"Nương sao vậy?" Cử động của Dư Lộ khiến Tôn Vân Hạo giật mình.
Dư Lộ vội vàng xua tay, không cho cậu nói tiếp, mình thì cẩn thận nhớ lại. Mặc dù lúc nãy cô chỉ liếc qua, nhưng...lông mày nam tử kia có chút kì quái, mà chiều cao của hắn trông cũng rất quen thuộc. Nếu xóa đống ria mép lôi thôi ấy đi, lại thay bộ xiêm y khác...Đó không phải là Tiêu Duệ sao!
Tại sao Tiêu Duệ lại ở đây? Hắn tới để bắt cô!
Sắc mặt Dư Lộ lập tức trắng bệch ra, không có lòng dạ nào để nghĩ sao Tiêu Duệ tra được tung tích của cô, không có lòng dạ nào để nghĩ sao Tiêu Duệ phải cải trang, sao phải tìm mẹ Tưởng Nhị Nữu đến thiết kế cô. Lúc này đầu óc cô đang trống rỗng, không có cách nào để suy nghĩ nữa. Ý niệm duy nhất bây giờ là trốn đi, mau trốn!
Cô đẩy nhanh tốc độ thu dọn hành lý. Dù phòng bếp và phòng khách đều còn dư không ít dụng cụ được chuẩn bị trong mấy ngày nay nhưng cô vẫn phải mặc kệ. Có phí bạc thì cũng mặc kệ, sau này phải nghèo khổ chút thì cũng mặc kệ, còn đỡ hơn bị tóm lại ngay lúc này!
Dư Lộ thậm chí không cần nghĩ nhiều cũng biết kết cục của cô sau khi bị bắt lại. Rõ ràng cô không phải là nữ chính, sao nam chính vẫn tìm được cô vậy! Thiên hạ lớn như thế, không có TV, không có máy theo dõi, tại sao vẫn dễ dàng tìm được như vậy.
Dư Lộ cảm thấy ông trời đối xử với cô quá bất công. Cô chưa từng nghĩ đến có ngày mình sẽ bị bắt lại.
"Nương, chúng ta đang định rời đi sao?" Thấy Dư Lộ chỉ thu thập hành lý qua loa liền kéo cậu xông ra ngoài, Tôn Vân Hạo không khỏi hỏi.
Dư Lộ vội vàng nói: "Đúng vậy, chúng ta rời đi!"
Tôn Vân Hạo lắc lắc tay cô, phản đối: "Nương, không phải nương đồng ý lập gia đình rồi sao, sao giờ lại muốn đi? Với cả bây giờ đang là ban ngày, chúng ta cứ đi như vậy cũng không được đâu! Lỡ đâu khiến bọn họ tức giận rồi bị bắt quay về thì sao?"
Dư Lộ vốn cũng định tối mới rời đi, nhưng giờ Tiêu Duệ đã xuất hiện, cô không dám chờ nữa. Đi lúc này biết đâu còn thoát được, nếu chờ đến tối, ai biết còn có tình huống nào khác phát sinh không chứ.
Nếu Tiêu Duệ đã xuất hiện ở Đào Hoa Thôn, đương nhiên hắn không thể cứ mở to mắt nhìn cô lập gia đình như vậy được. Cho nên, chưa biết chừng Tiêu Duệ đã ra tay trước rồi ấy.
"Không chờ được, chúng ta phải đi ngay." Dư Lộ nói: "Mấy đồ khác ném được thì ném, chúng ta chỉ mang tiền và đồ quan trọng thôi. Chúng ta giả vờ như đi ra ngoài tản bộ, đừng có quay đầu lại."
Có lẽ do vẻ mặt Dư Lộ quá đáng sợ, Tôn Vân Hạo cũng không hỏi nguyên nhân nữa. Cậu gật đầu, vội vàng vén chăn lên cầm lấy một quyển sách, lấy phong thư kẹp bên trong ra đưa cho Dư Lộ.
"Đây là cái gì?" Dư Lộ hơi khó hiểu.
"Hộ tịch." Tôn Vân Hạo nói: "Gia gia nói, nếu chúng ta muốn rời nhà đi đâu khác đều cần đến hộ tịch. Nếu không có hộ tịch sẽ bị bắt lại!"
Hộ...hộ tịch?
Tại sao cô không có? Không đúng, có lẽ cô có, Trần Chiêu đã lấy giúp cô nhưng không đưa cho cô? Để cô có định trốn thì cũng không chạy đến chỗ khác được?
Hơn nữa, hình như cô còn không có hộ khẩu!
Đào Hoa Thôn là nơi hẻo lánh, cô cũng chỉ mới đến, cũng không thấy nha huyện hay người quản chỗ này đến điều tra, nhưng nếu ở lại thật, có phải sẽ cần đến thứ này hay không?
Nhưng cô không có!
Nghĩa là không thể chạy cũng không thể ở lại!
Nếu nói cảm giác của Dư Lộ lúc biết Tiêu Duệ lại tìm tới là lạnh thấu xương thì bây giờ là chết lặng không còn cảm giác nữa.
Tôn Vân Hạo cũng nhận ra có gì không đúng, nhỏ giọng nói: "Lục tỷ tỷ, dĩ nhiên tỷ lại không có hộ tịch sao?"
Dư Lộ nở nụ cười còn khó coi hơn khóc, cầm lấy phong thư rồi mở ra, cũng may bên trong có hai bản hộ tịch. Một bản là của cụ Tôn, một bản khác là của Tôn Vân Hạo. Dư Lộ nắm phong thư thật chặt, nghĩ phải dấu hộ tịch của cụ Tôn đi, nếu có chuyện gì thì lấy của Tôn Vân Hạo ra để ứng phó.
Chỉ mong trời xanh phù hộ, giúp cô có thể lừa được!
Cất hộ tịch của cụ Tôn xong, Dư Lộ liền kéo Tôn Vân Hạo ra cửa. Ngoại trừ trân châu, bạc vụn và ít đồng tiền cụ Tôn để lại, mấy đồ khác hai người đều không cầm.
Có lẽ mọi người đều chạy đến nhà Tiết trưởng thôn hóng hớt nên sau khi ra ngoài hai người đều không gặp được ai. Tôn Vân Hạo vốn định đến chào tạm biệt Tưởng Ngọc Mai nhưng Dư Lộ có ý khác, giờ cô chỉ muốn rời đi thật nhanh, không muốn có thêm rắc rối nào nữa.
Nhưng không nghĩ đến cô vừa đi ra khỏi cửa, Tưởng Ngọc Đào cũng vừa bước ra khỏi nhà. Hắn dự định đi tìm Dư Lộ hỏi xem nàng có nguyện ý hay không. Nếu Dư Lộ nguyện ý, hắn sẽ về nhà nói với cha rồi đi tìm Tiết trưởng thôn.
Thấy Dư Lộ kéo Tôn Vân Hạo đi rất nhanh, Tưởng Ngọc Đào sửng sốt một lát rồi lập tức đuổi theo. Thấy nàng đi thẳng hướng cửa thôn, Tưởng Ngọc Đào cũng chỉ đi theo phía xa, hắn do dự, không biết mình có nên tiến lên hay không.
Hắn biết, Lục nương tử đã quyết định phải rời đi.
Lục nương tử không phải người bất cẩn. Nếu đã quyết định như vậy, ắt là nàng đã nghĩ đến hậu quả. Đã vậy, ở lại chưa chắc tốt hơn việc rời đi, cả việc có thể gả cho hắn, chưa chắc Lục nương tử cũng nguyện ý nữa.
Hắn chỉ đi theo từ xa, tiễn nàng đoạn đường. Nếu có gặp thôn nhân thì cũng có thể giúp nàng yểm hộ một phen.
Dư Lộ đang nghĩ, nhà Tưởng Nhị Nữu mà Tiêu Duệ ở nằm tại đầu thôn, mà chắc là hắn sẽ không đến một mình, nên nếu đi ngang qua cửa nhà Tưởng Nhị Nữu thì sẽ rất nguy hiểm. Vậy nên cô đi đường sau nhà, nhưng lại không nghĩ đến nhà xí của nhà Tưởng Nhị Nữu được xây ở sau nhà. Lúc cô vừa kéo Tôn Vân Hạo đi qua cũng là lúc Minh Nguyệt bước ra từ nhà xí, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng cô.
Minh Nguyệt nhìn chằm chằm một lát, lập tức vừa đuổi theo vừa la lên: "Người đằng trước, các ngươi đứng lại!"
Giọng nói này vô cùng quen tai, nghĩ đến Tiêu Duệ, Dư Lộ không dám quay đầu lại, kéo Tôn Vân Hạo bỏ chạy.
Minh Nguyệt thấy mình không đuổi kịp, buộc phải hét lên: "Nếu ngươi vẫn không đứng lại, ta liền đi gọi người tới. Ta mà gọi xong là ngươi càng không đi được đâu đó!"
Dư Lộ đành phải dừng chân lại.
Minh Nguyệt bước nhanh đuổi theo. Dư Lộ quay đầu lại, nàng hơi ngẩn người ra mới nói: "Dư chủ tử, quả nhiên là ngài, suýt chút nữa thì ta tưởng mình nhìn lầm rồi chứ."
Dư Lộ trầm mặt, không nói gì hết, chỉ là càng kéo Tôn Vân Hạo chặt hơn ít.
Minh Nguyệt khuyên: "Dư chủ tử, Vương gia đặc biệt tới đón ngài, ngài cùng Vương gia trở về đi."
Dư Lộ nói: "Vị cô nương này, ngươi đang nói gì thế, cái gì mà chủ tử với Vương gia chứ, dân phụ nghe không hiểu. Nếu không có chuyện gì thì dân phụ phải đi đây. Dân phụ đang bận."
Minh Nguyệt vội kéo tay Dư Lộ lại, nói: "Dư chủ tử, tuy giờ ngài đã gầy đi rất nhiều, khuôn mặt cũng đen hơn, nhưng mắt nô tỳ không mù, nô tỳ vẫn nhận ra ngài."
Dư Lộ không giãy dụa, nhìn phía sau Minh Nguyệt thản nhiên nói: "Vậy ngươi nói ta phải làm thế nào? Nếu ta không muốn trở về thì ngươi sẽ kêu người đi gọi Vương gia sao? Ta và ngươi ngày xưa không oán, ngày nay không thù, sao ngươi phải hại ta như vậy chứ?! Làm như không thấy ta, thả ta rời đi, ta sẽ cảm ơn ngươi suốt đời. Hơn nữa nếu ta đi thì càng có lợi cho cô nương nhà ngươi, không phải sao?"
Dù bây giờ Minh Nguyệt đang đi theo bên người Tiêu Duệ nhưng theo cốt truyện thì bây giờ hai người chưa có gì cả. Nếu vậy, chắc lúc này Minh Nguyệt phải rất che chở cho cô nương nhà mình mới đúng.
Quả nhiên Minh Nguyệt có chút do dự, lúc Dư Lộ nghĩ nàng sắp đồng ý thì lại thấy nàng ấy lắc đầu kiên định.
"Đúng vậy, ngài mà đi thì đúng là có lợi cho cô nương nhà ta." Nàng nói: "Nhưng nếu ngài ở lại, có lẽ sẽ càng có lợi cho nô tỳ hơn. Dư chủ tử, sau này nô tỳ đến chỗ ngài hầu hạ được không, nô tỳ dám thề với trời, nhất định sẽ không hai lòng với ngài."
Đây là sao chứ, nữ chính đang muốn quy thuận cô sao?
Cô kích hoạt hào quang của Mary Sue* hồi nào vậy?
*Mary Sue: một nhân vật nữ ảo tưởng vạn năng, người gặp người thích hoa gặp hoa nở.
Dư Lộ thả tay Tôn Vân Hạo ra, nắm chặt hai tay Minh Nguyệt, hỏi: "Vì sao chứ?"
Minh Nguyệt vui vẻ trong lòng, đang định trả lời, bỗng nghe thấy "cộp" một tiếng, người ngã về phía Dư Lộ. Dư Lộ đỡ nàng, chậm rãi đặt nàng xuống đất, lại vỗ vỗ hai má nàng, thấy nàng đã hôn mê mới thở dài đứng dậy.
"Tưởng tiểu ca, cảm ơn ngươi." Cô chân thành nói cảm ơn với Tưởng Ngọc Đào.
Trong tay Tưởng Ngọc Đào còn cầm khúc gỗ, nghe vậy vội vàng vứt qua một bên, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi đi nhanh đi, đừng...đừng nán lại nữa!"
Dư Lộ gật đầu kéo Tôn Vân Hạo chạy đi. Mới đi được hai nước, cô vội vàng quay đầu nói với Tưởng Ngọc Đào: "Ngươi cũng mau rời đi đi. Để nàng ấy ở đây không sao đâu, bên kia nếu không thấy nàng ấy thì sẽ đi tìm. Ngươi đi nhanh lên, đừng để người ta biết là ngươi làm."
Tưởng Ngọc Đào đã biết được thân phận của Dư Lộ và vị khách quý nhà Tưởng Nhị Nữu, đương nhiên biết chuyện này không nhỏ, gật đầu xong, Dư Lộ còn chưa kịp nói gì, hắn đã chạy vụt đi.
Dư Lộ và Tôn Vân Hạo cũng chạy nhanh hơn. Trong lòng Tôn Vân Hạo có rất nhiều nghi vấn, nhưng cậu biết lúc này không phải lúc nói chuyện nên vẫn luôn nhịn không hỏi.
Minh Nguyệt hôn mê, chỉ sợ sau khi Tiêu Duệ phát hiện, điều đầu tiên hắn làm là đến kiểm tra chỗ cô ở. Nếu thấy cô biến mất thì chắc chắn sẽ cho người đuổi theo. Dư Lộ dẫn Tôn Vân Hạo chạy đến đầu đường, nhưng không dám chạy lên đường lớn. Như vậy quá nguy hiểm, bọn họ chỉ có hai cái chân, nhưng Tiêu Duệ có cả ngựa, căn bản là không nhanh hơn người ta được.
"Vân Hạo, chúng ta chạy vào rừng cây đi!" Dư Lộ đề nghị.
Tuy Tôn Vân Hạo còn nhỏ tuổi nhưng rất thông minh. Lúc này cậu cũng không sợ, lập tức gật đầu.
Hai người chạy vào rừng cây, cũng không để ý xem đây là nơi nào. Nhưng trong rừng như không có điểm cuối vậy, càng chạy càng vào sâu, đi một lát, Dư Lộ không dám chạy vào tiếp.
Nếu không cẩn thận đi vào mê trận không ra được thì phiền toái. Cô đành phải dừng lại lấy chút bánh trứng gà ra cho Tôn Vân Hạo ăn. Chút đồ này chỉ đủ no cho hai người trong một bữa mà thôi.
Trong rừng cây không có bẫy do thợ săn đặt ra, nhưng vào đông, cành cây trơ trụi, không tìm được bụi cây rậm rạp. Hai người tìm hồi lâu mới tìm được một sơn động nhỏ đủ để trốn tạm thời.
Vừa trốn chính là trốn từ lúc giữa trưa đến đêm tối.
Không biết trong thôn giờ thế nào, nhưng hai người ở trong này thì không biết gì cả. Không có tin của người trong thôn, cũng không có truy binh do Tiêu Duệ dẫn đến. Dư Lộ chỉ mong hắn cho rằng cô chạy hướng đường lớn nên đuổi theo nhầm đường.
Mà lúc này, ở Đào Hoa Thôn, dù thôn dân có tức giận vì bị Dư Lộ đùa bỡn thì cũng không dám lộ ra, bởi vì có người còn tức hơn so với bọn họ.
Người này đương nhiên là Tiêu Duệ. Vì sau khi Minh Nguyệt tỉnh lại có nói chuyện Dư Lộ bỏ trốn nên Thôi Tiến Trung đã về thành mang tất cả thị vệ đến, đi cùng đương nhiên còn có Tiêu Dật.
Có Tiêu Dật lơ đãng trào phúng, toàn bộ nam tử muốn cầu hôn Dư Lộ lúc trưa, bất kể là chủ động hay nhờ người nói đều bị Tiêu Duệ kéo ra ngoài đánh, ngay cả Tưởng Ngọc Đào cũng không tránh được.
Nhưng thấy giờ trời đã tối rồi mà vẫn không bắt được Dư Lộ, hắn liền đoán được Dư Lộ không còn ở trong thôn thì hẳn là ở khu vực quanh thôn.
"Các ngươi nghĩ cho kĩ xem xung quanh đây có chỗ nào để trốn không, hoặc là, có phải người nào trong các ngươi đã dấu hai người đó đi." Tiêu Duệ lạnh lùng nhìn mấy nam tử trong thôn bị đánh đến không bò dậy nổi, nói: "Nếu không nghĩ ra, nếu không tìm được, các ngươi..."
"Còn phí lời làm gì, trực tiếp đánh chết hai cái trước đi!" Tiêu Dật bỗng cắt lời Tiêu Duệ, "Đánh chết hai cái trước, sau đó hỏi tiếp, không muốn chết, đương nhiên sẽ nói. Người đến, đánh hai cái người yếu nhất này trước đã!"
Người gã chỉ đúng là Tưởng Ngọc Đào.
"Ca--" Tưởng Ngọc Mai nhịn không được hét lên.
Thị vệ được lệnh cầm gậy tiến lên, Tiêu Duệ cũng không ngăn cản.
Tưởng Ngọc Đào nắm chặt tay lại, nhắm mắt, Lục nương tử, hắn chỉ có thể nói xin lỗi.
"Gần đường lớn ở cửa thôn có một rừng cây, nếu mấy chỗ khác đều không thấy, có lẽ Lục nương tử đã trốn vào đấy." Hắn thấp giọng nói: "Trong rừng có dã thú, người bình thường không dám vào, chắc Lục nương tử không biết nên đã chạy vào đấy."
Thật ra đã đi tìm trong rừng cây rồi, thị vệ lắc đầu với Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ cũng tin tưởng người Đào Hoa Thôn hơn. Hắn cười lạnh, biết ở Đào Hoa Thôn Dư Lộ được ai trợ giúp. Hắn chỉ Tưởng Ngọc Đào và Tưởng Ngọc Mai, nói: "Người tới, bắt hai huynh muội này lại cùng mang đến rừng cây đi tìm!"
Ba khắc* sau, Dư Lộ bị đánh thức vì nghe thấy tiếng kêu khóc.
*Một khắc = 15 phút.
"Lục tỷ tỷ -- Tiểu Vân Hạo -- Lục tỷ tỷ, tỷ mau ra đây đi!"
"Lục tỷ tỷ, ta van cầu tỷ...Nếu tỷ còn không ra, ta và đại ca ra đều phải chết...Lục tỷ tỷ..." Là tiếng của Tưởng Ngọc Mai.
Dư Lộ lập tức hoảng sợ ngồi dậy, sau đó cô nghe thấy giọng Tiêu Duệ, lạnh băng như tiếng của sứ giả từ địa ngục, hắn nói: "Lại kêu, kêu thêm ba tiếng. Nếu nàng vẫn chưa xuất hiện, mỗi ba tiếng kêu, ta liền chặt một ngón tay của ca ca ngươi, tay phải."
Tay phải! Đây là tay để viết chữ!
Tưởng Ngọc Mai lập tức thét chói tai hơn: "Lục tỷ tỷ -- Lục tỷ tỷ -- ngươi mau ra đây đi!"
Dư Lộ vội vàng xua tay, không cho cậu nói tiếp, mình thì cẩn thận nhớ lại. Mặc dù lúc nãy cô chỉ liếc qua, nhưng...lông mày nam tử kia có chút kì quái, mà chiều cao của hắn trông cũng rất quen thuộc. Nếu xóa đống ria mép lôi thôi ấy đi, lại thay bộ xiêm y khác...Đó không phải là Tiêu Duệ sao!
Tại sao Tiêu Duệ lại ở đây? Hắn tới để bắt cô!
Sắc mặt Dư Lộ lập tức trắng bệch ra, không có lòng dạ nào để nghĩ sao Tiêu Duệ tra được tung tích của cô, không có lòng dạ nào để nghĩ sao Tiêu Duệ phải cải trang, sao phải tìm mẹ Tưởng Nhị Nữu đến thiết kế cô. Lúc này đầu óc cô đang trống rỗng, không có cách nào để suy nghĩ nữa. Ý niệm duy nhất bây giờ là trốn đi, mau trốn!
Cô đẩy nhanh tốc độ thu dọn hành lý. Dù phòng bếp và phòng khách đều còn dư không ít dụng cụ được chuẩn bị trong mấy ngày nay nhưng cô vẫn phải mặc kệ. Có phí bạc thì cũng mặc kệ, sau này phải nghèo khổ chút thì cũng mặc kệ, còn đỡ hơn bị tóm lại ngay lúc này!
Dư Lộ thậm chí không cần nghĩ nhiều cũng biết kết cục của cô sau khi bị bắt lại. Rõ ràng cô không phải là nữ chính, sao nam chính vẫn tìm được cô vậy! Thiên hạ lớn như thế, không có TV, không có máy theo dõi, tại sao vẫn dễ dàng tìm được như vậy.
Dư Lộ cảm thấy ông trời đối xử với cô quá bất công. Cô chưa từng nghĩ đến có ngày mình sẽ bị bắt lại.
"Nương, chúng ta đang định rời đi sao?" Thấy Dư Lộ chỉ thu thập hành lý qua loa liền kéo cậu xông ra ngoài, Tôn Vân Hạo không khỏi hỏi.
Dư Lộ vội vàng nói: "Đúng vậy, chúng ta rời đi!"
Tôn Vân Hạo lắc lắc tay cô, phản đối: "Nương, không phải nương đồng ý lập gia đình rồi sao, sao giờ lại muốn đi? Với cả bây giờ đang là ban ngày, chúng ta cứ đi như vậy cũng không được đâu! Lỡ đâu khiến bọn họ tức giận rồi bị bắt quay về thì sao?"
Dư Lộ vốn cũng định tối mới rời đi, nhưng giờ Tiêu Duệ đã xuất hiện, cô không dám chờ nữa. Đi lúc này biết đâu còn thoát được, nếu chờ đến tối, ai biết còn có tình huống nào khác phát sinh không chứ.
Nếu Tiêu Duệ đã xuất hiện ở Đào Hoa Thôn, đương nhiên hắn không thể cứ mở to mắt nhìn cô lập gia đình như vậy được. Cho nên, chưa biết chừng Tiêu Duệ đã ra tay trước rồi ấy.
"Không chờ được, chúng ta phải đi ngay." Dư Lộ nói: "Mấy đồ khác ném được thì ném, chúng ta chỉ mang tiền và đồ quan trọng thôi. Chúng ta giả vờ như đi ra ngoài tản bộ, đừng có quay đầu lại."
Có lẽ do vẻ mặt Dư Lộ quá đáng sợ, Tôn Vân Hạo cũng không hỏi nguyên nhân nữa. Cậu gật đầu, vội vàng vén chăn lên cầm lấy một quyển sách, lấy phong thư kẹp bên trong ra đưa cho Dư Lộ.
"Đây là cái gì?" Dư Lộ hơi khó hiểu.
"Hộ tịch." Tôn Vân Hạo nói: "Gia gia nói, nếu chúng ta muốn rời nhà đi đâu khác đều cần đến hộ tịch. Nếu không có hộ tịch sẽ bị bắt lại!"
Hộ...hộ tịch?
Tại sao cô không có? Không đúng, có lẽ cô có, Trần Chiêu đã lấy giúp cô nhưng không đưa cho cô? Để cô có định trốn thì cũng không chạy đến chỗ khác được?
Hơn nữa, hình như cô còn không có hộ khẩu!
Đào Hoa Thôn là nơi hẻo lánh, cô cũng chỉ mới đến, cũng không thấy nha huyện hay người quản chỗ này đến điều tra, nhưng nếu ở lại thật, có phải sẽ cần đến thứ này hay không?
Nhưng cô không có!
Nghĩa là không thể chạy cũng không thể ở lại!
Nếu nói cảm giác của Dư Lộ lúc biết Tiêu Duệ lại tìm tới là lạnh thấu xương thì bây giờ là chết lặng không còn cảm giác nữa.
Tôn Vân Hạo cũng nhận ra có gì không đúng, nhỏ giọng nói: "Lục tỷ tỷ, dĩ nhiên tỷ lại không có hộ tịch sao?"
Dư Lộ nở nụ cười còn khó coi hơn khóc, cầm lấy phong thư rồi mở ra, cũng may bên trong có hai bản hộ tịch. Một bản là của cụ Tôn, một bản khác là của Tôn Vân Hạo. Dư Lộ nắm phong thư thật chặt, nghĩ phải dấu hộ tịch của cụ Tôn đi, nếu có chuyện gì thì lấy của Tôn Vân Hạo ra để ứng phó.
Chỉ mong trời xanh phù hộ, giúp cô có thể lừa được!
Cất hộ tịch của cụ Tôn xong, Dư Lộ liền kéo Tôn Vân Hạo ra cửa. Ngoại trừ trân châu, bạc vụn và ít đồng tiền cụ Tôn để lại, mấy đồ khác hai người đều không cầm.
Có lẽ mọi người đều chạy đến nhà Tiết trưởng thôn hóng hớt nên sau khi ra ngoài hai người đều không gặp được ai. Tôn Vân Hạo vốn định đến chào tạm biệt Tưởng Ngọc Mai nhưng Dư Lộ có ý khác, giờ cô chỉ muốn rời đi thật nhanh, không muốn có thêm rắc rối nào nữa.
Nhưng không nghĩ đến cô vừa đi ra khỏi cửa, Tưởng Ngọc Đào cũng vừa bước ra khỏi nhà. Hắn dự định đi tìm Dư Lộ hỏi xem nàng có nguyện ý hay không. Nếu Dư Lộ nguyện ý, hắn sẽ về nhà nói với cha rồi đi tìm Tiết trưởng thôn.
Thấy Dư Lộ kéo Tôn Vân Hạo đi rất nhanh, Tưởng Ngọc Đào sửng sốt một lát rồi lập tức đuổi theo. Thấy nàng đi thẳng hướng cửa thôn, Tưởng Ngọc Đào cũng chỉ đi theo phía xa, hắn do dự, không biết mình có nên tiến lên hay không.
Hắn biết, Lục nương tử đã quyết định phải rời đi.
Lục nương tử không phải người bất cẩn. Nếu đã quyết định như vậy, ắt là nàng đã nghĩ đến hậu quả. Đã vậy, ở lại chưa chắc tốt hơn việc rời đi, cả việc có thể gả cho hắn, chưa chắc Lục nương tử cũng nguyện ý nữa.
Hắn chỉ đi theo từ xa, tiễn nàng đoạn đường. Nếu có gặp thôn nhân thì cũng có thể giúp nàng yểm hộ một phen.
Dư Lộ đang nghĩ, nhà Tưởng Nhị Nữu mà Tiêu Duệ ở nằm tại đầu thôn, mà chắc là hắn sẽ không đến một mình, nên nếu đi ngang qua cửa nhà Tưởng Nhị Nữu thì sẽ rất nguy hiểm. Vậy nên cô đi đường sau nhà, nhưng lại không nghĩ đến nhà xí của nhà Tưởng Nhị Nữu được xây ở sau nhà. Lúc cô vừa kéo Tôn Vân Hạo đi qua cũng là lúc Minh Nguyệt bước ra từ nhà xí, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng cô.
Minh Nguyệt nhìn chằm chằm một lát, lập tức vừa đuổi theo vừa la lên: "Người đằng trước, các ngươi đứng lại!"
Giọng nói này vô cùng quen tai, nghĩ đến Tiêu Duệ, Dư Lộ không dám quay đầu lại, kéo Tôn Vân Hạo bỏ chạy.
Minh Nguyệt thấy mình không đuổi kịp, buộc phải hét lên: "Nếu ngươi vẫn không đứng lại, ta liền đi gọi người tới. Ta mà gọi xong là ngươi càng không đi được đâu đó!"
Dư Lộ đành phải dừng chân lại.
Minh Nguyệt bước nhanh đuổi theo. Dư Lộ quay đầu lại, nàng hơi ngẩn người ra mới nói: "Dư chủ tử, quả nhiên là ngài, suýt chút nữa thì ta tưởng mình nhìn lầm rồi chứ."
Dư Lộ trầm mặt, không nói gì hết, chỉ là càng kéo Tôn Vân Hạo chặt hơn ít.
Minh Nguyệt khuyên: "Dư chủ tử, Vương gia đặc biệt tới đón ngài, ngài cùng Vương gia trở về đi."
Dư Lộ nói: "Vị cô nương này, ngươi đang nói gì thế, cái gì mà chủ tử với Vương gia chứ, dân phụ nghe không hiểu. Nếu không có chuyện gì thì dân phụ phải đi đây. Dân phụ đang bận."
Minh Nguyệt vội kéo tay Dư Lộ lại, nói: "Dư chủ tử, tuy giờ ngài đã gầy đi rất nhiều, khuôn mặt cũng đen hơn, nhưng mắt nô tỳ không mù, nô tỳ vẫn nhận ra ngài."
Dư Lộ không giãy dụa, nhìn phía sau Minh Nguyệt thản nhiên nói: "Vậy ngươi nói ta phải làm thế nào? Nếu ta không muốn trở về thì ngươi sẽ kêu người đi gọi Vương gia sao? Ta và ngươi ngày xưa không oán, ngày nay không thù, sao ngươi phải hại ta như vậy chứ?! Làm như không thấy ta, thả ta rời đi, ta sẽ cảm ơn ngươi suốt đời. Hơn nữa nếu ta đi thì càng có lợi cho cô nương nhà ngươi, không phải sao?"
Dù bây giờ Minh Nguyệt đang đi theo bên người Tiêu Duệ nhưng theo cốt truyện thì bây giờ hai người chưa có gì cả. Nếu vậy, chắc lúc này Minh Nguyệt phải rất che chở cho cô nương nhà mình mới đúng.
Quả nhiên Minh Nguyệt có chút do dự, lúc Dư Lộ nghĩ nàng sắp đồng ý thì lại thấy nàng ấy lắc đầu kiên định.
"Đúng vậy, ngài mà đi thì đúng là có lợi cho cô nương nhà ta." Nàng nói: "Nhưng nếu ngài ở lại, có lẽ sẽ càng có lợi cho nô tỳ hơn. Dư chủ tử, sau này nô tỳ đến chỗ ngài hầu hạ được không, nô tỳ dám thề với trời, nhất định sẽ không hai lòng với ngài."
Đây là sao chứ, nữ chính đang muốn quy thuận cô sao?
Cô kích hoạt hào quang của Mary Sue* hồi nào vậy?
*Mary Sue: một nhân vật nữ ảo tưởng vạn năng, người gặp người thích hoa gặp hoa nở.
Dư Lộ thả tay Tôn Vân Hạo ra, nắm chặt hai tay Minh Nguyệt, hỏi: "Vì sao chứ?"
Minh Nguyệt vui vẻ trong lòng, đang định trả lời, bỗng nghe thấy "cộp" một tiếng, người ngã về phía Dư Lộ. Dư Lộ đỡ nàng, chậm rãi đặt nàng xuống đất, lại vỗ vỗ hai má nàng, thấy nàng đã hôn mê mới thở dài đứng dậy.
"Tưởng tiểu ca, cảm ơn ngươi." Cô chân thành nói cảm ơn với Tưởng Ngọc Đào.
Trong tay Tưởng Ngọc Đào còn cầm khúc gỗ, nghe vậy vội vàng vứt qua một bên, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi đi nhanh đi, đừng...đừng nán lại nữa!"
Dư Lộ gật đầu kéo Tôn Vân Hạo chạy đi. Mới đi được hai nước, cô vội vàng quay đầu nói với Tưởng Ngọc Đào: "Ngươi cũng mau rời đi đi. Để nàng ấy ở đây không sao đâu, bên kia nếu không thấy nàng ấy thì sẽ đi tìm. Ngươi đi nhanh lên, đừng để người ta biết là ngươi làm."
Tưởng Ngọc Đào đã biết được thân phận của Dư Lộ và vị khách quý nhà Tưởng Nhị Nữu, đương nhiên biết chuyện này không nhỏ, gật đầu xong, Dư Lộ còn chưa kịp nói gì, hắn đã chạy vụt đi.
Dư Lộ và Tôn Vân Hạo cũng chạy nhanh hơn. Trong lòng Tôn Vân Hạo có rất nhiều nghi vấn, nhưng cậu biết lúc này không phải lúc nói chuyện nên vẫn luôn nhịn không hỏi.
Minh Nguyệt hôn mê, chỉ sợ sau khi Tiêu Duệ phát hiện, điều đầu tiên hắn làm là đến kiểm tra chỗ cô ở. Nếu thấy cô biến mất thì chắc chắn sẽ cho người đuổi theo. Dư Lộ dẫn Tôn Vân Hạo chạy đến đầu đường, nhưng không dám chạy lên đường lớn. Như vậy quá nguy hiểm, bọn họ chỉ có hai cái chân, nhưng Tiêu Duệ có cả ngựa, căn bản là không nhanh hơn người ta được.
"Vân Hạo, chúng ta chạy vào rừng cây đi!" Dư Lộ đề nghị.
Tuy Tôn Vân Hạo còn nhỏ tuổi nhưng rất thông minh. Lúc này cậu cũng không sợ, lập tức gật đầu.
Hai người chạy vào rừng cây, cũng không để ý xem đây là nơi nào. Nhưng trong rừng như không có điểm cuối vậy, càng chạy càng vào sâu, đi một lát, Dư Lộ không dám chạy vào tiếp.
Nếu không cẩn thận đi vào mê trận không ra được thì phiền toái. Cô đành phải dừng lại lấy chút bánh trứng gà ra cho Tôn Vân Hạo ăn. Chút đồ này chỉ đủ no cho hai người trong một bữa mà thôi.
Trong rừng cây không có bẫy do thợ săn đặt ra, nhưng vào đông, cành cây trơ trụi, không tìm được bụi cây rậm rạp. Hai người tìm hồi lâu mới tìm được một sơn động nhỏ đủ để trốn tạm thời.
Vừa trốn chính là trốn từ lúc giữa trưa đến đêm tối.
Không biết trong thôn giờ thế nào, nhưng hai người ở trong này thì không biết gì cả. Không có tin của người trong thôn, cũng không có truy binh do Tiêu Duệ dẫn đến. Dư Lộ chỉ mong hắn cho rằng cô chạy hướng đường lớn nên đuổi theo nhầm đường.
Mà lúc này, ở Đào Hoa Thôn, dù thôn dân có tức giận vì bị Dư Lộ đùa bỡn thì cũng không dám lộ ra, bởi vì có người còn tức hơn so với bọn họ.
Người này đương nhiên là Tiêu Duệ. Vì sau khi Minh Nguyệt tỉnh lại có nói chuyện Dư Lộ bỏ trốn nên Thôi Tiến Trung đã về thành mang tất cả thị vệ đến, đi cùng đương nhiên còn có Tiêu Dật.
Có Tiêu Dật lơ đãng trào phúng, toàn bộ nam tử muốn cầu hôn Dư Lộ lúc trưa, bất kể là chủ động hay nhờ người nói đều bị Tiêu Duệ kéo ra ngoài đánh, ngay cả Tưởng Ngọc Đào cũng không tránh được.
Nhưng thấy giờ trời đã tối rồi mà vẫn không bắt được Dư Lộ, hắn liền đoán được Dư Lộ không còn ở trong thôn thì hẳn là ở khu vực quanh thôn.
"Các ngươi nghĩ cho kĩ xem xung quanh đây có chỗ nào để trốn không, hoặc là, có phải người nào trong các ngươi đã dấu hai người đó đi." Tiêu Duệ lạnh lùng nhìn mấy nam tử trong thôn bị đánh đến không bò dậy nổi, nói: "Nếu không nghĩ ra, nếu không tìm được, các ngươi..."
"Còn phí lời làm gì, trực tiếp đánh chết hai cái trước đi!" Tiêu Dật bỗng cắt lời Tiêu Duệ, "Đánh chết hai cái trước, sau đó hỏi tiếp, không muốn chết, đương nhiên sẽ nói. Người đến, đánh hai cái người yếu nhất này trước đã!"
Người gã chỉ đúng là Tưởng Ngọc Đào.
"Ca--" Tưởng Ngọc Mai nhịn không được hét lên.
Thị vệ được lệnh cầm gậy tiến lên, Tiêu Duệ cũng không ngăn cản.
Tưởng Ngọc Đào nắm chặt tay lại, nhắm mắt, Lục nương tử, hắn chỉ có thể nói xin lỗi.
"Gần đường lớn ở cửa thôn có một rừng cây, nếu mấy chỗ khác đều không thấy, có lẽ Lục nương tử đã trốn vào đấy." Hắn thấp giọng nói: "Trong rừng có dã thú, người bình thường không dám vào, chắc Lục nương tử không biết nên đã chạy vào đấy."
Thật ra đã đi tìm trong rừng cây rồi, thị vệ lắc đầu với Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ cũng tin tưởng người Đào Hoa Thôn hơn. Hắn cười lạnh, biết ở Đào Hoa Thôn Dư Lộ được ai trợ giúp. Hắn chỉ Tưởng Ngọc Đào và Tưởng Ngọc Mai, nói: "Người tới, bắt hai huynh muội này lại cùng mang đến rừng cây đi tìm!"
Ba khắc* sau, Dư Lộ bị đánh thức vì nghe thấy tiếng kêu khóc.
*Một khắc = 15 phút.
"Lục tỷ tỷ -- Tiểu Vân Hạo -- Lục tỷ tỷ, tỷ mau ra đây đi!"
"Lục tỷ tỷ, ta van cầu tỷ...Nếu tỷ còn không ra, ta và đại ca ra đều phải chết...Lục tỷ tỷ..." Là tiếng của Tưởng Ngọc Mai.
Dư Lộ lập tức hoảng sợ ngồi dậy, sau đó cô nghe thấy giọng Tiêu Duệ, lạnh băng như tiếng của sứ giả từ địa ngục, hắn nói: "Lại kêu, kêu thêm ba tiếng. Nếu nàng vẫn chưa xuất hiện, mỗi ba tiếng kêu, ta liền chặt một ngón tay của ca ca ngươi, tay phải."
Tay phải! Đây là tay để viết chữ!
Tưởng Ngọc Mai lập tức thét chói tai hơn: "Lục tỷ tỷ -- Lục tỷ tỷ -- ngươi mau ra đây đi!"
Danh sách chương