Edit : Michellevn
Tìm một vòng studio không thấy người, cho tới mãi ở hành lang cuối cùng, mới nhìn thấy Lâm Thiền Nguyệt ở trong phòng rửa tay.
" Chị Lưu ! Chị Lưu! " Alex hấp tấp ngăn cô ta lại.
"Yo, Alex !" Lâm Thiền Nguyệt cười hip mắt lại, khuôn mặt hơi mũm mĩm, giống một chị đại dịu dàng.

Nếu nhìn theo cách này thì lực tương tác mạnh mẽ hơn nhiều so với Quách Trí lãnh đạm và dữ dằn.
Nhưng Alex đã từng làm việc cho cô ta, cũng biết đây là chủ nhân hà khắc và xoi mói, không dám xem nhẹ vì vẻ dịu dàng trên gương mặt cô ta.
" Chị Lưu, tháng trước em có sự kiện ở Victoria và Yashida hồi tháng tư, phía tài vụ nói phiếu kết toán vẫn chưa chuyển qua bên đó.

Có phải chị bận quá mà quên rồi không ạ ?"
" Thực sự là tôi không thể nhớ nổi, .....!gần đây bận quá, từ sáng đến tối làm hoài không xong." Lâm Thiền Nguyệt híp mắt cười, " Hay là nay cùng ăn tối đi, rồi cùng tôi trở về tìm cái phiếu ...."
Cô ta nói xong, vỗ vỗ lồng ngực rắn chắc của Alex, bàn tay làm như vô tình mà xẹt qua cơ bụng săn chắc của cậu trai và thực sự đã chạm vào.

Chăm chú nhìn vào đôi mắt của Alex, có chút nồng nàn, có chút mờ ám .
Alex thoáng sững lại.

Có vẻ như ......!Thực sự .....!giống như những gì Đại Vĩ nói .
Ý tứ từ ngôn ngữ cơ thể và đôi mắt của người phụ nữ này đã thể hiện rất rõ ràng.
" Vậy buổi chiều chụp xong em đợi chị ở đâu ạ ?" Alex hỏi rất ân cần.
Lâm Thiền Nguyệt nở một nụ cười hài lòng.
Quay trở lại phòng chụp ảnh của mình, vẫn chưa hết thời gian nghỉ trưa.

Alex sờ sờ túi lấy thuốc ra hút.

Trong phòng chụp có thiết bị, cấm hút thuốc và cấm lửa.

Alex liền ngồi xổm hút thuốc bên chân tường ngay tại cửa ra vào.
Tư thế đó, trông giống như cậu nhóc hư hỏng trong truyện tranh Nhật Bản, cảm giác vô cùng sa sút và phản nghịch.

Chỉ thiếu có mỗi sự cởi mở và sáng lạn mà độ tuổi này nên có.
Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng bước chân vội vã, Alex nghiêng đầu nhìn thì trông thấy, đôi chân thon dài thẳng tắp trong chiếc quần bảy phân, bước trên đôi giày đế bằng, cạch cạch bước ra khỏi phòng chụp ảnh và đi tuốt đến bức tường đối diện, rồi đứng dựa vào bức tường.
" Gặp rồi ! Gặp rồi mà ! .....!Không có, hôm nay người ta không gọi điện cho con....!Có thể là thấy con không hợp mắt rồi, con cũng có phải là mỹ nữ tuyệt trần gì đâu ....!Con không nói gì đâu nha ! Thái độ của con rất tốt ! Thật sự rất tốt đấy ......!Con thể hiện rõ ràng là muốn yêu đương một cách nghiêm túc, sẵn sàng đi thẳng đến kết hôn !"
Alex rít thuốc, nhìn theo bóng dáng của Quách Trí.
Lâm Thiền Nguyệt hơi mập, còn thích mặc váy bó sát người, phác họa ra chút đường cong, trước sau khá vểnh.


Quách Trí lại mặc áo tay lỡ và quần bảy phân, giày đế bằng.

Trang phục trông rất thoải mái, nhưng đường nét thẳng từ trên xuống dưới, nhìn ra ngay được cô khá cao và ốm, không hề nhìn được đường cong cơ thể, nhìn không ra có thịt hay không.

Nhưng ở nơi làm việc, mặc dù ẩn đi giới tình, thì lại trông linh hoạt và giỏi giang.
Alex đang nghĩ ngợi, thì nghe thấy Quách Trí nói bằng giọng thề thốt :" ....!Con thực sự là không có mặt mũi cho người ta mà ! Lừa mẹ thì con là chó con ! "
Cậu không kìm được, bật ra tiếng cười " Phì" .
Cười xong muốn chạy thì không kịp nữa rồi, Quách Trí nghe thấy tiếng động phía sau, liền quay phắt người lại.

Đôi mắt trừng lên nhìn về phía Alex.
Alex vội vàng ngoảnh đầu sang hướng khác, nhìn trời.

Quách Trí cầm điện thoại đi ra xa hơn :" Hả ! Còn một nữa á ! ....!Không phải, mẹ ! Tháng này đủ rồi mà ! ....!Gặp nữa con sẽ ói mất ! Tháng sau đi ! Tháng sau gặp nữa ! ....!Không, không ! Chúng ta chờ người này trả lời được không ? Biết đâu người ta thấy con được thì sao !...."
Gái ế ! ------ Trong đầu Alex nhảy ra từ này
Cô ấy bao nhiêu tuổi cơ chứ ? Trông trẻ hơn nhiều so với Lâm Thiền Nguyệt....!Phải chênh mười tuổi chứ nhỉ ? Đang miên man suy nghĩ thì bên kia Quách Trí đã cúp điện thoại bước trở lại, ngạo nghễ khoanh hai tay từ trên cao nhìn xuống Alex đang ngồi xổm trên đất.
Alex dập tắt thuốc đứng lên, cười hì hì :" Chị Quách !"
" Có phải trước đây tôi đã từng gặp cậu hay không ?" Quách Trí hỏi.

Sáng nay vừa thấy mặt cô, cậu đã gọi luôn " Chị Quách." Rõ ràng là đã biết cô .
" Em đã từng thấy chị.

Trước kia em từng làm hai sự kiện với chị Lưu ."
" Lưu Thiến ?"
" Lâm Thiền Nguyệt, chị Lưu."
Nghe thấy cái tên chối tai này, Quách Trí hừ một cái, mang theo chút quả nhiên, với một chút khinh thường, cảm giác có chút thì ra là thế.
Alex liền nhận ra có gì đó không đúng, nhưng cũng không dám hỏi.
" Sau này, ít nghe lén điện thoại người ta đi ." Quách Trí lườm trắng mắt.
Vậy nhưng Alex không sợ cô.

Trước lúc gặp cô hồi sáng, thực ra vẫn có hơi sờ sợ.

Sau đó tiếp xúc với người thật, phát hiện cô là người cẩn thận và chu đáo , còn nghĩ tới mua đồ ăn sáng cho người tới sớm.


Lúc chụp ảnh mặc dù vô cùng nghiêm khắc, nhưng đây chính là dành cho công việc.

Chưa kể, cô còn nâng cậu từ cảnh nền đưa lên thành một trong nhân vật nam chính.

Lúc ăn cơm, cũng cảm giác các nhân viên trong tổ làm việc rất thân thiết với cô.

Cảm giác này xuất phát từ trong lòng.

Tổ cô mang tới này, mọi người khá hợp nhau.
Alex bởi vì hoàn cảnh sinh trưởng, rất biết nhìn nét mặt người ta.

Mặc dù Quách Trí lườm cậu bảo cậu ít nghe lén, nhưng cậu nhìn ra được, thực ra cô chẳng tức giận, cậu liền cười hì hì.
Có câu nói rất hay, đưa tay không đánh người tươi cười.

Lúc cậu trai im lặng nhì có vẻ sa sút, cười lên rồi cũng có được mấy phần sáng lạn, khuôn mặt nhỏ khôi ngô càng trở lên đẹp trai hơn mấy phần.

Ánh mắt Quách Trí liền có chút phiêu lãng .
Alex như cảm nhận được, vì thế cười càng ngọt hơn :" Chị thật là nói oan em rồi đó chị Quách.

Em vẫn luôn ngồi xổm chỗ này mà, chị đi ra chẳng nhìn thấy em, cứ đứng bên đó mà điện thoại.

Em thực sự là không có ý định nghe lén mà ."
Nhóc đẹp giai cười đến là ngọt ngào, đối diện với gương mặt soái thế này, thực sự là Quách Trí không tức được, khóe miệng lộ ra chút ý cười.

Liếc ngang cậu một cái, rồi đi vào trong phòng chụp ảnh.
Cái liếc mắt đó, vô tình để lộ ra hai phần quyến rũ.

Rất khác với ấn tượng của Alex về cô.
Tối qua Alex hỏi cậu là biên tập nào, cậu còn không nhớ tên của cô, chỉ buột miệng ra là " Thì cô gái như tomboy đó." Trước kia cậu cũng có vài lần thoáng trông thấy Quách Trí, biết cô là biên tập thâm niên của nhà K, với con người cô thì lại không hiểu gì.

Ấn tượng của cậu dành cho cô, hoàn toàn là bằng vẻ bên ngoài.
Trên thực tế, chị Quách ....!rất chi là phụ nữ nha !Alex suy nghĩ có chút đăm chiêu.


Có lẽ là vì nguyên do cách ăn mặc.

Trong ấn tượng của cậu, mấy lần trông thấy cô, đều là trang phục trung tính như này.

Mái tóc vốn dĩ không dài, có lúc còn cột thành hai cái chỏm, nhìn trông giống một cậu nhóc hơn .
Suốt cả ngày trong đầu Alex bồng bềnh phiêu lãng, cứ suy nghĩ miên man như vậy rồi đi vào phòng chụp ảnh.
Buổi chiều chụp ảnh cũng rất suôn sẻ, mọi người cũng không phải tăng ca mà kết thúc công việc luôn.
Tâm trạng của Alex hôm nay khá tốt, vì công việc tiến triển thuận lợi.

Cậu ngồi ngồi đợi nửa tiếng dưới mái hiên của bãi đậu xe, thì có chiếc xe dừng lại trước mặt cậu.

Cửa kính hạ xuống, hé ra gương mặt tươi cười của Lâm Thiền Nguyệt :" Alex."
Alex ném tàn thuốc xuống đất, bước lên xe của Lâm Thiền Nguyệt.
" Chị à, em ......!" Cậu nghĩ tới chuyện tiền.
" Đừng nóng, đừng nóng ." Lâm Thiền Nguyệt cười híp mắt," Còn chưa ăn cơm mà, đi, chị gái đưa cậu đi ăn cơm."
Cô ta nói xong thì sờ sờ lên cánh tay cơ bắp săn chắc của cậu.

Alex liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Buổi tối hôm đó, nửa đêm Alex mới trở về căn phòng ở tầng hầm.
Sáng hôm sau, cậu tới studio, không hề ngạc nhiên khi Quách Trí lại là người đầu tiên đến.
" Chị Quách, chào buổi sáng !" Cậu không gò bó như ngày đầu tiên nữa, tự mình đi lấy đồ ăn sáng.
" Chào ." Quách Trí vẫn đang xem bảng kế hoạch, vừa ngước lên nhìn cậu thì đột nhiên bảo :" Alex, cậu lại đây."
" Dạ?" Alex còn đang cắn nửa quả trứng luộc nước trà, vội vàng nhét vào trong miệng và bước đến chỗ Quách Trí," Chì zợ chợ Quách ?"(Gì vậy chị Quách)
Quách Trí săm soi quan sát cậu, nhíu mày hỏi :" Sao lại có quầng thâm rồi ?"
Alex suýt nữa thì bị nửa quả trứng làm chết nghẹn, đấm đấm thật mạnh lên lồng ngực.

Quách Trí vội vàng mở một chai nước suối đưa qua, còn giúp cậu vỗ vỗ lưng.
Thấy cậu thở đều lại rồi, Quách Trí hỏi :" Buổi tối ra ngoài chơi hả ?"
Alex hơi bối rối trả lời :" Vâng .....!ngủ hơi trễ ạ." Người ta nói nữ ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, cậu đã được tự mình trải nghiệm rồi.
Quách Trí có chút tức giận.
" Sao cậu lại như thế ?" Cô quở trách," Đảm bảo giấc ngủ đầy đủ trong khi làm việc là phẩm chất chuyên nghiệp cơ bản nhất mà cậu cũng không biết sao!"
Trong thực tế, những lỗi nhỏ nhặt này sẽ được hậu kỳ chỉnh sửa, nhưng Quách Trí tức giận là thái độ làm việc không chuyên nghiệp và không cẩn thận của Alex.
Hôm qua mới cảm thấy " Chị ấy cũng đâu ghê ghớm mấy đâu", thì hôm nay đã bị tọng cho một bài học.

Alex cúi gằm đầu, rầu rĩ :" Em xin lỗi ....."
Thực ra cậu biết, cậu vẫn luôn chú ý đến điều này, Nhưng Lâm Thiền Nguyệt nắm giữ tiền của cậu, cậu đang gánh nợ, nóng vội liền không thể quan tâm được nữa.

Không ngờ cặp mắt của Quách Trí sắc bén như vậy, quét một cái đã nhìn ra ngay.
Đại Vĩ từng nói, làm mà tốt thì mọi chuyện đều dễ nói, chứ làm không tốt thì cứ chờ mà ăn quả đắng.
Nói chuẩn thật.

"Alex." Quách Trí sa sầm mặt," Nếu thái độ làm việc của cậu như này, vậy thì sau này chúng ta sẽ chẳng còn cơ hội nào hợp tác nữa đâu ."
Alex cuống quít lên :" Chị Quách, sau này em nhất định chú ý."
Sự căng thẳng và lo lắng hiện lên trong mắt cậu đều là sự thật.

Nói cho cùng thì vẫn là một thằng nhóc, không hề có chút sắc sảo, đáy lòng có gì thì đều hiện hết lên trên mặt.

Nhìn gương mặt nhóc đẹp giai ngập tràn vẻ lo âu này, trong lòng Quách Trí mềm dịu đi.
" Điều kiện của cậu rất tốt, làm cho tốt vào, sau này không phải lo không có đường đii." Quất cho một roi xong, cô bắt đầu phát cho trái táo ngọt," Alex, cậu chỉ cần nghiêm túc, cậu có biết không ?"
Đôi mắt của Alex liền sáng lên, không còn dáng vẻ ủ rũ vô hồn như hồi nảy nữa, dường như đã phục hồi lại sức sống.

Nghe dạy xong thì ngoan ngoãn đi sang bên kia ăn nốt phần ăn sáng dang dở.
Quả thực vẫn là một thằng nhóc mà, Quách Trí nghĩ.
Cô xoa xoa ngón tay, nghĩ về xúc cảm đàn hồi săn chắc dưới lòng bàn tay khi nãy giúp cậu vỗ lưng, ánh mắt có chút bay bổng.
Cơ thể của trai trẻ, thực sự là ......!khiến người ta thèm ...
Phụ nữ ấy mà, ba mươi như sói, bốn mươi như hổ.

Quách Trí, đã hai mươi tám tuổi rồi.

Về tuổi tác cách sói và hổ có một bước nữa thôi.
Cô nhớ lại một chút, sinh hoạt tình dục của mình lần cuối cùng hình như là cách đây ba tháng trước.

Hèn chi mà gần đây cứ luôn cảm thấy tâm tình bất ổn, cảm giác nóng nảy gì đâu.

Nhu cầu sinh lý cơ bản nhất của con người, tồn đọng trong thời gian dài mà không được giải tỏa, thì thật sự là không được.
Để dự án này làm xong, cô phải giải tỏa một chút mới được.
Tìm ai nhỉ ?......!Cô nghĩ nghĩ ......!Hay là, gọi điện thoại cho Lâm Bác? Hoặc là .....!Tiết Du ? Không, không, vóc người Lâm Bác vẫn tốt hơn, anh ta có cơ bụng.....
Không, không, không, nghĩ vớ vẩn gì thế, cứ kết thúc dự án này trước rồi hẵng nói tiếp.
Quách Trí lắc lắc đầu, rũ bỏ hết những suy nghĩ thô tục vớ vẩn, lật lật tài liệu trong tay.

Trong vô thức đã lật đến tư liệu cá nhân của Alex, liếc mắt đến chỗ ngày sinh.
Be ! (Tiếng dê kêu)
Chả trách giống như một tên nhóc, thực sự là một thằng bé mà ! Đã nghĩ tuổi cậu ta hình như không lớn mà .
Thì ra mới mười chín tuổi.
Alex đang yên lặng ăn sáng, vừa ngước mắt lên nhìn thì thấy chị đại Quách đột nhiền quay sang nhìn cậu.
Mang theo chút đột ngột và bất lực, dường như .....!còn có chút .....hiền hậu?
Alex xém chút lại bị nghẹn.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện