Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
P/s: Mai duyệt văn nghệ 20/11, cộng thêm các cựu học sinh về trường giao lưu, tối lại tổ chức văn nghệ nữa nên khá là bận, Mễ bèn đăng trước vậy. Văn nghệ chào mừng 20/11 của trường các bạn thế nào rồi?
Kêu hạ nhân mang nước vào, Dư Lộ giúp Tiêu Duệ đang còn làm ầm ĩ đi vào, đè đầu vai hắn xuống để hắn ngồi đàng hoàng.
"Không được nhúc nhích!" Cô tức giận rống hắn, "Ngươi mà cử động nữa thì ta sẽ tức giận đấy!"
Tiêu Duệ khi uống say giống như một đứa bé lớn, có tư tưởng không khỏe mạnh mà mấy đứa nhỏ không có nhưng lại đáng yêu đơn thuần giống như đứa bé. Dư Lộ vừa hét lên, hắn lập tức đàng hoàng ngồi yên, thấy Dư Lộ không làm gì tiếp, hắn nằm bò ra, ngửa đầu nhìn với vẻ mặt đáng thương.
Dư Lộ bị hắn làm cho tức quá, nhưng nhìn hắn như vậy thì lại cứ không phát bực với hắn được.
Cô vòng ra sau lưng hắn, làm ướt khăn, lau vai lau lưng cho hắn.
Nhắc tới cũng kỳ, lúc không thích hắn, chỉ làm chút việc cho hắn thôi thì cũng thấy tủi thân. Hắn cũng được coi như người nuôi cô ăn mặc, nhưng chỉ mỗi việc chờ hắn ăn, cô lại thấy sao cô phải làm vậy. Nhưng khi thích hắn rồi, cô lại không so đo điều gì hết. Hắn uống say, nói linh tinh sau khi say, cô lại hầu hạ hắn với không một câu oán hận.
Dư Lộ vừa lau người cho hắn, vừa yên lặng phỉ nhổ bản thân: Dư Lộ à Dư Lộ, đúng là mày đã sa ngã rồi!
Thật vất vả mới tắm xong, lau hết người cho hắn, lại mặc áo trong cho hắn, Dư Lộ lấy thân thể nhỏ của mình để dìu hắn ra tịnh phòng.
Đợi cô tắm rửa lại xong, người nói muốn nhận thưởng trên giường đã ngáy ngủ khò khò rồi. Dư Lộ nằm bên ngoài, nương ánh nến hơi yếu trong phòng để nhìn hắn, nhìn lông mi hắn, nhìn mắt hắn, chậm rãi dùng ngón tay miêu tả bờ môi hắn.
"Tiêu Duệ." Cô nhỏ giọng gọi tên hắn.
Tiêu Duệ đang ngủ say, không biết có phải do hắn có phản ứng tự nhiên với chất giọng này hay không mà hắn lại đưa tay kéo Dư Lộ ôm chặt vào lòng. Tay hắn thì như có ý thức vuốt đầu của Dư Lộ, như là người lớn vuốt đầu của trẻ nhỏ, vô cùng dịu dàng và nhẹ nhàng.
Dư Lộ cảm thấy lòng mình rất mềm.
Đây là nam nhân cô yêu, nam nhân này cũng toàn tâm toàn ý yêu cô, cô hẳn nên tin hắn mới đúng.
Nếu trên đời này ngay cả hắn cô cũng không tin thì cô còn có thể tin ai đây? "Tiêu Duệ." Cô lại kêu một tiếng, rúc vào ngực hắn, ôm chặt lấy hông hắn, nhắm hai mắt lại.
Chẳng qua, trước khi ngủ cô lại nghĩ, người ta đều nói say rượu mất lý trí, nhưng làm gì có say rượu mất lí trí chứ, rõ ràng là khi say ngủ như con lợn chết vậy, một chút phản ứng cũng không có.
Lời này, sáng hôm sau, sau khi bị làm đến mức run chân không xuống giường được, cô hối hận vì mình đã nghĩ như thế.
Tiêu Duệ ăn sáng, thân thể và bụng đều chiếm được thỏa mãn. Hắn trở về phòng nhìn Dư Lộ không chịu dậy, cười nói: "Chỉ được nghỉ tối đa nửa canh giờ nữa thôi, sau đó phải dậy ăn sáng đấy."
Dư Lộ hừ lạnh, không muốn để ý đến hắn.
Tiêu Duệ đưa tay vén tóc trên trán cô rồi cúi người hôn một cái, "Hôm nay Tam ca sẽ giúp gia đi nói chuyện cưới trắc phi với phụ hoàng. Nếu có thể, chắc tầm hai ba ngày nữa, ngươi phải rời khỏi Vương phủ, đi ra khỏi thành trước, sau đó đến ở Vu phủ."
"Ừ." Dư Lộ lộ ra gương mặt không tình nguyện.
Tuy Vu phu nhân rất tốt, khi cô đến Vu gia, thân phận của cô giúp cô không bị kẻ nào ở Vu gia ức hiếp, nhưng vừa nghĩ đến việc phải rời khỏi Vương phủ, rời khỏi Tiêu Duệ, việc Tiêu Duệ cưới cô cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, cô thấy có chút khổ sở.
Tiêu Duệ dịu dàng dỗ dành cô, "Sẽ rất nhanh thôi, gia cam đoan với ngươi."
Dư Lộ gật đầu, ngoan ngoãn không kháng nghị tiếp mà là nói sang chuyện khác, "Đúng rồi, tối qua lúc chàng về ta thấy trên miệng và trên răng của chàng có vết máu, nhưng ta không thấy chàng bị thương ở đâu hết, chàng thấy thế nào?"
Có việc này hả?
Tiêu Duệ nhìn Dư Lộ, đưa tay sờ miệng mình, lại dùng ngón tay gõ nhẹ vào răng, trên mặt hắn vẫn lộ vẻ mờ mịt, căn bản là hắn không nhớ ra. Hôm qua, hình như là hắn trực tiếp trở về phủ sau khi đi ra từ cung của mẫu phi ngay, ngoài ra còn có chuyện gì sao?
Dư Lộ nói tiếp: "Ta có hỏi Thôi Tiến Trung, nhưng lão ấy không chịu nói."
Lúc đó cô thấy không phải Tiêu Duệ bị thương nên cũng không hỏi nhiều.
Tiêu Duệ nói: "Vậy để lát gia hỏi lão ta xem. Không còn chuyện gì nữa thì gia phải tiến cung đây. Không cho ngươi ngủ nữa đâu đấy, nếu ngươi mệt thật thì dậy ăn sáng đã rồi ngủ tiếp."
Dư Lộ gật đầu, khép mắt kéo cái chăn mỏng lên.
Tiêu Duệ nhìn cô, thở dài một cái. Hắn suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn tiến tới kéo cái chăn mỏng ra một ít, "Tiểu Lộ Nhi, nói gia nghe, có phải ngươi mất hứng rồi không?"
Dư lộ không muốn thừa nhận, nhưng tâm trạng của cô đúng là như vậy, không thừa nhận không được.
Tuy Tiêu Duệ nói không thích công chúa Ngu Văn nữa, nhưng rốt cuộc thì công chúa Ngu Văn vẫn là Bạch nguyệt quang trong lòng hắn. Dù bây giờ cô đã trở thành người hắn thích nhưng nguyên nhân thật sự vẫn là vì có tướng mạo giống công chúa Ngu Văn.
Có lẽ là tự ti đi. Cô cứ cảm thấy, dù thế nào cô cũng không sánh bằng công chúa Ngu Văn.
Nhưng nếu thừa nhận, cô cũng biết Tiêu Duệ sẽ khổ sở. Về lý, Tiêu Duệ là Hoàng tử, công chúa Ngu Văn là công chúa đã xuất giá trở về thăm hỏi, theo lý thì Tiêu Duệ nên đi cùng những công chúa Hoàng tử khác. Về tình, Huệ Phi từng nuôi công chúa Ngu Văn nhiều năm như vậy. Hồi nhỏ Tiêu Duệ không được cha mẹ thích, hầu hết thời gian đều ở bên cạnh công chúa Ngu Văn. Dù đó không phải tình yêu nhưng nó cũng là tình cảm nặng hơn tình thân một chút.
Cô không thể vì bản thân mà không cho Tiêu Duệ đi gặp công chúa Ngu Văn được.
Tiêu Duệ thấy cô như vậy, sao lại không đoán được suy nghĩ của cô. Hắn bỗng lại có chút dao động.
Nếu hắn là người thường, dù Dư Lộ không phải thê tử của hắn nhưng với sự sủng ái hắn dành cho Dư Lộ như hiện nay, khi hắn đi gặp biểu tỷ Ngu Văn thì cũng có thể mang Dư Lộ đi theo. Chỉ cần cho Dư Lộ gặp biểu tỷ Ngu Văn, chắc chắn nàng ấy sẽ không suy nghĩ nhiều nữa.
Nhưng giờ thân phận của Dư Lộ lại không đủ, dù làm trắc phi thì vẫn không đủ như vậy. Mà hắn cũng là Hoàng tử. Đã là Hoàng tử thì không có quyền được tùy hứng. Là Hoàng tử, trong những trường hợp lớn, hắn không thể để người khác bới ra lỗi sai của mình.
"Ta không có không vui. Gia mau đi đi, không lại trễ giờ." Cuối cùng, Dư Lộ vẫn kìm nén ý nghĩ không chín chắn trong đầu. Lại nói, thật ra thì hẳn cô và Tiêu Duệ phải cảm ơn công chúa Ngu Văn mới đúng.
Tiêu Duệ gật đầu, trầm mặc một lát, bỗng nói: "Thế này đi, đợi một hai ngày nữa, gia mời biểu tỷ Ngu Văn về làm khách, đến lúc đó cho ngươi và nàng ấy gặp mặt, thế nào?"
"Cái gì?" Dư Lộ kinh ngạc.
Thân phận bây giờ của cô đâu có tư cách để đi chiêu đãi công chúa Ngu Văn chứ. Mà nếu công chúa Ngu Văn thấy dung mạo của cô thì chỉ sợ sẽ không tốt lắm đi?
Tiêu Duệ lại cảm thấy đây là ý kiến hay, "Cứ quyết định vậy đi. Chỉ cần ngươi và biểu tỷ Ngu Văn gặp mặt một lần là có thể không ăn giấm nữa rồi." Hắn nói, bỗng nhiên ghé sát tai Dư Lộ thì thầm: "Gia là của ngươi, đời này đều là của ngươi. Mặc kệ nàng ấy là ai, gia đều sẽ không nhìn nhiều. Tiểu Lộ Nhi cũng phải như vậy với gia, cũng không cho người khác nhìn nhiều, biết không?"
Dư Lộ hít sâu, ôm chặt lấy tay Tiêu Duệ, nói vâng rõ to.
Tiêu Duệ ra khỏi Tầm Phương viện, vừa lúc Thôi Tiến Trung vội vã chạy đến từ hướng Chính viện.
Tiêu Duệ liếc đằng sau lão, nói: "Đi thôi, chúng ta đi."
Thôi Tiến Trung vội la lên: "Vương gia, Vương phi, Vương phi ngài ấy..."
"Nàng ta muốn gia đi qua xin nàng, phải không?"
Thôi Tiến Trung gục đầu xuống, không chỉ vậy, Vương phi còn nói, muốn cho nàng ta và Vương gia cùng nhau vào cung gặp công chúa Ngu Văn, còn phải cấm túc Dư chủ tử ở Tầm Phương viện mới được.
Căn bản là Tiêu Duệ không quan tâm việc Lâm Thục có đi hay không. Dù có đi, thật ra chỗ tốt đối với Lâm Thục nhiều hơn đối với hắn nhiều. Hắn khoát tay, không muốn nói thêm nữa, dẫn đầu đi ra ngoại viện.
Ở trên đường, hắn hỏi Thôi Tiến Trung, "Hôm qua, sau khi gia đi ra khỏi cung của nương nương, có chuyện gì xảy ra không?"
"Hả? À, không có, không có gì." Thôi Tiến Trung lắp bắp.
Tiêu Duệ thản nhiên nói: "Dư chủ tử của ngươi nói, hỏi ngươi, ngươi không chịu trả lời. Làm sao, gia hỏi ngươi, ngươi cũng không chịu nói?"
Việc này lão phải trả lời thế nào?
Nói ngài say rượu thất thố, cắn cái mũi của Cửu điện hạ?
Thôi Tiến Trung che mặt, không chỉ không dám nói ra, ngay cả nhớ lại chút thôi cũng là chịu tội rồi. Lão suy nghĩ cả buổi rồi mới nói: "Lát nữa tiến cung, ngài nhìn... mũi của Cửu Điện hạ trước đã."
Mũi của Cửu đệ?
Tiêu Duệ nhíu mày, trong đầu có ít ký ức vụn vặt lướt qua, nhưng không cẩn thận nhớ lại thì nó lại không hiện ra. Nếu về Cửu đệ thì không cần quan tâm nữa. Đệ đệ của mình, lại là người đệ đệ vô liêm sỉ như vậy nữa, dù có đối phó thế nào thì cũng không có vấn đề gì.
Trong cung, hôm qua không có truyền ra chuyện gì.
Lúc này công chúa Ngu Văn và Huệ Phi đã ăn sáng xong. Nàng cùng bà đến chỗ Hoàng Hậu nương nương một lát, lại gặp mấy vị nương nương khác nữa rồi trở về cung của Huệ Phi.
Trưa hôm nay có một buổi gia yến, Thừa Nguyên Đế sẽ tham gia, những Hoàng tử Hoàng tôn kia cũng sẽ đến. Công chúa Ngu Văn nhớ đến lời Trần Chiêu nói với nàng lúc đang trên đường tới đây, nàng quan tâm đến Tiêu Duệ và Tiêu Dật thật lòng. Tiêu Dật còn chưa thành thân thì không nói, Tiêu Duệ lại đã có Vương phi, nàng nhất định phải gặp một lần xem sao.
"Nương nương, quan hệ giữa Duệ Nhi và Vương phi của đệ ấy có tốt không?" Nàng hỏi thăm với Huệ Phi.
Chân mày Huệ Phi nhíu chặt lại, sau đó lại giãn ra rất nhanh, "Sao thế, con nghe được tin gì à?"
Công chúa Ngu Văn cười lắc đầu, "Không ạ. Chỉ là Dật Nhi còn chưa thành thân, bên Duệ Nhi con vẫn phải quan tâm xem sao. Lúc nhỏ, tính tình Duệ Nhi đúng là không tốt lắm, cũng không biết Vương phi của đệ ấy có quen được không."
Nhớ đến tính tình của con trai khi còn bé, Huệ Phi không khỏi lắc đầu.
"Cái tính kia chỉ có thể càng xấu hơn." Nhưng còn Vương phi kia của nó thì lại càng không tốt, "Nó không còn là đứa nhỏ nữa, chuyện của nó với Vương phi, ta làm mẹ, cũng không tiện hỏi nhiều. Nếu con có thời gian, chi bằng con giúp ta đến Thành Vương phủ một lần, đi nói chuyện với Vương phi của nó dùm ta."
"Sao vậy ạ?" Dù sao công chúa Ngu Văn cũng phải hỏi rõ đến cùng là có chuyện gì xảy ra.
Huệ Phi nói: "Còn thế nào được nữa, không phải là Duệ Nhi đi đến chỗ của một cái thiếp của hắn hơi nhiều, Vương phi của hắn luẩn quẩn trong lòng, không chỉ đại náo trong phủ nó mà khi đến chỗ ta cũng đại náo thêm trận nữa, thật sự khiến ta sầu trắng tóc mà."
Công chúa Ngu Văn lắc đầu. Nàng còn tưởng rằng đó là một nữ nhân đáng thương, còn định khuyên nhủ Tiêu Duệ, ít nhất đừng có làm quá mức, cho người khác không bắt được nhược điểm. Nhưng nếu là nữ nhân kia không đàng hoàng, cũng dám đại náo với Huệ Phi thì đúng là có hơi quá.
"Vâng, nếu nương nương không ghét bỏ, sau này con sẽ đến nói chuyện với nàng ấy. Để xem khi nào nàng ấy rảnh, con sẽ qua đấy một chuyến."
Huệ Phi cười vỗ nhiên nàng, đương nhiên là nói không ngại.
Nhưng hai người đều không nghĩ rằng Lâm Thục lại chưa từng tới.
Điều này không chỉ khiến Huệ Phi và công chúa Ngu Văn mất hứng mà ngay cả Thừa Nguyên Đế khi đưa mắt một vòng cũng không thấy người, bèn hỏi Tiêu Duệ, "Thê tử của ngươi sao thế, sao hôm nay cũng không tới?"
Công chúa Ngu Văn cũng có quen biết với nhiều Hoàng tử khác nhưng thân nhất thì vẫn là Tiêu Duệ và Tiêu Dật.
Nghĩ đến Tiêu Dật, Thừa Nguyên Đế lại quét mắt một vòng, sau đó dừng mắt trên người Huệ Phi, "Lão Cửu đâu, sao lão Cửu cũng không tới?"
Huệ Phi không biết thật.
Bà đứng dậy hành lễ với Thừa Nguyên Đế, đáp: "Lúc nãy Dật Nhi nói là có chút khó chịu, giờ cũng không biết đi đâu rồi, để nô tì kêu người đi tìm nó."
Thừa Nguyên Đế vô cùng thương yêu Tiêu Dật, nghe nói là thân thể khó chịu, ông lập tức khoát tay. Việc cháu gái ngoại trở về có quan trọng nhưng thân thể của con trai càng quan trọng hơn.
"Tìm nó xem, nếu có khó chịu thật thì không cần tới nữa, đi mời Thái Y trước rồi hãy tính." Ông nói, đồng thời cũng nhìn về phía Tiêu Duệ, chờ hắn trả lời.
Tiêu Duệ đã nghĩ lời biện hộ từ sớm, "Từ lúc Vương phi vào Vương phủ, nhi thần phát hiện ngay thân thể nàng ấy có chút yếu. Hôm nay nàng ấy vốn đã định cùng nhi thần ra cửa rồi, nhưng hai chân bỗng nhũn ra, không đi tiếp được, nhi thần đành phải để nàng ấy trở về. Mong phụ hoàng thứ tội, cũng mong biểu tỷ chớ trách." Nói xong, hắn nhìn về phía công chúa Ngu Văn.
Công chúa Ngu Văn đứng dậy, Thừa Nguyên Đế không nói gì, nàng chỉ dám khẽ lắc đầu một cái.
Thừa Nguyên Đế thì đang trầm tư. Con gái của Lâm gia gả cho lão Thất cũng hơn nửa năm rồi mà cái bụng vẫn không có dấu hiệu gì, thì ra là do thân thể không tốt sao? Lúc tứ hôn trước đây ông không biết, không nghĩ rằng nó sẽ hại lão Thất. Chẳng trách hôm nay lão Tam còn mờ mịt nói cho ông một câu, nói là nên chọn cho lão Thất thêm một trắc phi.
Chỉ là cô nương Nhiễm gia lần trước lại bạc mệnh, lúc này, ông nên chọn con gái nhà ai đây?
Ông chưa nghĩ ra người thích hợp ngay, bèn để chuyện này sang một bên trước, "Mời Thái Y chưa, Thái Y nói thế nào?"
Tiêu Duệ nói: "Mời rồi, Thái Y nói là không có gì đáng ngại, chỉ là thân thể và xương cốt có chút yếu, nuôi thêm ít lâu là được rồi, phụ hoàng không cần lo lắng."
Thì ra là như vậy, xem ra phải chọn cho lão Thất một trắc phi thôi.
Thừa Nguyên Đế khoát tay, không nói đến chuyện này nữa.
Mà lúc này, Tiêu Dật, trọng tâm của câu chuyện đang giương cái mũi bôi toàn thuốc mỡ màu đen trước mặt Minh Nguyệt, cầu Minh Nguyệt xin tha. Rõ ràng là cái mũi này của gã là bị Thất ca cắn, nhưng Minh Nguyệt lại nói không tin, cứ cho là nữ nhân khác cắn.
Gã thực sự có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan khuất này!
P/s: Mai duyệt văn nghệ 20/11, cộng thêm các cựu học sinh về trường giao lưu, tối lại tổ chức văn nghệ nữa nên khá là bận, Mễ bèn đăng trước vậy. Văn nghệ chào mừng 20/11 của trường các bạn thế nào rồi?
Kêu hạ nhân mang nước vào, Dư Lộ giúp Tiêu Duệ đang còn làm ầm ĩ đi vào, đè đầu vai hắn xuống để hắn ngồi đàng hoàng.
"Không được nhúc nhích!" Cô tức giận rống hắn, "Ngươi mà cử động nữa thì ta sẽ tức giận đấy!"
Tiêu Duệ khi uống say giống như một đứa bé lớn, có tư tưởng không khỏe mạnh mà mấy đứa nhỏ không có nhưng lại đáng yêu đơn thuần giống như đứa bé. Dư Lộ vừa hét lên, hắn lập tức đàng hoàng ngồi yên, thấy Dư Lộ không làm gì tiếp, hắn nằm bò ra, ngửa đầu nhìn với vẻ mặt đáng thương.
Dư Lộ bị hắn làm cho tức quá, nhưng nhìn hắn như vậy thì lại cứ không phát bực với hắn được.
Cô vòng ra sau lưng hắn, làm ướt khăn, lau vai lau lưng cho hắn.
Nhắc tới cũng kỳ, lúc không thích hắn, chỉ làm chút việc cho hắn thôi thì cũng thấy tủi thân. Hắn cũng được coi như người nuôi cô ăn mặc, nhưng chỉ mỗi việc chờ hắn ăn, cô lại thấy sao cô phải làm vậy. Nhưng khi thích hắn rồi, cô lại không so đo điều gì hết. Hắn uống say, nói linh tinh sau khi say, cô lại hầu hạ hắn với không một câu oán hận.
Dư Lộ vừa lau người cho hắn, vừa yên lặng phỉ nhổ bản thân: Dư Lộ à Dư Lộ, đúng là mày đã sa ngã rồi!
Thật vất vả mới tắm xong, lau hết người cho hắn, lại mặc áo trong cho hắn, Dư Lộ lấy thân thể nhỏ của mình để dìu hắn ra tịnh phòng.
Đợi cô tắm rửa lại xong, người nói muốn nhận thưởng trên giường đã ngáy ngủ khò khò rồi. Dư Lộ nằm bên ngoài, nương ánh nến hơi yếu trong phòng để nhìn hắn, nhìn lông mi hắn, nhìn mắt hắn, chậm rãi dùng ngón tay miêu tả bờ môi hắn.
"Tiêu Duệ." Cô nhỏ giọng gọi tên hắn.
Tiêu Duệ đang ngủ say, không biết có phải do hắn có phản ứng tự nhiên với chất giọng này hay không mà hắn lại đưa tay kéo Dư Lộ ôm chặt vào lòng. Tay hắn thì như có ý thức vuốt đầu của Dư Lộ, như là người lớn vuốt đầu của trẻ nhỏ, vô cùng dịu dàng và nhẹ nhàng.
Dư Lộ cảm thấy lòng mình rất mềm.
Đây là nam nhân cô yêu, nam nhân này cũng toàn tâm toàn ý yêu cô, cô hẳn nên tin hắn mới đúng.
Nếu trên đời này ngay cả hắn cô cũng không tin thì cô còn có thể tin ai đây? "Tiêu Duệ." Cô lại kêu một tiếng, rúc vào ngực hắn, ôm chặt lấy hông hắn, nhắm hai mắt lại.
Chẳng qua, trước khi ngủ cô lại nghĩ, người ta đều nói say rượu mất lý trí, nhưng làm gì có say rượu mất lí trí chứ, rõ ràng là khi say ngủ như con lợn chết vậy, một chút phản ứng cũng không có.
Lời này, sáng hôm sau, sau khi bị làm đến mức run chân không xuống giường được, cô hối hận vì mình đã nghĩ như thế.
Tiêu Duệ ăn sáng, thân thể và bụng đều chiếm được thỏa mãn. Hắn trở về phòng nhìn Dư Lộ không chịu dậy, cười nói: "Chỉ được nghỉ tối đa nửa canh giờ nữa thôi, sau đó phải dậy ăn sáng đấy."
Dư Lộ hừ lạnh, không muốn để ý đến hắn.
Tiêu Duệ đưa tay vén tóc trên trán cô rồi cúi người hôn một cái, "Hôm nay Tam ca sẽ giúp gia đi nói chuyện cưới trắc phi với phụ hoàng. Nếu có thể, chắc tầm hai ba ngày nữa, ngươi phải rời khỏi Vương phủ, đi ra khỏi thành trước, sau đó đến ở Vu phủ."
"Ừ." Dư Lộ lộ ra gương mặt không tình nguyện.
Tuy Vu phu nhân rất tốt, khi cô đến Vu gia, thân phận của cô giúp cô không bị kẻ nào ở Vu gia ức hiếp, nhưng vừa nghĩ đến việc phải rời khỏi Vương phủ, rời khỏi Tiêu Duệ, việc Tiêu Duệ cưới cô cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, cô thấy có chút khổ sở.
Tiêu Duệ dịu dàng dỗ dành cô, "Sẽ rất nhanh thôi, gia cam đoan với ngươi."
Dư Lộ gật đầu, ngoan ngoãn không kháng nghị tiếp mà là nói sang chuyện khác, "Đúng rồi, tối qua lúc chàng về ta thấy trên miệng và trên răng của chàng có vết máu, nhưng ta không thấy chàng bị thương ở đâu hết, chàng thấy thế nào?"
Có việc này hả?
Tiêu Duệ nhìn Dư Lộ, đưa tay sờ miệng mình, lại dùng ngón tay gõ nhẹ vào răng, trên mặt hắn vẫn lộ vẻ mờ mịt, căn bản là hắn không nhớ ra. Hôm qua, hình như là hắn trực tiếp trở về phủ sau khi đi ra từ cung của mẫu phi ngay, ngoài ra còn có chuyện gì sao?
Dư Lộ nói tiếp: "Ta có hỏi Thôi Tiến Trung, nhưng lão ấy không chịu nói."
Lúc đó cô thấy không phải Tiêu Duệ bị thương nên cũng không hỏi nhiều.
Tiêu Duệ nói: "Vậy để lát gia hỏi lão ta xem. Không còn chuyện gì nữa thì gia phải tiến cung đây. Không cho ngươi ngủ nữa đâu đấy, nếu ngươi mệt thật thì dậy ăn sáng đã rồi ngủ tiếp."
Dư Lộ gật đầu, khép mắt kéo cái chăn mỏng lên.
Tiêu Duệ nhìn cô, thở dài một cái. Hắn suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn tiến tới kéo cái chăn mỏng ra một ít, "Tiểu Lộ Nhi, nói gia nghe, có phải ngươi mất hứng rồi không?"
Dư lộ không muốn thừa nhận, nhưng tâm trạng của cô đúng là như vậy, không thừa nhận không được.
Tuy Tiêu Duệ nói không thích công chúa Ngu Văn nữa, nhưng rốt cuộc thì công chúa Ngu Văn vẫn là Bạch nguyệt quang trong lòng hắn. Dù bây giờ cô đã trở thành người hắn thích nhưng nguyên nhân thật sự vẫn là vì có tướng mạo giống công chúa Ngu Văn.
Có lẽ là tự ti đi. Cô cứ cảm thấy, dù thế nào cô cũng không sánh bằng công chúa Ngu Văn.
Nhưng nếu thừa nhận, cô cũng biết Tiêu Duệ sẽ khổ sở. Về lý, Tiêu Duệ là Hoàng tử, công chúa Ngu Văn là công chúa đã xuất giá trở về thăm hỏi, theo lý thì Tiêu Duệ nên đi cùng những công chúa Hoàng tử khác. Về tình, Huệ Phi từng nuôi công chúa Ngu Văn nhiều năm như vậy. Hồi nhỏ Tiêu Duệ không được cha mẹ thích, hầu hết thời gian đều ở bên cạnh công chúa Ngu Văn. Dù đó không phải tình yêu nhưng nó cũng là tình cảm nặng hơn tình thân một chút.
Cô không thể vì bản thân mà không cho Tiêu Duệ đi gặp công chúa Ngu Văn được.
Tiêu Duệ thấy cô như vậy, sao lại không đoán được suy nghĩ của cô. Hắn bỗng lại có chút dao động.
Nếu hắn là người thường, dù Dư Lộ không phải thê tử của hắn nhưng với sự sủng ái hắn dành cho Dư Lộ như hiện nay, khi hắn đi gặp biểu tỷ Ngu Văn thì cũng có thể mang Dư Lộ đi theo. Chỉ cần cho Dư Lộ gặp biểu tỷ Ngu Văn, chắc chắn nàng ấy sẽ không suy nghĩ nhiều nữa.
Nhưng giờ thân phận của Dư Lộ lại không đủ, dù làm trắc phi thì vẫn không đủ như vậy. Mà hắn cũng là Hoàng tử. Đã là Hoàng tử thì không có quyền được tùy hứng. Là Hoàng tử, trong những trường hợp lớn, hắn không thể để người khác bới ra lỗi sai của mình.
"Ta không có không vui. Gia mau đi đi, không lại trễ giờ." Cuối cùng, Dư Lộ vẫn kìm nén ý nghĩ không chín chắn trong đầu. Lại nói, thật ra thì hẳn cô và Tiêu Duệ phải cảm ơn công chúa Ngu Văn mới đúng.
Tiêu Duệ gật đầu, trầm mặc một lát, bỗng nói: "Thế này đi, đợi một hai ngày nữa, gia mời biểu tỷ Ngu Văn về làm khách, đến lúc đó cho ngươi và nàng ấy gặp mặt, thế nào?"
"Cái gì?" Dư Lộ kinh ngạc.
Thân phận bây giờ của cô đâu có tư cách để đi chiêu đãi công chúa Ngu Văn chứ. Mà nếu công chúa Ngu Văn thấy dung mạo của cô thì chỉ sợ sẽ không tốt lắm đi?
Tiêu Duệ lại cảm thấy đây là ý kiến hay, "Cứ quyết định vậy đi. Chỉ cần ngươi và biểu tỷ Ngu Văn gặp mặt một lần là có thể không ăn giấm nữa rồi." Hắn nói, bỗng nhiên ghé sát tai Dư Lộ thì thầm: "Gia là của ngươi, đời này đều là của ngươi. Mặc kệ nàng ấy là ai, gia đều sẽ không nhìn nhiều. Tiểu Lộ Nhi cũng phải như vậy với gia, cũng không cho người khác nhìn nhiều, biết không?"
Dư Lộ hít sâu, ôm chặt lấy tay Tiêu Duệ, nói vâng rõ to.
Tiêu Duệ ra khỏi Tầm Phương viện, vừa lúc Thôi Tiến Trung vội vã chạy đến từ hướng Chính viện.
Tiêu Duệ liếc đằng sau lão, nói: "Đi thôi, chúng ta đi."
Thôi Tiến Trung vội la lên: "Vương gia, Vương phi, Vương phi ngài ấy..."
"Nàng ta muốn gia đi qua xin nàng, phải không?"
Thôi Tiến Trung gục đầu xuống, không chỉ vậy, Vương phi còn nói, muốn cho nàng ta và Vương gia cùng nhau vào cung gặp công chúa Ngu Văn, còn phải cấm túc Dư chủ tử ở Tầm Phương viện mới được.
Căn bản là Tiêu Duệ không quan tâm việc Lâm Thục có đi hay không. Dù có đi, thật ra chỗ tốt đối với Lâm Thục nhiều hơn đối với hắn nhiều. Hắn khoát tay, không muốn nói thêm nữa, dẫn đầu đi ra ngoại viện.
Ở trên đường, hắn hỏi Thôi Tiến Trung, "Hôm qua, sau khi gia đi ra khỏi cung của nương nương, có chuyện gì xảy ra không?"
"Hả? À, không có, không có gì." Thôi Tiến Trung lắp bắp.
Tiêu Duệ thản nhiên nói: "Dư chủ tử của ngươi nói, hỏi ngươi, ngươi không chịu trả lời. Làm sao, gia hỏi ngươi, ngươi cũng không chịu nói?"
Việc này lão phải trả lời thế nào?
Nói ngài say rượu thất thố, cắn cái mũi của Cửu điện hạ?
Thôi Tiến Trung che mặt, không chỉ không dám nói ra, ngay cả nhớ lại chút thôi cũng là chịu tội rồi. Lão suy nghĩ cả buổi rồi mới nói: "Lát nữa tiến cung, ngài nhìn... mũi của Cửu Điện hạ trước đã."
Mũi của Cửu đệ?
Tiêu Duệ nhíu mày, trong đầu có ít ký ức vụn vặt lướt qua, nhưng không cẩn thận nhớ lại thì nó lại không hiện ra. Nếu về Cửu đệ thì không cần quan tâm nữa. Đệ đệ của mình, lại là người đệ đệ vô liêm sỉ như vậy nữa, dù có đối phó thế nào thì cũng không có vấn đề gì.
Trong cung, hôm qua không có truyền ra chuyện gì.
Lúc này công chúa Ngu Văn và Huệ Phi đã ăn sáng xong. Nàng cùng bà đến chỗ Hoàng Hậu nương nương một lát, lại gặp mấy vị nương nương khác nữa rồi trở về cung của Huệ Phi.
Trưa hôm nay có một buổi gia yến, Thừa Nguyên Đế sẽ tham gia, những Hoàng tử Hoàng tôn kia cũng sẽ đến. Công chúa Ngu Văn nhớ đến lời Trần Chiêu nói với nàng lúc đang trên đường tới đây, nàng quan tâm đến Tiêu Duệ và Tiêu Dật thật lòng. Tiêu Dật còn chưa thành thân thì không nói, Tiêu Duệ lại đã có Vương phi, nàng nhất định phải gặp một lần xem sao.
"Nương nương, quan hệ giữa Duệ Nhi và Vương phi của đệ ấy có tốt không?" Nàng hỏi thăm với Huệ Phi.
Chân mày Huệ Phi nhíu chặt lại, sau đó lại giãn ra rất nhanh, "Sao thế, con nghe được tin gì à?"
Công chúa Ngu Văn cười lắc đầu, "Không ạ. Chỉ là Dật Nhi còn chưa thành thân, bên Duệ Nhi con vẫn phải quan tâm xem sao. Lúc nhỏ, tính tình Duệ Nhi đúng là không tốt lắm, cũng không biết Vương phi của đệ ấy có quen được không."
Nhớ đến tính tình của con trai khi còn bé, Huệ Phi không khỏi lắc đầu.
"Cái tính kia chỉ có thể càng xấu hơn." Nhưng còn Vương phi kia của nó thì lại càng không tốt, "Nó không còn là đứa nhỏ nữa, chuyện của nó với Vương phi, ta làm mẹ, cũng không tiện hỏi nhiều. Nếu con có thời gian, chi bằng con giúp ta đến Thành Vương phủ một lần, đi nói chuyện với Vương phi của nó dùm ta."
"Sao vậy ạ?" Dù sao công chúa Ngu Văn cũng phải hỏi rõ đến cùng là có chuyện gì xảy ra.
Huệ Phi nói: "Còn thế nào được nữa, không phải là Duệ Nhi đi đến chỗ của một cái thiếp của hắn hơi nhiều, Vương phi của hắn luẩn quẩn trong lòng, không chỉ đại náo trong phủ nó mà khi đến chỗ ta cũng đại náo thêm trận nữa, thật sự khiến ta sầu trắng tóc mà."
Công chúa Ngu Văn lắc đầu. Nàng còn tưởng rằng đó là một nữ nhân đáng thương, còn định khuyên nhủ Tiêu Duệ, ít nhất đừng có làm quá mức, cho người khác không bắt được nhược điểm. Nhưng nếu là nữ nhân kia không đàng hoàng, cũng dám đại náo với Huệ Phi thì đúng là có hơi quá.
"Vâng, nếu nương nương không ghét bỏ, sau này con sẽ đến nói chuyện với nàng ấy. Để xem khi nào nàng ấy rảnh, con sẽ qua đấy một chuyến."
Huệ Phi cười vỗ nhiên nàng, đương nhiên là nói không ngại.
Nhưng hai người đều không nghĩ rằng Lâm Thục lại chưa từng tới.
Điều này không chỉ khiến Huệ Phi và công chúa Ngu Văn mất hứng mà ngay cả Thừa Nguyên Đế khi đưa mắt một vòng cũng không thấy người, bèn hỏi Tiêu Duệ, "Thê tử của ngươi sao thế, sao hôm nay cũng không tới?"
Công chúa Ngu Văn cũng có quen biết với nhiều Hoàng tử khác nhưng thân nhất thì vẫn là Tiêu Duệ và Tiêu Dật.
Nghĩ đến Tiêu Dật, Thừa Nguyên Đế lại quét mắt một vòng, sau đó dừng mắt trên người Huệ Phi, "Lão Cửu đâu, sao lão Cửu cũng không tới?"
Huệ Phi không biết thật.
Bà đứng dậy hành lễ với Thừa Nguyên Đế, đáp: "Lúc nãy Dật Nhi nói là có chút khó chịu, giờ cũng không biết đi đâu rồi, để nô tì kêu người đi tìm nó."
Thừa Nguyên Đế vô cùng thương yêu Tiêu Dật, nghe nói là thân thể khó chịu, ông lập tức khoát tay. Việc cháu gái ngoại trở về có quan trọng nhưng thân thể của con trai càng quan trọng hơn.
"Tìm nó xem, nếu có khó chịu thật thì không cần tới nữa, đi mời Thái Y trước rồi hãy tính." Ông nói, đồng thời cũng nhìn về phía Tiêu Duệ, chờ hắn trả lời.
Tiêu Duệ đã nghĩ lời biện hộ từ sớm, "Từ lúc Vương phi vào Vương phủ, nhi thần phát hiện ngay thân thể nàng ấy có chút yếu. Hôm nay nàng ấy vốn đã định cùng nhi thần ra cửa rồi, nhưng hai chân bỗng nhũn ra, không đi tiếp được, nhi thần đành phải để nàng ấy trở về. Mong phụ hoàng thứ tội, cũng mong biểu tỷ chớ trách." Nói xong, hắn nhìn về phía công chúa Ngu Văn.
Công chúa Ngu Văn đứng dậy, Thừa Nguyên Đế không nói gì, nàng chỉ dám khẽ lắc đầu một cái.
Thừa Nguyên Đế thì đang trầm tư. Con gái của Lâm gia gả cho lão Thất cũng hơn nửa năm rồi mà cái bụng vẫn không có dấu hiệu gì, thì ra là do thân thể không tốt sao? Lúc tứ hôn trước đây ông không biết, không nghĩ rằng nó sẽ hại lão Thất. Chẳng trách hôm nay lão Tam còn mờ mịt nói cho ông một câu, nói là nên chọn cho lão Thất thêm một trắc phi.
Chỉ là cô nương Nhiễm gia lần trước lại bạc mệnh, lúc này, ông nên chọn con gái nhà ai đây?
Ông chưa nghĩ ra người thích hợp ngay, bèn để chuyện này sang một bên trước, "Mời Thái Y chưa, Thái Y nói thế nào?"
Tiêu Duệ nói: "Mời rồi, Thái Y nói là không có gì đáng ngại, chỉ là thân thể và xương cốt có chút yếu, nuôi thêm ít lâu là được rồi, phụ hoàng không cần lo lắng."
Thì ra là như vậy, xem ra phải chọn cho lão Thất một trắc phi thôi.
Thừa Nguyên Đế khoát tay, không nói đến chuyện này nữa.
Mà lúc này, Tiêu Dật, trọng tâm của câu chuyện đang giương cái mũi bôi toàn thuốc mỡ màu đen trước mặt Minh Nguyệt, cầu Minh Nguyệt xin tha. Rõ ràng là cái mũi này của gã là bị Thất ca cắn, nhưng Minh Nguyệt lại nói không tin, cứ cho là nữ nhân khác cắn.
Gã thực sự có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan khuất này!
Danh sách chương