Edit : Michellevn
Nếu giờ làm việc bị kéo dài, họ sẽ phải gọi cơm hộp đến studio.
Nhưng cơm hộp không phải cứ gọi cái là có liền, đôi khi trễ cả tiếng rưỡi đồng hồ, có thể khiến bụng của mọi người đói đến réo vang.
Lúc thế này, bệnh dạ dày của Quách Trí rất dễ tái phát.
Thấy Quách Trí nói dạ dày đau rồi, Liêu Viễn bên ngoài thì đau lòng, thế nhưng lại cảm thấy vui vẻ.
Xác thực là, anh rõ ràng cảm nhận được thái độ của Quách Trí đối với anh đã thay đổi.
Trước đây, Quách Trí sẽ không bao giờ cố ý gửi tin nhắn nói cho anh biết cô đau dạ dày.
Nhưng hiện giờ, cô vậy mà biết sử dụng emotion và cách nói này để .......!làm nũng với anh !
Liêu Viễn chỉ cảm thấy sự thỏa mãn ngọt ngào dâng lên từ đáy lòng.
【Anh nấu cháo cho em, chút nữa đưa tới.
Em ráng chịu đựng trước một chút.】
Quách Trí nhanh chóng trả lời : 【Không cần đâu, anh cũng mệt rồi mà.】Biết rằng gần đây lượng công việc của anh cũng rất nhiều.
Khóe miệng Alex cong lên, nhắn lại : 【Đợi nhé】
Quăng điện thoại xuống, đi vào phòng bếp tìm nồi áp suất ....
Quách Trí đút điện thoại di động vào túi, xoa xoa cái bụng đau, mà khóe miệng lại dâng lên ý cười nhàn nhạt.
Không ai yêu anh, không ai muốn anh, không ai cần anh .....!Buổi tối hôm đó, lúc cậu giai nói những lời này, đã rất cố gắng kìm nước mắt.
Cô thật sự cảm thấy đau lòng.
Lờ mờ đã hiểu tại sao Alex lúc ở nhà không có lúc nào là rảnh rỗi, trong mắt luôn có công việc, luôn dọn dẹp nhà cửa thật tốt, lại để tâm vào chuẩn bị bữa sáng và tối cho cô như vậy.
Ngay cả chuyện giường chiếu, cũng rất cố gắng lại nghiêm túc.
Bởi vì, anh khao khát được người ta cần đến.
Một khi đã như vậy, thì để cho anh biết, cô cần anh .
Trong xe taxi, Liêu Viễn vẫn luôn mở nắp bình giữ nhiệt ra để bớt nóng, nếu không lúc đến studio mà cháo nóng quá, thì Quách Trí không thể uống liền được.
Nhưng khi đến cửa studio, anh lại do dự.
Anh biết Quách Trí phân biệt rạch ròi giữa công việc và cuộc sống riêng tư, mặc dù anh và cô đã xác định quan hệ yêu đương, nhưng anh không chắc chắn hiện giờ Quách Trí có muốn đồng nghiệp của cô biết về quan hệ của hai người hay không.
Anh không liều lĩnh xông vào, vẫn ở bên ngoài cửa gọi điện thoại cho Quách Trí.
Dạ dày Quách Trí đang khó chịu, điện thoại rung lên, thấy số Liêu Viễn, liền biết là anh đã tới.
" Alo?" Cô vui vẻ nhận cuộc gọi.
Giọng nói của Liêu Viễn từ trong điện thoại truyền đến :" Anh ở cửa, em ra đi."
Quách Trí hơi ngẩn người.
Chợt nhớ tới lần trước, Liêu Viễn cũng nấu cháo mang đến cho cô.
Cô đi ra ngoài, mà anh lại cẩn thận giấu mình ở một góc khuất ánh sáng ....
Trong lòng Quách Trí......!Bỗng dưng dâng lên nỗi chua xót.
Cô liếc nhìn xung quanh, trong studio, đều là đồng nghiệp , người mẫu và đối tác của cô.
Họ đều là người trong giới này.
Cô cụp mắt xuống, không mất bao lâu do dự, lại nhanh chóng ngước mắt lên, đôi mắt sáng ngời.
"Alex!" Cô nói, " Anh vào đi."
Cúp điện thoại rồi mà trái tim Liêu Viễn đập thình thịch thình thịch.
Ngẩng đầu nhìn cửa lớn.
Studio này, Liêu Viễn đã đến không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên căng thẳng như vậy.
Anh hít một hơi thật sâu, rồi đẩy cửa đi vào.
Đi vòng hết một hành lang, đã trông thấy Quách Trí bước ra từ gian số bốn và vẫy tay với anh :" Bên này."
Anh có chút cứng người, tăng nhanh bước chân chạy tới.
" Của em đây." Anh dúi bình giữ ấm cho cô, căng thẳng đến có chút lắp bắp," Đã có thể, có thể uống rồi.
Anh, vậy anh ......!về trước nhé ?"
Miệng anh thì nói đi về , mà ánh mắt thì lại nhìn Quách Trí trông mong.
Sự mong đợi trong đôi mắt anh sắp tràn cả ra ngoài rồi đó, Quách Trí thầm oán trong lòng.
Lại thấy hơi buồn cười.
Giống như một đứa trẻ muốn kẹo mà không chịu thừa nhận, vừa giống một chú Husky ve vẩy đuôi, lại bất hạnh bởi rào cản ngôn ngữ.
Nhát gan thế nhỉ ! Chậc !
Đã quyết định yêu anh, đương nhiên cô sẽ không lén lút.
Nếu không thì sẽ thành cái gì chứ .
" Ò ? Vậy anh .........!cứ ......!" Quách Trí cố ý trêu anh," Về đi ......!nhé ?"
Sau đó tròn xoe mắt nhìn cái đuôi phe phẩy của Husky đã cụp xuống một cách tiu nghỉu, cả cái đầu cũng cụp xuống luôn.
Toàn bộ đều ỉu xìu.
" Ò ...." Liêu Viễn gục đầu.
Nói một cách lằng nhằng, " Vậy em.........!Tranh thủ húp cháo trước đi nhé ......!Ừm, ừm, vậy anh .......!Đi nha ......"
Nói " đi nha" mà phải mất ba mươi giây xoay người, ui má ơi, như thể đang diễn cảnh quay chậm !
Quách Trí không kìm được, cười phì ra, kéo cánh tay anh .
" Đi đâu vậy hả, chờ em cùng về ." Cô sẵng giọng.
Liêu Viễn quay người lại đột ngột, vừa mừng vừa sợ.
" Đi, đi tìm chỗ ngồi đi, đừng có mà sừng sững ở chỗ này." Quách Trí nói xong, kéo tay anh đi vào trong studio.
Liêu Viễn đi theo cô vào trong studio mà đầu óc váng vất mơ hồ.
Phòng chụp này không lớn, chỉ sáu bảy mươi mét vuông.
Mọi người đều đang nghỉ ngơi, uống nước trò chuyện, chơi điện thoại.
Chỉ có stylist là vẫn đang tất bật dặm lớp trang điểm cho người mẫu.
Cô ấy cong mông, hết sức chăm chú dùng cọ quét phấn lên mặt người mẫu, bỗng dưng cảm thấy hình như có gì đó không ổn.
Ngước đầu nhìn trái rồi nhìn phải.....!Những người xung quanh cũng ngừng trò chuyện, ngừng luôn cả uống nước, toàn bộ đều nhìn chằm chằm vào hướng mông của cô ấy đang chĩa về....
Trong phòng chụp im ắng một cách quỷ dị.
Mọi người giống như bị đông cứng lại, chăm chú nhìn một nam một nữ từ cửa bước vào, chăm chú nhìn vào bàn tay đang nắm lấy nhau của họ.
Stylist đã theo Quách đại biên tập được mấy năm rồi, quan hệ với cô rất tốt.
Vào lúc này, miệng cô ấy há hốc ra có thể nhét được cả quả trứng vịt.
Trời ạ ! Có phải cô ấy xuất hiện ảo giác hay không ?
Người đó, thật sự là Quách gia sao ?
Cả cái người kia nữa .....
Quách đại biên tập kéo tay cậu giai khôi ngô tuấn tú đi vào như chốn không người.
Trong sự yên tĩnh quỷ dị, tầm mắt nhàn nhạt quét qua......
Trong phòng chụp ngay lập tức khôi phục tiếng nói cười trò truyện.
" Này, bộ phim cậu vừa nói đó, tôi vẫn chưa xem đâu, thế nào, hay không ?" Phắc, người đó là Quách gia thật sao ? Tình huống gì đây ?
" Quán đó ăn không ngon, cô nên đổi quán khác đi." Nhóc kia là ai vậy ? Quen thế nhỉ ? Hình như gọi là .....!là Peter ?
" Ồ, thật sao, nghe nói anh ấy diễn khá tốt." Không phải ! Là Alex, đúng, Alex !Đã từng hợp tác với chúng ta, cậu quên à !
" Chỉ là vị bột ngọt quá nhiều, ăn vào không tốt." Đúng đúng đúng, tôi nhớ ra rồi ! Đây ....!là tình huống gì thế ?
Mọi người cố gắng tiến hành đối thoại một cách vô tâm, mà ánh mắt thì lại không tự chủ cứ lén lút nhìn về một hướng, lại không dám để Quách gia phát hiện, thành ra phải hướng mặt sang một hướng khác.
Vì thế mà nhìn cả đám, trông cứ như bị rút gân.
Liêu Viễn được Quách Trí kéo tay đi suốt quãng đường vào, hồi hộp căng thẳng suýt nữa thì tay chân sụi luôn.
Studio này anh đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, ít nhất một phần tư số người trong này anh có thể gọi thẳng tên họ, số còn lại có thể gật đầu chào hỏi lúc gặp nhau.
Nhưng bây giờ họ nhìn anh bằng ánh mắt cực kỳ quỷ dị.
Anh căng thẳng đến vành tai đỏ lên, chóp mũi đổ mồ hôi.
Ánh mắt chỉ dám nhìn chăm chú vào cái tay đang lôi kéo của Quách Trí, không dám nhìn xung quanh.
Nhưng ngay cả như vậy, vẫn cảm nhận được rất nhiều ánh mắt cực nóng bỏng, cực tò mò và tìm tòi rơi trên người anh.
Quách Trí bỗng nhiên dừng lại, buông tay anh ra, nhìn nhìn đồng hồ.
Quét ánh mắt qua, nói bằng giọng thản nhiên :" Nghỉ ngơi thêm năm phút nữa, sau năm phút nữa bắt đầu công việc."
" Ngoài ra," Ngón tay cái cô chỉ vào vào cậu trai bên cạnh," Alex, mọi người đều biết chứ, Liêu Viễn."
Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp:" Bạn trai tôi."
Cô vừa buông lời xuống, trong phòng liền chìm vào im ắng kỳ lạ.
Lúc cô tuyên bố với mọi người Liêu Viễn là bạn trai cô, trái tim Liêu Viễn suýt thì nhảy ra khỏi cổ họng.
Nhưng tiếp theo sau đó, chỉ là sự im ắng kỳ lạ trong căn phòng.....
......!Như vậy không được, Liêu Viễn nghĩ.
Quách Trí đã tự nhiên giới thiệu anh với đồng nghiệp trong công ty, anh không thể để cô mất mặt được !
Anh hít một thật sâu và ngước mắt lên.
"Hi, chào mọi người .....!" Anh nở nụ cười tiêu chuẩn dùng trong những lúc chụp ảnh," Đã lâu không gặp ."
Đáng tiếc, sau khi anh cất lời chào xong, trong phòng vẫn rất im ắng.
Cho đến khi ánh mắt sắc bén của Quách gia quét qua, người bị ánh mắt quét tới mới giật mình phản ứng lại :" Ồ ồ, Alex à, lâu rồi không gặp, lâu rồi không gặp!"
Cuối cùng Liêu Viễn cũng thở ra nhẹ nhõm, nhanh chóng mỉm cười lễ phép gật đầu lại.
Quách gia cao ngạo lạnh lùng phán một câu :" Sau này sẽ gặp thường xuyên, thích ứng sớm một chút đi ." Nói xong liền kéo Liêu Viễn đi về phía cái bàn trong góc.
Liêu Viễn đỏ mặt đi theo cô vào góc ngồi xuống, mở nắp bình giữ nhiệt, lấy cái chén nhỏ ở tầng thứ hai ra, đổ cho cô nửa chén cháo.
Gỡ cái thìa gấp ra, để vào trong chén cháo rồi đẩy đến trước mặt cô.
Mặc dù dưới rất nhiều ánh mắt chăm chú quỷ dị, nhưng loạt hành động này vẫn diễn ra mượt mà trơn tru.
Quách Trí mới uống được mấy ngụm thì điện thoại để trên bàn đã bắt đầu rung lên không ngừng.
Quách Trí liếc mắt nhìn, ngoại trừ đối tác tới lần này là người mới đến, có hơi mù tịt, thì những người khác đều đang cắm đầu vào điện thoại.
Dùng đầu gối nghĩ, cô cũng biết những con hàng này nhất định đang nói về cô trong nhóm.
Bọn đần này ! Chắc là vừa kích động cái đã quên luôn cô cũng ở trong nhóm đó.
Một tay cầm thìa, tay kia thì vuốt màn hình, nhấn mở nhóm.
Ngay lập tức nhìn thấy một đám ngốc đang đâm chọc xỉa xói, cuối cùng có người sáng suốt nhận ra : 【Phắc ! Ngốc quá ! Quách gia cũng ở nhóm này mà !】
【...............】
【...............】
【...............】
【...............】
.............
Sau đó là một loạt tiếng " Phắc" ........
Kế tiếp đó ......
Thu hồi.
Thu hồi.
Thu hồi.
Thu hồi.
..........
Quách Trí cạn lời nhìn " Thu hồi" đầy cả màn hình, cắn cái thìa, động động ngón tay, gõ một chữ.
【Ah.】
Bỗng dưng Liêu Viễn cảm thấy căn phòng đột nhiên trở nên lạnh căm căm.......
Nếu giờ làm việc bị kéo dài, họ sẽ phải gọi cơm hộp đến studio.
Nhưng cơm hộp không phải cứ gọi cái là có liền, đôi khi trễ cả tiếng rưỡi đồng hồ, có thể khiến bụng của mọi người đói đến réo vang.
Lúc thế này, bệnh dạ dày của Quách Trí rất dễ tái phát.
Thấy Quách Trí nói dạ dày đau rồi, Liêu Viễn bên ngoài thì đau lòng, thế nhưng lại cảm thấy vui vẻ.
Xác thực là, anh rõ ràng cảm nhận được thái độ của Quách Trí đối với anh đã thay đổi.
Trước đây, Quách Trí sẽ không bao giờ cố ý gửi tin nhắn nói cho anh biết cô đau dạ dày.
Nhưng hiện giờ, cô vậy mà biết sử dụng emotion và cách nói này để .......!làm nũng với anh !
Liêu Viễn chỉ cảm thấy sự thỏa mãn ngọt ngào dâng lên từ đáy lòng.
【Anh nấu cháo cho em, chút nữa đưa tới.
Em ráng chịu đựng trước một chút.】
Quách Trí nhanh chóng trả lời : 【Không cần đâu, anh cũng mệt rồi mà.】Biết rằng gần đây lượng công việc của anh cũng rất nhiều.
Khóe miệng Alex cong lên, nhắn lại : 【Đợi nhé】
Quăng điện thoại xuống, đi vào phòng bếp tìm nồi áp suất ....
Quách Trí đút điện thoại di động vào túi, xoa xoa cái bụng đau, mà khóe miệng lại dâng lên ý cười nhàn nhạt.
Không ai yêu anh, không ai muốn anh, không ai cần anh .....!Buổi tối hôm đó, lúc cậu giai nói những lời này, đã rất cố gắng kìm nước mắt.
Cô thật sự cảm thấy đau lòng.
Lờ mờ đã hiểu tại sao Alex lúc ở nhà không có lúc nào là rảnh rỗi, trong mắt luôn có công việc, luôn dọn dẹp nhà cửa thật tốt, lại để tâm vào chuẩn bị bữa sáng và tối cho cô như vậy.
Ngay cả chuyện giường chiếu, cũng rất cố gắng lại nghiêm túc.
Bởi vì, anh khao khát được người ta cần đến.
Một khi đã như vậy, thì để cho anh biết, cô cần anh .
Trong xe taxi, Liêu Viễn vẫn luôn mở nắp bình giữ nhiệt ra để bớt nóng, nếu không lúc đến studio mà cháo nóng quá, thì Quách Trí không thể uống liền được.
Nhưng khi đến cửa studio, anh lại do dự.
Anh biết Quách Trí phân biệt rạch ròi giữa công việc và cuộc sống riêng tư, mặc dù anh và cô đã xác định quan hệ yêu đương, nhưng anh không chắc chắn hiện giờ Quách Trí có muốn đồng nghiệp của cô biết về quan hệ của hai người hay không.
Anh không liều lĩnh xông vào, vẫn ở bên ngoài cửa gọi điện thoại cho Quách Trí.
Dạ dày Quách Trí đang khó chịu, điện thoại rung lên, thấy số Liêu Viễn, liền biết là anh đã tới.
" Alo?" Cô vui vẻ nhận cuộc gọi.
Giọng nói của Liêu Viễn từ trong điện thoại truyền đến :" Anh ở cửa, em ra đi."
Quách Trí hơi ngẩn người.
Chợt nhớ tới lần trước, Liêu Viễn cũng nấu cháo mang đến cho cô.
Cô đi ra ngoài, mà anh lại cẩn thận giấu mình ở một góc khuất ánh sáng ....
Trong lòng Quách Trí......!Bỗng dưng dâng lên nỗi chua xót.
Cô liếc nhìn xung quanh, trong studio, đều là đồng nghiệp , người mẫu và đối tác của cô.
Họ đều là người trong giới này.
Cô cụp mắt xuống, không mất bao lâu do dự, lại nhanh chóng ngước mắt lên, đôi mắt sáng ngời.
"Alex!" Cô nói, " Anh vào đi."
Cúp điện thoại rồi mà trái tim Liêu Viễn đập thình thịch thình thịch.
Ngẩng đầu nhìn cửa lớn.
Studio này, Liêu Viễn đã đến không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên căng thẳng như vậy.
Anh hít một hơi thật sâu, rồi đẩy cửa đi vào.
Đi vòng hết một hành lang, đã trông thấy Quách Trí bước ra từ gian số bốn và vẫy tay với anh :" Bên này."
Anh có chút cứng người, tăng nhanh bước chân chạy tới.
" Của em đây." Anh dúi bình giữ ấm cho cô, căng thẳng đến có chút lắp bắp," Đã có thể, có thể uống rồi.
Anh, vậy anh ......!về trước nhé ?"
Miệng anh thì nói đi về , mà ánh mắt thì lại nhìn Quách Trí trông mong.
Sự mong đợi trong đôi mắt anh sắp tràn cả ra ngoài rồi đó, Quách Trí thầm oán trong lòng.
Lại thấy hơi buồn cười.
Giống như một đứa trẻ muốn kẹo mà không chịu thừa nhận, vừa giống một chú Husky ve vẩy đuôi, lại bất hạnh bởi rào cản ngôn ngữ.
Nhát gan thế nhỉ ! Chậc !
Đã quyết định yêu anh, đương nhiên cô sẽ không lén lút.
Nếu không thì sẽ thành cái gì chứ .
" Ò ? Vậy anh .........!cứ ......!" Quách Trí cố ý trêu anh," Về đi ......!nhé ?"
Sau đó tròn xoe mắt nhìn cái đuôi phe phẩy của Husky đã cụp xuống một cách tiu nghỉu, cả cái đầu cũng cụp xuống luôn.
Toàn bộ đều ỉu xìu.
" Ò ...." Liêu Viễn gục đầu.
Nói một cách lằng nhằng, " Vậy em.........!Tranh thủ húp cháo trước đi nhé ......!Ừm, ừm, vậy anh .......!Đi nha ......"
Nói " đi nha" mà phải mất ba mươi giây xoay người, ui má ơi, như thể đang diễn cảnh quay chậm !
Quách Trí không kìm được, cười phì ra, kéo cánh tay anh .
" Đi đâu vậy hả, chờ em cùng về ." Cô sẵng giọng.
Liêu Viễn quay người lại đột ngột, vừa mừng vừa sợ.
" Đi, đi tìm chỗ ngồi đi, đừng có mà sừng sững ở chỗ này." Quách Trí nói xong, kéo tay anh đi vào trong studio.
Liêu Viễn đi theo cô vào trong studio mà đầu óc váng vất mơ hồ.
Phòng chụp này không lớn, chỉ sáu bảy mươi mét vuông.
Mọi người đều đang nghỉ ngơi, uống nước trò chuyện, chơi điện thoại.
Chỉ có stylist là vẫn đang tất bật dặm lớp trang điểm cho người mẫu.
Cô ấy cong mông, hết sức chăm chú dùng cọ quét phấn lên mặt người mẫu, bỗng dưng cảm thấy hình như có gì đó không ổn.
Ngước đầu nhìn trái rồi nhìn phải.....!Những người xung quanh cũng ngừng trò chuyện, ngừng luôn cả uống nước, toàn bộ đều nhìn chằm chằm vào hướng mông của cô ấy đang chĩa về....
Trong phòng chụp im ắng một cách quỷ dị.
Mọi người giống như bị đông cứng lại, chăm chú nhìn một nam một nữ từ cửa bước vào, chăm chú nhìn vào bàn tay đang nắm lấy nhau của họ.
Stylist đã theo Quách đại biên tập được mấy năm rồi, quan hệ với cô rất tốt.
Vào lúc này, miệng cô ấy há hốc ra có thể nhét được cả quả trứng vịt.
Trời ạ ! Có phải cô ấy xuất hiện ảo giác hay không ?
Người đó, thật sự là Quách gia sao ?
Cả cái người kia nữa .....
Quách đại biên tập kéo tay cậu giai khôi ngô tuấn tú đi vào như chốn không người.
Trong sự yên tĩnh quỷ dị, tầm mắt nhàn nhạt quét qua......
Trong phòng chụp ngay lập tức khôi phục tiếng nói cười trò truyện.
" Này, bộ phim cậu vừa nói đó, tôi vẫn chưa xem đâu, thế nào, hay không ?" Phắc, người đó là Quách gia thật sao ? Tình huống gì đây ?
" Quán đó ăn không ngon, cô nên đổi quán khác đi." Nhóc kia là ai vậy ? Quen thế nhỉ ? Hình như gọi là .....!là Peter ?
" Ồ, thật sao, nghe nói anh ấy diễn khá tốt." Không phải ! Là Alex, đúng, Alex !Đã từng hợp tác với chúng ta, cậu quên à !
" Chỉ là vị bột ngọt quá nhiều, ăn vào không tốt." Đúng đúng đúng, tôi nhớ ra rồi ! Đây ....!là tình huống gì thế ?
Mọi người cố gắng tiến hành đối thoại một cách vô tâm, mà ánh mắt thì lại không tự chủ cứ lén lút nhìn về một hướng, lại không dám để Quách gia phát hiện, thành ra phải hướng mặt sang một hướng khác.
Vì thế mà nhìn cả đám, trông cứ như bị rút gân.
Liêu Viễn được Quách Trí kéo tay đi suốt quãng đường vào, hồi hộp căng thẳng suýt nữa thì tay chân sụi luôn.
Studio này anh đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, ít nhất một phần tư số người trong này anh có thể gọi thẳng tên họ, số còn lại có thể gật đầu chào hỏi lúc gặp nhau.
Nhưng bây giờ họ nhìn anh bằng ánh mắt cực kỳ quỷ dị.
Anh căng thẳng đến vành tai đỏ lên, chóp mũi đổ mồ hôi.
Ánh mắt chỉ dám nhìn chăm chú vào cái tay đang lôi kéo của Quách Trí, không dám nhìn xung quanh.
Nhưng ngay cả như vậy, vẫn cảm nhận được rất nhiều ánh mắt cực nóng bỏng, cực tò mò và tìm tòi rơi trên người anh.
Quách Trí bỗng nhiên dừng lại, buông tay anh ra, nhìn nhìn đồng hồ.
Quét ánh mắt qua, nói bằng giọng thản nhiên :" Nghỉ ngơi thêm năm phút nữa, sau năm phút nữa bắt đầu công việc."
" Ngoài ra," Ngón tay cái cô chỉ vào vào cậu trai bên cạnh," Alex, mọi người đều biết chứ, Liêu Viễn."
Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp:" Bạn trai tôi."
Cô vừa buông lời xuống, trong phòng liền chìm vào im ắng kỳ lạ.
Lúc cô tuyên bố với mọi người Liêu Viễn là bạn trai cô, trái tim Liêu Viễn suýt thì nhảy ra khỏi cổ họng.
Nhưng tiếp theo sau đó, chỉ là sự im ắng kỳ lạ trong căn phòng.....
......!Như vậy không được, Liêu Viễn nghĩ.
Quách Trí đã tự nhiên giới thiệu anh với đồng nghiệp trong công ty, anh không thể để cô mất mặt được !
Anh hít một thật sâu và ngước mắt lên.
"Hi, chào mọi người .....!" Anh nở nụ cười tiêu chuẩn dùng trong những lúc chụp ảnh," Đã lâu không gặp ."
Đáng tiếc, sau khi anh cất lời chào xong, trong phòng vẫn rất im ắng.
Cho đến khi ánh mắt sắc bén của Quách gia quét qua, người bị ánh mắt quét tới mới giật mình phản ứng lại :" Ồ ồ, Alex à, lâu rồi không gặp, lâu rồi không gặp!"
Cuối cùng Liêu Viễn cũng thở ra nhẹ nhõm, nhanh chóng mỉm cười lễ phép gật đầu lại.
Quách gia cao ngạo lạnh lùng phán một câu :" Sau này sẽ gặp thường xuyên, thích ứng sớm một chút đi ." Nói xong liền kéo Liêu Viễn đi về phía cái bàn trong góc.
Liêu Viễn đỏ mặt đi theo cô vào góc ngồi xuống, mở nắp bình giữ nhiệt, lấy cái chén nhỏ ở tầng thứ hai ra, đổ cho cô nửa chén cháo.
Gỡ cái thìa gấp ra, để vào trong chén cháo rồi đẩy đến trước mặt cô.
Mặc dù dưới rất nhiều ánh mắt chăm chú quỷ dị, nhưng loạt hành động này vẫn diễn ra mượt mà trơn tru.
Quách Trí mới uống được mấy ngụm thì điện thoại để trên bàn đã bắt đầu rung lên không ngừng.
Quách Trí liếc mắt nhìn, ngoại trừ đối tác tới lần này là người mới đến, có hơi mù tịt, thì những người khác đều đang cắm đầu vào điện thoại.
Dùng đầu gối nghĩ, cô cũng biết những con hàng này nhất định đang nói về cô trong nhóm.
Bọn đần này ! Chắc là vừa kích động cái đã quên luôn cô cũng ở trong nhóm đó.
Một tay cầm thìa, tay kia thì vuốt màn hình, nhấn mở nhóm.
Ngay lập tức nhìn thấy một đám ngốc đang đâm chọc xỉa xói, cuối cùng có người sáng suốt nhận ra : 【Phắc ! Ngốc quá ! Quách gia cũng ở nhóm này mà !】
【...............】
【...............】
【...............】
【...............】
.............
Sau đó là một loạt tiếng " Phắc" ........
Kế tiếp đó ......
Thu hồi.
Thu hồi.
Thu hồi.
Thu hồi.
..........
Quách Trí cạn lời nhìn " Thu hồi" đầy cả màn hình, cắn cái thìa, động động ngón tay, gõ một chữ.
【Ah.】
Bỗng dưng Liêu Viễn cảm thấy căn phòng đột nhiên trở nên lạnh căm căm.......
Danh sách chương