Cố Niệm Niệm trở về phòng của mình, đầu óc cô chỉ đang cuồn cuộn khuôn mặt tuấn dật điên cuồng của Kỷ Thiên Hạo.

—-Cố Niệm Niệm, em là của tôi! Nếu như có ai dám đụng vào em, tôi sẽ khiến hắn sống không bằng chết!

Cô hung hăng nhắm chặt mắt lại, đáy lòng cô rối như tơ vò, cô là chị dâu của anh ta mà! Nếu như mối quan hệ này bị người ta phát hiện, thì cô phải đối mặt với anh hai và cả Kỷ Gia Phong như thế nào đây?

Kỷ Gia Phong…

Ngày mai là ngày hẹn đầu tiên của bọn họ rồi, cũng là ngày cuối cùng trước hôn lễ, nghĩ đến đây, trong lòng Cố Niệm Niệm lại dâng lên một cảm xúc phức tạp không cách nào tả nổi.

Rốt cuộc cô có yêu anh ta không?

Cố Niệm Niệm vùi đầu vào trong chăn, cô cứ lăn qua lăn lại suy nghĩ về vấn đề này, thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi cô nhìn lên đồng hồ thì đã là tờ mờ hai giờ sáng rồi! Nhưng cô hoàn toàn không buồn ngủ chút nào cả…

Cô cảm thấy có hơi khát nên quyết định xuống lầu tìm chút nước trái cây, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy một người cũng chưa ngủ.

“Anh hai, sao anh lại một mình ngồi đây buồn bã uống rượu thế kia?”

Cố Tư Thành cười cười, đáy mắt anh mang chút thê lương: “Niệm Niệm, đừng gả cho hắn! Anh hai xin em đó!”

“Sớm muộn gì em cũng phải đi lấy chồng thôi, bây giờ được gả cho người mình yêu, anh hai không chúc phúc cho em sao?”

“Chúc phúc?” Cố Tư Thành cười chua xót: “Niệm Niệm, em thật sự biết yêu là gì và cả người mà em yêu là ai sao? Tỉnh lại đi Niệm Niệm, em gả đi đó sẽ hối hận đó! Nhà họ Kỷ bọn họ chẳng có gì tốt lành cả! Em có biết hắn…”

“Sao trễ như vậy rồi mà còn chưa ngủ vậy!” Một giọng nói thanh nhã đột nhiên vang lên cắt đứt lời anh, Cố Thanh Hoa đứng trên cầu thang giương đôi mắt nhàn nhạt nhìn bọn họ.

Đôi con ngươi của Cố Tư Thành chợt co lại, anh lên tiếng hỏi: “Anh? Niệm Niệm phải gả cho Kỷ Gia Phong, anh thật sự không hối hận sao?”

Cố Thanh Hoa mím môi, sau đó hờ hững thốt lên một câu vừa dịu dàng vừa sắc bén: “Anh tôn trọng quyết định của Niệm Niệm.”

“Ha! Anh cả, anh đừng có ích kỷ như vậy được không? Anh rõ ràng biết Niệm Niệm mà gả qua đó sẽ có hậu quả gì, vì Cố Thị mà ngay cả người mà anh yêu…”

“Câm miệng!” Cố Thanh Hoa hiếm lắm mới tức giận như vậy: “Cố Tư Thành, biến về phòng cho anh!” Anh giận dữ trừng mắt nhìn Cố Tư Thành, đây là lần đầu tiên mà anh nói nặng lời như vậy.

Những lời quát mắng nghiêm nghị của Cố Thanh Hoa khiến cho Cố Tư Thành giật bắn mình, anh bất động tại chỗ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào anh hai nhà mình, sau đó chợt quay người lại chạy về phòng mình.

“Rầm” cửa đã bị đóng sầm lại, bầu không khí lại trở về vẻ yên lặng.

Căn phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai người.

Cố Thanh Hoa nhìn cô, sắc mặt anh đầy day dứt: “Niệm Niệm, em có hận anh không?”

Cố Niệm Niệm lắc đầu, nhẹ nhàng đáp: “Anh cả, tất cả là do em tự nguyện.”

“Ngốc!” Cố Thanh Hoa ôm cô vào lòng mình, lúc cô không nhìn thấy, ánh mắt anh chợt loé lên một tia tàn bạo đầy lãnh khốc: “Niệm Niệm, cho anh một năm. Một năm sau, anh nhất định sẽ đón em về nhà! Không tiếc bất kì giá nào!”

……
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện