Thường Trung Hữu không nổi danh lắm, nhưng ngoài nhà Anh Đào ra, vẫn có không ít người tìm đến gã để xem bói, chủ yếu là những người không có nhiều tiền.

Con người mà, càng rơi vào cảnh túng quẫn, lại càng muốn bám víu vào mấy thứ như mệnh lý, tài vận, coi như dựng lên một cái trụ tinh thần cho bản thân, giống như là tìm một cái đích để tiếp tục gắng gượng sống.

Lục Thính An hỏi rất nhiều người trong hẻm Phúc An, nhưng không ai biết địa chỉ nhà Thường Trung Hữu. Người này dường như rất kín tiếng, cũng đề phòng người khác.

Sắp sửa quay về với hai tay trắng, trong đầu cậu lại bỗng lóe sáng, nhớ tới một người quen cũ.

“Cho mượn điện thoại chút.” Cậu duỗi tay ra với người bên cạnh.

Cố Ứng Châu cũng không hỏi gì, thẳng tay tháo cái điện thoại to oạch vẫn luôn đeo bên người, đưa cho cậu.

Đây là lần đầu tiên Lục Thính An dùng điện thoại kiểu năm 90.

Trước kia thấy Cố Ứng Châu dùng rất nhẹ nhàng, cậu cứ tưởng bản thân cũng sẽ vậy, ai ngờ đánh giá quá cao chính mình, cũng xem nhẹ luôn sức nặng của cái máy này.

Cái điện thoại bự bằng cái mặt vừa đặt lên tay, chẳng khác gì cầm viên gạch. Cổ tay cậu không kịp phòng bị, trĩu xuống, suýt nữa làm rơi.

Cũng may phản xạ nhanh, Cố Ứng Châu lẹ tay bắt lấy tay cậu, giữ được cái máy khỏi rơi.

Bàn tay rộng lớn của anh ta bao lấy bàn tay mảnh khảnh kia. Cả hai người đều sững lại trong giây lát.

Tay Lục Thính An rất lạnh, trời trở rét cộng thêm thể chất vốn yếu, da dẻ trắng bệch, trên mu bàn tay còn có thể thấy rõ mạch m.á.u xanh mảnh mảnh.

Cùng là đàn ông, Cố Ứng Châu lại chưa từng chăm chú quan sát tay ai như thế. Đừng nhìn Lục Thính An cao ráo, tay cậu lại nhỏ hơn anh hẳn một vòng, dễ dàng nằm trọn trong lòng bàn tay.

Không chỉ nhỏ, mà da còn rất mịn, rất mềm…

Ngón tay mang bao tay mỏng cứ như vô tình vuốt qua mu bàn tay, khiến Lục Thính An khẽ run lên, vội vàng rút tay về.

Ánh mắt cậu hơi phức tạp, dán chặt lên mặt Cố Ứng Châu.

Cố Ứng Châu bị cậu hất ra mới nhận ra bản thân vừa làm gì.

Anh ta… thế mà lại không nhịn được mà vuốt tay Lục Thính An?! Mà còn có chút suy nghĩ không nên có.

Đệt! Chẳng lẽ anh ta bị biến thái rồi?!

“Xin lỗi,” Cố Ứng Châu mặt lạnh như thường, tim thì bắt đầu đập rối loạn, “Tôi chỉ là sợ cậu không đỡ được.” Anh nói một câu lấy lệ.

Lục Thính An đáp lại bằng một ánh mắt bình tĩnh kiểu “tôi hiểu mà”.

Cố Ứng Châu im luôn, nhưng trong lòng lại càng thêm khó hiểu.

Không phải cái điện thoại đầu tiên anh dùng, làm cảnh sát, điện thoại bị rơi bị đập là chuyện như cơm bữa, năm nay cũng đã đổi đến ba cái.

Bình thường người khác làm rơi máy, anh đến liếc mắt còn chẳng buồn liếc, thế mà đến chỗ Lục Thính An, bản thân lại cư xử khác người như vậy. Ngay cả chính anh cũng không lý giải nổi hành vi của mình.



Lục Thính An chỉ gọi một cuộc là có được thông tin mình cần. Gác máy xong, cậu với Cố Ứng Châu liền lập tức đi thẳng tới nơi mục tiêu.

Thành Huyền đạo quán, đạo trưởng Thành Huyền đang ngồi phơi nắng uống rượu. Trời đã sang đông, gió lạnh nhưng nắng ấm, chiếu vào người vô cùng dễ chịu.

Đột nhiên cửa đạo quán bị đẩy ra, làm Thành Huyền giật nảy mình, tay run lên suýt sặc rượu mà chết.

“Lục tiểu thiếu gia?”

Vừa lau vạt áo dính rượu, Thành Huyền đạo trưởng vừa kinh ngạc đứng dậy, bước tới đón, “Tới cũng không nói một tiếng, tôi bên này chẳng chuẩn bị gì cả.”

Đạo quán của Thành Huyền là do ông tự sửa, nằm ở một góc ngoại ô kín đáo có nắng đẹp. Bình thường ông đều đóng cửa, vào rồi mới thấy bên trong là một thế giới khác, mỗi thân cây hòn giả sơn đều có vị trí của mình, không khí trong quan cũng mát lành hơn bên ngoài vài phần.

Lục Thính An trước đây vốn không tin mấy chuyện này, nhưng từ khi trải qua chuyện xuyên không, cái gì khoa học hay không khoa học, cậu cũng chẳng còn dám kết luận chắc chắn nữa.

Trong lúc chào hỏi, đạo trưởng Thành Huyền cũng lặng lẽ đánh giá người đàn ông đứng trầm mặc bên cạnh Lục Thính An.

Nhìn càng lâu, trong lòng lại càng lạnh.

Thành Huyền có thể dựng được đạo quán lấy tên mình, dĩ nhiên là có thực học thực tài. Năm đó ông từng bói cho Lục Thính An, nói cậu nên vào sở cảnh sát, bằng không sẽ bị âm khí quấn thân, cơ thể tổn hại, sở cảnh sát là nơi duy nhất có thể hóa giải mệnh số kia.

Nhưng mệnh của cậu và người có dương khí mạnh nhất kia lại vô cùng rối rắm, bao năm xem mệnh, ông vẫn không nhìn ra kết cục rốt cuộc sẽ đi về đâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lần trước đến Lục gia bói lại cho cậu một quẻ, ông đã dùng thủ đoạn lén lấy ngày sinh bát tự của đa số người trong sở cảnh sát, trong đó quả thật có một người hợp mệnh với Lục Thính An, âm dương dung hòa, sinh ra cát thần, cầm tinh tương sinh.

Còn chưa kịp mừng rỡ, ông đã thấy chủ nhân của phần bát tự đó là Cố Ứng Châu.

Ngay khoảnh khắc đó, Thành Huyền chỉ cảm thấy như có một cục pháo bị ném vào hầm phân. Không nổ thì thôi, nổ lên thì… tan xác theo nghĩa đen.

Cố Ứng Châu là loại người nào, ông còn không rõ sao? Con trai một của nhà họ Cố, ngay cả Cố Xương Hồng nổi danh một tay che trời ở Cảng Thành cũng không quản nổi cậu ta.

Năm đó, Cố Xương Hồng vốn dĩ hoàn toàn không đồng ý cho đứa con trai duy nhất của mình đi học trường cảnh sát. Ông ta dùng đủ mọi cách ngăn cản, nhưng cuối cùng Cố Ứng Châu vẫn thi được điểm số kỷ lục để tốt nghiệp. Sau đó, Cố Xương Hồng đành phải xuống nước, định nhờ các mối quan hệ của mình mở sẵn một con đường trải đầy hoa hồng cho Cố Ứng Châu. Nào ngờ, vẫn bị con trai từ chối thẳng thừng. 

Cố Ứng Châu dựa hoàn toàn vào năng lực bản thân mà leo lên từng bước một từ vị trí cảnh sát tuyến đầu, chỉ mới vào ngành hai năm đã được điều về tổ trọng án.

Tới giờ, nhắc đến Cố Ứng Châu ở Cảng Thành, điều đầu tiên mọi người nghĩ đến là một người phá án như thần, sau đó mới sực nhớ ra, à, hóa ra người tài giỏi như vậy lại là người thừa kế của Cố gia.

Một người như thế, tính cách lại lạnh lùng cứng đầu, vậy mà lại có thể có bát tự hợp mệnh với Lục Thính An? Lúc ấy, trong đầu Thành Huyền liền nảy ra đủ thứ ý nghĩ rối như tơ vò: nào là mệnh Lục Thính An vốn phải tuyệt rồi, heo rừng còn đòi ăn cải trắng, chẳng lẽ bông hoa tươi lại thật sự bị cắm trên bãi phân trâu sao?

Nhưng bây giờ nhìn lại.

Thành Huyền ánh mắt phức tạp nhìn sang Cố Ứng Châu, người đang không hề che giấu mà đứng rất gần bên cạnh Lục Thính An. Trong lòng không khỏi run rẩy. Lẽ nào đây chính là “mệnh trời đã định, không thể cãi”? 

Ngay cả cái loại cứng đầu như Cố Ứng Châu cũng không thể thay đổi được an bài của trời cao?

Lục Thính An liếc thấy ánh mắt lạ lạ của Thành Huyền, sợ ông lại lỡ lời nói ra mấy câu khiến người ta lúng túng, vội vàng lên tiếng:
“Lần đầu đến đạo quán, đạo trưởng pha cho ly trà đi.”

Bị cậu gọi thẳng mặt, Thành Huyền lập tức tỉnh táo lại.

“Tiếp đón không chu đáo, tiếp đón không chu đáo! Lục thiếu gia đợi chút!”

Nói rồi xoay người đi tráng ấm, tráng chén. Lục Thính An mang trong mình đầy bệnh, lại hay tiếp xúc với Lục Trầm Hộ, Thành Huyền ít nhiều cũng biết cách chuẩn bị.

Lục Thính An đứng nhìn Thành Huyền tất bật bưng trà rửa chén, bất giác hắng giọng. Lúc nãy ở sở cảnh sát uống hai ngụm trà sữa quá ngọt, cổ họng bây giờ vẫn còn vương vị sữa, khô khát không chịu nổi.

Thành Huyền rất nhanh đã mang ra một chén trà nóng. Lục Thính An nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.

Trà đậm vị, vừa uống xong cậu liền nhíu mày: “Đắng thật.”

Thành Huyền cười cười, xoa tay: “Tự mình pha trà phổ nhĩ, thanh phổi nhuận họng đấy.”

Cố Ứng Châu nghiêng đầu nhìn cậu, thấp giọng nói: “Khát vậy sao không nói? Trên xe có nước mà.”

Lục Thính An thản nhiên đáp: “Anh có nói đâu.”

Cố Ứng Châu nghẹn lời: “… Cậu cũng đâu có hỏi.”

Lục Thính An không phản bác, gật đầu như đồng ý, rồi không nói thêm nữa. Trà tuy đắng, nhưng sau khi uống, mùi ngọt ngào của trà sữa trong miệng cũng nhạt đi, vị thanh dịu lại lan khắp cổ họng, dễ chịu hẳn.

“Đạo trưởng, lần này tới là có việc muốn hỏi,” trà uống xong, Lục Thính An nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề.

Thành Huyền chỉnh lại thần sắc, nghiêm túc: “Cứ nói, đừng ngại.”

“Ông có quen ai tên Thường Trung Hữu không? Nghe nói thường hay xem bói ở khu hẻm Phúc An. Biết nhà gã ở đâu không?”

Nghe đến cái tên kia, Thành Huyền lập tức lộ ra vẻ khinh thường: “Quen biết gì chứ. Loại người lừa lọc đó, không xứng gọi là đồng nghiệp.”
Nam Cung Tư Uyển
Cố Ứng Châu ánh mắt tối đi một chút, khóe môi nhếch lên như cười như không, nhìn Thành Huyền đầy hàm ý.

Lục Thính An bật cười: “Xem ra là biết rồi.”

Thành Huyền gật đầu: “Tôi với gã thì chưa gặp mặt chính thức bao giờ, nhưng sư huynh tôi từng ăn với gã một bữa. Cách đây mấy năm, không hiểu gã kiếm đâu ra tiền, muốn rủ sư huynh tôi hùn hạp lập đạo quán, bị từ chối xong liền quay ra bôi nhọ, gây không ít rắc rối.”

Theo Thành Huyền, sư huynh ông hơn ông đến mười tuổi, đạo hạnh cũng cao hơn nhiều. Người như Thường Trung Hữu tìm tới sư huynh chẳng qua là muốn lợi dụng tên tuổi người thật học thật tài để làm cái trụ chống trời cho đạo quán của gã. Có người thật bên trong rồi, kiếm tiền chẳng phải dễ như chơi sao?

May mà sư huynh ông xưa nay không ham tiền bạc, nên không rơi vào bẫy.
Thành Huyền dừng lại một chút, rồi tiếp lời:
“Thường Trung Hữu xem một quẻ cũng chẳng đắt, hay tìm cớ giả bệnh để tránh mặt. Nhưng người dân bình thường ở Cảng Thành lại tin gã lắm. Tôi nhớ không nhầm thì gã có mở một văn phòng nhỏ ở tầng 6, số 66 của toà Trung Vọng.”

Lục Thính An và Cố Ứng Châu nhìn nhau, quyết định không chần chừ thêm, lập tức rời khỏi đạo quán. Lúc đi, Lục Thính An còn tiện tay nhét luôn cái chén trà trả lại cho Thành Huyền.
“Ơ này?” Thành Huyền sờ chòm râu, chạy ra sân gọi với theo vài bước:
“Lục thiếu gia, hai người đi luôn vậy à? Đã đến rồi thì để tôi bói cho một quẻ đi, miễn phí!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện