So với tưởng tượng của Lục Thính An, hiệu trưởng trường Đan Dương lại là một phụ nữ tuổi khoảng sáu bảy mươi, bề ngoài hòa nhã, hiền từ, mang theo khí chất tri thức điềm đạm, đúng chuẩn hình tượng một hiệu trưởng trí thức.
Bà ta trông bình tĩnh hơn hẳn những giáo viên khác, còn tự tay kéo ghế mời hai người ngồi:
“Sếp, Thính An, mời ngồi.”
Lục Thính An hơi cảnh giác, liếc nhìn bà, hỏi thẳng:
“Bà biết tôi?”
Ngay cả Cố Ứng Châu cũng chỉ được gọi là “sếp”, vậy mà đến lượt cậu thì lại được gọi tên, còn gọi bằng cái giọng thân mật ấy. Lục Thính An lập tức cảnh giác, trong đầu lập tức bật lên chuông báo động: nếu hiệu trưởng này thật sự biết rõ cậu, vậy chẳng phải chuyện cậu từng giấu giếm sẽ bị bại lộ sao? May mắn thay, vẻ mặt hiệu trưởng không hề có gì bất thường:
“Cháu không nhớ cũng phải, lần cuối chúng ta gặp nhau là từ rất nhiều năm trước. Khi đó, cha cháu định đưa cháu tới học ở trường này, trước khai giảng cháu từng đến tham quan một lần, nhưng sau lại không theo học. Không ngờ bây giờ cháu lại trở thành cảnh sát, đúng là tuổi trẻ tài cao! Xem ra năm xưa ba cháu lo lắng quá rồi. Dạo này sức khỏe ông ấy vẫn ổn chứ?”
Lời của hiệu trưởng mềm mỏng, nhã nhặn, không nhanh không chậm, không hề mang theo hàm ý soi xét hay đánh giá. Khi trò chuyện với bà ta, dễ tạo cảm giác bình đẳng và thư thái.
Lục Thính An không quá để tâm đến “tương tác cảm xúc” ấy. Cậu chỉ thầm thở phào khi biết quan hệ trước kia giữa họ chỉ dừng ở mức gặp mặt lướt qua, không có gì sâu xa.
Cậu gật đầu một cái, thuận miệng đáp:
“Cũng ổn.” xem như xã giao xong phần hàn huyên.
Cố Ứng Châu lúc này nhẹ gõ ngón tay lên bàn, không khách khí nói thẳng:
“Nói về chuyện của Liễu Vân Xán và Ngô Thiến Hủy đi. Hai người đó bắt đầu yêu nhau từ khi nào?”
Hiệu trưởng mỉm cười xin lỗi:
“Chuyện của các em ấy thì tôi cũng không nắm rõ lắm. Ở độ tuổi thanh xuân thế này, nam nữ bạn học có chút qua lại là điều bình thường. Cụ thể thì nên hỏi hai giáo viên chủ nhiệm lớp 11A1 và lớp 11A10, họ biết rõ hơn tôi.”
Nói xong, hai giáo viên một nam, một nữ độ tuổi trung niên bước ra từ đám người, khuôn mặt đều trắng bệch như bị dọa sợ.
Cố Ứng Châu đưa mắt liếc qua đám hiệu phó, tổ trưởng, ban kỷ luật và vài người phụ trách khác, ánh mắt sắc lạnh:
“Những người còn lại ra ngoài hết. Chúng tôi muốn thẩm vấn riêng.”
Các giáo viên và lãnh đạo nhìn nhau, không ai dám mở miệng cãi lời. Một lát sau, tất cả đều rời khỏi phòng, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Những giáo viên còn lại trong phòng đều lớn tuổi hơn Lục Thính An và Cố Ứng Châu, thế nhưng khi đối mặt hai người bọn họ, lại chẳng ai dám ngẩng đầu, hai tay đan chặt trước người, đứng không yên. Mãi cho đến khi Lục Thính An chỉ vào ghế phía trước ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống, sắc mặt họ mới thoáng thả lỏng đôi chút.
Cố Ứng Châu liếc mắt nhìn cả hai, ánh mắt như lưỡi dao:
“Trả lời câu hỏi vừa rồi.”
Nữ giáo viên lên tiếng trước:
“Cảnh sát, thành tích của Ngô Thiến Hủy rất tốt. Con bé thông minh, chăm học, biết lễ nghĩa, mỗi lần thi đều nằm trong top mười của lớp. Nhân duyên cũng rất ổn, là kiểu học sinh khiến giáo viên hoàn toàn yên tâm. Tôi thật sự không tin nó sẽ cùng bạn học Liễu Vân Xán của lớp mười ra ngoài thuê phòng…”
Nam giáo viên thì bĩu môi đầy vẻ bất mãn:
“Chuyện đi khách sạn, sao có thể là một mình Liễu Vân Xán tự nguyện là được? Cả hai gia đình đều khá giả, có khi tụi nhỏ qua lại với nhau từ lâu rồi cũng nên. Chỉ là vì sao lại xảy ra chuyện như thế này… Sau này tôi biết ăn nói với phụ huynh sao đây?!”
Cố Ứng Châu nhíu chặt mày.
Hiện tại mà còn nghĩ đến chuyện ăn nói với phụ huynh? Hai người đã c.h.ế.t rồi, lại là học sinh cấp ba, bị phát hiện t.h.i t.h.ể vào sáng thứ Hai vậy mà cả trường, kể cả phụ huynh, lại không hề phát hiện chuyện hai đứa không có mặt ở lớp học?
Giọng anh trầm xuống:
“Học sinh không đến lớp, các người hoàn toàn không quan tâm tới tung tích của họ sao?”
Hai giáo viên đều lộ vẻ lúng túng rõ rệt.
Nữ giáo viên khẽ giọng:
“Các anh là người trong ngành, chắc cũng không thể hiểu được sự khó khăn của giáo viên như chúng tôi. Đương nhiên chúng tôi muốn quản tốt từng học sinh, nhưng còn phải xem bọn nó có chịu nghe lời không nữa. Sáng nay tôi có hỏi vì sao Ngô Thiến Hủy không đến lớp, thì có học sinh bảo là ở nhà có việc, xin nghỉ. Ở trường chúng tôi, chuyện như vậy rất thường gặp, nên tôi cũng không để tâm… Ai ngờ… chuyện lại nghiêm trọng đến thế. Cô bé ấy không biết khi ra đi có đau đớn không…”
Nam giáo viên cũng tiếp lời, giọng khô khốc:
“Liễu Vân Xán là học sinh có tính cách không tốt. Việc cúp học với nó là như cơm bữa. Lúc học lớp 10, tôi từng nhiều lần liên hệ với mẹ em ấy, nhưng bà ta lúc nào cũng tỏ ra thờ ơ, không quan tâm con học hành ra sao. Đến cả gia đình còn không thèm để ý, thì các anh bảo tôi có thể làm được gì?”
Nói đến đây, ông ta cúi đầu, rồi lại thì thào như thanh minh:
“Liễu Vân Xán trước nay hay tán tỉnh nữ sinh, từ lớp 10 đến lớp 12 đều có. Nhưng đa phần em ấy tiếp cận những bạn gái có hoàn cảnh khó khăn hơn. Với một cô bé như Ngô Thiến Hủy gia cảnh khá giả, thành tích tốt tôi thật sự không nghĩ nó sẽ để mắt tới Liễu Vân Xán.”
Lục Thính An nhìn vẻ mặt của hai giáo viên, trong lòng như có điều suy nghĩ.
Chuyện Liễu Vân Xán chỉ quen với những nữ sinh có hoàn cảnh gia đình khó khăn cũng không phải điều gì khó hiểu. Đặt vào thân phận và hoàn cảnh sống của cậu ta, thì kiểu chọn lựa bạn gái này hoàn toàn phù hợp với tâm lý của một kẻ từng lớn lên trong sự bất toàn.
Trên đường đến trường, Lục Thính An đã tìm hiểu được khá nhiều về gia cảnh của Liễu Vân Xán. Năm cậu ta sinh ra, đúng lúc cha ruột Liễu Quý, đang ở thời kỳ đỉnh cao danh vọng đoạt được nhiều giải thưởng thư pháp, cùng vợ thường xuyên lên truyền hình thể hiện hình ảnh cặp đôi mẫu mực của Cảng Thành.
Có thể tưởng tượng được, tuổi thơ của Liễu Vân Xán là những ngày tháng thế nào. Mẹ ruột hắn thực chất là tình nhân trong bóng tối của cha, cả cuộc đời chỉ toan tính làm sao khiến người đàn ông đó chú ý và công nhận. Còn cha ruột, vì không muốn để đứa con ngoài giá thú phá vỡ cuộc sống của mình, thậm chí ngay cả sự thật về thân phận cũng không buồn nói với hắn.
Con ngoài giá thú bất kể ở đâu, trong thời đại nào đều bị xem thường. Nhất là trong những gia đình quyền thế, có bề dày văn hóa như nhà họ Liễu. Nếu không phải vì bà Liễu không có con suốt bao nhiêu năm, thì e là Liễu Vân Xán cũng không có cơ hội bước vào cánh cổng của dòng dõi thư hương danh giá ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vì vậy, không có gì lạ khi tính cách của hắn vặn vẹo. Hắn lớn lên trong sự ám ảnh và lệch lạc về giá trị. Từ nhỏ đã bị mẹ ảnh hưởng, tin rằng những cô gái nghèo thì càng dễ “mua chuộc”, chỉ cần cho tiền là họ sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Trong khi đó, những năm ở nhà họ Liễu lại khiến hắn tin rằng mình có thân phận vượt trội, những cô gái không đẹp, không tài giỏi thì chẳng xứng để lọt vào mắt xanh của hắn.
Tóm lại, ảnh hưởng từ gia đình với một đứa trẻ là chuyện lâu dài và sâu sắc. Dù có mạnh mẽ đến đâu, muốn thực sự sống là chính mình, cũng cần một hành trình dài tự điều chỉnh.
Liễu Vân Xán có phải đúng như những gì Lục Thính An suy đoán hay không, hỏi một câu sẽ rõ.
Ánh mắt cậu dừng lại trên hai giáo viên, hỏi:
“Hai học sinh bị hại có bạn thân nào trong lớp không? Làm phiền gọi các em ấy tới để hỗ trợ điều tra. Bao gồm cả người đã giúp Ngô Thiến Hủy xin nghỉ hôm nay.”
Dừng lại một chút, cậu lại nói thêm:
“Gọi thêm vài bạn thuộc diện đặc chiêu sinh tới, tôi muốn hỏi cùng lúc.”
Nữ giáo viên định theo bản năng nói rằng Ngô Thiến Hủy không giao du gì với đám đặc chiêu sinh, nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Lục Thính An, đành nuốt lời, im lặng đi chuẩn bị.
Hai giáo viên rời khỏi văn phòng. Mấy vị lãnh đạo lúc trước không rõ đi đâu, giờ cũng không ai quay lại. Trong phòng bỗng yên tĩnh đến lạ, vẻ mặt của Lục Thính An cũng giãn ra đôi chút. Cậu vô thức liếc sang phía Cố Ứng Châu, phát hiện người kia đang cau mày, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đồng hồ treo tường.
Lục Thính An nhướng mày:
“Còn việc gì gấp à?”
Nam Cung Tư Uyển
Cố Ứng Châu liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cậu thật lâu, không trả lời mà hỏi ngược lại:
“Dạ dày có khó chịu không?”
Lục Thính An ngẩn người. Hồi lâu sau mới nhận ra người này đang lo cho bệnh dạ dày của cậu.
Bây giờ đã một rưỡi chiều. Ngẫm lại, từ sáng đến giờ cậu chưa ăn gì.
Từ sau khi vào đội cảnh sát, việc ăn uống của cậu đã ổn định hơn. Trừ lần đau dạ dày nửa tháng trước, mấy hôm gần đây dù bị Cố Ứng Châu huấn luyện đến mức bở hơi tai, nhưng nhờ ăn uống đầy đủ, nên sức khỏe vẫn ổn.
Hôm nay thì khác, vừa luyện xong thể lực đã phải vội ra ngoài, chưa kịp ăn gì cả.
“Không khó chịu,” Lục Thính An lười biếng ngả người ra ghế, “Chỉ là đói thôi.”
Đói lắm rồi.
Cố Ứng Châu lục trong túi áo, lôi ra một thanh sô-cô-la rồi ném cho cậu:
“Thẩm vấn xong dẫn cậu đi ăn cơm. Trước mắt cứ ăn tạm cái này đã.”
Lục Thính An cầm thanh sô-cô-la, nghịch nghịch hai cái rồi lại đưa trả:
“Này, không ăn đâu.”
Cố Ứng Châu không nhận lại, lạnh nhạt nói:
“Ăn đi. Nghe nói cậu còn bị hạ huyết áp.”
Lục Thính An đúng là có chút tụt huyết áp. Lúc mới xuyên qua, thỉnh thoảng lại gặp phải cảm giác tối sầm mặt mày, giống như linh hồn bị kéo vào bóng tối, chẳng kiểm soát được gì. Khi tỉnh lại thì hoặc là đang tựa vào tường, hoặc là đã ngã lăn ra đất, thảm hại không tả.
Cậu ghét cảm giác mất khống chế đó. Tuy giờ chưa phát tác lần nào trước mặt người khác, nhưng nếu tránh được, vẫn nên tránh.
Cuối cùng cậu cũng nhận lại sô-cô-la, xé vỏ cắn một miếng. Sô-cô-la cứng cắn muốn mẻ răng, phải ngậm một lúc mới cảm nhận được vị ngọt từ từ tan ra trong miệng. Là hàng nhập khẩu thật, vị ngọt nhẹ pha lẫn chút đắng thanh, không hề gây ngấy.
Nuốt xong, Lục Thính An liếc nhìn Cố Ứng Châu, giọng đầy hàm ý:
“Sếp Cố chuẩn bị cái này cho tôi à?”
Cậu nhớ rất rõ, Cố Ứng Châu không thích đồ ngọt. Hồi trước Chương Hạ mua trà sữa, anh ta còn chẳng thèm uống.
Cố Ứng Châu siết nhẹ tay trong túi, ánh mắt lướt qua chút mất tự nhiên:
“Đừng tự mình đa tình.”
Lục Thính An chỉ “à” một tiếng, không truy hỏi thêm, thong thả ăn nốt miếng cuối rồi vo vỏ kẹo ném vào thùng rác. Sau đó chuyển chủ đề:
“Chủ nhiệm lớp của Ngô Thiến Hủy hình như nhìn nhận cô bé hoàn toàn khác với những gì chúng ta thấy. Anh nghĩ sao?”
Cố Ứng Châu vừa mới còn lo lắng không biết cậu có đủ tinh thần để điều tra tiếp không, ai ngờ giây sau người này đã tự mình chuyển đề tài. Tâm trạng anh như bị kéo lên một vòng tàu lượn: nhẹ nhõm một chút, lại thấy tức mình một chút.
Muốn phân tích kỹ cảm giác ấy thì thật khó. Cứ như một nắm cát lọt qua kẽ tay, chưa kịp nắm lấy đã biến mất.
Cố Ứng Châu điều chỉnh lại tâm trạng, đáp:
“Ba khả năng:
Thứ nhất, Ngô Thiến Hủy đúng như lời chủ nhiệm lớp nói, chỉ là bị Liễu Vân Xán dụ dỗ.
Thứ hai, chủ nhiệm đang nói dối để bao che cho cô ấy.
Thứ ba, cô bé này vốn đã là người hai mặt, trước mặt là một kiểu, sau lưng là một kiểu khác.”
Lục Thính An khẽ gật đầu tán đồng:
“Tôi nghiêng về khả năng thứ ba.”
Bà ta trông bình tĩnh hơn hẳn những giáo viên khác, còn tự tay kéo ghế mời hai người ngồi:
“Sếp, Thính An, mời ngồi.”
Lục Thính An hơi cảnh giác, liếc nhìn bà, hỏi thẳng:
“Bà biết tôi?”
Ngay cả Cố Ứng Châu cũng chỉ được gọi là “sếp”, vậy mà đến lượt cậu thì lại được gọi tên, còn gọi bằng cái giọng thân mật ấy. Lục Thính An lập tức cảnh giác, trong đầu lập tức bật lên chuông báo động: nếu hiệu trưởng này thật sự biết rõ cậu, vậy chẳng phải chuyện cậu từng giấu giếm sẽ bị bại lộ sao? May mắn thay, vẻ mặt hiệu trưởng không hề có gì bất thường:
“Cháu không nhớ cũng phải, lần cuối chúng ta gặp nhau là từ rất nhiều năm trước. Khi đó, cha cháu định đưa cháu tới học ở trường này, trước khai giảng cháu từng đến tham quan một lần, nhưng sau lại không theo học. Không ngờ bây giờ cháu lại trở thành cảnh sát, đúng là tuổi trẻ tài cao! Xem ra năm xưa ba cháu lo lắng quá rồi. Dạo này sức khỏe ông ấy vẫn ổn chứ?”
Lời của hiệu trưởng mềm mỏng, nhã nhặn, không nhanh không chậm, không hề mang theo hàm ý soi xét hay đánh giá. Khi trò chuyện với bà ta, dễ tạo cảm giác bình đẳng và thư thái.
Lục Thính An không quá để tâm đến “tương tác cảm xúc” ấy. Cậu chỉ thầm thở phào khi biết quan hệ trước kia giữa họ chỉ dừng ở mức gặp mặt lướt qua, không có gì sâu xa.
Cậu gật đầu một cái, thuận miệng đáp:
“Cũng ổn.” xem như xã giao xong phần hàn huyên.
Cố Ứng Châu lúc này nhẹ gõ ngón tay lên bàn, không khách khí nói thẳng:
“Nói về chuyện của Liễu Vân Xán và Ngô Thiến Hủy đi. Hai người đó bắt đầu yêu nhau từ khi nào?”
Hiệu trưởng mỉm cười xin lỗi:
“Chuyện của các em ấy thì tôi cũng không nắm rõ lắm. Ở độ tuổi thanh xuân thế này, nam nữ bạn học có chút qua lại là điều bình thường. Cụ thể thì nên hỏi hai giáo viên chủ nhiệm lớp 11A1 và lớp 11A10, họ biết rõ hơn tôi.”
Nói xong, hai giáo viên một nam, một nữ độ tuổi trung niên bước ra từ đám người, khuôn mặt đều trắng bệch như bị dọa sợ.
Cố Ứng Châu đưa mắt liếc qua đám hiệu phó, tổ trưởng, ban kỷ luật và vài người phụ trách khác, ánh mắt sắc lạnh:
“Những người còn lại ra ngoài hết. Chúng tôi muốn thẩm vấn riêng.”
Các giáo viên và lãnh đạo nhìn nhau, không ai dám mở miệng cãi lời. Một lát sau, tất cả đều rời khỏi phòng, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Những giáo viên còn lại trong phòng đều lớn tuổi hơn Lục Thính An và Cố Ứng Châu, thế nhưng khi đối mặt hai người bọn họ, lại chẳng ai dám ngẩng đầu, hai tay đan chặt trước người, đứng không yên. Mãi cho đến khi Lục Thính An chỉ vào ghế phía trước ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống, sắc mặt họ mới thoáng thả lỏng đôi chút.
Cố Ứng Châu liếc mắt nhìn cả hai, ánh mắt như lưỡi dao:
“Trả lời câu hỏi vừa rồi.”
Nữ giáo viên lên tiếng trước:
“Cảnh sát, thành tích của Ngô Thiến Hủy rất tốt. Con bé thông minh, chăm học, biết lễ nghĩa, mỗi lần thi đều nằm trong top mười của lớp. Nhân duyên cũng rất ổn, là kiểu học sinh khiến giáo viên hoàn toàn yên tâm. Tôi thật sự không tin nó sẽ cùng bạn học Liễu Vân Xán của lớp mười ra ngoài thuê phòng…”
Nam giáo viên thì bĩu môi đầy vẻ bất mãn:
“Chuyện đi khách sạn, sao có thể là một mình Liễu Vân Xán tự nguyện là được? Cả hai gia đình đều khá giả, có khi tụi nhỏ qua lại với nhau từ lâu rồi cũng nên. Chỉ là vì sao lại xảy ra chuyện như thế này… Sau này tôi biết ăn nói với phụ huynh sao đây?!”
Cố Ứng Châu nhíu chặt mày.
Hiện tại mà còn nghĩ đến chuyện ăn nói với phụ huynh? Hai người đã c.h.ế.t rồi, lại là học sinh cấp ba, bị phát hiện t.h.i t.h.ể vào sáng thứ Hai vậy mà cả trường, kể cả phụ huynh, lại không hề phát hiện chuyện hai đứa không có mặt ở lớp học?
Giọng anh trầm xuống:
“Học sinh không đến lớp, các người hoàn toàn không quan tâm tới tung tích của họ sao?”
Hai giáo viên đều lộ vẻ lúng túng rõ rệt.
Nữ giáo viên khẽ giọng:
“Các anh là người trong ngành, chắc cũng không thể hiểu được sự khó khăn của giáo viên như chúng tôi. Đương nhiên chúng tôi muốn quản tốt từng học sinh, nhưng còn phải xem bọn nó có chịu nghe lời không nữa. Sáng nay tôi có hỏi vì sao Ngô Thiến Hủy không đến lớp, thì có học sinh bảo là ở nhà có việc, xin nghỉ. Ở trường chúng tôi, chuyện như vậy rất thường gặp, nên tôi cũng không để tâm… Ai ngờ… chuyện lại nghiêm trọng đến thế. Cô bé ấy không biết khi ra đi có đau đớn không…”
Nam giáo viên cũng tiếp lời, giọng khô khốc:
“Liễu Vân Xán là học sinh có tính cách không tốt. Việc cúp học với nó là như cơm bữa. Lúc học lớp 10, tôi từng nhiều lần liên hệ với mẹ em ấy, nhưng bà ta lúc nào cũng tỏ ra thờ ơ, không quan tâm con học hành ra sao. Đến cả gia đình còn không thèm để ý, thì các anh bảo tôi có thể làm được gì?”
Nói đến đây, ông ta cúi đầu, rồi lại thì thào như thanh minh:
“Liễu Vân Xán trước nay hay tán tỉnh nữ sinh, từ lớp 10 đến lớp 12 đều có. Nhưng đa phần em ấy tiếp cận những bạn gái có hoàn cảnh khó khăn hơn. Với một cô bé như Ngô Thiến Hủy gia cảnh khá giả, thành tích tốt tôi thật sự không nghĩ nó sẽ để mắt tới Liễu Vân Xán.”
Lục Thính An nhìn vẻ mặt của hai giáo viên, trong lòng như có điều suy nghĩ.
Chuyện Liễu Vân Xán chỉ quen với những nữ sinh có hoàn cảnh gia đình khó khăn cũng không phải điều gì khó hiểu. Đặt vào thân phận và hoàn cảnh sống của cậu ta, thì kiểu chọn lựa bạn gái này hoàn toàn phù hợp với tâm lý của một kẻ từng lớn lên trong sự bất toàn.
Trên đường đến trường, Lục Thính An đã tìm hiểu được khá nhiều về gia cảnh của Liễu Vân Xán. Năm cậu ta sinh ra, đúng lúc cha ruột Liễu Quý, đang ở thời kỳ đỉnh cao danh vọng đoạt được nhiều giải thưởng thư pháp, cùng vợ thường xuyên lên truyền hình thể hiện hình ảnh cặp đôi mẫu mực của Cảng Thành.
Có thể tưởng tượng được, tuổi thơ của Liễu Vân Xán là những ngày tháng thế nào. Mẹ ruột hắn thực chất là tình nhân trong bóng tối của cha, cả cuộc đời chỉ toan tính làm sao khiến người đàn ông đó chú ý và công nhận. Còn cha ruột, vì không muốn để đứa con ngoài giá thú phá vỡ cuộc sống của mình, thậm chí ngay cả sự thật về thân phận cũng không buồn nói với hắn.
Con ngoài giá thú bất kể ở đâu, trong thời đại nào đều bị xem thường. Nhất là trong những gia đình quyền thế, có bề dày văn hóa như nhà họ Liễu. Nếu không phải vì bà Liễu không có con suốt bao nhiêu năm, thì e là Liễu Vân Xán cũng không có cơ hội bước vào cánh cổng của dòng dõi thư hương danh giá ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vì vậy, không có gì lạ khi tính cách của hắn vặn vẹo. Hắn lớn lên trong sự ám ảnh và lệch lạc về giá trị. Từ nhỏ đã bị mẹ ảnh hưởng, tin rằng những cô gái nghèo thì càng dễ “mua chuộc”, chỉ cần cho tiền là họ sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Trong khi đó, những năm ở nhà họ Liễu lại khiến hắn tin rằng mình có thân phận vượt trội, những cô gái không đẹp, không tài giỏi thì chẳng xứng để lọt vào mắt xanh của hắn.
Tóm lại, ảnh hưởng từ gia đình với một đứa trẻ là chuyện lâu dài và sâu sắc. Dù có mạnh mẽ đến đâu, muốn thực sự sống là chính mình, cũng cần một hành trình dài tự điều chỉnh.
Liễu Vân Xán có phải đúng như những gì Lục Thính An suy đoán hay không, hỏi một câu sẽ rõ.
Ánh mắt cậu dừng lại trên hai giáo viên, hỏi:
“Hai học sinh bị hại có bạn thân nào trong lớp không? Làm phiền gọi các em ấy tới để hỗ trợ điều tra. Bao gồm cả người đã giúp Ngô Thiến Hủy xin nghỉ hôm nay.”
Dừng lại một chút, cậu lại nói thêm:
“Gọi thêm vài bạn thuộc diện đặc chiêu sinh tới, tôi muốn hỏi cùng lúc.”
Nữ giáo viên định theo bản năng nói rằng Ngô Thiến Hủy không giao du gì với đám đặc chiêu sinh, nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Lục Thính An, đành nuốt lời, im lặng đi chuẩn bị.
Hai giáo viên rời khỏi văn phòng. Mấy vị lãnh đạo lúc trước không rõ đi đâu, giờ cũng không ai quay lại. Trong phòng bỗng yên tĩnh đến lạ, vẻ mặt của Lục Thính An cũng giãn ra đôi chút. Cậu vô thức liếc sang phía Cố Ứng Châu, phát hiện người kia đang cau mày, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đồng hồ treo tường.
Lục Thính An nhướng mày:
“Còn việc gì gấp à?”
Nam Cung Tư Uyển
Cố Ứng Châu liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cậu thật lâu, không trả lời mà hỏi ngược lại:
“Dạ dày có khó chịu không?”
Lục Thính An ngẩn người. Hồi lâu sau mới nhận ra người này đang lo cho bệnh dạ dày của cậu.
Bây giờ đã một rưỡi chiều. Ngẫm lại, từ sáng đến giờ cậu chưa ăn gì.
Từ sau khi vào đội cảnh sát, việc ăn uống của cậu đã ổn định hơn. Trừ lần đau dạ dày nửa tháng trước, mấy hôm gần đây dù bị Cố Ứng Châu huấn luyện đến mức bở hơi tai, nhưng nhờ ăn uống đầy đủ, nên sức khỏe vẫn ổn.
Hôm nay thì khác, vừa luyện xong thể lực đã phải vội ra ngoài, chưa kịp ăn gì cả.
“Không khó chịu,” Lục Thính An lười biếng ngả người ra ghế, “Chỉ là đói thôi.”
Đói lắm rồi.
Cố Ứng Châu lục trong túi áo, lôi ra một thanh sô-cô-la rồi ném cho cậu:
“Thẩm vấn xong dẫn cậu đi ăn cơm. Trước mắt cứ ăn tạm cái này đã.”
Lục Thính An cầm thanh sô-cô-la, nghịch nghịch hai cái rồi lại đưa trả:
“Này, không ăn đâu.”
Cố Ứng Châu không nhận lại, lạnh nhạt nói:
“Ăn đi. Nghe nói cậu còn bị hạ huyết áp.”
Lục Thính An đúng là có chút tụt huyết áp. Lúc mới xuyên qua, thỉnh thoảng lại gặp phải cảm giác tối sầm mặt mày, giống như linh hồn bị kéo vào bóng tối, chẳng kiểm soát được gì. Khi tỉnh lại thì hoặc là đang tựa vào tường, hoặc là đã ngã lăn ra đất, thảm hại không tả.
Cậu ghét cảm giác mất khống chế đó. Tuy giờ chưa phát tác lần nào trước mặt người khác, nhưng nếu tránh được, vẫn nên tránh.
Cuối cùng cậu cũng nhận lại sô-cô-la, xé vỏ cắn một miếng. Sô-cô-la cứng cắn muốn mẻ răng, phải ngậm một lúc mới cảm nhận được vị ngọt từ từ tan ra trong miệng. Là hàng nhập khẩu thật, vị ngọt nhẹ pha lẫn chút đắng thanh, không hề gây ngấy.
Nuốt xong, Lục Thính An liếc nhìn Cố Ứng Châu, giọng đầy hàm ý:
“Sếp Cố chuẩn bị cái này cho tôi à?”
Cậu nhớ rất rõ, Cố Ứng Châu không thích đồ ngọt. Hồi trước Chương Hạ mua trà sữa, anh ta còn chẳng thèm uống.
Cố Ứng Châu siết nhẹ tay trong túi, ánh mắt lướt qua chút mất tự nhiên:
“Đừng tự mình đa tình.”
Lục Thính An chỉ “à” một tiếng, không truy hỏi thêm, thong thả ăn nốt miếng cuối rồi vo vỏ kẹo ném vào thùng rác. Sau đó chuyển chủ đề:
“Chủ nhiệm lớp của Ngô Thiến Hủy hình như nhìn nhận cô bé hoàn toàn khác với những gì chúng ta thấy. Anh nghĩ sao?”
Cố Ứng Châu vừa mới còn lo lắng không biết cậu có đủ tinh thần để điều tra tiếp không, ai ngờ giây sau người này đã tự mình chuyển đề tài. Tâm trạng anh như bị kéo lên một vòng tàu lượn: nhẹ nhõm một chút, lại thấy tức mình một chút.
Muốn phân tích kỹ cảm giác ấy thì thật khó. Cứ như một nắm cát lọt qua kẽ tay, chưa kịp nắm lấy đã biến mất.
Cố Ứng Châu điều chỉnh lại tâm trạng, đáp:
“Ba khả năng:
Thứ nhất, Ngô Thiến Hủy đúng như lời chủ nhiệm lớp nói, chỉ là bị Liễu Vân Xán dụ dỗ.
Thứ hai, chủ nhiệm đang nói dối để bao che cho cô ấy.
Thứ ba, cô bé này vốn đã là người hai mặt, trước mặt là một kiểu, sau lưng là một kiểu khác.”
Lục Thính An khẽ gật đầu tán đồng:
“Tôi nghiêng về khả năng thứ ba.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương