Giọng điệu này của Dư Lộ thật sự không tốt, nhưng Minh Nguyệt như là không nghe thấy vậy, nàng vẫn mỉm cười khen: "Vậy Dư chủ tử ngài cũng phải thiên sinh lệ chất* mới có thể mặc đẹp như vậy. Nếu đổi người khác, xiêm y là đẹp, nhưng khi mặc lên người cũng không thể đẹp như ngài được."
*Thiên sinh lệ chất: xinh đẹp bẩm sinh.
Quả nhiên là nữ chính, không cần làm thấp mình mà vẫn khen người khác được.
Thế nhưng dù nữ chính Minh Nguyệt này có tốt đến đâu, bây giờ Dư Lộ cũng không muốn nói nhảm với nàng ấy. Cô nhắm hai mắt lại, ngồi đờ ra.
Minh Nguyệt thì muốn nói chuyện với Dư Lộ.
Lúc cùng một xe với Cửu Hoàng tử, ngay cả có Tôn Vân Hạo, Cửu Hoàng tử vẫn luôn sai khiến nàng bưng trà đưa nước.
Trước kia không biết nơi nào đắc tội Dư chủ tử, hình như Dư chủ tử rất bất mãn với nàng. Lúc trước không có cơ hội giải thích, không có cơ hội cầu tình, không có cơ hội lấy lòng, nhưng giờ chỉ có mình nàng và Dư chủ tử trên một chiếc xe, nàng không thể lãng phí thời cơ tốt như vậy.
"Dư chủ tử, lại nói, Vương gia đối xử với ngài thật tốt."
"Ngài một mình rời khỏi Vương phủ, Vương gia vẫn luôn nghĩ đến ngài, sợ ngài gặp phải nguy hiểm hay khó khăn gì, lại chưa từng nghĩ đến trừng phạt ngài. Ngài không biết chứ, cái hôm ngài rời đi, tim của nô tỳ như muốn nhảy cả ra ngoài, nhưng ai ngờ được rằng Vương gia không hề phát hỏa."
"Tối hôm qua Vương gia còn chia đồ ăn cho ngài nữa. Vương gia là thiên chi kiêu tử, thân phận tôn quý, không nói đến người có thân phận ngài ấy, ngay cả ở Quốc Công phủ, dù lão gia chúng ta đối xử với phu nhân rất tốt nhưng cũng chưa từng làm như vậy. Cho nên nô tỳ thấy, Vương gia làm vậy vì Vương gia đặc biệt thích ngài, cảm tình của ngài ấy dành cho ngài còn nhiều hơn tình cảm của lão gia chúng ta với phu nhân, nên ngài ấy mới đối xử với ngài tốt như vậy."
"Còn xiêm y nữa. Hôm qua Vương gia phân phó nô tỳ đi mua xiêm y cho ngài là phải mua cái tốt nhất, cái mới nhất. Đến hôm nay, ngài ấy đưa nô tỳ ngân phiếu năm trăm lượng chỉ vì muốn cho ngài ăn mặc thoải mái."
"Lúc xuống lầu vừa nãy, nô tỳ thấy rồi, đúng là hai mắt Vương gia không hề..."
Dư Lộ không thể nhịn được nữa, ngẩng đầu trợn mắt nhìn Minh Nguyệt. Dưới ánh mắt của cô, Minh Nguyệt rốt cuộc ngậm miệng lại. Nhưng chờ Dư Lộ quay đầu, nàng lại mở miệng lần nữa.
"Không hề chuyển mắt. Hơn nữa," Dường như sợ Dư Lộ lại trừng mình, nàng bỗng nhiên tăng ngữ tốc, "Hơn nữa không chỉ đối xử tốt với ngài, Vương gia còn yêu ai yêu cả đường đi, sau khi ngài bỏ đi, hạ nhân ở Tầm Phương viện không có bị đánh giết hay bán đi mà chỉ bị giam giữ lại mà thôi!"
Dư Lộ không có chút hứng thú với lời của nàng, nhưng nghe Minh Nguyệt nhắc tới hạ nhân ở Tầm Phương viện, cô chợt nhớ đến mấy người Hương Lê Thạch Lưu.
Lại nói, thời gian cô rời đi Vương phủ chưa đến hai tháng, nhưng giờ nghe thấy tên của Hương Lê và Thạch Lưu, cô cảm giác như thời gian đã trôi qua rất lâu rồi vậy. Cô gần như không thể nhớ được bộ dáng của Hương Lê và Thạch Lưu nữa.
"Mấy nàng ấy bây giờ thế nào?" Cô hỏi Minh Nguyệt, "Hương Lê, Thạch Lưu, và Anh Đào nữa, mấy nàng ấy thế nào?"
Dư Lộ rốt cuộc nói chuyện, Minh Nguyệt kích động đến ngồi thẳng dậy, nhớ lại tình hình từ lúc rời khỏi Vương phủ. Nhưng mà từ lúc nàng bị Lâm Thục đưa cho Tiêu Duệ, nàng cũng không quan tâm mấy người Hương Lê quá nhiều, lúc này kêu nàng nói, nàng đúng là không biết phải nói thế nào.
"Lúc đầu Anh Đào nói gì đó khiến Vương gia không vui nên bị đánh mấy hèo, nhưng Hương Lê và Thạch Lưu thì không bị đánh. Sau đó các nàng... hình như là bị nhốt ở sài phòng*, nếu ngài không trở về, nô tỳ nghĩ sợ các nàng ấy cũng không được thả ra." Minh Nguyệt nghĩ đến tính tình của Lâm Thục, nếu như với tính cách trước kia của nàng, chắc là nàng ấy sẽ không quản hạ nhân của Tầm Phương viện.
*Sài phòng: phòng chứa củi.
Dư Lộ có chút may mắn. Có câu Trần Chiêu nói đúng lắm, Tiêu Duệ không phải loại người đánh giết lung tung, một lời không hợp là lấy tánh mạng người khác, cũng may là không giết mấy người Hương Lê Thạch Lưu.
Nhưng mà... Anh Đào bị đánh mấy hèo, một cô nương mềm yếu như nàng ấy bị đánh, lại còn bị nhốt trong sài phòng, cũng không biết bây giờ thế nào? Còn có Hương Lê và Thạch Lưu nữa. Trời lạnh như thế này, nếu vẫn luôn bị nhốt trong sài phòng, chỉ sợ thân thể sẽ bị đông lạnh mất.
Dư Lộ bỗng quay đầu nhìn rèm xe, hai tay nắm lại thật chặt. Đều do cô, do cô hại các nàng ấy, trong lòng các nàng hẳn phải hận cô lắm đi?!
Trong lòng Dư Lộ tràn đầy hổ thẹn, vừa muốn mau chóng lên đường, sớm trở về để cứu các nàng ấy ra, vừa muốn trở về chậm chút, cô bỗng có chút không dám đối mặt với các nàng ấy.
Chỉ mong, lúc cô trở về các nàng ấy vẫn còn tốt. Nếu có thể, nếu có năng lực, cô nhất định sẽ đối xử thật tốt với các nàng ấy, bù đắp cho họ.
Minh Nguyệt thấy Dư Lộ đau lòng, hơi đợi một lát mới nói: "Dư chủ tử, ngài cũng đừng đau lòng. Thật ra, theo lý thì các nàng là hạ nhân, hầu hạ ngài là chuyện đương nhiên. Mà ngài rời đi cũng vì các nàng hầu hạ không đủ tận tâm không đủ tỉ mỉ, nếu không thì sao ngài có cơ hội rời đi chứ, cho nên, các nàng bị đánh bị phạt là chuyện đương nhiên."
Đương nhiên? Dư Lộ không cho là vậy, hoặc có lẽ là, coi như cô có thể chấp nhận lời Minh Nguyệt, chấp nhận quy tắc của thời đại này, nhưng vì người hại các nàng ấy thành như vậy là cô, cô không thể không thấy hổ thẹn trong lòng.
Minh Nguyệt nói: "Thật ra, nếu Vương gia có giết các nàng ấy thì các nàng cũng phải chịu. Có thể vì ngài, vì Vương gia sợ ngài đau lòng nên mới thả các nàng. Dư chủ tử, các nàng ấy phải cảm tạ ngài mới đúng, mà ngài, ngài cũng phải cảm tạ Vương gia. Vương gia đặt ngài ở vị trí quan trọng nhất, toàn tâm toàn ý đối xử tốt với ngài."
Công lực tẩy não này thật là mạnh.
Dư Lộ cười lạnh nói: "Minh Nguyệt cô nương, nếu ta nhớ không lầm thì chủ tử của cô là người khác đi? Giờ cô nói với ta những lời này là đặt chủ tử chân chính của cô ở đâu?"
Sắc mặt Minh Nguyệt đột biến, khuôn mặt nàng gần như là nghẹn đến đỏ bừng trong nháy mắt, nhưng Dư Lộ đợi một lúc lâu vẫn không thấy nàng đổi giọng nói thay Lâm Thục, ngược lại, nàng còn bất đắc dĩ lắc đầu với Dư Lộ.
"Vâng, chủ tử của nô tỳ là Vương phi, nàng ấy và ngài có thể coi như là đứng ở hai phía đối diện." Minh Nguyệt nói: "Nô tỳ chắc chắn sẽ không hại chủ tử vì ngài, nhưng vẫn phải ăn ngay nói thật, Vương gia đúng là quan tâm ngài hơn. Ngày ngài rời đi là đêm tân hôn của Vương gia và chủ tử chúng ta, nhưng vì ngài rời đi, ngày vui như vậy, Vương gia không ở lại tân phòng, cũng không chạm chủ tử của chúng ta."
Minh Nguyệt nói như vậy, vành mắt lại đỏ lên, nước mắt rơi xuống.
Có ba phần vì đau lòng thay cho Lâm Thục, nhưng có bảy phần lại vì bản thân mà rơi nước mắt. Nàng là nha hoàn lớn lên với Lâm Thục, còn là của hồi môn của Lâm Thục, vốn cả đời nàng phải trung thành với Lâm Thục, nhưng bây giờ, vì hạnh phúc của bản thân, nàng lại sau lưng nói chủ tử như vậy.
Việc này không khác gì với phản bội chủ tử!
Dư Lộ không nghĩ tới Minh Nguyệt nói nói rồi khóc, cô còn thấy có chút ngoài ý muốn, sao Tiêu Duệ lại vì cô mà ngày vui cũng không đến phòng Lâm Thục, nhưng thấy nước mắt của Minh Nguyệt, cô quên luôn việc này.
Cô ngây ra nhìn Minh Nguyệt rơi nước mắt, một lúc lâu sau mới đưa khăn cho Minh Nguyệt. Nhưng cô thực sự không thích Minh Nguyệt dối trá khen Tiêu Duệ trước mặt cô nên không an ủi lấy một câu.
Minh Nguyệt lau nước mắt, mở miệng lần nữa là ca tụng cảm tình của Tiêu Duệ với Dư Lộ nhiều đến mức nào.
Mặt Dư Lộ tối sầm, cũng không thèm nghĩ sao nàng ấy lại khóc, hỏi thẳng nàng: "Ngươi đã nói Vương gia tốt như vậy, vậy sao ngươi không đi hầu hạ Vương gia đi?"
Minh Nguyệt sửng sốt, hoài nghi mình có nghe lầm hay không. Nàng nhìn Dư Lộ, như là chờ Dư Lộ nói thêm lần nữa.
Dư Lộ lập tức thỏa mãn nàng: "Vương phi gả vào Vương phủ, nha hoàn hồi môn bên người không chỉ mỗi mình cô đi? Vì sao nàng ta chỉ phái cô đi theo Vương gia, ý trong đó dù ta không nói ra, cô cũng sẽ không cho rằng ta không biết đi?"
"Nô tỳ..." Trong khoảng thời gian ngắn, Minh Nguyệt không biết phải nói gì.
Dư Lộ tiếp tục nói: "Không nói đến thái độ của Vương gia. Nếu hắn đã là Vương gia, trong tình huống bình thường, nữ nhân đều hướng về thân thể của hắn. Nhưng còn cô, cô khen Vương gia tốt như vậy, thưởng thức Vương gia, chủ tử của cô là Vương phi còn có ý đưa cô cho Vương gia, vì sao cô không chủ động chứ?"
"...Nô tỳ không xứng."
Minh Nguyệt thật sự không biết phải nói gì. Loại chuyện như vậy với nha hoàn khác đúng là cầu còn không được, nếu nàng nói không muốn, chỉ sợ tất cả mọi người đều cho rằng nàng đang nói đùa đi?
Không xứng? Dư Lộ nghĩ, đây là do Minh Nguyệt còn chưa biết thân phận của mình. Nếu biết mình thật ra là trưởng nữ của Định Quốc Công, mặc dù là thứ xuất, nhưng làm một cái thiếp là cũng đủ rồi, ngay cả trắc phi cũng có thể suy tính một ít.
Giống như trong truyện, cuối cùng nàng ấy được ghi tạc dưới danh nghĩa của Lâm phu nhân, làm Đại tiểu thư của Định Quốc Công phủ được nuôi bên ngoài vì thể yếu, gả cho Tiêu Duệ làm Chính phi.
Bây giờ, coi như không làm thiếp, ý của Lâm Thục hình như chỉ để nàng làm nha hoàn thông phòng trước, giúp đỡ nàng ấy cố sủng đi?
Trong truyện là viết như vậy, bây giờ có rất nhiều chuyện đã thay đổi, không biết ý tưởng của Lâm Thục có biến hóa hay không.
*Thiên sinh lệ chất: xinh đẹp bẩm sinh.
Quả nhiên là nữ chính, không cần làm thấp mình mà vẫn khen người khác được.
Thế nhưng dù nữ chính Minh Nguyệt này có tốt đến đâu, bây giờ Dư Lộ cũng không muốn nói nhảm với nàng ấy. Cô nhắm hai mắt lại, ngồi đờ ra.
Minh Nguyệt thì muốn nói chuyện với Dư Lộ.
Lúc cùng một xe với Cửu Hoàng tử, ngay cả có Tôn Vân Hạo, Cửu Hoàng tử vẫn luôn sai khiến nàng bưng trà đưa nước.
Trước kia không biết nơi nào đắc tội Dư chủ tử, hình như Dư chủ tử rất bất mãn với nàng. Lúc trước không có cơ hội giải thích, không có cơ hội cầu tình, không có cơ hội lấy lòng, nhưng giờ chỉ có mình nàng và Dư chủ tử trên một chiếc xe, nàng không thể lãng phí thời cơ tốt như vậy.
"Dư chủ tử, lại nói, Vương gia đối xử với ngài thật tốt."
"Ngài một mình rời khỏi Vương phủ, Vương gia vẫn luôn nghĩ đến ngài, sợ ngài gặp phải nguy hiểm hay khó khăn gì, lại chưa từng nghĩ đến trừng phạt ngài. Ngài không biết chứ, cái hôm ngài rời đi, tim của nô tỳ như muốn nhảy cả ra ngoài, nhưng ai ngờ được rằng Vương gia không hề phát hỏa."
"Tối hôm qua Vương gia còn chia đồ ăn cho ngài nữa. Vương gia là thiên chi kiêu tử, thân phận tôn quý, không nói đến người có thân phận ngài ấy, ngay cả ở Quốc Công phủ, dù lão gia chúng ta đối xử với phu nhân rất tốt nhưng cũng chưa từng làm như vậy. Cho nên nô tỳ thấy, Vương gia làm vậy vì Vương gia đặc biệt thích ngài, cảm tình của ngài ấy dành cho ngài còn nhiều hơn tình cảm của lão gia chúng ta với phu nhân, nên ngài ấy mới đối xử với ngài tốt như vậy."
"Còn xiêm y nữa. Hôm qua Vương gia phân phó nô tỳ đi mua xiêm y cho ngài là phải mua cái tốt nhất, cái mới nhất. Đến hôm nay, ngài ấy đưa nô tỳ ngân phiếu năm trăm lượng chỉ vì muốn cho ngài ăn mặc thoải mái."
"Lúc xuống lầu vừa nãy, nô tỳ thấy rồi, đúng là hai mắt Vương gia không hề..."
Dư Lộ không thể nhịn được nữa, ngẩng đầu trợn mắt nhìn Minh Nguyệt. Dưới ánh mắt của cô, Minh Nguyệt rốt cuộc ngậm miệng lại. Nhưng chờ Dư Lộ quay đầu, nàng lại mở miệng lần nữa.
"Không hề chuyển mắt. Hơn nữa," Dường như sợ Dư Lộ lại trừng mình, nàng bỗng nhiên tăng ngữ tốc, "Hơn nữa không chỉ đối xử tốt với ngài, Vương gia còn yêu ai yêu cả đường đi, sau khi ngài bỏ đi, hạ nhân ở Tầm Phương viện không có bị đánh giết hay bán đi mà chỉ bị giam giữ lại mà thôi!"
Dư Lộ không có chút hứng thú với lời của nàng, nhưng nghe Minh Nguyệt nhắc tới hạ nhân ở Tầm Phương viện, cô chợt nhớ đến mấy người Hương Lê Thạch Lưu.
Lại nói, thời gian cô rời đi Vương phủ chưa đến hai tháng, nhưng giờ nghe thấy tên của Hương Lê và Thạch Lưu, cô cảm giác như thời gian đã trôi qua rất lâu rồi vậy. Cô gần như không thể nhớ được bộ dáng của Hương Lê và Thạch Lưu nữa.
"Mấy nàng ấy bây giờ thế nào?" Cô hỏi Minh Nguyệt, "Hương Lê, Thạch Lưu, và Anh Đào nữa, mấy nàng ấy thế nào?"
Dư Lộ rốt cuộc nói chuyện, Minh Nguyệt kích động đến ngồi thẳng dậy, nhớ lại tình hình từ lúc rời khỏi Vương phủ. Nhưng mà từ lúc nàng bị Lâm Thục đưa cho Tiêu Duệ, nàng cũng không quan tâm mấy người Hương Lê quá nhiều, lúc này kêu nàng nói, nàng đúng là không biết phải nói thế nào.
"Lúc đầu Anh Đào nói gì đó khiến Vương gia không vui nên bị đánh mấy hèo, nhưng Hương Lê và Thạch Lưu thì không bị đánh. Sau đó các nàng... hình như là bị nhốt ở sài phòng*, nếu ngài không trở về, nô tỳ nghĩ sợ các nàng ấy cũng không được thả ra." Minh Nguyệt nghĩ đến tính tình của Lâm Thục, nếu như với tính cách trước kia của nàng, chắc là nàng ấy sẽ không quản hạ nhân của Tầm Phương viện.
*Sài phòng: phòng chứa củi.
Dư Lộ có chút may mắn. Có câu Trần Chiêu nói đúng lắm, Tiêu Duệ không phải loại người đánh giết lung tung, một lời không hợp là lấy tánh mạng người khác, cũng may là không giết mấy người Hương Lê Thạch Lưu.
Nhưng mà... Anh Đào bị đánh mấy hèo, một cô nương mềm yếu như nàng ấy bị đánh, lại còn bị nhốt trong sài phòng, cũng không biết bây giờ thế nào? Còn có Hương Lê và Thạch Lưu nữa. Trời lạnh như thế này, nếu vẫn luôn bị nhốt trong sài phòng, chỉ sợ thân thể sẽ bị đông lạnh mất.
Dư Lộ bỗng quay đầu nhìn rèm xe, hai tay nắm lại thật chặt. Đều do cô, do cô hại các nàng ấy, trong lòng các nàng hẳn phải hận cô lắm đi?!
Trong lòng Dư Lộ tràn đầy hổ thẹn, vừa muốn mau chóng lên đường, sớm trở về để cứu các nàng ấy ra, vừa muốn trở về chậm chút, cô bỗng có chút không dám đối mặt với các nàng ấy.
Chỉ mong, lúc cô trở về các nàng ấy vẫn còn tốt. Nếu có thể, nếu có năng lực, cô nhất định sẽ đối xử thật tốt với các nàng ấy, bù đắp cho họ.
Minh Nguyệt thấy Dư Lộ đau lòng, hơi đợi một lát mới nói: "Dư chủ tử, ngài cũng đừng đau lòng. Thật ra, theo lý thì các nàng là hạ nhân, hầu hạ ngài là chuyện đương nhiên. Mà ngài rời đi cũng vì các nàng hầu hạ không đủ tận tâm không đủ tỉ mỉ, nếu không thì sao ngài có cơ hội rời đi chứ, cho nên, các nàng bị đánh bị phạt là chuyện đương nhiên."
Đương nhiên? Dư Lộ không cho là vậy, hoặc có lẽ là, coi như cô có thể chấp nhận lời Minh Nguyệt, chấp nhận quy tắc của thời đại này, nhưng vì người hại các nàng ấy thành như vậy là cô, cô không thể không thấy hổ thẹn trong lòng.
Minh Nguyệt nói: "Thật ra, nếu Vương gia có giết các nàng ấy thì các nàng cũng phải chịu. Có thể vì ngài, vì Vương gia sợ ngài đau lòng nên mới thả các nàng. Dư chủ tử, các nàng ấy phải cảm tạ ngài mới đúng, mà ngài, ngài cũng phải cảm tạ Vương gia. Vương gia đặt ngài ở vị trí quan trọng nhất, toàn tâm toàn ý đối xử tốt với ngài."
Công lực tẩy não này thật là mạnh.
Dư Lộ cười lạnh nói: "Minh Nguyệt cô nương, nếu ta nhớ không lầm thì chủ tử của cô là người khác đi? Giờ cô nói với ta những lời này là đặt chủ tử chân chính của cô ở đâu?"
Sắc mặt Minh Nguyệt đột biến, khuôn mặt nàng gần như là nghẹn đến đỏ bừng trong nháy mắt, nhưng Dư Lộ đợi một lúc lâu vẫn không thấy nàng đổi giọng nói thay Lâm Thục, ngược lại, nàng còn bất đắc dĩ lắc đầu với Dư Lộ.
"Vâng, chủ tử của nô tỳ là Vương phi, nàng ấy và ngài có thể coi như là đứng ở hai phía đối diện." Minh Nguyệt nói: "Nô tỳ chắc chắn sẽ không hại chủ tử vì ngài, nhưng vẫn phải ăn ngay nói thật, Vương gia đúng là quan tâm ngài hơn. Ngày ngài rời đi là đêm tân hôn của Vương gia và chủ tử chúng ta, nhưng vì ngài rời đi, ngày vui như vậy, Vương gia không ở lại tân phòng, cũng không chạm chủ tử của chúng ta."
Minh Nguyệt nói như vậy, vành mắt lại đỏ lên, nước mắt rơi xuống.
Có ba phần vì đau lòng thay cho Lâm Thục, nhưng có bảy phần lại vì bản thân mà rơi nước mắt. Nàng là nha hoàn lớn lên với Lâm Thục, còn là của hồi môn của Lâm Thục, vốn cả đời nàng phải trung thành với Lâm Thục, nhưng bây giờ, vì hạnh phúc của bản thân, nàng lại sau lưng nói chủ tử như vậy.
Việc này không khác gì với phản bội chủ tử!
Dư Lộ không nghĩ tới Minh Nguyệt nói nói rồi khóc, cô còn thấy có chút ngoài ý muốn, sao Tiêu Duệ lại vì cô mà ngày vui cũng không đến phòng Lâm Thục, nhưng thấy nước mắt của Minh Nguyệt, cô quên luôn việc này.
Cô ngây ra nhìn Minh Nguyệt rơi nước mắt, một lúc lâu sau mới đưa khăn cho Minh Nguyệt. Nhưng cô thực sự không thích Minh Nguyệt dối trá khen Tiêu Duệ trước mặt cô nên không an ủi lấy một câu.
Minh Nguyệt lau nước mắt, mở miệng lần nữa là ca tụng cảm tình của Tiêu Duệ với Dư Lộ nhiều đến mức nào.
Mặt Dư Lộ tối sầm, cũng không thèm nghĩ sao nàng ấy lại khóc, hỏi thẳng nàng: "Ngươi đã nói Vương gia tốt như vậy, vậy sao ngươi không đi hầu hạ Vương gia đi?"
Minh Nguyệt sửng sốt, hoài nghi mình có nghe lầm hay không. Nàng nhìn Dư Lộ, như là chờ Dư Lộ nói thêm lần nữa.
Dư Lộ lập tức thỏa mãn nàng: "Vương phi gả vào Vương phủ, nha hoàn hồi môn bên người không chỉ mỗi mình cô đi? Vì sao nàng ta chỉ phái cô đi theo Vương gia, ý trong đó dù ta không nói ra, cô cũng sẽ không cho rằng ta không biết đi?"
"Nô tỳ..." Trong khoảng thời gian ngắn, Minh Nguyệt không biết phải nói gì.
Dư Lộ tiếp tục nói: "Không nói đến thái độ của Vương gia. Nếu hắn đã là Vương gia, trong tình huống bình thường, nữ nhân đều hướng về thân thể của hắn. Nhưng còn cô, cô khen Vương gia tốt như vậy, thưởng thức Vương gia, chủ tử của cô là Vương phi còn có ý đưa cô cho Vương gia, vì sao cô không chủ động chứ?"
"...Nô tỳ không xứng."
Minh Nguyệt thật sự không biết phải nói gì. Loại chuyện như vậy với nha hoàn khác đúng là cầu còn không được, nếu nàng nói không muốn, chỉ sợ tất cả mọi người đều cho rằng nàng đang nói đùa đi?
Không xứng? Dư Lộ nghĩ, đây là do Minh Nguyệt còn chưa biết thân phận của mình. Nếu biết mình thật ra là trưởng nữ của Định Quốc Công, mặc dù là thứ xuất, nhưng làm một cái thiếp là cũng đủ rồi, ngay cả trắc phi cũng có thể suy tính một ít.
Giống như trong truyện, cuối cùng nàng ấy được ghi tạc dưới danh nghĩa của Lâm phu nhân, làm Đại tiểu thư của Định Quốc Công phủ được nuôi bên ngoài vì thể yếu, gả cho Tiêu Duệ làm Chính phi.
Bây giờ, coi như không làm thiếp, ý của Lâm Thục hình như chỉ để nàng làm nha hoàn thông phòng trước, giúp đỡ nàng ấy cố sủng đi?
Trong truyện là viết như vậy, bây giờ có rất nhiều chuyện đã thay đổi, không biết ý tưởng của Lâm Thục có biến hóa hay không.
Danh sách chương