Chiều nay cũng vậy, khi ko, bọn nó bảo bé đi lấy xoài về cho nó ăn (Bà hoàng ko bằng ) nhưng chỗ Vũ Doanh lại hết xoài thế là bé đành vào phòng trong câu lạc bộ của bọn hắn lấy . (Phòng này đc bọn hắn trưng dụng làm nhà kho trong mấy ngày lễ)…
Bé thấy bực mình vô cùng :
_Gừ!!!! các ngươi nhớ đó….. Hành hạ bổn cô nương để dễ dàng bên cạnh hắn mà ko có sự theo dõi của ta chứ ji’??? Gừ…..
Đang lò mò tìm đồ thì :
_CỤP!!!!!! RẦMMMMMMMM!!!!!!!!!!!!!!
Bé giật nảy mình :
_Sao lại cúp điện giờ này nhỉ???? Lò dò ra cửa , bé điếng ng’ :
_Trời ạh! Cửa khóa rồi sao???? Tức thật!! RẦM…. RẦM…. CÓ AI KO????
Bên ngoài vọng lại tiếng cười chua như dấm wen thuộc :
_HAhahah…….. Mày cứ ở trong đó mà chơi với ma đi ha.,,,, Chảnh hả con!! Đáng lắm…HAhahahhahahhaahaaaaaaaaaaaaaa………
Bé trợ tròn mắt, đấm cửa :
_Này! Giỡn vừa phải thui nha! Tui còn phải coi tiệm nữa… Mở cửa ra đi, nhanh đi!!!!!!
_Mày tưởng mày là ai mà tao tha dễ dàng vậy sao??? Cứ ở đó mà đấm cửa đi… Nhóc con, đũa mốc mà đòi chọc mâm son àh!!! HAhahahhahaa….ahahahha….
Tiếng cười của con bé cứ dai dẳng… làm bé muốn điếc đầu…
“Số mình thảm roài…Ko bít các bạn có tìm ra ko nữa?? Hồi nãy mình ko có nói…. Hừ… ”
Bé đấm cửa mong có ai đi ngang wa mở dùm, nhưng ko…. chả có ai hết…. Nhà này ở tít lít ở sau sân trường, ai mà wa đây chi!??? Cả bọn bí mật xây phòng này để chứa đồ bóng rổ riêng, ai bít đc….
Ngoài trời bắt đầu đổ mưa lớn, sấm chớp ầm ầm….
Mệt mỏi bé ngồi phịch xuống, dựa ng’ vào tường, chán nản :
_Gặp hắn là bắt đầu xui xẻo???? TT_____TT
=======
Lúc này, cả bọn đang nhanh chân dọn dẹp đồ đạc vào khu bán hàng…….
_Chết thật! Trời về chiều mà mưa to wa”…. – Đại Thành vừa lau mồ hôi vừa bưng 1 đống ghế xếp lại.
_Uhm! May mà mình thu đồ nhanh ko thì tiêu rồi!! – Yến Nhi mỉm cười lau sạch bàn dính nước.
_Thôi! Hôm nay vậy đc rồi! Nghỉ thôi , mai có hoạt động ji’ hok Thành Vũ!????
Hắn nhăn trán, nghĩ ngợi :
_Mai hả??? Vẫn bán hàng như bình thường thui….
_Ờ!! Hỉu rồi….
_ỦA???? Thiên thanh đâu ta???? Nãy giờ ko thấy nó đâu hết!?? – Ngọc Anh loay hoay – Mấy ng’ có thấy nhỏ đâu hok???
Cả bọn nhìn nhau, lắc đầu. Hắn hỏi :
_Hồi nãy vẫn thấy bé đi đâu mà…. Nhưng tui ko hỏi /
_Đi theo hướng nào???
Hắn chỉ theo hướng sau trường, Ngọc Anh giật mình :
_Ặc! Ko phải chứ??? Tui cũng thấy mấy con điên đó đi theo vào hướng đó.
Hà Oanh giật mình :
_Bà nói mấy con điên nào???
_Thì…. cái đám fan nữ cuồng loạn của bọn ông đó…. – Bé háy mắt kiếc bọn hắn
_Nè! Ý bà là mấy con chảnh chẹ từng… ăn hiếp Thiên Thnah đó hả???
_Xời! Chứ ai vào đây hả????
Hắn giật mình :
_Thui, mấy bạn sắp xếp đồ đạc lại đi, để mình đi kiếm pe” cho!? Phiền phức thật!
_Ai biểu ông cứ wan tâm mấy con nhỏ đó chi!??? Nhìn thấy mặt bọn nó thấy thấy ghét rùi… – Ngọc Anh bực mình
_Thui mờ! Oan cho hắn wa”… – Minh Duy nhăn mặt nhìn Ngọc Anh đang chỉ trích hắn – Thật ra là….
Hắn ngăn lại :
_Thôi! Để tớ tìm ra nhỏ đã…. Tớ sẽ tự giải thích….
Nói rồi hắn lao nhanh ra ngoài….
Mưa tầm tã…. Cả bọn nhìn theo lắc đầu :
_Nhớ cẩn thận nghe hok??? Cảm đó….
Yến nhi mỉm cười :
_2 ng’ đó thương nhau wa” hén!??? Xa 1 chút là nhớ oài….
Vũ Doanh nhích nhích ng’ lại gần :
_Cũng giống tui nhớ Yến Nhi hằng đêm trước khi đi ngủ thui mờ…..
Câu nói đó làm Yến Nhi đỏ ửng mặt , phang cho nó 1 cái :
_Thíck chọc tui àh!!! Nè… chọc nè…
Yến Nhi rượt nó chạy bạt mạng, bé thì nóng ran mặt vì lũ còn lại hùa theo hắn , còn hắn thì toe toét cười , vừa chạy vừa ngoái đầu lại chọc bé…..
Nguyệt Trân cười sặc sụa đến nỗi xém té ngửa vì sàn nhà trơn nhưng may là Nhật Tuấn đứng cạnh đó nên đưa tay đỡ kịp. Bé gật đầu cảm ơn….
Minh Duy và Ngọc Anh nhìn nhau cười, nụ cười dễ thương và trong sáng của 1 ngày mưa nhìn ko rõ mặt….
Mưa nhưng tiếng cười vẫn ko bị át đi mà nó còn có thêm nh~ xúc cảm khác biệt….
=======
Hắn chạy nhanh trong mưa, gọi tên bé :
_Thiên Thanh ơi!!!!!! Thiên… Thanh ,….. you ở đâu vậy????
Chạy đến gần căn phòng bí mật :
_Thiên Thanh….. Thiên Thanh….
Trong này , bé thoáng nghe thấy tiếng hắn thì bật dậy :
“Cuối cùng rồi you cũng đã đến cứu tui…. Tui…. ”
Đang định đập cửa ra hiệu cho hắn thì :
_Thiên Thanh àh! Sao you lại đứng đây vậy???
Hắn chạy nhanh lại gốc cây gần đó, gần ô cửa phòng bé đang ở…. Bé ngớ ng’ ra , mình sao lại ở ngoài đó nữa ta…. Nhìn ra ô cửa….
Hắn chạy nhanh lại, nhìn kỹ thì ko phải , hắn hỏi nhanh :
_Xin lỗi! Cho tôi hỏi : Bạn có thấy cô bé nào đi wa đây ko???
“Bé ” ngoài đó vẫn im lặng…. Đang ngồi dựa vào gốc cây khóc….
Còn bé trong này thì giật mình :”Sao ng’ đó giống mình thế nhỉ??? Hèn ji’ hắn nhận ko ra là phải???? Để coi bé đó định làm ji’ đây…. Chắc là đồng bọn của con nhóm trưởng chứ ji’ nữa đây! Hừ!!! ”
Chợt, con nhỏ ngoài này ôm chầm lấy hắn, khóc nức nở :
_Huhuhuh…. Sao anh xa em???? Anh nỡ phản bội em sao????
WHAT????? CÁI JI’???? CON NHỎ ĐÓ NÓ…. NÓI… CÁI JI’… VẬY TRỜI???
PHẢN BỘI???? WHAT!!!???? HẮN… SAO???
=================
Con bé kia thì cứ ôm chặt lấy hắn, vừa nói vừa khóc rống lên :
_Chẳng phải anh bảo chỉ iu mình em thôi sao??? Anh cũng bảo ko ai thay thế đc em trng trái tim anh…. Chúng ta đã trải wa những giây phút hạnh phúc nhất, vậy sao anh lại nỡ phụ tình em vậy??? Anh đã hứa đã thề rồi mà… Anh… Anh iu em thui đúng hok nào??? Còn con bé kia (ý chỉ Thiên Thanh) chỉ là ng’ thay thế em thui đúng hok?? Chúng ta đã ước hẹn sau này gặp lại nối lại tình xưa mà….
Hắn im lặng ko nói ji’…. mặc cho nhỏ đó cứ nói luyên thuyên…
Còn bé thì chết trân, với bao suy nghĩ :
“HẮn… và bé đó…. là thật sao??? Hắn chỉ coi mình là vật thay thế thui sao??? Hắn ko thíck mình thật sự!!?? >”
Hàng trăm câu hỏi như vây bủa lấy đầu bé, cảm giác hụt hẫng đến đau đớn… Bé lấy tay che tai lại…. lắc đầu…
Ngoài này, 2 ng’ kia vẫn đứng yên… Cô bé kia đã hết khóc , vòng tay vẫn ôm chặt cứng lấy hắn….
Chợt hắn lên tiếng :
_Cậu ổn chưa?? Đừng khóc nữa…. Xin lỗi…
“Hắn xin lỗi… vậy ra những điều cô bé ấy nói là đúng hết sao???….. Hắn… ”
_Tôi sẽ giải quyết chuyện này, cậu đừng lo lắng nữa…. Sẽ ko có chuyện ji’ xảy ra đâu, tôi hứa đấy…
Hắn từ từ đưa bé vào phòng y tế nghi? Ngơi ….
Bóng hắn khu ất dần cùng câu nói của hắn làm bé tổn thương rất nhìu ……
Hắn lạI làm bé đau đớn …
“TạI sao lạI phảI giấu bé chứ!??? Hắn ko thíck bé thật sự như hắn đã nói sao ?? Tất cả đều dối trá …. Huhuhuuhuu ….”
Tiếng khóc của bé của bé vừa nghẹn ngào vừa đứt đoạn, giống như thiếng nấc …. oán trách …
Ngoài kia, mưa vẫn rơi ầm ầm, ko wan tâm đến bé cũng ko có hắn bên cạnh vào lúc này… Bé hỉu hắn wan trọng với bé nhường nào … nhưng ….
_RAẦMMMMMMMMMM!!!!!!!
Lại là bọn nó, cái lũ này hết nhốt giờ lại ko để yên cho bé khóc … gừ!!!
Giọng chua lè wen thuộc vang lên đầu tiên :
_Mày đã thấy rồi chứ hả ???? Con nhóc kia nó mới là tình nhân thật sự của hoàng tử … hHahhaah … Đũa mốc mà đòi chòi mâm son hả con ??? Mày bít điều thì liệu hồn cút xéo khỏi hoàng tử đi nghe chưa ???
Bé im lặng, ko nói ji’ … Mặc kệ!!
_Mày hỉu ý tao ko mà câm thế ảh ??? Mày điếc àh!!! Ăn ji’ mà như câm thế!!!?? Con kia …
1 con nhóc lại kéo tóc bé dựng ngược lên, thác thức…
Bé lạnh lùng hất tay nó ra, quật mạnh làm con nhỏ giật mình …
Cả bọn lặng nhìn bé, con nhóc giọng chua lè :
_A” à … Con này hôm nay ngon nhỉ ??? Mày dám cự lại bọn tao cơ đấy!! Giỏi ….
Bé lườm cả bọn, nhếch mép :
_Thật ra các ng’ đang bàn kế với nhau khử tui tách ra Thành Vũ, rồi sẽ hạ con nhỏ xấu số kia chứ ji’ ??? Đừng có mà làm mấy cái trò thấp hèn như thế!!???
Cả bọn giật mình : Thật ra bọn nó ko dùng kế này, tự nhiên con nhỏ (vô duyên) kia nó tự làm thui, chứ cả đám ko biết ji’ hết!!!
_NÀy! Mày nói ai hả ?? Tao mà làm àh! Tao còn nghĩ mày lừa bọn tao cơ đó …
_Hừ! Mấy ng’ mà chuyện ji’ ko làm … sợ còn ghê hơn kia nữa kìa …Nói cho mấy ng’ biết, đừng nghĩ hắn ngon mà sấn đến… mơ thì cũng mơ ít thui, sau này thấy rõ roài đừng trách ko pm trước nha ….- Bé cười nửa miệng mỉa mai ….
Cả bọn tức muốn xịt khói, gầm gừ :
_Mày dám nói xấu hoàng tử của bọn tao …. Mày đc lắm …
Cả bọn cùng nhào vào, cáu xé lấy bé, hung hãn . Bé chỉ nhếch mép cười ra tay đánh bọn nó, lần đầu tiên bé đánh con gái … Ko mạnh cũng ko nhẹ đủ làm bọn nó ê ẩm …nhưng 1 mình bé làm sao giành co với lũ con gái hung hãn kia …
Cả bọn nhìn nhau, hầm hè . Nhất quyết xông lên, trói nhanh lấy tay bé, ko cho bé giãy ra nữa …
1 con khác đấm mạnh vào bụng và mặt bé để trả thù ..
Đầu tóc mấy con bé đó rối tung, bé cũng bị xước vài đường và quần áo bị rách mấy chỗ .
Đúng lúc trận chiến xảy ra cao trào thì :
_NÀY!!! MẤY NGƯỜI ĐANG LÀM JI’ THIÊN THANH VẬY HẢ ??? CÓ NGỪNG NGAY LẠI KO THÌ BẢO ???
Hắn quát lên giận dữ :”Tại sao lúc nào nhóc cũng bị bọn nó đánh như thế này ??? ”
Hắn xông vào quất mạnh mấy đứa đang giữ bé và đỡ lấy bé …
Gườm mặt lạnh với bọn kia, hắn quát :
_CÚT NHANH CHO TÔI!!!!! CÚT ……
Bọn nó líu qíu chạy nhanh, sợ hãi vì khuôn mặt đáng sợ của hắn lúc nãy ….
Hắn lay ng’ bé :
_You ổn ko!? Lần này tui lại đến trễ nữa rồi!!
Bé im lặng chả nói ji’, hất mạnh tay hắn ra, gượng dậy … mặt lạnh lùng như trước đây hắn gặp …
“Mình nên chấm dứt với hắn … ”
Nhưng bé khuỵu chân xuống , rên khẽ :
_Đau wa”!… Khỉ thật … Lại bị đánh vào chân từ lúc nào thế này ….
Hắn chạy lại :
_You đau ở chân àh!? Để tui coi cho …
Bé thấy bực mình vô cùng :
_Gừ!!!! các ngươi nhớ đó….. Hành hạ bổn cô nương để dễ dàng bên cạnh hắn mà ko có sự theo dõi của ta chứ ji’??? Gừ…..
Đang lò mò tìm đồ thì :
_CỤP!!!!!! RẦMMMMMMMM!!!!!!!!!!!!!!
Bé giật nảy mình :
_Sao lại cúp điện giờ này nhỉ???? Lò dò ra cửa , bé điếng ng’ :
_Trời ạh! Cửa khóa rồi sao???? Tức thật!! RẦM…. RẦM…. CÓ AI KO????
Bên ngoài vọng lại tiếng cười chua như dấm wen thuộc :
_HAhahah…….. Mày cứ ở trong đó mà chơi với ma đi ha.,,,, Chảnh hả con!! Đáng lắm…HAhahahhahahhaahaaaaaaaaaaaaaa………
Bé trợ tròn mắt, đấm cửa :
_Này! Giỡn vừa phải thui nha! Tui còn phải coi tiệm nữa… Mở cửa ra đi, nhanh đi!!!!!!
_Mày tưởng mày là ai mà tao tha dễ dàng vậy sao??? Cứ ở đó mà đấm cửa đi… Nhóc con, đũa mốc mà đòi chọc mâm son àh!!! HAhahahhahaa….ahahahha….
Tiếng cười của con bé cứ dai dẳng… làm bé muốn điếc đầu…
“Số mình thảm roài…Ko bít các bạn có tìm ra ko nữa?? Hồi nãy mình ko có nói…. Hừ… ”
Bé đấm cửa mong có ai đi ngang wa mở dùm, nhưng ko…. chả có ai hết…. Nhà này ở tít lít ở sau sân trường, ai mà wa đây chi!??? Cả bọn bí mật xây phòng này để chứa đồ bóng rổ riêng, ai bít đc….
Ngoài trời bắt đầu đổ mưa lớn, sấm chớp ầm ầm….
Mệt mỏi bé ngồi phịch xuống, dựa ng’ vào tường, chán nản :
_Gặp hắn là bắt đầu xui xẻo???? TT_____TT
=======
Lúc này, cả bọn đang nhanh chân dọn dẹp đồ đạc vào khu bán hàng…….
_Chết thật! Trời về chiều mà mưa to wa”…. – Đại Thành vừa lau mồ hôi vừa bưng 1 đống ghế xếp lại.
_Uhm! May mà mình thu đồ nhanh ko thì tiêu rồi!! – Yến Nhi mỉm cười lau sạch bàn dính nước.
_Thôi! Hôm nay vậy đc rồi! Nghỉ thôi , mai có hoạt động ji’ hok Thành Vũ!????
Hắn nhăn trán, nghĩ ngợi :
_Mai hả??? Vẫn bán hàng như bình thường thui….
_Ờ!! Hỉu rồi….
_ỦA???? Thiên thanh đâu ta???? Nãy giờ ko thấy nó đâu hết!?? – Ngọc Anh loay hoay – Mấy ng’ có thấy nhỏ đâu hok???
Cả bọn nhìn nhau, lắc đầu. Hắn hỏi :
_Hồi nãy vẫn thấy bé đi đâu mà…. Nhưng tui ko hỏi /
_Đi theo hướng nào???
Hắn chỉ theo hướng sau trường, Ngọc Anh giật mình :
_Ặc! Ko phải chứ??? Tui cũng thấy mấy con điên đó đi theo vào hướng đó.
Hà Oanh giật mình :
_Bà nói mấy con điên nào???
_Thì…. cái đám fan nữ cuồng loạn của bọn ông đó…. – Bé háy mắt kiếc bọn hắn
_Nè! Ý bà là mấy con chảnh chẹ từng… ăn hiếp Thiên Thnah đó hả???
_Xời! Chứ ai vào đây hả????
Hắn giật mình :
_Thui, mấy bạn sắp xếp đồ đạc lại đi, để mình đi kiếm pe” cho!? Phiền phức thật!
_Ai biểu ông cứ wan tâm mấy con nhỏ đó chi!??? Nhìn thấy mặt bọn nó thấy thấy ghét rùi… – Ngọc Anh bực mình
_Thui mờ! Oan cho hắn wa”… – Minh Duy nhăn mặt nhìn Ngọc Anh đang chỉ trích hắn – Thật ra là….
Hắn ngăn lại :
_Thôi! Để tớ tìm ra nhỏ đã…. Tớ sẽ tự giải thích….
Nói rồi hắn lao nhanh ra ngoài….
Mưa tầm tã…. Cả bọn nhìn theo lắc đầu :
_Nhớ cẩn thận nghe hok??? Cảm đó….
Yến nhi mỉm cười :
_2 ng’ đó thương nhau wa” hén!??? Xa 1 chút là nhớ oài….
Vũ Doanh nhích nhích ng’ lại gần :
_Cũng giống tui nhớ Yến Nhi hằng đêm trước khi đi ngủ thui mờ…..
Câu nói đó làm Yến Nhi đỏ ửng mặt , phang cho nó 1 cái :
_Thíck chọc tui àh!!! Nè… chọc nè…
Yến Nhi rượt nó chạy bạt mạng, bé thì nóng ran mặt vì lũ còn lại hùa theo hắn , còn hắn thì toe toét cười , vừa chạy vừa ngoái đầu lại chọc bé…..
Nguyệt Trân cười sặc sụa đến nỗi xém té ngửa vì sàn nhà trơn nhưng may là Nhật Tuấn đứng cạnh đó nên đưa tay đỡ kịp. Bé gật đầu cảm ơn….
Minh Duy và Ngọc Anh nhìn nhau cười, nụ cười dễ thương và trong sáng của 1 ngày mưa nhìn ko rõ mặt….
Mưa nhưng tiếng cười vẫn ko bị át đi mà nó còn có thêm nh~ xúc cảm khác biệt….
=======
Hắn chạy nhanh trong mưa, gọi tên bé :
_Thiên Thanh ơi!!!!!! Thiên… Thanh ,….. you ở đâu vậy????
Chạy đến gần căn phòng bí mật :
_Thiên Thanh….. Thiên Thanh….
Trong này , bé thoáng nghe thấy tiếng hắn thì bật dậy :
“Cuối cùng rồi you cũng đã đến cứu tui…. Tui…. ”
Đang định đập cửa ra hiệu cho hắn thì :
_Thiên Thanh àh! Sao you lại đứng đây vậy???
Hắn chạy nhanh lại gốc cây gần đó, gần ô cửa phòng bé đang ở…. Bé ngớ ng’ ra , mình sao lại ở ngoài đó nữa ta…. Nhìn ra ô cửa….
Hắn chạy nhanh lại, nhìn kỹ thì ko phải , hắn hỏi nhanh :
_Xin lỗi! Cho tôi hỏi : Bạn có thấy cô bé nào đi wa đây ko???
“Bé ” ngoài đó vẫn im lặng…. Đang ngồi dựa vào gốc cây khóc….
Còn bé trong này thì giật mình :”Sao ng’ đó giống mình thế nhỉ??? Hèn ji’ hắn nhận ko ra là phải???? Để coi bé đó định làm ji’ đây…. Chắc là đồng bọn của con nhóm trưởng chứ ji’ nữa đây! Hừ!!! ”
Chợt, con nhỏ ngoài này ôm chầm lấy hắn, khóc nức nở :
_Huhuhuh…. Sao anh xa em???? Anh nỡ phản bội em sao????
WHAT????? CÁI JI’???? CON NHỎ ĐÓ NÓ…. NÓI… CÁI JI’… VẬY TRỜI???
PHẢN BỘI???? WHAT!!!???? HẮN… SAO???
=================
Con bé kia thì cứ ôm chặt lấy hắn, vừa nói vừa khóc rống lên :
_Chẳng phải anh bảo chỉ iu mình em thôi sao??? Anh cũng bảo ko ai thay thế đc em trng trái tim anh…. Chúng ta đã trải wa những giây phút hạnh phúc nhất, vậy sao anh lại nỡ phụ tình em vậy??? Anh đã hứa đã thề rồi mà… Anh… Anh iu em thui đúng hok nào??? Còn con bé kia (ý chỉ Thiên Thanh) chỉ là ng’ thay thế em thui đúng hok?? Chúng ta đã ước hẹn sau này gặp lại nối lại tình xưa mà….
Hắn im lặng ko nói ji’…. mặc cho nhỏ đó cứ nói luyên thuyên…
Còn bé thì chết trân, với bao suy nghĩ :
“HẮn… và bé đó…. là thật sao??? Hắn chỉ coi mình là vật thay thế thui sao??? Hắn ko thíck mình thật sự!!?? >”
Hàng trăm câu hỏi như vây bủa lấy đầu bé, cảm giác hụt hẫng đến đau đớn… Bé lấy tay che tai lại…. lắc đầu…
Ngoài này, 2 ng’ kia vẫn đứng yên… Cô bé kia đã hết khóc , vòng tay vẫn ôm chặt cứng lấy hắn….
Chợt hắn lên tiếng :
_Cậu ổn chưa?? Đừng khóc nữa…. Xin lỗi…
“Hắn xin lỗi… vậy ra những điều cô bé ấy nói là đúng hết sao???….. Hắn… ”
_Tôi sẽ giải quyết chuyện này, cậu đừng lo lắng nữa…. Sẽ ko có chuyện ji’ xảy ra đâu, tôi hứa đấy…
Hắn từ từ đưa bé vào phòng y tế nghi? Ngơi ….
Bóng hắn khu ất dần cùng câu nói của hắn làm bé tổn thương rất nhìu ……
Hắn lạI làm bé đau đớn …
“TạI sao lạI phảI giấu bé chứ!??? Hắn ko thíck bé thật sự như hắn đã nói sao ?? Tất cả đều dối trá …. Huhuhuuhuu ….”
Tiếng khóc của bé của bé vừa nghẹn ngào vừa đứt đoạn, giống như thiếng nấc …. oán trách …
Ngoài kia, mưa vẫn rơi ầm ầm, ko wan tâm đến bé cũng ko có hắn bên cạnh vào lúc này… Bé hỉu hắn wan trọng với bé nhường nào … nhưng ….
_RAẦMMMMMMMMMM!!!!!!!
Lại là bọn nó, cái lũ này hết nhốt giờ lại ko để yên cho bé khóc … gừ!!!
Giọng chua lè wen thuộc vang lên đầu tiên :
_Mày đã thấy rồi chứ hả ???? Con nhóc kia nó mới là tình nhân thật sự của hoàng tử … hHahhaah … Đũa mốc mà đòi chòi mâm son hả con ??? Mày bít điều thì liệu hồn cút xéo khỏi hoàng tử đi nghe chưa ???
Bé im lặng, ko nói ji’ … Mặc kệ!!
_Mày hỉu ý tao ko mà câm thế ảh ??? Mày điếc àh!!! Ăn ji’ mà như câm thế!!!?? Con kia …
1 con nhóc lại kéo tóc bé dựng ngược lên, thác thức…
Bé lạnh lùng hất tay nó ra, quật mạnh làm con nhỏ giật mình …
Cả bọn lặng nhìn bé, con nhóc giọng chua lè :
_A” à … Con này hôm nay ngon nhỉ ??? Mày dám cự lại bọn tao cơ đấy!! Giỏi ….
Bé lườm cả bọn, nhếch mép :
_Thật ra các ng’ đang bàn kế với nhau khử tui tách ra Thành Vũ, rồi sẽ hạ con nhỏ xấu số kia chứ ji’ ??? Đừng có mà làm mấy cái trò thấp hèn như thế!!???
Cả bọn giật mình : Thật ra bọn nó ko dùng kế này, tự nhiên con nhỏ (vô duyên) kia nó tự làm thui, chứ cả đám ko biết ji’ hết!!!
_NÀy! Mày nói ai hả ?? Tao mà làm àh! Tao còn nghĩ mày lừa bọn tao cơ đó …
_Hừ! Mấy ng’ mà chuyện ji’ ko làm … sợ còn ghê hơn kia nữa kìa …Nói cho mấy ng’ biết, đừng nghĩ hắn ngon mà sấn đến… mơ thì cũng mơ ít thui, sau này thấy rõ roài đừng trách ko pm trước nha ….- Bé cười nửa miệng mỉa mai ….
Cả bọn tức muốn xịt khói, gầm gừ :
_Mày dám nói xấu hoàng tử của bọn tao …. Mày đc lắm …
Cả bọn cùng nhào vào, cáu xé lấy bé, hung hãn . Bé chỉ nhếch mép cười ra tay đánh bọn nó, lần đầu tiên bé đánh con gái … Ko mạnh cũng ko nhẹ đủ làm bọn nó ê ẩm …nhưng 1 mình bé làm sao giành co với lũ con gái hung hãn kia …
Cả bọn nhìn nhau, hầm hè . Nhất quyết xông lên, trói nhanh lấy tay bé, ko cho bé giãy ra nữa …
1 con khác đấm mạnh vào bụng và mặt bé để trả thù ..
Đầu tóc mấy con bé đó rối tung, bé cũng bị xước vài đường và quần áo bị rách mấy chỗ .
Đúng lúc trận chiến xảy ra cao trào thì :
_NÀY!!! MẤY NGƯỜI ĐANG LÀM JI’ THIÊN THANH VẬY HẢ ??? CÓ NGỪNG NGAY LẠI KO THÌ BẢO ???
Hắn quát lên giận dữ :”Tại sao lúc nào nhóc cũng bị bọn nó đánh như thế này ??? ”
Hắn xông vào quất mạnh mấy đứa đang giữ bé và đỡ lấy bé …
Gườm mặt lạnh với bọn kia, hắn quát :
_CÚT NHANH CHO TÔI!!!!! CÚT ……
Bọn nó líu qíu chạy nhanh, sợ hãi vì khuôn mặt đáng sợ của hắn lúc nãy ….
Hắn lay ng’ bé :
_You ổn ko!? Lần này tui lại đến trễ nữa rồi!!
Bé im lặng chả nói ji’, hất mạnh tay hắn ra, gượng dậy … mặt lạnh lùng như trước đây hắn gặp …
“Mình nên chấm dứt với hắn … ”
Nhưng bé khuỵu chân xuống , rên khẽ :
_Đau wa”!… Khỉ thật … Lại bị đánh vào chân từ lúc nào thế này ….
Hắn chạy lại :
_You đau ở chân àh!? Để tui coi cho …
Danh sách chương