận: “Anh, anh, anh...”
“Anh, anh, anh, cô đây là tật xấu gì vậy, vừa kích động liền nói lắp.” Kỷ Thiên Hạo nghiêm túc nói xong, đột nhiên sắc mặt đột nhiên thay đổi, xấu xa cười: “Nhưng nói lắp rất đáng yêu.”
“Đáng tiếc không ai yêu.” Cố Niệm Niệm nhụt chí ngồi trên giường, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp.
Đôi mắt đen thâm thúy của Kỷ Thiên Hạo tối sầm lại, một tia âm trầm bất mãn nháy mắt xẹt qua khuôn mắt vốn đang cười xấu xa của hắn: “Sao lại không có ai yêu, ông đây liền yêu nhanh một cái. Đến, cô bé, cười với ông đây một cái.” Lời hắn nói thực thực giả giả, kéo khuôn mặt nhỏ nhắn đang héo rũ của Cố Niệm Niệm qua, nhẹ hôn một cái lên đôi môi hồng của cô.
Cố Niệm Niệm hờn dỗi trừng hắn một cái, khẽ cắn môi dưới: “Một ván này, tôi nhất định sẽ thắng!” Cô nhìn hắn, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ.
Kỷ Thiên Hạo nhẹ cười, không nói gì nhìn chằm chằm khuôn mặt đáng yêu của cô.
Cố Niệm Niệm mím môi, nơm nớp lo sợ lấy bộ bài của mình qua, sau đó chậm rãi mở ra: “Ha! Tôi thắng... Tôi thắng chắc rồi... Ha ha ha...” Cứ như sự khó chịu lúc nãy chưa từng tồn tại. Cố Niệm Niệm cười vui vẻ.
Kỷ Thiên Hạo nhìn xuống, hạ mí mắt. Yên lặng cầm lấy bộ bài của mình, hiện lên trong đáy mắt là hình ảnh một trái tim đen, mặt trên rõ ràng in một chữ in”A”. Trong quy tắc so lớn nhỏ, “A” bích đen là con số nhỏ hơn so với “2”. Cho nên, một ván này Cố Niệm Niệm rút được ”K” cơ đỏ so với con “A” bích đen của Kỷ Thiên Hạo, toàn thắng!
Cố Niệm Niệm đắc ý nhìn Kỷ Thiên Hạo, một đôi mắt sáng trong suốt làm tim của Kỷ Thiên Hạo rung động. Hắn muốn nhìn cô mãi, khuôn mặt anh tuấn chậm rãi nở nụ cười
Nụ cười điên đảo chúng sinh: “Chơi tiếp!”
Đây đã là ván thứ tư, nếu ván này Cố Niệm Niệm thua, như vậy sẽ mặc Kỷ Thiên Hạo xử phạt. Cô khẩn trương nhìn lá bài trong tay, sau đó chậm rãi lộ ra một góc: “8” dô, không lớn không nhỏ”, trong lòng của cô tràn ngập bất an.
Kỷ Thiên Hạo nhướn mày, thản nhiên lười nhác rút ra lá bài của mình. Bất đắc dĩ thở dài, hắn trực tiếp lật ra: bích đen”6”.
Cố Niệm Niệm lại thắng một ván, nhưng chốc lát cô liền phản ứng lại, cô nghi hoặc nhìn chằm chằm Kỷ Thiên Hạo, nói trúng tim đen: “Anh cố ý! Một người thắng hai ván, ván cuối cùng anh lại thắng tôi, anh đang đùa giỡn tôi, đúng không?”
Kỷ Thiên Hạo cười trong lòng, cô nhóc này cũng không ngốc, nhưng loại chuyện này sao hắn có thể thừa nhận, nếu không đêm nay sẽ không thể chơi đùa rồi. Hắn vô tội nhún nhún vai, bày ra vẻ mặt thương tâm nhìn Cố Niệm Niệm: “Muốn đổ tội cho người khác, không lo thiếu chứng cớ. Tôi mỗi lần rút bài, cô đều nhìn, tôi có muốn giở trò cũng đùa giỡn không được đi?”
Kỷ Thiên Hạo nói rất có lý, Cố Niệm Niệm ngơ ngác gật đầu. Như mọi người đều biết, bị đối phương nhìn ra giở trò lừa gạt thì còn gọi gì là giở trò lừa gạt nữa. Loại cao thủ như Kỷ Thiên Hạo, sao có thể ngu ngốc để Cố Niệm Niệm nhìn ra hắn giở trò lừa gạt?
Lúc Cố Niệm Niệm chạm vào lá bài cuối cùng, Kỷ Thiên Hạo ngăn cô lại: “Trước tiên nói rõ ràng một chút, ván này ai thua ai thắng là do ý trời, cô cũng không thể vì quỵt nợ mà vu hãm tôi nha.” Thấy Cố Niệm Niệm không nói, hắn tiếp tục nói: “Nhưng cô cũng không cần quá lo lắng, nghe nói thượng đế là đàn ông, chính là cái gọi đồng giới thì đẩy nhau, khác giới thì hút nhau, nói không chừng một ván này ông ấy sẽ chiếu cố cô.” Dứt lời, hắn còn dùng lực gật đầu, một bộ dáng ”Cô tin tôi đi”.
Cố Niệm Niệm bĩu môi, một bộ vẻ mặt ”có quỷ mới tin anh”. Bởi vì là một ván mang tính quyết, cho nên Cố Niệm Niệm vô cùng cẩn thận, cô sợ hãi nhìn Kỷ Thiên Hạo lại hỏi một lần nữa: “Anh xác định sẽ không giở trò lừa gạt?”
“Giở trò lừa gạt là thượng đế!” Kỷ Thiên Hạo thề son sắt, đôi mắt đen thâm thúy của hắn như là có thể hút mọi người vào.
Cố Niệm Niệm cứ như vậy bị hấp dẫn, không hề phòng bị đắm chìm trong sự dịu dàng như nước của Kỷ Thiên Hạo, hoàn toàn không phát hiện câu này có gì sai.
Bàn tay nhỏ bé của Cố Niệm Niệm chạm đến lá bài cuối, cô nơm nớp lo sợ không dám mở ra, nhưng nhìn Kỷ Thiên Hạo cũng đã đem bài rút ra trong lòng bàn tay, không mở ra một bộ giống như không thể nói được. Vì thế, cô dùng ánh mắt đáng thương hề hề nhìn Kỷ Thiên Hạo: “Anh mở trước cho tôi xem, được không?”
“Cô rút trước, cô lật bài trước. Đương nhiên, tôi có thể mở trước, nhưng cô phải chủ động nhận thua.” Hắn cố ý xấu xa làm khó cô, chỉ muốn nhìn bộ dáng đáng yêu đáng thương hề hề của cô thêm một lúc.
Cố Niệm Niệm cắn răng một cái, nghĩ thầm: dù sao cô còn chưa xem bài, nói không chừng bài của mình lớn hơn so với hắn thì sao. Vì thế, quyết tâm, cô đem bài mở ra, một chữ”Q” dô lớn xuất hiện trong lòng bàn tay cô. Lá này đã rất không nhỏ rồi, trừ phi Kỷ Thiên Hạo hắn có thể may mắn rút ra”K”, nếu không... hừ hừ...
Cô đem bài mở ra, nhưng Kỷ Thiên Hạo lại chậm chạp không chịu đem lá bài của mình mở ra, chỉ có chút đăm chiêu nhìn cô chằm chằm.
Cố Niệm Niệm bị hắn nhìn chằm chằm có chút ngượng ngùng, ánh mắt nóng bỏng của hắn làm hai gò má cô nóng lên. Cố Niệm Niệm nóng vội không kịp chờ Kỷ Thiên Hạo mở lá bài ra, một phen đoạt lấy...
“Anh, anh, anh... Điều này sao có thể? Kỷ Thiên Hạo anh giở trò lừa dối!” Cố Niệm Niệm đứng dậy, chỉ vào Kỷ Thiên Hạo ủy khuất lên án.
Kỷ Thiên Hạo nhún vai, một bộ dáng ”tôi thấy là cô giờ trò lừa dối”. Hắn lười biếng tựa vào trên đầu giường, một bộ dáng nhàn nhã. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào Cố Niệm Niệm, tâm tình rất tốt thưởng thức bộ dạng lã chã chực khóc của người phụ nữ nhỏ kia. Sao lại đáng yêu như vậy chứ? Hắn thật khó giải thích mà.
Kỷ Thiên Hạo từ cái nhìn đầu tiên khi gặp Cố Niệm Niệm cũng đã hiểu được, một cái nhăn mày, một nụ cười của cô đều tác động thật sâu đến thần kinh của hắn. Yêu cô, sớm đã là chuyện xâm nhập cốt tủy, cuộc đời này quyết chí thề không thay đổi.
“Anh, anh nhìn cái gì?” Cố Niệm Niệm bị nhìn có chút ngại ngùng, chột dạ cúi đầu xuống.
“Tôi đang nghĩ, cô thua rồi, tôi nên phạt cô cái gì thì tốt hơn.” Bộ dáng đáng thương hề hề kia, thật sự rất muốn ôm người vào trong ngực hung hăng chà đạp một phen. Chậc chậc lưỡi, ánh mắt không có ý tốt của hắn dừng trên vòng ngực tròn của cô.
Đôi mắt Cố Niệm Niệm trừng lớn vô tội, lui về phía sau vài bước: “Anh có bệnh à? Cũng không thể được...”
Cố Niệm Niệm chớp mắt, dịch dịch cái mông trèo lên giường, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu tràn ngập đề phòng. Cô nhìn bộ bài, lại nhìn người, cuối cùng chu đôi môi đỏ mọng, một tay đoạt lấy bộ bài kia từ trong tay Kỷ Thiên Hạo, ai chẳng biết cậu hai nhà họ Kỷ là âm hiểm nhất, nhỡ đâu hắn đùa giỡn bịp bợm, không phải Cố Niệm Niệm cô vô cùng thê thảm sao. Cô tỉ mỉ kiểm tra bộ bài một lần, hình như là không có vấn đề gì, cuối cùng vẫn lo lắng tráo lại bộ bài, lúc này mới trả lại bộ bài.
Kỷ Thiên Hạo bị động tác của cô chọc cười, hơn nữa kỹ thuật tráo bài vụng về kia của cô lại làm cho cậu hai nhà họ Kỷ nhìn mà chậc chậc cảm thán, khiến cho Cố Niệm Niệm vô cùng chật vật, lòng tràn đầy phẫn hận. Không phải chơi bài sao? Xem anh có lớn hết nổi không. Vẻ khinh thường trên mặt cô tràn ngập hai mắt của Kỷ Thiên Hạo.
Hai người kéo búa bao quyết định ai rút bài trước, ván thứ nhất Cố Niệm Niệm thắng, cô đắc ý nho nhỏ một phen, ở trong lòng yên lặng cầu nguyện nhất định phải lấy được con lớn, thắng được Kỷ Thiên Hạo. Bàn tay nhỏ bé run rẩy rút lá bài cuối cùng lật ra, nhưng vừa lật ra nhìn, thế nhưng lại là lá “4” nho nhỏ. Mím môi, cô nhìn bộ dáng tâm cao khí ngạo của Kỷ Thiên Hạo, ở trong lòng hận đến nghiến răng.
Kỷ Thiên Hạo nhếch miệng, vứt cái mĩ nhãn cho Cố Niệm Niệm: “Cô bé, ông đây không lớn, mới ‘5’ thôi.”
Cố Niệm Niệm nháy mắt đóng băng, hắn là không lớn, chỉ lớn hơn một điểm so với mình. Oán hận cắn răng, cô chắc chắn Kỷ Thiên Hạo là cố ý đùa giỡn mình, vì thế lúc bắt đầu ván thứ hai, cô ra điều kiện với Kỷ Thiên Hạo: “Anh nhắm mắt lại rồi rút.”
Môi mỏng của Kỷ Thiên Hạo khẽ nhếch, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Cố Niệm Niệm, trong đôi mắt tà mị hiện lên mấy phần trêu tức. Cô nhóc kia nếu nghĩ như vậy có thể thắng, không bằng đưa cho cô một cơ hội đi. Vì thế, hắn rất không cố ý rút ra con ”2”, cơ đỏ. Hơn nữa, vì làm cho Cố Niệm Niệm an tâm, hắn lộ trước số điểm của mình luôn.
Cố Niệm Niệm cười loan loan con mắt, ở trong lòng nở hoa. Cơ đỏ ”2”, mình rút như thế nào cũng lớn hơn so với hắn đi. Khuôn mặt nhỏ nhắn đắc ý của cô đắc ý nhắn như nở rộ ra cảnh xuân ấm áp, Kỷ Thiên Hạo dường như thấy vô số những con bướm xinh đẹp bay lượn xung quanh cô. Làm hại hắn tâm ngứa, hận không thể một tay bắt cô lại đây ”tử hình ngay tại chỗ”.
Người quả nhiên không thể quá đắc ý, sau nụ cười ngốc và ngây thơ kia của Cố Niệm Niệm, trên tay cô xuất hiện một cái con ”2” tép. Cô kinh ngạc đến mức suýt rớt cằm, đôi mặt tràn đầy ủy khuất đau khổ, trong lòng oán hận nhìn thẳng về phía Kỷ Thiên Hạo, sự lên án ai oán kia thực sự khiến Kỷ Thiên Hạo cảm giác như mình đã làm ra chuyện gì tội ác tày trời vậy.
Hai người nhìn chằm chằm hồi lâu, đột nhiên Kỷ Thiên Hạo phá lên cười sảng khoái: “Ha ha ha... Ha ha... Trời ạ, cái này mà cô cũng có thể rút ra... Cô thật rất quý hiếm nha...”
Trong lòng Cố Niệm Niệm tràn đầy tức giận, sau khi Kỷ Thiên Hạo vô tình đùa cợt, nhất thời hóa thành lửa giận, cô đánh mạnh về phía Kỷ Thiên Hạo, dùng sức lực nho nhỏ kẹp cổ hắn: “Không được cười, không được cười, không được cười!”
Kỷ Thiên Hạo ngừng cười điên cuồng, nhìn Cố Niệm Niệm ngồi trên người mình. Nhướn mày, tiếng cười say lòng người cứ như vậy lơ đãng trạm vào trái tim của Cố Niệm Niệm. Cố Niệm Niệm vốn đã đỏ mặt vì giận dữ, trong cái nhìn chăm chú thâm tình của Kỷ Thiên Hạo lại trở nên không biết làm sao. Cô ngây ngốc nhìn hắn, trong lúc nhất thời mất tâm thần.
“Như thế nào? Dự định muốn cường ông đây nhưng không thành như vậy sao?” Kỷ Thiên Hạo không có ý tốt, ma trảo hướng về phía Cố Niệm Niệm dễ thương vẫn còn đang ngây ngốc, ám muội vuốt ve một phen.
Cố Niệm Niệm hậu tri hậu giác phản ứng lại, ngã từ tên người Kỷ Thiên Hạo xuống, sau đó kinh hô một trận: “Anh, anh, anh...”
“Anh, anh, anh, cô đây là tật xấu gì vậy, vừa kích động liền nói lắp.” Kỷ Thiên Hạo nghiêm túc nói xong, đột nhiên sắc mặt đột nhiên thay đổi, xấu xa cười: “Nhưng nói lắp rất đáng yêu.”
“Đáng tiếc không ai yêu.” Cố Niệm Niệm nhụt chí ngồi trên giường, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp.
Đôi mắt đen thâm thúy của Kỷ Thiên Hạo tối sầm lại, một tia âm trầm bất mãn nháy mắt xẹt qua khuôn mắt vốn đang cười xấu xa của hắn: “Sao lại không có ai yêu, ông đây liền yêu nhanh một cái. Đến, cô bé, cười với ông đây một cái.” Lời hắn nói thực thực giả giả, kéo khuôn mặt nhỏ nhắn đang héo rũ của Cố Niệm Niệm qua, nhẹ hôn một cái lên đôi môi hồng của cô.
Cố Niệm Niệm hờn dỗi trừng hắn một cái, khẽ cắn môi dưới: “Một ván này, tôi nhất định sẽ thắng!” Cô nhìn hắn, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ.
Kỷ Thiên Hạo nhẹ cười, không nói gì nhìn chằm chằm khuôn mặt đáng yêu của cô.
Cố Niệm Niệm mím môi, nơm nớp lo sợ lấy bộ bài của mình qua, sau đó chậm rãi mở ra: “Ha! Tôi thắng... Tôi thắng chắc rồi... Ha ha ha...” Cứ như sự khó chịu lúc nãy chưa từng tồn tại. Cố Niệm Niệm cười vui vẻ.
Kỷ Thiên Hạo nhìn xuống, hạ mí mắt. Yên lặng cầm lấy bộ bài của mình, hiện lên trong đáy mắt là hình ảnh một trái tim đen, mặt trên rõ ràng in một chữ in”A”. Trong quy tắc so lớn nhỏ, “A” bích đen là con số nhỏ hơn so với “2”. Cho nên, một ván này Cố Niệm Niệm rút được ”K” cơ đỏ so với con “A” bích đen của Kỷ Thiên Hạo, toàn thắng!
Cố Niệm Niệm đắc ý nhìn Kỷ Thiên Hạo, một đôi mắt sáng trong suốt làm tim của Kỷ Thiên Hạo rung động. Hắn muốn nhìn cô mãi, khuôn mặt anh tuấn chậm rãi nở nụ cười
Nụ cười điên đảo chúng sinh: “Chơi tiếp!”
Đây đã là ván thứ tư, nếu ván này Cố Niệm Niệm thua, như vậy sẽ mặc Kỷ Thiên Hạo xử phạt. Cô khẩn trương nhìn lá bài trong tay, sau đó chậm rãi lộ ra một góc: “8” dô, không lớn không nhỏ”, trong lòng của cô tràn ngập bất an.
Kỷ Thiên Hạo nhướn mày, thản nhiên lười nhác rút ra lá bài của mình. Bất đắc dĩ thở dài, hắn trực tiếp lật ra: bích đen”6”.
Cố Niệm Niệm lại thắng một ván, nhưng chốc lát cô liền phản ứng lại, cô nghi hoặc nhìn chằm chằm Kỷ Thiên Hạo, nói trúng tim đen: “Anh cố ý! Một người thắng hai ván, ván cuối cùng anh lại thắng tôi, anh đang đùa giỡn tôi, đúng không?”
Kỷ Thiên Hạo cười trong lòng, cô nhóc này cũng không ngốc, nhưng loại chuyện này sao hắn có thể thừa nhận, nếu không đêm nay sẽ không thể chơi đùa rồi. Hắn vô tội nhún nhún vai, bày ra vẻ mặt thương tâm nhìn Cố Niệm Niệm: “Muốn đổ tội cho người khác, không lo thiếu chứng cớ. Tôi mỗi lần rút bài, cô đều nhìn, tôi có muốn giở trò cũng đùa giỡn không được đi?”
Kỷ Thiên Hạo nói rất có lý, Cố Niệm Niệm ngơ ngác gật đầu. Như mọi người đều biết, bị đối phương nhìn ra giở trò lừa gạt thì còn gọi gì là giở trò lừa gạt nữa. Loại cao thủ như Kỷ Thiên Hạo, sao có thể ngu ngốc để Cố Niệm Niệm nhìn ra hắn giở trò lừa gạt?
Lúc Cố Niệm Niệm chạm vào lá bài cuối cùng, Kỷ Thiên Hạo ngăn cô lại: “Trước tiên nói rõ ràng một chút, ván này ai thua ai thắng là do ý trời, cô cũng không thể vì quỵt nợ mà vu hãm tôi nha.” Thấy Cố Niệm Niệm không nói, hắn tiếp tục nói: “Nhưng cô cũng không cần quá lo lắng, nghe nói thượng đế là đàn ông, chính là cái gọi đồng giới thì đẩy nhau, khác giới thì hút nhau, nói không chừng một ván này ông ấy sẽ chiếu cố cô.” Dứt lời, hắn còn dùng lực gật đầu, một bộ dáng ”Cô tin tôi đi”.
Cố Niệm Niệm bĩu môi, một bộ vẻ mặt ”có quỷ mới tin anh”. Bởi vì là một ván mang tính quyết, cho nên Cố Niệm Niệm vô cùng cẩn thận, cô sợ hãi nhìn Kỷ Thiên Hạo lại hỏi một lần nữa: “Anh xác định sẽ không giở trò lừa gạt?”
“Giở trò lừa gạt là thượng đế!” Kỷ Thiên Hạo thề son sắt, đôi mắt đen thâm thúy của hắn như là có thể hút mọi người vào.
Cố Niệm Niệm cứ như vậy bị hấp dẫn, không hề phòng bị đắm chìm trong sự dịu dàng như nước của Kỷ Thiên Hạo, hoàn toàn không phát hiện câu này có gì sai.
Bàn tay nhỏ bé của Cố Niệm Niệm chạm đến lá bài cuối, cô nơm nớp lo sợ không dám mở ra, nhưng nhìn Kỷ Thiên Hạo cũng đã đem bài rút ra trong lòng bàn tay, không mở ra một bộ giống như không thể nói được. Vì thế, cô dùng ánh mắt đáng thương hề hề nhìn Kỷ Thiên Hạo: “Anh mở trước cho tôi xem, được không?”
“Cô rút trước, cô lật bài trước. Đương nhiên, tôi có thể mở trước, nhưng cô phải chủ động nhận thua.” Hắn cố ý xấu xa làm khó cô, chỉ muốn nhìn bộ dáng đáng yêu đáng thương hề hề của cô thêm một lúc.
Cố Niệm Niệm cắn răng một cái, nghĩ thầm: dù sao cô còn chưa xem bài, nói không chừng bài của mình lớn hơn so với hắn thì sao. Vì thế, quyết tâm, cô đem bài mở ra, một chữ”Q” dô lớn xuất hiện trong lòng bàn tay cô. Lá này đã rất không nhỏ rồi, trừ phi Kỷ Thiên Hạo hắn có thể may mắn rút ra”K”, nếu không... hừ hừ...
Cô đem bài mở ra, nhưng Kỷ Thiên Hạo lại chậm chạp không chịu đem lá bài của mình mở ra, chỉ có chút đăm chiêu nhìn cô chằm chằm.
Cố Niệm Niệm bị hắn nhìn chằm chằm có chút ngượng ngùng, ánh mắt nóng bỏng của hắn làm hai gò má cô nóng lên. Cố Niệm Niệm nóng vội không kịp chờ Kỷ Thiên Hạo mở lá bài ra, một phen đoạt lấy...
“Anh, anh, anh... Điều này sao có thể? Kỷ Thiên Hạo anh giở trò lừa dối!” Cố Niệm Niệm đứng dậy, chỉ vào Kỷ Thiên Hạo ủy khuất lên án.
Kỷ Thiên Hạo nhún vai, một bộ dáng ”tôi thấy là cô giờ trò lừa dối”. Hắn lười biếng tựa vào trên đầu giường, một bộ dáng nhàn nhã. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào Cố Niệm Niệm, tâm tình rất tốt thưởng thức bộ dạng lã chã chực khóc của người phụ nữ nhỏ kia. Sao lại đáng yêu như vậy chứ? Hắn thật khó giải thích mà.
Kỷ Thiên Hạo từ cái nhìn đầu tiên khi gặp Cố Niệm Niệm cũng đã hiểu được, một cái nhăn mày, một nụ cười của cô đều tác động thật sâu đến thần kinh của hắn. Yêu cô, sớm đã là chuyện xâm nhập cốt tủy, cuộc đời này quyết chí thề không thay đổi.
“Anh, anh nhìn cái gì?” Cố Niệm Niệm bị nhìn có chút ngại ngùng, chột dạ cúi đầu xuống.
“Tôi đang nghĩ, cô thua rồi, tôi nên phạt cô cái gì thì tốt hơn.” Bộ dáng đáng thương hề hề kia, thật sự rất muốn ôm người vào trong ngực hung hăng chà đạp một phen. Chậc chậc lưỡi, ánh mắt không có ý tốt của hắn dừng trên vòng ngực tròn của cô.
Đôi mắt Cố Niệm Niệm trừng lớn vô tội, lui về phía sau vài bước: “Anh có bệnh à? Cũng không thể được...”
Danh sách chương