Phòng thí nghiệm Giám định Kỹ thuật Hình sự, ngoài Tiểu Hà, còn có mấy nhân viên mặc blouse trắng đang tập trung vào các thí nghiệm khác nhau.
Tiểu Hà đang cẩn thận dùng nhíp gắp từng chút bùn đất dính ở đế một đôi giày thể thao màu vàng. Trong đó lẫn vào vài mảnh vụn rất nhỏ, có màu vàng nhạt, nghi là từ bánh quy vụn.
“Sao rồi? Có phát hiện ra mảnh bánh quy nào không?”
Một đồng nghiệp tò mò ghé lại gần, liên tục nhìn vào ống nghiệm mà Tiểu Hà đang thao tác.
Tiểu Hà hạ ống kính hiển vi xuống, gọi một tiếng “sư tỷ”.
“Đôi giày này Lâm Kiến Giang đi khắp nơi rồi, vụn bánh quy kiểu này dễ bị cát bụi làm tróc ra. Nhưng vận khí của hắn thật sự quá kém…”
Tiểu Hà nâng một mảnh nhỏ lên, khóe môi cong cong, “Hắn mới dẫm phải kẹo cao su không lâu, lớp dính đó mắc kẹt trong rãnh đế giày, vô tình giữ lại một ít mảnh vụn. Nếu xét nghiệm ra thành phần bánh quy trùng khớp với loại mà sếp Phó nhặt được ở hiện trường, chúng ta sẽ chứng minh được hắn từng xuất hiện gần Trần Tâm Phương.”
Sư tỷ gật đầu tán thưởng, giơ ngón tay cái với cậu:
“Tiểu Hà, dạo này em làm tốt lắm. Tăng ca nhiều mà vẫn cẩn thận, tiến bộ rõ rệt.”
Sư tỷ là người đã làm việc trong phòng kỹ thuật nhiều năm, hơn Tiểu Hà vài tuổi. Trước kia cả hai từng theo học cùng một chuyên gia giám định. Vì thầy thường xuyên đi công tác, nên cô là người đảm nhận việc hướng dẫn Tiểu Hà, nói cách khác, một nửa kỹ năng của Tiểu Hà là từ thầy, một nửa là từ sư tỷ.
Nghe được khen, trong lòng Tiểu Hà lâng lâng như vừa được rót mật.
Sau khi hoàn tất việc thu thập mẫu vật từ đế giày, Tiểu Hà giao lại cho một cảnh sát vừa vào, rồi đi rửa tay sạch sẽ. Trong lúc lau khô tay, cậu hăng hái chia sẻ với sư tỷ:
Nam Cung Tư Uyển
“Sư tỷ, em chưa bao giờ thấy việc tăng ca lại bớt mệt đến thế! Trước kia tuy cũng từng theo Tổ Trọng Án ra hiện trường, nhưng phần em làm chỉ là những bước phụ trợ, dù thủ đoạn hung thủ có tàn nhẫn, dấu vết có rõ ràng em cũng không cảm thấy mình thật sự góp phần vào quá trình phá án.”
“Pháp y thì tiếp xúc trực tiếp với thi thể. Cảnh sát như sếp Cố thì luôn bám sát hiện trường, suy đoán rõ ràng từng hành động của hung thủ. Còn người như chúng ta, chỉ là hậu phương âm thầm, báo cáo giám định thậm chí không có tên mình.”
Cậu hít sâu một hơi, giọng chuyển nhẹ đi nhưng đầy cảm xúc:
“Nhưng… hôm trước không phải sếp Lục có mở buổi nói chuyện tâm lý học tội phạm sao? Em cũng tranh thủ qua xem thử. Lúc đó nghe cậu ấy nói với A Hải, nói rằng mỗi hung thủ g.i.ế.c người đều có động cơ.
Kể cả người cầm d.a.o đ.â.m loạn ngoài đường dù không có kế hoạch cụ thể thì động cơ vẫn là trả thù xã hội.”
“Loại người đó sẽ chọn ra tay với kẻ yếu, không có khả năng phản kháng, vì bản chất của hắn là yếu đuối.
Hắn sợ hãi mọi thứ mạnh hơn mình."
Tiểu Hà khựng lại một chút, ánh mắt sáng rực:
“Chị thấy có lý không? Em nghe xong mấy lời đó, dù lúc ấy không dám ở lại lâu, nhưng trong lòng cứ mãi nghĩ về nó…”
“Hai học sinh cấp ba bị hại trong vụ án mạng lần đó là do đội chúng ta phối hợp điều tra với tổ trọng án. Lúc đó sếp Lục chỉ dựa vào mấy vết thương trên người nạn nhân và vài cây nến để lại hiện trường mà suy luận được ra hung khí…”
Tiểu Hà nói đến đây thì giọng bắt đầu phấn khích, ánh mắt sáng rực:
“Chị nói xem, cậu ấy còn chưa từng học đại học, mà giờ lại thông minh đến mức đó. Còn bọn mình, chính quy tốt nghiệp đại học cảnh sát hẳn hoi, chẳng lẽ kém hơn được sao? Em thấy chẳng qua là chưa cố đủ thôi. Cố thêm chút nữa, biết đâu sau này bọn mình cũng có được phòng thí nghiệm riêng!”
Cậu nói càng lúc càng hào hứng, tay chân cũng bắt đầu múa may theo từng câu chữ.
Hiếm khi thấy cậu hăng hái như vậy, sư tỷ chỉ cười, không nỡ dội gáo nước lạnh.
Trong sở cảnh sát, ai ai cũng nói Lục Thính An tuy không học đại học, nhưng ba cậu chắc chắn đã đầu tư không ít tiền vào giáo dục riêng.
Nếu không thì sao mới vào ngành chưa bao lâu, cậu đã có thể hiểu tường tận tâm lý tội phạm mà không cần tiếp xúc thực tế quá nhiều?
Dù sao thì cô cũng không tin trên đời này lại có người tài năng đến mức “nghịch thiên” mà không có nền tảng gì.
Hai người đang nói chuyện thì Phó Dịch Vinh bước vào, vẻ mặt vội vàng:
“Tiểu Hà, xong việc lấy mẫu từ đế giày chưa?”
Không dám lại gần các thiết bị thí nghiệm trong phòng, Phó Dịch Vinh đứng cách một đoạn, giơ tay gọi lớn, “Lục Thính An đang cần dùng đôi giày đó, lấy mẫu xong thì cho tôi mượn!”
Nói rồi, ánh mắt anh ta bắt đầu nhìn Tiểu Hà từ đầu đến chân.
Tiểu Hà cao khoảng 1m73, người không gầy nhưng cũng không quá vạm vỡ, một hình tượng điển hình của một cậu kỹ thuật viên phòng thí nghiệm: trầm ổn, kỹ lưỡng.
Quan sát kỹ, Phó Dịch Vinh nhận ra thân hình của cậu gần như giống hệt Lâm Kiến Giang.
Nếu khoác một chiếc áo choàng đen lên người, thì dù có nhìn kỹ cũng khó mà phân biệt ai với ai.
Phó Dịch Vinh cười như không cười, vẫy tay ra hiệu:
“Này, lại đây một chút, tôi có chuyện cần nhờ cậu giúp.”
Tiểu Hà nhìn sư tỷ, hai người liếc nhau. Nghĩ rằng dù sao cũng đang ở trong sở cảnh sát, Phó Dịch Vinh chắc không làm gì kỳ quặc được đâu, thế là cậu bán tín bán nghi đi lại gần.
Chưa kịp đứng vững, Phó Dịch Vinh bất ngờ rút ra một mảnh vải đen từ sau lưng, động tác cực nhanh, trùm thẳng lên đầu Tiểu Hà! Thế giới trước mắt đột nhiên tối sầm lại, Tiểu Hà hoảng loạn, theo bản năng vung tay giãy dụa, vô tình còn tát trúng Phó Dịch Vinh mấy cái.
“Ai da! Khoan đã! Đừng giãy nữa!”
Phó Dịch Vinh lùi lại mấy bước, vừa xoa tay vừa giải thích:
“Đừng căng thẳng, đây là yêu cầu của Lục Thính An, bảo tôi dẫn cậu đi làm một thí nghiệm.”
“Sếp Lục bảo?”
Tiểu Hà đứng im, giọng có phần run.
Phó Dịch Vinh chỉnh lại miếng vải trên mặt cậu, chừa ra một khoảng nhỏ để thở, rồi rút một sợi dây giày ra, buộc vòng quanh cổ, cố định mảnh vải đen thành một cái áo choàng dã chiến.
Sau khi thắt nút, hiệu ứng thị giác thật sự rất giống như một người mặc áo choàng đen che kín cả đầu, mặt mũi hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Nhìn thành phẩm trước mắt, Phó Dịch Vinh cực kỳ hài lòng, vỗ tay cái bốp:
“Ngoài Lục Thính An ra, còn ai có thể nghĩ ra được cái trò rối rắm này?
Đi thôi, mang luôn đôi giày thể thao đó vào, mình cùng đến phòng thẩm vấn một vòng.”
“Ờ…” Tiểu Hà ngơ ngác đáp một tiếng, rồi ngoan ngoãn thay vào đôi giày thể thao của Lâm Kiến Giang.
Dù sao cũng là giày của nghi phạm, vốn dĩ cậu thấy khá ái ngại. Nhưng như chính cậu vừa mới nói lúc trước, Lục Thính An đã khiến cậu có một góc nhìn hoàn toàn khác về công việc này, vì vậy nếu có thể góp sức cậu hoàn toàn sẵn lòng.
…
Rất nhanh, Phó Dịch Vinh dẫn Tiểu Hà đến phòng thẩm vấn nơi Trần Tâm Phương đang ngồi.
Vừa nhìn thấy người khoác áo choàng đen bước vào, Trần Tâm Phương lập tức trở nên bồn chồn.
Tiểu Hà “vô tình” kéo nhẹ tấm vải đen xuống một chút, cố ý để lộ đôi giày thể thao khi bước đi mỗi bước đều tạo ra tiếng đập nhè nhẹ.
Trần Tâm Phương nghe thấy âm thanh ấy thì cả gương mặt lập tức cứng lại, ánh mắt hoảng hốt trốn tránh bởi vì bà ta vẫn nhớ rõ, chính là cái người đó đã dẫm nát vật cúng mà bà định mang về nhà.
Bà hoảng sợ mà tránh nhìn, rõ ràng đang bị kích động mạnh.
Không biết từ lúc nào, Lục Thính An đã đứng sau lưng Tiểu Hà.
Cậu không dùng giọng của mình, mà là bắt chước chính xác thanh âm của Lâm Kiến Giang, lạnh lùng cất lời:
“Trần Tâm Phương, những gì tôi nói với bà trước đó, bà quên rồi sao?”
Cả người Trần Tâm Phương run rẩy thấy rõ.
Tiểu Hà thì hoàn toàn không biết bên trong vụ án đang diễn ra chuyện gì, nên khi nghe Lục Thính An đổi giọng giả thành người khác, cậu cũng hơi hoảng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng với bản lĩnh từng diễn kịch sân khấu hồi đại học, cậu lập tức nhập vai, giận dữ bước lên, trừng mắt nhìn bà, nét mặt cực kỳ hung dữ.
Lục Thính An đúng lúc cất giọng, quát lớn:
“Tôi đã cảnh cáo bà rồi! Nếu bà không nhận tội, không thừa nhận đã g.i.ế.c người, thì con trai bà Trình Phàm sẽ bị tống vào tù! Bà thật sự muốn thấy nó c.h.ế.t mục xương trong đó sao?!”
Câu nói như một quả bom, khiến Trần Tâm Phương lập tức sụp đổ.
Bà run rẩy quỳ sụp xuống, khóc lóc cầu xin:
“Tôi sai rồi! Là tôi sai rồi! Tôi làm theo lời anh nói rồi mà xin đừng làm hại Tiểu Phàm đừng bắt nó…”
Đẩy đến nước này là vừa đủ.
Trong điều kiện không thể nhìn rõ mặt, Trần Tâm Phương lại vô cùng nhạy cảm với âm thanh và đôi giày kia.
Hai yếu tố kết hợp, tạo thành một nỗi sợ cụ thể trong tiềm thức. Phản ứng của bà ấy, thực chất chính là một cách chỉ điểm gián tiếp rằng: người đàn ông kia chính là kẻ đã ép bà nhận tội.
Lục Thính An ra hiệu cho Tiểu Hà lùi lại, rồi khôi phục giọng nói bình thường, nhẹ nhàng an ủi:
“Bà Trần, người vừa rồi có phải là người đã ép cô đến đồn cảnh sát tự thú không?
Chiều hôm nay, hai người vẫn ở cùng nhau, phải không?
Hắn có hướng dẫn bà phải khai báo thế nào không?”
Giọng của cậu rất chậm rãi, ngữ điệu ôn hòa, nhẹ nhàng đến mức không thể dịu dàng hơn từng câu từng chữ đều rõ ràng, để Trần Tâm Phương có thể hoàn toàn nghe hiểu và phản ứng.
Ban đầu, Trần Tâm Phương vẫn rất e dè với “hắc y nhân” đang đứng bên cạnh là Tiểu Hà trong lớp áo choàng đen.
Chỉ đến khi Lục Thính An kiên nhẫn lặp đi lặp lại rằng người đàn ông kia đã bị bắt, rằng chỉ cần bà nói sự thật, cả bà và Trình Phàm đều sẽ không sao, ngày mai có thể được về nhà, bà mới bắt đầu d.a.o động.
Sau khi được cảnh sát trấn an nhiều lần, cuối cùng Trần Tâm Phương cũng đưa tay chỉ về phía “hắc y nhân”, run run nói:
“Là hắn… chính hắn đưa tôi đến đây…”
Rồi rời rạc kể lại hôm đó, bà đang trên đường về nhà thì bị một người đàn ông chặn lại.
Bà không rõ gặp hắn ở đâu, chỉ nhớ bên cạnh có một cái hồ, hình như là khúc ngoặt gần nhà.
Hắn uy h.i.ế.p bà, nói nếu không làm theo, Trình Phàm sẽ phải vào tù.
Bà sợ hãi nên chỉ biết ra sức ghi nhớ những câu hắn bắt phải nói, nhưng chính bản thân cũng không hiểu rõ những lời ấy nghĩa là gì.
Lục Thính An hỏi làm sao bà chắc chắn đó là người đàn ông kia.
Bà run run chỉ vào Tiểu Hà, nói:
“Tôi… tôi nhớ giày… giày giống y như thế… Tôi còn nghe được tiếng của hắn.
Chính là cái giọng đó, tôi sẽ không nghe lầm.”
Trong mắt nhiều người, Trần Tâm Phương chỉ là một phụ nữ có vấn đề về trí lực, thường hay ngờ nghệch, dễ bị lừa.
Nhưng chính vì quá đơn thuần, nên bà cũng không biết nói dối.
Người như bà, chỉ cần bị dọa đúng cách liền sẽ nói thật.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Trần Tâm Phương, Lục Thính An quay lại phòng thẩm vấn của Lâm Kiến Giang, mang theo toàn bộ lời khai vừa rồi.
Cậu đặt hồ sơ lên bàn, bình tĩnh nói:
“Lâm Kiến Giang, Trần Tâm Phương đã nhận ra cậu và chỉ đích danh cậu là người đưa bà ta đến đồn.
Nhân chứng, vật chứng đầy đủ.
Cậu còn gì để nói không?”
Lâm Kiến Giang lúc này chẳng khác nào châu chấu cuối thu, nhưng nghe đến việc bị chỉ điểm, hắn vẫn bật cười khinh miệt:
“Cảnh sát các người cũng tin lời một con điên?”
Một bên, Trình Phàm tức giận đến mức mắt trợn trừng:
“Mày nói ai điên hả?!”
Lâm Kiến Giang vẫn không liếc cậu ta lấy một cái, chỉ lặp lại giọng khinh bỉ:
“Cảnh sát, nếu loại người như bà ta cũng tính là nhân chứng, thì mấy người làm thế khác gì ép cung chứ?”
Lục Thính An kéo ghế ngồi cạnh Cố Ứng Châu, hỏi lại với vẻ ngạc nhiên:
“Đến giờ mà cậu vẫn không chịu nhận tội sao?”
Lâm Kiến Giang cắn răng:
“Tôi không làm.”
Lục Thính An khẽ cười, ánh mắt lạnh dần:
“Trên chân cậu có vết sơn móng, trùng khớp với hiện trường vụ án.
Trên áo đồng phục còn sót lại một chiếc cúc được tìm thấy sau sofa phòng 207.
Đế giày dính đất từ khu Tân Sông Biển, còn có vụn bánh quy của Trần Tâm Phương.
Thêm vào đó, chính bà ta đã nhận ra giọng nói và đôi giày của cậu.”
Cậu dừng một nhịp, rồi tiếp tục:
“Vết m·áu khô không dễ tẩy như cậu nghĩ.
Dù cậu đã giặt kỹ đồng phục, chỉ cần dùng Luminol là sẽ phát quang.
Xét nghiệm DNA xác định Liễu Vân Xán và Ngô Thiến Hủy chỉ là vấn đề thời gian.”
“Hiện giờ cảnh sát vẫn cho cậu cơ hội khai ra toàn bộ quá trình gây án, và cả động cơ.
Nếu tiếp tục cứng đầu, khi tất cả chứng cứ được đưa ra, cậu chỉ khiến mức án của mình nặng thêm thôi.”
Lâm Kiến Giang cắn môi đến bật máu. Một lát sau, hắn rít qua kẽ răng:
“Cảnh sát, hung khí đâu?
Mấy người ngay cả hung khí còn chưa tìm được ——”
Cố Ứng Châu lạnh lùng cắt lời:
“Vì muốn đổ tội cho Trình Phàm, cậu đã chọn nơi vứt hung khí rất kỹ đúng không?
Chúng tôi đoán là bãi rác lớn cạnh chợ, sát nhà Trình Phàm.
Bình thường bốn ngày sẽ có xe gom rác, hôm nay là ngày thứ ba nghĩa là rác chưa bị xử lý.”
Anh rút điện thoại Motorola, liếc nhìn rồi chậm rãi nói:
“Mười phút trước, cảnh sát đã có mặt ở bãi rác đó.
Tôi cho cậu 15 phút để suy nghĩ:
Tự mình khai ra, hay để chúng tôi giao toàn bộ bằng chứng cho bố mẹ cậu và giới truyền thông?”
Lâm Kiến Giang cắn chặt môi đến rỉ máu, ngồi lặng trong một hồi lâu.
Cuối cùng cái lưng từng ngẩng cao, cũng chậm rãi gục xuống.
Hắn giãy giụa thêm năm phút.
Rồi nghẹn giọng nói:
“Tôi khai.”
Tiểu Hà đang cẩn thận dùng nhíp gắp từng chút bùn đất dính ở đế một đôi giày thể thao màu vàng. Trong đó lẫn vào vài mảnh vụn rất nhỏ, có màu vàng nhạt, nghi là từ bánh quy vụn.
“Sao rồi? Có phát hiện ra mảnh bánh quy nào không?”
Một đồng nghiệp tò mò ghé lại gần, liên tục nhìn vào ống nghiệm mà Tiểu Hà đang thao tác.
Tiểu Hà hạ ống kính hiển vi xuống, gọi một tiếng “sư tỷ”.
“Đôi giày này Lâm Kiến Giang đi khắp nơi rồi, vụn bánh quy kiểu này dễ bị cát bụi làm tróc ra. Nhưng vận khí của hắn thật sự quá kém…”
Tiểu Hà nâng một mảnh nhỏ lên, khóe môi cong cong, “Hắn mới dẫm phải kẹo cao su không lâu, lớp dính đó mắc kẹt trong rãnh đế giày, vô tình giữ lại một ít mảnh vụn. Nếu xét nghiệm ra thành phần bánh quy trùng khớp với loại mà sếp Phó nhặt được ở hiện trường, chúng ta sẽ chứng minh được hắn từng xuất hiện gần Trần Tâm Phương.”
Sư tỷ gật đầu tán thưởng, giơ ngón tay cái với cậu:
“Tiểu Hà, dạo này em làm tốt lắm. Tăng ca nhiều mà vẫn cẩn thận, tiến bộ rõ rệt.”
Sư tỷ là người đã làm việc trong phòng kỹ thuật nhiều năm, hơn Tiểu Hà vài tuổi. Trước kia cả hai từng theo học cùng một chuyên gia giám định. Vì thầy thường xuyên đi công tác, nên cô là người đảm nhận việc hướng dẫn Tiểu Hà, nói cách khác, một nửa kỹ năng của Tiểu Hà là từ thầy, một nửa là từ sư tỷ.
Nghe được khen, trong lòng Tiểu Hà lâng lâng như vừa được rót mật.
Sau khi hoàn tất việc thu thập mẫu vật từ đế giày, Tiểu Hà giao lại cho một cảnh sát vừa vào, rồi đi rửa tay sạch sẽ. Trong lúc lau khô tay, cậu hăng hái chia sẻ với sư tỷ:
Nam Cung Tư Uyển
“Sư tỷ, em chưa bao giờ thấy việc tăng ca lại bớt mệt đến thế! Trước kia tuy cũng từng theo Tổ Trọng Án ra hiện trường, nhưng phần em làm chỉ là những bước phụ trợ, dù thủ đoạn hung thủ có tàn nhẫn, dấu vết có rõ ràng em cũng không cảm thấy mình thật sự góp phần vào quá trình phá án.”
“Pháp y thì tiếp xúc trực tiếp với thi thể. Cảnh sát như sếp Cố thì luôn bám sát hiện trường, suy đoán rõ ràng từng hành động của hung thủ. Còn người như chúng ta, chỉ là hậu phương âm thầm, báo cáo giám định thậm chí không có tên mình.”
Cậu hít sâu một hơi, giọng chuyển nhẹ đi nhưng đầy cảm xúc:
“Nhưng… hôm trước không phải sếp Lục có mở buổi nói chuyện tâm lý học tội phạm sao? Em cũng tranh thủ qua xem thử. Lúc đó nghe cậu ấy nói với A Hải, nói rằng mỗi hung thủ g.i.ế.c người đều có động cơ.
Kể cả người cầm d.a.o đ.â.m loạn ngoài đường dù không có kế hoạch cụ thể thì động cơ vẫn là trả thù xã hội.”
“Loại người đó sẽ chọn ra tay với kẻ yếu, không có khả năng phản kháng, vì bản chất của hắn là yếu đuối.
Hắn sợ hãi mọi thứ mạnh hơn mình."
Tiểu Hà khựng lại một chút, ánh mắt sáng rực:
“Chị thấy có lý không? Em nghe xong mấy lời đó, dù lúc ấy không dám ở lại lâu, nhưng trong lòng cứ mãi nghĩ về nó…”
“Hai học sinh cấp ba bị hại trong vụ án mạng lần đó là do đội chúng ta phối hợp điều tra với tổ trọng án. Lúc đó sếp Lục chỉ dựa vào mấy vết thương trên người nạn nhân và vài cây nến để lại hiện trường mà suy luận được ra hung khí…”
Tiểu Hà nói đến đây thì giọng bắt đầu phấn khích, ánh mắt sáng rực:
“Chị nói xem, cậu ấy còn chưa từng học đại học, mà giờ lại thông minh đến mức đó. Còn bọn mình, chính quy tốt nghiệp đại học cảnh sát hẳn hoi, chẳng lẽ kém hơn được sao? Em thấy chẳng qua là chưa cố đủ thôi. Cố thêm chút nữa, biết đâu sau này bọn mình cũng có được phòng thí nghiệm riêng!”
Cậu nói càng lúc càng hào hứng, tay chân cũng bắt đầu múa may theo từng câu chữ.
Hiếm khi thấy cậu hăng hái như vậy, sư tỷ chỉ cười, không nỡ dội gáo nước lạnh.
Trong sở cảnh sát, ai ai cũng nói Lục Thính An tuy không học đại học, nhưng ba cậu chắc chắn đã đầu tư không ít tiền vào giáo dục riêng.
Nếu không thì sao mới vào ngành chưa bao lâu, cậu đã có thể hiểu tường tận tâm lý tội phạm mà không cần tiếp xúc thực tế quá nhiều?
Dù sao thì cô cũng không tin trên đời này lại có người tài năng đến mức “nghịch thiên” mà không có nền tảng gì.
Hai người đang nói chuyện thì Phó Dịch Vinh bước vào, vẻ mặt vội vàng:
“Tiểu Hà, xong việc lấy mẫu từ đế giày chưa?”
Không dám lại gần các thiết bị thí nghiệm trong phòng, Phó Dịch Vinh đứng cách một đoạn, giơ tay gọi lớn, “Lục Thính An đang cần dùng đôi giày đó, lấy mẫu xong thì cho tôi mượn!”
Nói rồi, ánh mắt anh ta bắt đầu nhìn Tiểu Hà từ đầu đến chân.
Tiểu Hà cao khoảng 1m73, người không gầy nhưng cũng không quá vạm vỡ, một hình tượng điển hình của một cậu kỹ thuật viên phòng thí nghiệm: trầm ổn, kỹ lưỡng.
Quan sát kỹ, Phó Dịch Vinh nhận ra thân hình của cậu gần như giống hệt Lâm Kiến Giang.
Nếu khoác một chiếc áo choàng đen lên người, thì dù có nhìn kỹ cũng khó mà phân biệt ai với ai.
Phó Dịch Vinh cười như không cười, vẫy tay ra hiệu:
“Này, lại đây một chút, tôi có chuyện cần nhờ cậu giúp.”
Tiểu Hà nhìn sư tỷ, hai người liếc nhau. Nghĩ rằng dù sao cũng đang ở trong sở cảnh sát, Phó Dịch Vinh chắc không làm gì kỳ quặc được đâu, thế là cậu bán tín bán nghi đi lại gần.
Chưa kịp đứng vững, Phó Dịch Vinh bất ngờ rút ra một mảnh vải đen từ sau lưng, động tác cực nhanh, trùm thẳng lên đầu Tiểu Hà! Thế giới trước mắt đột nhiên tối sầm lại, Tiểu Hà hoảng loạn, theo bản năng vung tay giãy dụa, vô tình còn tát trúng Phó Dịch Vinh mấy cái.
“Ai da! Khoan đã! Đừng giãy nữa!”
Phó Dịch Vinh lùi lại mấy bước, vừa xoa tay vừa giải thích:
“Đừng căng thẳng, đây là yêu cầu của Lục Thính An, bảo tôi dẫn cậu đi làm một thí nghiệm.”
“Sếp Lục bảo?”
Tiểu Hà đứng im, giọng có phần run.
Phó Dịch Vinh chỉnh lại miếng vải trên mặt cậu, chừa ra một khoảng nhỏ để thở, rồi rút một sợi dây giày ra, buộc vòng quanh cổ, cố định mảnh vải đen thành một cái áo choàng dã chiến.
Sau khi thắt nút, hiệu ứng thị giác thật sự rất giống như một người mặc áo choàng đen che kín cả đầu, mặt mũi hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Nhìn thành phẩm trước mắt, Phó Dịch Vinh cực kỳ hài lòng, vỗ tay cái bốp:
“Ngoài Lục Thính An ra, còn ai có thể nghĩ ra được cái trò rối rắm này?
Đi thôi, mang luôn đôi giày thể thao đó vào, mình cùng đến phòng thẩm vấn một vòng.”
“Ờ…” Tiểu Hà ngơ ngác đáp một tiếng, rồi ngoan ngoãn thay vào đôi giày thể thao của Lâm Kiến Giang.
Dù sao cũng là giày của nghi phạm, vốn dĩ cậu thấy khá ái ngại. Nhưng như chính cậu vừa mới nói lúc trước, Lục Thính An đã khiến cậu có một góc nhìn hoàn toàn khác về công việc này, vì vậy nếu có thể góp sức cậu hoàn toàn sẵn lòng.
…
Rất nhanh, Phó Dịch Vinh dẫn Tiểu Hà đến phòng thẩm vấn nơi Trần Tâm Phương đang ngồi.
Vừa nhìn thấy người khoác áo choàng đen bước vào, Trần Tâm Phương lập tức trở nên bồn chồn.
Tiểu Hà “vô tình” kéo nhẹ tấm vải đen xuống một chút, cố ý để lộ đôi giày thể thao khi bước đi mỗi bước đều tạo ra tiếng đập nhè nhẹ.
Trần Tâm Phương nghe thấy âm thanh ấy thì cả gương mặt lập tức cứng lại, ánh mắt hoảng hốt trốn tránh bởi vì bà ta vẫn nhớ rõ, chính là cái người đó đã dẫm nát vật cúng mà bà định mang về nhà.
Bà hoảng sợ mà tránh nhìn, rõ ràng đang bị kích động mạnh.
Không biết từ lúc nào, Lục Thính An đã đứng sau lưng Tiểu Hà.
Cậu không dùng giọng của mình, mà là bắt chước chính xác thanh âm của Lâm Kiến Giang, lạnh lùng cất lời:
“Trần Tâm Phương, những gì tôi nói với bà trước đó, bà quên rồi sao?”
Cả người Trần Tâm Phương run rẩy thấy rõ.
Tiểu Hà thì hoàn toàn không biết bên trong vụ án đang diễn ra chuyện gì, nên khi nghe Lục Thính An đổi giọng giả thành người khác, cậu cũng hơi hoảng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng với bản lĩnh từng diễn kịch sân khấu hồi đại học, cậu lập tức nhập vai, giận dữ bước lên, trừng mắt nhìn bà, nét mặt cực kỳ hung dữ.
Lục Thính An đúng lúc cất giọng, quát lớn:
“Tôi đã cảnh cáo bà rồi! Nếu bà không nhận tội, không thừa nhận đã g.i.ế.c người, thì con trai bà Trình Phàm sẽ bị tống vào tù! Bà thật sự muốn thấy nó c.h.ế.t mục xương trong đó sao?!”
Câu nói như một quả bom, khiến Trần Tâm Phương lập tức sụp đổ.
Bà run rẩy quỳ sụp xuống, khóc lóc cầu xin:
“Tôi sai rồi! Là tôi sai rồi! Tôi làm theo lời anh nói rồi mà xin đừng làm hại Tiểu Phàm đừng bắt nó…”
Đẩy đến nước này là vừa đủ.
Trong điều kiện không thể nhìn rõ mặt, Trần Tâm Phương lại vô cùng nhạy cảm với âm thanh và đôi giày kia.
Hai yếu tố kết hợp, tạo thành một nỗi sợ cụ thể trong tiềm thức. Phản ứng của bà ấy, thực chất chính là một cách chỉ điểm gián tiếp rằng: người đàn ông kia chính là kẻ đã ép bà nhận tội.
Lục Thính An ra hiệu cho Tiểu Hà lùi lại, rồi khôi phục giọng nói bình thường, nhẹ nhàng an ủi:
“Bà Trần, người vừa rồi có phải là người đã ép cô đến đồn cảnh sát tự thú không?
Chiều hôm nay, hai người vẫn ở cùng nhau, phải không?
Hắn có hướng dẫn bà phải khai báo thế nào không?”
Giọng của cậu rất chậm rãi, ngữ điệu ôn hòa, nhẹ nhàng đến mức không thể dịu dàng hơn từng câu từng chữ đều rõ ràng, để Trần Tâm Phương có thể hoàn toàn nghe hiểu và phản ứng.
Ban đầu, Trần Tâm Phương vẫn rất e dè với “hắc y nhân” đang đứng bên cạnh là Tiểu Hà trong lớp áo choàng đen.
Chỉ đến khi Lục Thính An kiên nhẫn lặp đi lặp lại rằng người đàn ông kia đã bị bắt, rằng chỉ cần bà nói sự thật, cả bà và Trình Phàm đều sẽ không sao, ngày mai có thể được về nhà, bà mới bắt đầu d.a.o động.
Sau khi được cảnh sát trấn an nhiều lần, cuối cùng Trần Tâm Phương cũng đưa tay chỉ về phía “hắc y nhân”, run run nói:
“Là hắn… chính hắn đưa tôi đến đây…”
Rồi rời rạc kể lại hôm đó, bà đang trên đường về nhà thì bị một người đàn ông chặn lại.
Bà không rõ gặp hắn ở đâu, chỉ nhớ bên cạnh có một cái hồ, hình như là khúc ngoặt gần nhà.
Hắn uy h.i.ế.p bà, nói nếu không làm theo, Trình Phàm sẽ phải vào tù.
Bà sợ hãi nên chỉ biết ra sức ghi nhớ những câu hắn bắt phải nói, nhưng chính bản thân cũng không hiểu rõ những lời ấy nghĩa là gì.
Lục Thính An hỏi làm sao bà chắc chắn đó là người đàn ông kia.
Bà run run chỉ vào Tiểu Hà, nói:
“Tôi… tôi nhớ giày… giày giống y như thế… Tôi còn nghe được tiếng của hắn.
Chính là cái giọng đó, tôi sẽ không nghe lầm.”
Trong mắt nhiều người, Trần Tâm Phương chỉ là một phụ nữ có vấn đề về trí lực, thường hay ngờ nghệch, dễ bị lừa.
Nhưng chính vì quá đơn thuần, nên bà cũng không biết nói dối.
Người như bà, chỉ cần bị dọa đúng cách liền sẽ nói thật.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Trần Tâm Phương, Lục Thính An quay lại phòng thẩm vấn của Lâm Kiến Giang, mang theo toàn bộ lời khai vừa rồi.
Cậu đặt hồ sơ lên bàn, bình tĩnh nói:
“Lâm Kiến Giang, Trần Tâm Phương đã nhận ra cậu và chỉ đích danh cậu là người đưa bà ta đến đồn.
Nhân chứng, vật chứng đầy đủ.
Cậu còn gì để nói không?”
Lâm Kiến Giang lúc này chẳng khác nào châu chấu cuối thu, nhưng nghe đến việc bị chỉ điểm, hắn vẫn bật cười khinh miệt:
“Cảnh sát các người cũng tin lời một con điên?”
Một bên, Trình Phàm tức giận đến mức mắt trợn trừng:
“Mày nói ai điên hả?!”
Lâm Kiến Giang vẫn không liếc cậu ta lấy một cái, chỉ lặp lại giọng khinh bỉ:
“Cảnh sát, nếu loại người như bà ta cũng tính là nhân chứng, thì mấy người làm thế khác gì ép cung chứ?”
Lục Thính An kéo ghế ngồi cạnh Cố Ứng Châu, hỏi lại với vẻ ngạc nhiên:
“Đến giờ mà cậu vẫn không chịu nhận tội sao?”
Lâm Kiến Giang cắn răng:
“Tôi không làm.”
Lục Thính An khẽ cười, ánh mắt lạnh dần:
“Trên chân cậu có vết sơn móng, trùng khớp với hiện trường vụ án.
Trên áo đồng phục còn sót lại một chiếc cúc được tìm thấy sau sofa phòng 207.
Đế giày dính đất từ khu Tân Sông Biển, còn có vụn bánh quy của Trần Tâm Phương.
Thêm vào đó, chính bà ta đã nhận ra giọng nói và đôi giày của cậu.”
Cậu dừng một nhịp, rồi tiếp tục:
“Vết m·áu khô không dễ tẩy như cậu nghĩ.
Dù cậu đã giặt kỹ đồng phục, chỉ cần dùng Luminol là sẽ phát quang.
Xét nghiệm DNA xác định Liễu Vân Xán và Ngô Thiến Hủy chỉ là vấn đề thời gian.”
“Hiện giờ cảnh sát vẫn cho cậu cơ hội khai ra toàn bộ quá trình gây án, và cả động cơ.
Nếu tiếp tục cứng đầu, khi tất cả chứng cứ được đưa ra, cậu chỉ khiến mức án của mình nặng thêm thôi.”
Lâm Kiến Giang cắn môi đến bật máu. Một lát sau, hắn rít qua kẽ răng:
“Cảnh sát, hung khí đâu?
Mấy người ngay cả hung khí còn chưa tìm được ——”
Cố Ứng Châu lạnh lùng cắt lời:
“Vì muốn đổ tội cho Trình Phàm, cậu đã chọn nơi vứt hung khí rất kỹ đúng không?
Chúng tôi đoán là bãi rác lớn cạnh chợ, sát nhà Trình Phàm.
Bình thường bốn ngày sẽ có xe gom rác, hôm nay là ngày thứ ba nghĩa là rác chưa bị xử lý.”
Anh rút điện thoại Motorola, liếc nhìn rồi chậm rãi nói:
“Mười phút trước, cảnh sát đã có mặt ở bãi rác đó.
Tôi cho cậu 15 phút để suy nghĩ:
Tự mình khai ra, hay để chúng tôi giao toàn bộ bằng chứng cho bố mẹ cậu và giới truyền thông?”
Lâm Kiến Giang cắn chặt môi đến rỉ máu, ngồi lặng trong một hồi lâu.
Cuối cùng cái lưng từng ngẩng cao, cũng chậm rãi gục xuống.
Hắn giãy giụa thêm năm phút.
Rồi nghẹn giọng nói:
“Tôi khai.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương