Edit : Michellevn
Điện thoại di động cứ đổ chuông liên hồi.
Không có người nhận, ngắt, ngay sau đó lại vang lên.

Không ngừng nghỉ.
Cuối cùng là tài xế taxi thật sự không chịu được nữa, nói :" Cậu nhóc à, điện thoại cậu kêu kìa !"
Alex " vâng" một tiếng.
Ông tài xế chịu hết nổi :" Cậu cứ nhận chút đi mà, nếu cậu không muốn nhận thì cúp máy luôn, đừng để nó réo mãi không ngừng chứ !"
Alex nhìn cái tên người gọi trên màn hình một lúc lâu, mới vuốt màn hình nhận cuộc gọi.
" Tiểu Viễn, mày làm gì thế, mãi mà không nghe máy !"
" Sao còn chưa gửi tiền về hả, chừng nào mày mới gửi tiền về ?"
" Tao đang sốt ruột mua bảo hiểm đây này, đã nói với người ta hết cả rồi."
Trong điện thoại là giọng nói cậu quen thuộc, cũng là tiếng thúc giục cậu quen thuộc, không có gì khác, chỉ đòi tiền mà thôi.
Ông ta chưa bao giờ từng hỏi, cậu kiếm tiền có vất vả hay không, cũng chưa bao giờ quan tâm đến công việc của cậu rốt cuộc là làm gì.

Ông ta điện thoại tới, ngoài đòi tiền ra, thì cũng chỉ là lải nhải không dứt nói về em trai cậu gần đây thế nào gần đây ra sao, muốn có cái gì và muốn mua cái gì.
Đột nhiên Alex cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
"Biết rồi, chút nữa xuống xe chuyển tiền cho ba." Cậu nói.

Trước giờ cậu luôn là người ôn hòa, lời nói ra lúc này cũng đã có mây phần lạnh nhạt." Chuyển cho ba ba ngàn đồng."
Đầu dây bên kia tạm dừng trong chốc lát, rồi giọng nói hơi nâng cao lên :" Ba ngàn ? Không phải đã nói với mày là sáu ngàn rồi hay sao ? Hai người mà.

Ba ngàn là một người thôi!"
Còn cho rằng cậu đã nhầm.
Alex không nhầm.

Cậu trầm giọng nói :" Một người ba ngàn, con chỉ lo cho ba thôi."
Có lẽ thái độ của cậu chưa từng lạnh nhạt như vậy, và có thể là chuyện lần trước, người đàn ông cũng cảm thấy vợ mình quá đáng, giọng nói cũng không khỏi có phần chột dạ :" Vậy .....!Dì Vương mày ...."
" Tôi lo cho bà ta sao ?" Liêu Viễn trần giọng, rồi sau đó hỏi :" Ba có còn cần hay không ? Không cần thì thôi vậy."
" Cần cần cần ! Sao mày lại như vậy ......!Cái thằng này .....!Dì Vương mày .....!"
Người đàn ông còn định giảng đạo một trận, Liêu Viễn trực tiếp cúp điện thoại luôn.
Tâm trạng của cậu thực sự rất tệ.
Quách Trí tức giận đã quay về nhà rồi.
Cậu biết cậu làm không đúng.

Nhưng lúc ấy quả thực là cậu máu đã lên đầu rồi.

Cậu cảm thấy như cô mang mùi của người khác trên người khiến cậu không thể chịu nổi.

Cậu không kìm được muốn xóa bỏ hết những mùi hương đã xâm chiếm lãnh thổ của cậu.
Dù cuối cùng cậu đã dừng lại, nhưng chị Quách vẫn rất tức giận.
Cô bỏ đi với sự tức giận.

Trước khi đi cô còn nói :" Cậu đàng hoàng bình tĩnh đi."

" Chín chắn một chút." Cô nói.
Dường như cô thở dài sau khi nói xong.

Cậu không chắc có phải vậy không, bởi vì cậu vẫn mãi không dám ngẩng lên nhìn cô.
Sân vận động cậu tính đến nằm ở con đường phía nam, cậu không kêu taxi quay đầu lại, mà cho xe dừng lại ở bên ngoài tòa nhà văn phòng lớn ở đường phía bắc.
Tầng một của tòa nhà văn phòng là trung tâm thương mại, cậu tìm một máy ATM, chuyển cho ba của cậu ba ngàn đồng.

Sau đó nhập số thẻ của mẹ cậu, nhập số ba ngàn, nghĩ nghĩ sửa thành năm, mà cho chẵn không cho lẻ, lại xóa đi, chuyển qua cho mẹ cậu bốn ngàn.
Từ sau lần đầu tiên cậu trở về cho mẹ cậu năm ngàn đồng, thì cứ thi thoảng cậu sẽ cho bà ấy một ít tiền.

Lúc có nhiều thì cho nhiều thêm một chút, lúc eo hẹp thì thôi luôn.
Bà là nội trợ, sinh hoạt gia đình phục thuộc vào chồng, không có năng lực tài chính độc lập.

Tuy rằng cũng đã sinh con, nhưng nói sao thì cũng là kết hôn lần hai, rổ rá cạp lại.

Cậu cho bà chút tiền, bà cũng có thể thoải mái phần nào.
Chỉ là lần nào cậu cho bà tiền, bà cũng khóc.
Bà ấy thực sự rất thích khóc.
Khiến cậu bất lực hơn nữa, chính là cậu được di truyền tính thích khóc của bà áy.

Rất nhiều lần, cậu không hề muốn khóc mà nước mắt lại cứ chảy ra.
Cậu quả thực đã rơi nước mắt.

Không hẳn là ....!non nớt.
Thở dài, thắt chặt ba lo, cậu bước ra khỏi trung tâm thương mại.
Lúc đi xuyên qua cầu chui băng qua đường, mẹ cậu gọi điện thoại tới.

Bà ấy vừa mới thấy tin nhắn cậu gửi, nói đã chuyển tiền cho bà.
Quả nhiên là bà ấy lại khóc nữa.

Nói liên miên về một số vụn vặt trong cuộc sống.
Bởi vì số lần gặp mặt rất ít, trên thực tế cậu và bà ấy cũng không thân thiết lắm.

Có lẽ là kể từ sau khi cậu bắt đầu cho bà ấy tiền, hai người mới dần dần tạo dựng mối quan hệ ổn định.

Nói thì ổn định, cũng không thường xuyên lắm.
Cha ruột cậu tướng mạo tuấn tú, tính tình phong lưu.

Vì thế người chồng hiện giờ của bà ấy không muốn bà ấy liên lạc với chồng cũ nữa, dẫn tới đến cả con trai của bà với chồng cũ, bà cũng rất ít khi thăm nom.
Nhưng có một điều bà ấy hơn chồng cũ, là ít nhất bà ấy không tham lam tiền bạc của cậu.
Alex cúp điện thoại, hai, ba bước chạy lên cầu thang.

Đế Đô vào mùa thu, ánh mặt trời chói chang.

Vừa đi ra khỏi đường hầm, có phần chói mắt.

Alex lấy tay che lên, nhắm mắt lại một lúc rồi mới mở ra, ngửa đầu nhìn lên trời.
Mùa thu, là mùa ngắn nhất và dễ chịu nhất ở Đế Đô.

Cũng chỉ có trong mùa thu, bầu trời của Đế Đô mới có màu xanh lam, cao vời vợi và trong suốt.

Nên khiến người ta sinh ra cảm giác mơ hồ.
Nhưng Alex lại cảm thấy bầu trời đó quá xa, quá cao.

Cậu đứng dưới bầu trời xanh thẳm, quá nhỏ bé.
Một mình lẻ loi, trơ trọi.
"Liêu Viễn!Liêu Viễn! Bên này !" Dương Na từ xa nhìn thấy cậu liền vẫy tay với cậu.
Lần nào nhóm Triệu Hiên tới chơi bóng, bạn gái Từ Đan của cậu ta cũng sẽ tới, thì Dương Na cũng sẽ tới.

Trước đây là tới vì đi cùng Từ Đan, sau này là tới để gặp Alex.
Alex cũng đã thành thói quen, trông thấy cô ta ở đây, cũng không cảm thấy bất ngờ.

Nhưng trước giờ cậu đối với cô ta vẫn luôn lạnh nhạt, cũng chỉ gật đầu một cái xem như chào hỏi, lắc lắc cổ tay cổ chân, rồi đi thẳng vào sân luôn, chào hỏi nhóm Triệu Hiên đã đánh với một số người được nửa hiệp.
Cậu vừa xuống sân, mấy cô gái liền từ từ vây quanh cậu.

Còn hoan hô cậu.
Điều này, cũng khiến mấy chàng trai độc thân hâm mộ ghen tỵ hận.
Hôm nay nhóm mấy cô gái vẫn cho rằng chàng trai trên sân kia đẹp trai đến sáng chói.

Dáng vẻ vận động đổ mồ hôi có bao nhiêu đẹp đẽ thì lại càng khỏi phải bàn.
Thế nhưng nhóm chàng trai trên sân, xác thực lại cảm thấy khác thường.
" Cẩn thận !"
Theo tiếng kêu kinh hãi của mọi người, một chàng trai ngã nhào ra mặt đất, bàn tay che thái dương rên rỉ.
Alex cầm trái bóng đờ người ra một lúc, rồi nhanh chóng ném trái bóng ra ngồi xổm xuống nhận lỗi :" Xin lỗi! Tôi xin lỗi ! Phùng Kiến Phi, cậu không sao chứ ?"
Chàng trai tên Phùng Kiến Phi rên lên hai tiếng, rồi túm lấy tay cậu ngồi dậy," Mịa nó ! Đau quá !"
Nói rồi buông tay ra.

Chỗ thái dương gần với mắt, bầm đen một khoảng lớn.

Xém chút thì làm con mắt bị thương!
Sống lưng Alex đổ mồ hôi lạnh, nói xin lỗi liên tục.

Cũng may chàng trai này độ lượng, không khó chịu.

Đỡ cậu đứng dậy nói :" KHông sao, không sao.

Bỏ đi, Liêu Viễn, không sao...."
Alex nói :" Phải nhanh chóng chườm đá ." Kéo cánh tay chàng trai, nói với mấy người Triệu Hiên," Tôi dẫn cậu ta đi chườm một chút, các cậu chơi trước đi."

Thỉnh thoảng bị thương trong thể thao cũng không phải chuyện gì to tát.

Các chàng trai cũng không xem là chuyện lớn, chỉ vừa chơi bóng vừa không nhịn được mà bàn luận :" Hôm nay Liêu Viễn sao thế nhỉ ?"
" Tâm trạng không tốt đúng không ?"
"Vừa rồi đụng tớ, suýt nữa thì tớ văng luôn, giống như đụng kẻ thù ấy..."
" Đụng cả tớ nữa đấy ....!"
Alex khoác ba lô của mình lên, rồi kéo Phùng Kiến Phi đi.
Dương Na đưa mắt nhìn Từ Đan, Từ Đan nháy mắt với cô ta.

Dương Na đứng dậy đi theo.
" Không sao chứ ?" Cô ta đuổi tới hỏi cậu.
" Không sao ." Từ Đan là khoa khôi của một khoa khác trong trường của họ, Phùng Kiến Phi vội vàng đáp lại.

Được khoa khôi quan tâm, thật đúng là thụ sủng nhược kinh ( được sủng ái mà lo sợ).
Tất nhiên là rất nhanh đã ủ rũ phát hiện ra hoa khôi thực sự quan tâm căn bản không phải là cậu ta.
Sân bóng rổ ở cạnh cung thể thao, ngay lối vào có một cửa hàng nhỏ.

Ba người đi vào trong cửa hàng, Alex lục lục trong tủ đông, mua ít đá viên, gói vào khăn giấy xong mới đưa cho Phùng Kiến Phi.
" Chu đáo thật .....!" Dương Na khen cậu.
Alex không trả lời, chỉ hỏi Phùng Kiến Phi có muốn uống nước không, để cậu mua cho.

Phùng Kiến Phi nói uống, Dương Na cũng giơ một bàn tay lên, nói :" Em cũng muốn."
Ỷ mình xinh đẹp, ra vẻ hoạt bát.

Giống như rất thân quen với cậu.
Thực ra là chẳng thân quen gì cả.

Alex cũng chưa từng nói câu nào với cô ta.

Ngược lại cô nàng này mỗi lần đến xem, Alex cũng chưa từng tiếp xúc với cô ta.

Thường thì sau khi đánh bóng xong, cậu sẽ đi luôn.

Cậu và bọn Triệu Hiên cũng chỉ cùng nhau ăn hai bữa cơm mà thôi, còn là Triệu Hiên mở miệng mời.

Cậu vốn ít nói, trên bàn cơm cũng không nói nhiều.

Đa số là họ tò mò hỏi thì cậu mới trả lời.
Đám nhóc này ăn uống còn chia AA, Alex là người đã kiếm ra tiền, ngại chia AA với họ nên đãi luôn.
Tiếp đó cô nàng này đã tỏ tình ngay tại trên sân bóng.

Một đám nhóc ồn ào cả lên, đều cho rằng hai người họ ngoại hình tương xứng, lại nghĩ rằng trước đám đông không ai có thể khước từ cô gái khoa khôi xinh đẹp như vậy, cảm thấy việc này nhất định sẽ thành sự thật.
Ai ngờ Alex đã từ chối ngay, đều có chút sững sờ.

Lúc đó, Dương Na không kìm được liền khóc luôn.
Mọi người xúm lại khuyên nhủ, Alex không nói mà chỉ nhìn một cách trầm lặng.
Có kinh nghiệm với Mục Dung, với những cô gái không hiểu gì về cậu, chỉ yêu thích vẻ ngoài của cậu, thì Alex hoàn toàn không có hứng thú.
Nói " xin lỗi" rồi rời đi.
Lần chơi bóng tiếp theo, Triệu Hiên lại gọi cậu cùng đi ăn cơm chung, còn nói trước là nhất định phải AA, không được đãi khách.

Người ta nhiệt tình, từ chối mãi cũng không được, Alex đành phải đi.
Triệu Hiên là bị cô bạn gái Từ Đan của cậu ta hối thúc đi nói thêm vào cho Dương Na.

Alex không mảy may động lòng.
Đó chính là khoa khôi à ! Cậu cũng chẳng lạ gì ! Làm cho nhóm chàng trai này hâm mộ ghen tỵ hận mà cứ trút rượu cho cậu.

Không có con gái ở đây, nhóm chàng trai uống rượu không cần kiềm chế gì luôn .
Cuối cùng vẫn là Alex thanh toán hóa đơn.
Bản thân cậu cũng uống nhiều.

Trở về nơi ở của mình, nằm xuống nhắm mắt lại nghĩ đến Mục Dung.

Nhớ tới tính cách hay cuồng loạn của cô ta, nhớ tới những lời khó nghe cô ta nói trước khi bỏ đi.
Bạn gái thì có gì lý thú chứ ? Chẳng có gì cả ! Hoàn toàn chỉ là gánh nặng và áp lực.
Alex mua ba chai nước, đưa cho Phùng Kiến Phi và Dương Na.

Ngồi luôn xuống bên cạnh Phùng Kiến Phi, để Phùng Kiến Phi ngồi giữa cậu và Dương Na.
Uống một ngụm nước, vặn nắp chai lại rồi nói với Phùng Kiến Phi :" Để tôi coi nào ...."
Phùng Kiến Phi dịch đá viên ra, thái dương đã xanh tím một khoảng lớn.

Lúc đó Alex đang đoạt bảng bóng rổ, dùng lực rất mạnh, có thể tưởng tượng được sự đau đớn lúc đó.
Alex cảm thấy xấu hổ, lại nói xin lỗi.

Cũng may, Phùng Kiến Phi là cậu trai thẳng thắn độ lượng, liên tục bảo :" Không sao, không sao mà ."
Dương Na thì tiếp lời :" Không sau đâu, Liêu Viễn.

Anh cũng đâu phải cố ý.

Chuyện như này trên sân thể thao luôn không thể tránh khỏi.

Đúng không ?" Câu nói cuối cùng là hỏi Phùng Kiến Phi.
Cả hai chàng trai đều có chút im lặng.
Con gái xinh đẹp ấy mà, có đôi khi chính là như vậy, vô cùng tự tin vào chính bản thân mình.

Thế nhưng các chàng trai vẫn cứ ăn combo này, còn sẵn sàng chiều theo các cô ấy.
Phùng Kiến Phi được khoa khôi dí mũi hỏi thẳng, còn có thể nói gì chứ, chỉ có thể gật đầu và nói :" Đúng vậy."
Mặc dù cậu ta không chứng kiến lần tỏ tình kia của Dương Na, nhưng sau đó cũng đã nghe nói qua.

Người bị thương nhanh chóng nhận ra mình là một bóng đèn công suất lớn, con mắt láo liên đảo qua đảo lại hai cái, rồi nói :" Hey, túi của tớ vẫn còn ở bên đó, tớ qua đó trước đây!"
Bụm lấy đá viên trên trán, cậu ta liền tìm đại một cái cớ chuồn đi.
Dương Na rất là hài lòng với sự biết điều của vị bạn học này, dĩ nhiên cô ta muốn một mình nói mấy câu với Alex.

Cơ hội để được một mình nói chuyện với Alex thật sự rất hiếm, bởi vì Alex không cho.
Thế nhưng Alex cũng đứng lên, nói với Phùng Kiến Phi :" Giúp tôi nói với họ một tiếng, tôi đi trước đây.

Hôm nay trạng thái không tốt.....!tôi rất xin lỗi."
Không phải trạng thái cậu không tốt, mà là cảm xúc không tốt, mọi người đều đã nhìn ra.
Phùng Kiến Phi đưa mắt nhìn khuôn mặt đã tối sầm lại của Dương Na, nhanh trí đáp lại :" OK, không sao đâu.

Lần sau gặp nhé ." Rồi cậu ta chạy biến đi, dành chút thời gian cuối cùng cho khoa khôi yêu đơn phương Liêu Viễn.
" Đi đây." Alex khách sáo gật đầu với Dương Na, xốc ba lô khoác lên một bên vai rồi bước đi.
"Liêu Viễn!Liêu Viễn!"
Dương Na đuổi theo, gọi cậu lại..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện