Edit : Michellevn
Cho đến khi Quách Hằng cũng từ phòng bếp đi ra, mẹ Quách nói :" Cả buổi sáng lái xe, mệt rồi.
Đi ngủ trưa nghỉ ngơi một chút đi."
Quách Trí vừa mở miệng muốn nói chuyện, mẹ Quách đã cười híp mắt bảo :" Cháu ở cùng phòng với Quách Hằng nhé, giường trong phòng nó là một mét rưỡi." Quách Trí liền thành thật mà ngậm miệng lại.
Quách Hằng bĩu bĩu môi, nói với Liêu Viễn:" Phòng này."
Liêu Viễn kéo cái va ly đi vào phòng cùng Quách Hằng mà không hề chớp mắt.
Thật ra thì Quách Trí cũng đã hai mươi tám tuổi rồi, cả nhà đều biết Quách Trí yêu đương cùng đàn ông thì không thể giống kiểu ngây thơ trong sáng mà không làm gì cả.
Nhưng người Trung Quốc ta ấy mà, không khí văn hóa chính là như vậy.
Có những việc làm được mà không nói được.
Mặc dù chúng tôi đã biết hai người sống chung với nhau rồi, nhưng dưới con mắt cha mẹ, thì hai người cứ thành thật cho tôi !
Cứ vậy đi .
Ánh mắt bạn học Quách Tiểu Trí cứ vậy mà lạc trôi.
Liêu Viễn và Quách Hằng vào phòng, mở va ly hành lý lấy ra một bộ đồ mặc nhà, kéo áo sơ mi ra khỏi quần, quay người lại .....
" Gì vậy ?"
" Không ....!" Ánh mắt Quách Hằng trống rỗng ngây dại, buộc mình phải nhìn sang chỗ khác.
Vết cắn và dấu răng đầy trên lưng kia.....
Răng lợi của chị gái anh .....
Ánh mắt bạn học Quách Tiểu Hằng cứ vậy mà lạc trôi.
Liêu Viễn luôn có thói quen ngủ trưa trong sinh hoạt hàng ngày, nên anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Còn Quách Hằng cùng nằm trên giường thì hai mắt cứ thao láo nhìn trần nhà không ngủ được.
Anh rể nhỏ này của anh, trước ngày hôm qua mới mười chín tuổi thôi đấy, vậy mà cũng đã thu phục được người phụ nữ như bà chị gái của anh rồi.
Anh cũng đã hai mươi bốn tuổi rồi, đến giờ vẫn còn là trai tân.
Chớp mắt mùa đông đã sắp đến rồi, lại sắp hết một năm nữa rồi.
Không lẽ sang năm thật sự phải tìm gái sao ?
Quách Tiểu Hằng cắn góc chăn :" Rít rít rít ....."
***
Đến bữa tối, Liêu Viễn xắn tay áo vào bếp phụ giúp.
Mẹ Quách vẫn khách sáo :" Không cần, không cần, cháu đi chơi với Quách Hằng đi."
Quách Trí xuề xòa nói :" Không sao mà mẹ.
Mẹ để anh ấy làm đi, cho anh ấy làm trợ thủ của mẹ ."
Con gái đã nói như vậy, mẹ Quách liền không từ chối nữa.
Trong phòng bếp âm thầm quan sát, nhặt rau, thái rau, lưỡi dao kia cứ loang loáng, dưa leo xắt mỏng, nhìn cái đã biết là quen tay.
Mẹ Quách ngầm gật gù.
Liêu Viễn thấy lấn át chủ nhà thì không hay nên chỉ làm một trợ thủ, bếp trưởng vẫn là mẹ Quách.
Nhưng có anh phụ giúp, mẹ Quách vẫn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nhớ tới con gái có nói, Liêu Viễn làm cơm rất ngon, ngày ngày hầm canh các kiểu cho nó, mẹ Quách cảm thấy ....!Con gái trải qua cuộc sống tạm bợ này cũng rất dễ chịu đó chứ.
Chợt nhớ ra trong khoảng thời gian này, khí sắc của con gái rất tốt.....
Đôi mắt từng trải của mẹ Quách liếc nhìn thằng nhóc cao to vạm vỡ ....!Ánh mắt phiêu lãng .
Buổi tối tắt đèn chuẩn bị ngủ.
Quách Hằng nói : "Cậu ngủ trước đi."
Liêu Viễn:"........"
Chỉ thấy Quách Hằng rón ra rón rén đi ra ngoài, mà phòng khách lại không sáng đèn.
Liêu Viễn:".........." Không kìm được bèn đi tới bên cửa thò đầu ra nhìn.
Liền thấy Quách Hằng chổng mông dán vào cửa phòng bố mẹ nghe lén.
Liêu Viễn:"......" Yên lặng lùi vào trong phòng.
Cố lên ! Cậu em vợ !
Mẹ Quách không hề hay biết tai vách mạch rừng, đang cùng với cha Quách nói về chuyện của Quách Trí và Liêu Viễn.
" Ông thấy thế nào ?" Mẹ Quách hỏi .
" Không được." Cha Quách phủ quyết ngay.
"......" Mẹ Quách nói," Ông cũng đừng phủ định hết chứ, này không phải là vừa mới gặp mặt sao."
" Trình độ cấp ba." Cha Quách không vui khi nghĩ đến điều này.
Mẹ Quách nghẹn lời, thở dài nói:" Quả thực, học vấn có chút thấp."
"Có điều," Bà chuyển đề tài," Công việc của nó, thì bằng cấp ngược lại không quan trọng lắm."
"Có bằng cấp đàng hoàng thì sẽ không đi làm công việc này." Cha Quách nói.
Mẹ Quách vậy mà không phản bác lại được.
Trên thực tế, hầu hết những gia đình nghiêm túc, ít nhiều gì cũng có thành kiến với nghề người mẫu và diễn viên.
Đây cũng là cái nhìn phổ biến với đa số người.
" Xem lại thử coi." Bà chỉ có thể nói," Cảm giác thằng bé không xấu.
Này, làm gì thế ?"
"Uống nước, bà có uống không ?"
" Lấy cho tôi một ly."
Quách Hằng nhón chân, loẹt xoẹt bay về phòng mình.
Véo một cái chui vào trong chăn.
Liêu Viễn:"........." Cảm thấy vô cùng thành thạo.
Hẳn là không phải lần đầu tiên.
Đợi âm thanh phòng khách im ắng đi, Liêu Viễn mới rì rầm hỏi :" Thế nào ?"
" Tạm được." Cậu em vợ chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu," Cho rằng con người cậu tạm được."
Liêu Viễn nghe vậy, biết cha mẹ vợ tương lai không hài lòng lắm về mình.
Khẽ thở dài nhìn trần nhà.
" Này,Liêu Viễn.....!Cậu và chị tôi," Quách Hằng hỏi bằng giọng úp mở," Là ........là tình đầu sao?"
Liêu Viễn:"........"
Anh hỏi khó hiểu, nhưng Liêu Viễn cũng là đàn ông, lập tức hiểu ra ngay.
"Không phải." Anh nói," Trước đây tôi đã từng có bạn gái."
Quách Hằng cũng hiểu.
Đôi mắt anh ấy lập tức trở nên sắc bén:" Vậy .....!Khi đó, bạn gái đầu tiên của cậu, bao nhiêu tuổi?"
" Mười tám, chưa đến mười chín."
Bạn học Quách Hằng lại bị nện bởi mười vạn điểm chí mạng.
Cắn góc chăn, tan nát cõi lòng.
" Không sao đâu," Anh rể nhỏ của anh ấy còn có lòng an ủi," Hai bốn hai lăm cũng không tính là lớn lắm."
" ..........." Mịa nó ! " Sao cậu biết?"
" Chị anh nói với tôi ."
" ..............Rít rít rít !" Chị, sao chị có thể tuyên truyền khắp nơi vậy !
Tuy đắng lòng chị gái lắm mồm, nhưng sáng hôm sau, Quách Trí vừa thức dậy, Quách Hằng vẫn nhón chân đến bẩm báo.
".....!Chỉ cho rằng cậu ta học vấn thấp, sau này công việc không ổn định.
Chủ yếu là ý của ba mình."
" Ò ......." Quách Trí đánh răng.
Quả nhiên, cái ba mẹ để ý nhất vẫn là học vấn và công việc của Liêu Viễn." Mẹ nói sao ?"
" Mẹ cảm thấy người thì tạm được, nói là để xem lại ."
Quách Trí súc miệng, rửa mặt, lau khô tay :" Ba mẹ đâu rồi?"
"Ba tập thể dục, mẹ đi chợ sáng rồi."
"Liêu Viễn đâu ?"
" Đi chợ sáng với mẹ rồi."
"..........."
" Biết đi con đường mẹ vợ đó nha." Quách Hằng cười hi hi." Ái, cấm ra tay, cấm ra tay !Còn muốn buổi tối em giúp chị nghe lén không hả ?"
" Em nói nè Quách Tiểu Trí," Quách Hằng hâm đồ ăn sáng bưng cho ra chị gái anh," Chị thật sự nhận định cậu ta rồi ?"
" Đại khái vậy."
" Cái gì mà đại khái chứ, đây là đại sự đời người, sao có thể ậm ờ như vậy ?"
" Chuyện mai này, ai biết được chứ." Quách Trí cắn miếng bánh quẩy," Hôm qua còn ngọt ngào bên nhau, hôm nay quay đầu cái liền lăng nhăng ngoại tình, chuyện này còn ít hả?"
" .....!Vậy cũng phải ." Quách Hằng nói," Có điều chị thật sự là người phi phàm đấy.
Bỏ nhiều đàn ông vậy chị không cần, chị lại đi tìm một tên mười chín tuổi."
".........Hai mươi."
" Ok ok, hai mươi." Quách Hằng trợn trắng mắt," Vậy vẫn nhỏ hơn em bốn tuổi đó.
Sao chị lại vừa mắt một thằng nhóc vậy hả.
Chị nói em nghe coi, chị vừa mắt cậu ta chỗ nào ?"
" Ờm ....!" Quách Trí dài giọng ra," Người tốt? Biết chăm sóc người khác?"
" Lừa em hả chế ." Vẻ mặt Quách Hằng khinh thường," Em còn không biết chị à.
Chị chỉ thấy dáng vẻ cậu ta ngon nghẻ thôi."
" ..........Mày biết rồi còn hỏi."
" Không phải thế,"Quách Trí uống một ngụm lớn sữa đậu nành, nuốt xuống miếng bánh quẩy," Quách Hằng.
Mày cũng biết hai tao chênh lệch bao nhiêu không ? Số tuổi ấy ."
" Tám tuổi chứ gì."
" Mày có nghĩ.....!như vậy rất xấu không ?"
" Tạm được.
" Quách Hằng từ chối cho ý kiến.
Quách Trí rối rắm một hồi rồi hỏi :" Vậy có vẻ như, tao và Liêu Viễn, nhìn bề ngoài chênh lệch lắm sao ?"
Thực ra, từ lâu cô đã muốn tìm người hỏi câu này rồi, nhưng vừa thốt ra lời đó,sẽ vạch trần ngay sự thiếu tự tin và lo lắng ở đâu đó trong sâu thẳm trái tim cô.
Quách gia không quen để lộ nhược điểm như vậy cho người khác.
Nhưng với Quách Hằng thì không sao cả.
" Kia ngược lại không có." Quách Hằng quan sát một cách tỉ mỉ," Làn da chị đẹp, nhìn không già so với tuổi thật.....!Ôi đệt, chị đá nhẹ thôi ! Còn muốn buổi tối em giúp chị nghe lén không hả ?"
Quách Trí hừ một tiếng :" Mày cứ nói đi, mày nghĩ tao và Liêu Viễn, có được hay không ?"
"Em nghĩ ?Có giá trị sao ? Vậy chính chị phải nghĩ tốt mới được ?" Quách Hằng xoa xao chân than thở." Nói cứ như là ý kiến của em có thể mang tính quyết định í.
Em hỏi chị, nếu ba mẹ không đồng ý, thì chị tính thế nào ? Chia tay với Liêu Viễn ?"
" Đương nhiên là không !" Quách Trí trả lời không chút do dự.
Quách Hằng nói :" Vậy không phải chốt rồi sao ."
" Mày không hiểu." Quách Trí rầu rĩ," Có chúc phúc của cha mẹ với không có chúc phúc của cha mẹ, khác nhau đấy."
" Vậy thì cứ để Liêu Viễn đi nhiều nhiều trên con đường mẹ vợ đi.
Em thấy hình như ấn tượng của mẹ với cậu ta rất tốt."
" Vậy mày thì sao ?"
"Em?"
" Mày thấy thế nào ?"
" Tàm tạm ....!Chỉ là tuổi nhỏ qúa, làm em có hơi khó xử.
Này !" Quách Hằng hóng hớt ," Trước kia cậu ta còn có bạn gái khác hả ?"
"............!Mày cho rằng ai cũng giống mày à ."
" Hey! Hey ! Mắng người không vạch khuyết điểm nhá.
Em còn chưa tính sổ với chị đấy, chuyện gì chị cũng lan truyền vớ vẩn, chuyện của em mà chị cũng nói cho Liêu Viễn được ! Em bó tay chị luôn rồi đấy !
Quách Trí cười ha ha :" Lần đó là tao và Liêu Viễn tán gẫu, kêu anh ấy truyền cho mày mấy chiêu, rồi buột miệng nói luôn."
"Tao nói mày nhé," Quách Trí cười hì hì," Để lúc nào bảo Liêu Viễn dạy mày tán gái thế nào.
Liêu Viễn vậy mà biết tán gái đấy!"
Nhìn thấy rồi.
Đến cả tài xế già hai mươi tám tuổi như chị cũng thu phục được rồi, thì có thể không biết tán sao ?
Ánh mắt Quách Hằng lạc trôi.
Ăn sáng xong xem ti vi một lát thì mẹ Quách và Liêu Viễn đã trở về.
Quách Trí liếc mắt cái đã trông thấy hốc mắt hai người đều hồng hồng.
" Sao vậy , đây là ?" Cô có chút mờ mịt.
Liêu Viễn hít hít mũi, không nói gì.
" Không sao, không có gì.
Haizzz........" Mẹ Quách đón lấy đồ trong tay Liêu Viễn, đi vào phòng bếp.
" Sao thế ?" Quách Trí kéo Liêu Viễn vào phòng ngủ.
Liêu Viễn có chút ngượng ngùng :" Nói chuyện với dì, dì hỏi anh những chuyện hồi nhỏ....." Nói đến đó thì cúi đầu, có phần xấu hổ.
" Cho nên anh lại khóc, rồi còn kéo mẹ em khóc theo luôn ?" Quách Trí cạn lời.
" Ừm ......!" Liêu Viễn cúi đầu xấu hổ.
Dễ khóc gì gì đó, thật không biết làm sao.
Khi cha Quách tập thể dục về, liền cùng với mẹ Quách thay bộ quần áo, rồi thu dọn lấy một đống đồ.
" Đi đâu ạ ?" Quách Trí hỏi.
"Đi nhà ông cậu mày.
Mày có đi không ?"
" KHông đi!" Quách Trí nói dứt khoát.
Ba cô con gái nhà ông cậu, quả thật là một ổ bà tám.
Lần nào trông thấy cô cũng " Sao vẫn chưa có bạn trai"," Không còn nhỏ tuổi nữa đâu","Không thể trì hoãn nữa", các kiểu, phiền chết được.
Ngoại trừ Tết ra, cũng hai đến ba năm rồi cô không qua nhà ông cậu nữa.
" Vậy cứ ở nhà vui vẻ đi.
Quách Hằng!" Mẹ Quách gọi con trai," Buổi trưa mày làm cơm đấy !"
Chuyện làm cơm này, bà không trông cậy vào Quách Trí.
Quách Trí mà vào bếp, có thể không đốt cháy nhà bếp là tạ ơn trời đất rồi.
Nào biết, buổi chiều đi nhà họ hàng xong trở về, thời gian rửa tay trong phòng, thì thằng con trai rón rén như kẻ trộm mà tới bẩm báo.
" Buổi trưa Liêu Viễn làm cơm đó.
Ăn ngon lắm !".
Cho đến khi Quách Hằng cũng từ phòng bếp đi ra, mẹ Quách nói :" Cả buổi sáng lái xe, mệt rồi.
Đi ngủ trưa nghỉ ngơi một chút đi."
Quách Trí vừa mở miệng muốn nói chuyện, mẹ Quách đã cười híp mắt bảo :" Cháu ở cùng phòng với Quách Hằng nhé, giường trong phòng nó là một mét rưỡi." Quách Trí liền thành thật mà ngậm miệng lại.
Quách Hằng bĩu bĩu môi, nói với Liêu Viễn:" Phòng này."
Liêu Viễn kéo cái va ly đi vào phòng cùng Quách Hằng mà không hề chớp mắt.
Thật ra thì Quách Trí cũng đã hai mươi tám tuổi rồi, cả nhà đều biết Quách Trí yêu đương cùng đàn ông thì không thể giống kiểu ngây thơ trong sáng mà không làm gì cả.
Nhưng người Trung Quốc ta ấy mà, không khí văn hóa chính là như vậy.
Có những việc làm được mà không nói được.
Mặc dù chúng tôi đã biết hai người sống chung với nhau rồi, nhưng dưới con mắt cha mẹ, thì hai người cứ thành thật cho tôi !
Cứ vậy đi .
Ánh mắt bạn học Quách Tiểu Trí cứ vậy mà lạc trôi.
Liêu Viễn và Quách Hằng vào phòng, mở va ly hành lý lấy ra một bộ đồ mặc nhà, kéo áo sơ mi ra khỏi quần, quay người lại .....
" Gì vậy ?"
" Không ....!" Ánh mắt Quách Hằng trống rỗng ngây dại, buộc mình phải nhìn sang chỗ khác.
Vết cắn và dấu răng đầy trên lưng kia.....
Răng lợi của chị gái anh .....
Ánh mắt bạn học Quách Tiểu Hằng cứ vậy mà lạc trôi.
Liêu Viễn luôn có thói quen ngủ trưa trong sinh hoạt hàng ngày, nên anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Còn Quách Hằng cùng nằm trên giường thì hai mắt cứ thao láo nhìn trần nhà không ngủ được.
Anh rể nhỏ này của anh, trước ngày hôm qua mới mười chín tuổi thôi đấy, vậy mà cũng đã thu phục được người phụ nữ như bà chị gái của anh rồi.
Anh cũng đã hai mươi bốn tuổi rồi, đến giờ vẫn còn là trai tân.
Chớp mắt mùa đông đã sắp đến rồi, lại sắp hết một năm nữa rồi.
Không lẽ sang năm thật sự phải tìm gái sao ?
Quách Tiểu Hằng cắn góc chăn :" Rít rít rít ....."
***
Đến bữa tối, Liêu Viễn xắn tay áo vào bếp phụ giúp.
Mẹ Quách vẫn khách sáo :" Không cần, không cần, cháu đi chơi với Quách Hằng đi."
Quách Trí xuề xòa nói :" Không sao mà mẹ.
Mẹ để anh ấy làm đi, cho anh ấy làm trợ thủ của mẹ ."
Con gái đã nói như vậy, mẹ Quách liền không từ chối nữa.
Trong phòng bếp âm thầm quan sát, nhặt rau, thái rau, lưỡi dao kia cứ loang loáng, dưa leo xắt mỏng, nhìn cái đã biết là quen tay.
Mẹ Quách ngầm gật gù.
Liêu Viễn thấy lấn át chủ nhà thì không hay nên chỉ làm một trợ thủ, bếp trưởng vẫn là mẹ Quách.
Nhưng có anh phụ giúp, mẹ Quách vẫn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nhớ tới con gái có nói, Liêu Viễn làm cơm rất ngon, ngày ngày hầm canh các kiểu cho nó, mẹ Quách cảm thấy ....!Con gái trải qua cuộc sống tạm bợ này cũng rất dễ chịu đó chứ.
Chợt nhớ ra trong khoảng thời gian này, khí sắc của con gái rất tốt.....
Đôi mắt từng trải của mẹ Quách liếc nhìn thằng nhóc cao to vạm vỡ ....!Ánh mắt phiêu lãng .
Buổi tối tắt đèn chuẩn bị ngủ.
Quách Hằng nói : "Cậu ngủ trước đi."
Liêu Viễn:"........"
Chỉ thấy Quách Hằng rón ra rón rén đi ra ngoài, mà phòng khách lại không sáng đèn.
Liêu Viễn:".........." Không kìm được bèn đi tới bên cửa thò đầu ra nhìn.
Liền thấy Quách Hằng chổng mông dán vào cửa phòng bố mẹ nghe lén.
Liêu Viễn:"......" Yên lặng lùi vào trong phòng.
Cố lên ! Cậu em vợ !
Mẹ Quách không hề hay biết tai vách mạch rừng, đang cùng với cha Quách nói về chuyện của Quách Trí và Liêu Viễn.
" Ông thấy thế nào ?" Mẹ Quách hỏi .
" Không được." Cha Quách phủ quyết ngay.
"......" Mẹ Quách nói," Ông cũng đừng phủ định hết chứ, này không phải là vừa mới gặp mặt sao."
" Trình độ cấp ba." Cha Quách không vui khi nghĩ đến điều này.
Mẹ Quách nghẹn lời, thở dài nói:" Quả thực, học vấn có chút thấp."
"Có điều," Bà chuyển đề tài," Công việc của nó, thì bằng cấp ngược lại không quan trọng lắm."
"Có bằng cấp đàng hoàng thì sẽ không đi làm công việc này." Cha Quách nói.
Mẹ Quách vậy mà không phản bác lại được.
Trên thực tế, hầu hết những gia đình nghiêm túc, ít nhiều gì cũng có thành kiến với nghề người mẫu và diễn viên.
Đây cũng là cái nhìn phổ biến với đa số người.
" Xem lại thử coi." Bà chỉ có thể nói," Cảm giác thằng bé không xấu.
Này, làm gì thế ?"
"Uống nước, bà có uống không ?"
" Lấy cho tôi một ly."
Quách Hằng nhón chân, loẹt xoẹt bay về phòng mình.
Véo một cái chui vào trong chăn.
Liêu Viễn:"........." Cảm thấy vô cùng thành thạo.
Hẳn là không phải lần đầu tiên.
Đợi âm thanh phòng khách im ắng đi, Liêu Viễn mới rì rầm hỏi :" Thế nào ?"
" Tạm được." Cậu em vợ chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu," Cho rằng con người cậu tạm được."
Liêu Viễn nghe vậy, biết cha mẹ vợ tương lai không hài lòng lắm về mình.
Khẽ thở dài nhìn trần nhà.
" Này,Liêu Viễn.....!Cậu và chị tôi," Quách Hằng hỏi bằng giọng úp mở," Là ........là tình đầu sao?"
Liêu Viễn:"........"
Anh hỏi khó hiểu, nhưng Liêu Viễn cũng là đàn ông, lập tức hiểu ra ngay.
"Không phải." Anh nói," Trước đây tôi đã từng có bạn gái."
Quách Hằng cũng hiểu.
Đôi mắt anh ấy lập tức trở nên sắc bén:" Vậy .....!Khi đó, bạn gái đầu tiên của cậu, bao nhiêu tuổi?"
" Mười tám, chưa đến mười chín."
Bạn học Quách Hằng lại bị nện bởi mười vạn điểm chí mạng.
Cắn góc chăn, tan nát cõi lòng.
" Không sao đâu," Anh rể nhỏ của anh ấy còn có lòng an ủi," Hai bốn hai lăm cũng không tính là lớn lắm."
" ..........." Mịa nó ! " Sao cậu biết?"
" Chị anh nói với tôi ."
" ..............Rít rít rít !" Chị, sao chị có thể tuyên truyền khắp nơi vậy !
Tuy đắng lòng chị gái lắm mồm, nhưng sáng hôm sau, Quách Trí vừa thức dậy, Quách Hằng vẫn nhón chân đến bẩm báo.
".....!Chỉ cho rằng cậu ta học vấn thấp, sau này công việc không ổn định.
Chủ yếu là ý của ba mình."
" Ò ......." Quách Trí đánh răng.
Quả nhiên, cái ba mẹ để ý nhất vẫn là học vấn và công việc của Liêu Viễn." Mẹ nói sao ?"
" Mẹ cảm thấy người thì tạm được, nói là để xem lại ."
Quách Trí súc miệng, rửa mặt, lau khô tay :" Ba mẹ đâu rồi?"
"Ba tập thể dục, mẹ đi chợ sáng rồi."
"Liêu Viễn đâu ?"
" Đi chợ sáng với mẹ rồi."
"..........."
" Biết đi con đường mẹ vợ đó nha." Quách Hằng cười hi hi." Ái, cấm ra tay, cấm ra tay !Còn muốn buổi tối em giúp chị nghe lén không hả ?"
" Em nói nè Quách Tiểu Trí," Quách Hằng hâm đồ ăn sáng bưng cho ra chị gái anh," Chị thật sự nhận định cậu ta rồi ?"
" Đại khái vậy."
" Cái gì mà đại khái chứ, đây là đại sự đời người, sao có thể ậm ờ như vậy ?"
" Chuyện mai này, ai biết được chứ." Quách Trí cắn miếng bánh quẩy," Hôm qua còn ngọt ngào bên nhau, hôm nay quay đầu cái liền lăng nhăng ngoại tình, chuyện này còn ít hả?"
" .....!Vậy cũng phải ." Quách Hằng nói," Có điều chị thật sự là người phi phàm đấy.
Bỏ nhiều đàn ông vậy chị không cần, chị lại đi tìm một tên mười chín tuổi."
".........Hai mươi."
" Ok ok, hai mươi." Quách Hằng trợn trắng mắt," Vậy vẫn nhỏ hơn em bốn tuổi đó.
Sao chị lại vừa mắt một thằng nhóc vậy hả.
Chị nói em nghe coi, chị vừa mắt cậu ta chỗ nào ?"
" Ờm ....!" Quách Trí dài giọng ra," Người tốt? Biết chăm sóc người khác?"
" Lừa em hả chế ." Vẻ mặt Quách Hằng khinh thường," Em còn không biết chị à.
Chị chỉ thấy dáng vẻ cậu ta ngon nghẻ thôi."
" ..........Mày biết rồi còn hỏi."
" Không phải thế,"Quách Trí uống một ngụm lớn sữa đậu nành, nuốt xuống miếng bánh quẩy," Quách Hằng.
Mày cũng biết hai tao chênh lệch bao nhiêu không ? Số tuổi ấy ."
" Tám tuổi chứ gì."
" Mày có nghĩ.....!như vậy rất xấu không ?"
" Tạm được.
" Quách Hằng từ chối cho ý kiến.
Quách Trí rối rắm một hồi rồi hỏi :" Vậy có vẻ như, tao và Liêu Viễn, nhìn bề ngoài chênh lệch lắm sao ?"
Thực ra, từ lâu cô đã muốn tìm người hỏi câu này rồi, nhưng vừa thốt ra lời đó,sẽ vạch trần ngay sự thiếu tự tin và lo lắng ở đâu đó trong sâu thẳm trái tim cô.
Quách gia không quen để lộ nhược điểm như vậy cho người khác.
Nhưng với Quách Hằng thì không sao cả.
" Kia ngược lại không có." Quách Hằng quan sát một cách tỉ mỉ," Làn da chị đẹp, nhìn không già so với tuổi thật.....!Ôi đệt, chị đá nhẹ thôi ! Còn muốn buổi tối em giúp chị nghe lén không hả ?"
Quách Trí hừ một tiếng :" Mày cứ nói đi, mày nghĩ tao và Liêu Viễn, có được hay không ?"
"Em nghĩ ?Có giá trị sao ? Vậy chính chị phải nghĩ tốt mới được ?" Quách Hằng xoa xao chân than thở." Nói cứ như là ý kiến của em có thể mang tính quyết định í.
Em hỏi chị, nếu ba mẹ không đồng ý, thì chị tính thế nào ? Chia tay với Liêu Viễn ?"
" Đương nhiên là không !" Quách Trí trả lời không chút do dự.
Quách Hằng nói :" Vậy không phải chốt rồi sao ."
" Mày không hiểu." Quách Trí rầu rĩ," Có chúc phúc của cha mẹ với không có chúc phúc của cha mẹ, khác nhau đấy."
" Vậy thì cứ để Liêu Viễn đi nhiều nhiều trên con đường mẹ vợ đi.
Em thấy hình như ấn tượng của mẹ với cậu ta rất tốt."
" Vậy mày thì sao ?"
"Em?"
" Mày thấy thế nào ?"
" Tàm tạm ....!Chỉ là tuổi nhỏ qúa, làm em có hơi khó xử.
Này !" Quách Hằng hóng hớt ," Trước kia cậu ta còn có bạn gái khác hả ?"
"............!Mày cho rằng ai cũng giống mày à ."
" Hey! Hey ! Mắng người không vạch khuyết điểm nhá.
Em còn chưa tính sổ với chị đấy, chuyện gì chị cũng lan truyền vớ vẩn, chuyện của em mà chị cũng nói cho Liêu Viễn được ! Em bó tay chị luôn rồi đấy !
Quách Trí cười ha ha :" Lần đó là tao và Liêu Viễn tán gẫu, kêu anh ấy truyền cho mày mấy chiêu, rồi buột miệng nói luôn."
"Tao nói mày nhé," Quách Trí cười hì hì," Để lúc nào bảo Liêu Viễn dạy mày tán gái thế nào.
Liêu Viễn vậy mà biết tán gái đấy!"
Nhìn thấy rồi.
Đến cả tài xế già hai mươi tám tuổi như chị cũng thu phục được rồi, thì có thể không biết tán sao ?
Ánh mắt Quách Hằng lạc trôi.
Ăn sáng xong xem ti vi một lát thì mẹ Quách và Liêu Viễn đã trở về.
Quách Trí liếc mắt cái đã trông thấy hốc mắt hai người đều hồng hồng.
" Sao vậy , đây là ?" Cô có chút mờ mịt.
Liêu Viễn hít hít mũi, không nói gì.
" Không sao, không có gì.
Haizzz........" Mẹ Quách đón lấy đồ trong tay Liêu Viễn, đi vào phòng bếp.
" Sao thế ?" Quách Trí kéo Liêu Viễn vào phòng ngủ.
Liêu Viễn có chút ngượng ngùng :" Nói chuyện với dì, dì hỏi anh những chuyện hồi nhỏ....." Nói đến đó thì cúi đầu, có phần xấu hổ.
" Cho nên anh lại khóc, rồi còn kéo mẹ em khóc theo luôn ?" Quách Trí cạn lời.
" Ừm ......!" Liêu Viễn cúi đầu xấu hổ.
Dễ khóc gì gì đó, thật không biết làm sao.
Khi cha Quách tập thể dục về, liền cùng với mẹ Quách thay bộ quần áo, rồi thu dọn lấy một đống đồ.
" Đi đâu ạ ?" Quách Trí hỏi.
"Đi nhà ông cậu mày.
Mày có đi không ?"
" KHông đi!" Quách Trí nói dứt khoát.
Ba cô con gái nhà ông cậu, quả thật là một ổ bà tám.
Lần nào trông thấy cô cũng " Sao vẫn chưa có bạn trai"," Không còn nhỏ tuổi nữa đâu","Không thể trì hoãn nữa", các kiểu, phiền chết được.
Ngoại trừ Tết ra, cũng hai đến ba năm rồi cô không qua nhà ông cậu nữa.
" Vậy cứ ở nhà vui vẻ đi.
Quách Hằng!" Mẹ Quách gọi con trai," Buổi trưa mày làm cơm đấy !"
Chuyện làm cơm này, bà không trông cậy vào Quách Trí.
Quách Trí mà vào bếp, có thể không đốt cháy nhà bếp là tạ ơn trời đất rồi.
Nào biết, buổi chiều đi nhà họ hàng xong trở về, thời gian rửa tay trong phòng, thì thằng con trai rón rén như kẻ trộm mà tới bẩm báo.
" Buổi trưa Liêu Viễn làm cơm đó.
Ăn ngon lắm !".
Danh sách chương