Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
Tiêu Dật xông vào phòng thì thấy Tiêu Duệ đang ôm một nữ nhân trong ngực, sững sờ một lát mới nói: “Chà chà, Thất ca à, hèn chi mà không cho người ngoài vào, thì ra là vậy á hả.”
Nữ nhân quay lưng về phía hắn, lại bị Tiêu Duệ ôm vào ngực, nhìn phía sau cũng không thấy gì hết. Chẳng qua, xem thái độ coi trọng của Tiêu Duệ với nữ nhân thế này, Tiêu Dật cũng biết, nữ nhân này trông cũng không kém.
Thấy sắc mặt Tiêu Duệ không tốt lắm, hắn cũng không dám quá lố, chỉ ngồi đối diện với Tiêu Duệ, chính là chỗ mà lúc nãy Dư Lộ ngồi.
Nhìn Tiêu Dật cầm đũa lên, Tiêu Duệ cầm ly rượu ném qua. Tiêu Dật đang gắp thức ăn, ly rượu đập trúng ngay cổ tay hắn làm đũa và thức ăn đều rơi xuống bàn.
“Thất ca, huynh làm cái gì vậy?” Tiêu Dật ngẩng đầu trừng mắt.
Tiêu Duệ không để ý hắn, nói với bên ngoài: “Thôi Tiến Trung, kêu người mang một bộ bát đũa lên cho Cửu Hoàng tử.”
Tiêu Dật cúi đầu nhìn, lại nhìn phía đối diện, lúc này mới hiểu ra. Hắn có chút ghét bỏ. Dù hắn có háo sắc hơn nữa thì cũng không có hứng với đồ của nữ nhân đã bị hưởng dụng.
Dư Lộ ngồi trên đùi Tiêu Duệ, mặt dán ngực hắn. Tư thế này khiến eo cô luôn phải quay sang một bên. Để một lát thì không sao, nhưng mà để lâu thì sẽ rất khó chịu. Tiêu Duệ cứ giữ chặt cô khiến cô không nhúc nhích được, đành phải nhỏ giọng cầu hắn: “Gia, giờ ngài có chuyện, hay là ta ra ngoài trước đi.”
Cô cũng biết người ngồi đối diện là Tiêu Dật, đệ đệ ruột của Tiêu Duệ. Trong truyện, hắn cũng đi tranh ngôi vị Hoàng đế. Sau tự thấy mình không được, hắn liền theo ca ca mình đầu nhập vào Thái tử. Tuy vậy nhưng hai người cũng khác nhau. Tiêu Duệ yêu tài, cuối cùng chỉ làm một nhàn vương. Tiêu Dật lại yêu quyền, cuối cùng trở thành một thanh lợi kiếm trong tay Hoàng đế, trở thành một Đại tướng quân uy danh hiển hách.
Tiêu Duệ cũng muốn cho Dư Lộ đi trước, nghe vậy liền gật đầu, lại thấy Tiêu Dật ngồi đối diện đang trợn tròn mắt nhìn người trong lòng hắn. Hắn vỗ về lưng Dư Lộ, hỏi Tiêu Dật: “Có việc?”
Tiêu Dật chăm chú nhìn bóng lưng Dư Lộ, mái tóc đen nhánh được búi lên, từ phía sau có thể thấy cần cổ trắng nõn của nàng, vành tai nhỏ nhắn, cái khác thì không nhìn thấy. Giọng nói cũng rất dễ nghe, chẳng qua là nữ nhân có giọng nói hay rất nhiều, nữ nhân này, hay là có khuôn mặt cực kì đẹp? “Thất ca!” Hắn khoa trương nói: “Đây là người nào vậy? Để ngươi bảo bối đến vậy thì không nói, nàng ta còn dám nói chuyện với ngươi bằng cái giọng điệu đấy?”
Thân phận bọn họ như vậy, cả Vương phi tương lai cũng không có tư cách xưng ta trước mặt bọn họ, mà bây giờ…Tiêu Duệ nhìn chằm chằm Dư Lộ, trong lòng thầm nghĩ, hay đây là Thất tẩu tương lai?!
Chẳng lẽ, cảm tình của Thất ca với Thất tẩu lại tốt đến thế?
Tiêu Dật không nhắc, Dư Lộ cũng không nhận ra trước giờ mình một mực bất kính trước mặt Tiêu Duệ. Thân là một tiểu thiếp, hình như cô không được xưng ta, nhưng mà…hình như nguyên chủ ở trước mặt Tiêu Duệ cũng xưng là ta mà?!
Tiêu Dật xông vào phòng thì thấy Tiêu Duệ đang ôm một nữ nhân trong ngực, sững sờ một lát mới nói: “Chà chà, Thất ca à, hèn chi mà không cho người ngoài vào, thì ra là vậy á hả.”
Nữ nhân quay lưng về phía hắn, lại bị Tiêu Duệ ôm vào ngực, nhìn phía sau cũng không thấy gì hết. Chẳng qua, xem thái độ coi trọng của Tiêu Duệ với nữ nhân thế này, Tiêu Dật cũng biết, nữ nhân này trông cũng không kém.
Thấy sắc mặt Tiêu Duệ không tốt lắm, hắn cũng không dám quá lố, chỉ ngồi đối diện với Tiêu Duệ, chính là chỗ mà lúc nãy Dư Lộ ngồi.
Nhìn Tiêu Dật cầm đũa lên, Tiêu Duệ cầm ly rượu ném qua. Tiêu Dật đang gắp thức ăn, ly rượu đập trúng ngay cổ tay hắn làm đũa và thức ăn đều rơi xuống bàn.
“Thất ca, huynh làm cái gì vậy?” Tiêu Dật ngẩng đầu trừng mắt.
Tiêu Duệ không để ý hắn, nói với bên ngoài: “Thôi Tiến Trung, kêu người mang một bộ bát đũa lên cho Cửu Hoàng tử.”
Tiêu Dật cúi đầu nhìn, lại nhìn phía đối diện, lúc này mới hiểu ra. Hắn có chút ghét bỏ. Dù hắn có háo sắc hơn nữa thì cũng không có hứng với đồ của nữ nhân đã bị hưởng dụng.
Dư Lộ ngồi trên đùi Tiêu Duệ, mặt dán ngực hắn. Tư thế này khiến eo cô luôn phải quay sang một bên. Để một lát thì không sao, nhưng mà để lâu thì sẽ rất khó chịu. Tiêu Duệ cứ giữ chặt cô khiến cô không nhúc nhích được, đành phải nhỏ giọng cầu hắn: “Gia, giờ ngài có chuyện, hay là ta ra ngoài trước đi.”
Cô cũng biết người ngồi đối diện là Tiêu Dật, đệ đệ ruột của Tiêu Duệ. Trong truyện, hắn cũng đi tranh ngôi vị Hoàng đế. Sau tự thấy mình không được, hắn liền theo ca ca mình đầu nhập vào Thái tử. Tuy vậy nhưng hai người cũng khác nhau. Tiêu Duệ yêu tài, cuối cùng chỉ làm một nhàn vương. Tiêu Dật lại yêu quyền, cuối cùng trở thành một thanh lợi kiếm trong tay Hoàng đế, trở thành một Đại tướng quân uy danh hiển hách.
Tiêu Duệ cũng muốn cho Dư Lộ đi trước, nghe vậy liền gật đầu, lại thấy Tiêu Dật ngồi đối diện đang trợn tròn mắt nhìn người trong lòng hắn. Hắn vỗ về lưng Dư Lộ, hỏi Tiêu Dật: “Có việc?”
Tiêu Dật chăm chú nhìn bóng lưng Dư Lộ, mái tóc đen nhánh được búi lên, từ phía sau có thể thấy cần cổ trắng nõn của nàng, vành tai nhỏ nhắn, cái khác thì không nhìn thấy. Giọng nói cũng rất dễ nghe, chẳng qua là nữ nhân có giọng nói hay rất nhiều, nữ nhân này, hay là có khuôn mặt cực kì đẹp? “Thất ca!” Hắn khoa trương nói: “Đây là người nào vậy? Để ngươi bảo bối đến vậy thì không nói, nàng ta còn dám nói chuyện với ngươi bằng cái giọng điệu đấy?”
Thân phận bọn họ như vậy, cả Vương phi tương lai cũng không có tư cách xưng ta trước mặt bọn họ, mà bây giờ…Tiêu Duệ nhìn chằm chằm Dư Lộ, trong lòng thầm nghĩ, hay đây là Thất tẩu tương lai?!
Chẳng lẽ, cảm tình của Thất ca với Thất tẩu lại tốt đến thế?
Tiêu Dật không nhắc, Dư Lộ cũng không nhận ra trước giờ mình một mực bất kính trước mặt Tiêu Duệ. Thân là một tiểu thiếp, hình như cô không được xưng ta, nhưng mà…hình như nguyên chủ ở trước mặt Tiêu Duệ cũng xưng là ta mà?!
Danh sách chương