Tiếng nói vừa dứt, trong phòng rơi vào trầm mặc.

Văn Tố Thư ôm tiểu hoàng tôn dỗ dành, đầu tiên là liếc mắt nhìn sắc mặt Lý Tiên Nhi, mới từ từ thử nói: "Có lẽ Tần Vương điện hạ mai mối cho hai nhà các ngươi chỉ là vì có ý tốt, trách thì chỉ trách thiếu gia Hà gia kia không phải là thứ nên hồn gì."

Cố Phù không dám chửi bới Tần Vương, dùng sức cắn môi, chỉ "Thình thịch" một chút quỳ xuống ở bên chân Lý Tiên Nhi, dường như khẩn cầu nhìn nàng: "Dân nữ biết được ngài là Tần Vương phi, hôm nay dân nữ dùng bất cứ giá nào kể cả thể diện của mình, chỉ cầu ngài có thể giúp dân nữ, dân nữ sớm đã có người trong lòng, gia cảnh anh ấy tuy bần cùng, nhưng học thức, tài văn chương lại cực tốt, dân nữ và anh ấy sớm đã ước định cả đời, chỉ chờ năm nay anh ấy thi khoa khảo đề danh trên bảng vàng rồi có một công danh sẽ đến nhà cầu thân" nói đến chỗ này, ngữ khí Cố Phù hơi dừng nói, "...... Tần Vương điện hạ mai mối cho hai nhà Cố Hà tất nhiên là có ý tốt, nhưng trong lòng dân nữ sớm đã nhận định không phải chàng thì không gả, cho dù là đặt cược cả thanh danh, cũng phải thực xin lỗi Hà gia và tâm ý của Tần Vương điện hạ."

"Ngươi làm gì vậy?" Lý Tiên Nhi nghiêng người nhìn người đứng ở bên cạnh Bạch Quả, nhíu mày căm giận nói, "Ngươi cũng biết một nữ nhi chưa gả tự ý định chung thân với người khác sẽ có thanh danh như thế nào không?! Nếu là hắn thật sự có thể như lời ngươi có tên trên bảng vàng thì không sao, nhưng nếu người nọ là kẻ không năng lực, ngươi sẽ có biện pháp gì? Là theo hắn bỏ trốn, hay là ép buộc cha mẹ trong nhà đồng ý mối hôn sự không môn đăng hộ đối này?"

Có lẽ là trọng điểm Lý Tiên Nhi chú ý có chút khác nhau, Cố Phù nhất thời có chút nghẹn lời, thấy Lý Tiên Nhi cũng không phải là tức giận bởi vì mình từ chối ý tốt của Tần Vương, chỉ thật cẩn thận nói: "Học thức của Tống lang rất tốt, hắn nói với ta kì khoa khảo năm nay nhất định có thể lấy được một thứ hạng, kêu ta không cần lo lắng......"

"Khẩu khí tên tình lang này của ngươi quả thật rất lớn." Lý Tiên Nhi thân là đích nữ của Thái phó đương triều, trưởng huynh Lý Tử Du cũng là quan tham gia quá trình khoa khảo, tất nhiên so với nữ hài được nuôi dưỡng trong khuê phòng như Cố Phù càng hiểu được khoa khảo gian nan và biến đổi bất thường đến cỡ nào, nàng cũng không biết mình tức giận cái gì, chỉ cười lạnh nói, "Còn không biết tình lang này của ngươi là tài tử có tài năng kinh diễm xuất chúng cỡ nào đây? Ngươi mau nói mấy tác phẩm tâm đắc nhất của hắn cho bổn cung mở mang tầm mắt thử xem."

Thấy Tần Vương phi nói chuyện không chút khách khí, nhưng Cố Phù sầu chết mất, nhớ đến mấy tấm lá thư trao tay của nàng với Tống lang, bên trong viết toàn là những lời sến sẩm, tất nhiên là không thể lấy ra nói cho Tần Vương phi, nhưng nếu kêu nàng nói ra mấy bài thơ khác của Tống làng, thì nàng lại......

Không thể nói nên lời dù chỉ một câu.

Cố Phù cẩn thận suy nghĩ, gò má ban đầu ửng đỏ khi nhớ tới thư từ dần dần hạ xuống độ ấm, cuối cùng chỉ có thể không biết làm sao mà ngước mắt nói: "Dân nữ...... Dân nữ nói không nên lời."

"Không phải nói không nên lời, chỉ sợ là căn bản không có đi?" Lý Tiên Nhi khinh thường mà cười lạnh một tiếng, "Nếu không phải vì mặt mũi của Tĩnh Vương phi ở đây, bổn cung cũng lười nói một câu thức tỉnh ngươi, tình lang kia của ngươi e chỉ là được cái vẻ bề ngoài, tuy Tần Vương ở trong tiệc rượu chỉ hạ hai nhà Cố Hà các ngươi liên hôn là có chút mạo muội, thiếu gia Hà gia càng là tên đần độn không đáng để tiếc nuối, nhưng chỉ cần nhìn năng lực nhìn người của ngươi, chung quy cũng chỉ có thể, có lẽ gả ai cũng đều như vậy."

Lời nói này rất tàn nhẫn, cũng không lưu tình, Cố Phù cũng coi như là tiểu thư bị Cố gia nuôi đến yêu kiều trong khuê các, nhất thời chịu đựng không nổi lại đỏ mắt, nước mắt giọt lớn giọt nhỏ rơi xuống dưới.

"Khóc, khóc." Tiểu hoàng tôn có chút mệt, tránh ở trong lòng ngực Văn Tố Thư có chút ngủ gật, trước khi sắp ngủ còn lầu bầu nói, "Khóc thật xấu."

Cố Phù khóc đến rối tinh rối mù: "......" Càng khổ sở!!!

Bạch Quả mềm lòng, nhìn trên mặt đất còn lạnh, liền ngăn Lý Tiên Nhi lại muốn nói mấy lời oán hận, gọi người kéo Cố Phù từ trên mặt đất lên: "Đừng khóc, lau lau nước mắt."

Cố Phù tiếp nhận khăn tay thị nữ đưa qua, mặt đều vùi vào ngực, chỉ nức nở nói: "Cảm ơn đại công tử."

Bạch Quả cũng không để ý nàng gọi xưng hô trước kia, chỉ là lo lắng nói: "Tần Vương phi nói chuyện tuy rằng có chút tàn nhẫn, nhưng chung quy lời thật lòng vẫn luôn khó nghe, người kia trong lòng ngươi ta không biết là ai, nhưng hiện giờ xem ra cũng không tốt hơn chút nào."

Cố Phù thiên chân quy thiên thật, lúc trước bị tình yêu che mờ mắt, nàng tuy bất giác Tống lang thực sự có không tốt như lời Tần Vương phi, nhưng trong lòng cũng có chút cố kỵ, chỉ tính toán đợi sau khi trở về lơ đãng thử nghiệm một chút.

Nàng ngoan ngoãn gật gật đầu, chỉ là vẫn như cũ mà bất an nhìn về phía Lý Tiên Nhi: "Chuyện Hà gia......"

"Trở về bổn cung sẽ nói cho Tần Vương giúp ngươi, ngươi đã không muốn gả, chúng ta tất nhiên cũng sẽ không bức ngươi." Lý Tiên Nhi không đem chuyện này để ở trong lòng, chỉ là đáy lòng âm thầm tức giận tên đàn ông ngu ngốc ở trong nhà kia-- cái tên ngu xuẩn này đã có mắt như mù rồi còn muốn tạo đôi uyên ương!

Được Lý Tiên Nhi bảo đảm, cuối cùng Cố Phù cũng nặng nề thở phào.

Thời gian không còn sớm, ngay cả tiểu hoàng tôn cũng đã ngủ ngã vào trong ngực Văn Tố Thư.

Thái Tử nói chuyện với Tạ Lâm xong, đứng dậy đi đến bên người Văn Tố Thư, một tay thuần thục bế trưởng tử của mình lên, mà tiểu hoàng tôn cũng không có tỉnh nên không bài xích cha ruột của nhóc, chỉ chép chép miệng, tìm cho bản thân một vị trí thoải mái, đôi tay ôm lấy cánh tay Tạ Chiêu, xì xụp mà ngủ ngon.

Tạ Chiêu nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn ngủ của nhi tử nhà mình, ôn hòa cười cười nói: "Sắc trời không còn sớm, bổn cung cùng Thư Nhi sẽ hồi cung, lần sau Tam đệ cùng Tam đệ muội tiến cung, không ngại tới Đông Cung ngồi một chút."

Văn Tố Thư nghe vậy cũng cười nhạt gật đầu.

Bạch Quả còn hiếm lạ tiểu hoàng tôn, tất nhiên chờ mong mà nhìn về phía Tạ Lâm.

Tạ Lâm có bao giờ không chiều cậu đâu, chỉ bất đắc dĩ cười nói: "Nhất định."

Tần Vương cùng Thái Tử bình thường có quan hệ, Lý Tiên Nhi cũng không tỏ vẻ không vui, chỉ qua loa khách sáo hai câu với Thái Tử, rồi nhìn theo đoàn người của đối phương xuống lầu lên xe ngựa.

"Cố cô nương muốn hồi phủ không?" Bạch Quả không lo lắng Lý Tiên Nhi, chỉ nghiêng đầu thật cẩn thận hỏi tiểu cô nương vừa nãy khóc sưng mắt đang đứng sau đoàn người.

Cố Phù lắc đầu, hôm nay nàng nghe nói mình phải gả vào Hà phủ liền cãi nhau một trận rất to với cha mẹ rồi bỏ chạy ra ngoài, trước mắt...... Nàng không biết phải lấy tâm tình như thế nào để về nhà, đối mặt cha mẹ.

Nhìn ra nàng không biết phải làm sao, Bạch Quả nhíu mày nói: "Bằng không ta cùng với điện hạ đưa ngươi trở về?"

"Không cần không cần!" Cố Phù cẩn thận giương mắt nhìn Tạ Lâm một cái, liền xém chút bị cặp mặt lạnh nhạt vô tình kia của nam nhân làm cho hoảng sợ đi không nổi, nàng có thể nhạy bén mà nhận thấy được bản thân Tĩnh Vương tràn ngập chán ghét với hai nhà Cố Hà, chỉ là ngại với người bên cạnh nên mới chưa từng biểu hiện quá mức rõ ràng. Nàng không dám phiền toái Bạch Quả, chỉ nói nói: "Đại công tử...... Không, Tĩnh Vương phi yên tâm, dân nữ có thể tự mình trở về."

Bạch Quả nhìn sắc mặt nàng trắng bệch, lại không quá tin, đang muốn mở miệng, lại bị người đoạt đi.

"Ta đưa nàng trở về, thuận tiện đem chuyện đó nói rõ ràng với Cố gia ở đầu kia." Lý Tiên Nhi cười như không cười, "Cũng đỡ để người nào đó cho rằng phủ Tần Vương chúng ta lấy thế áp người, bức một nữ tử đàng hoàng gả thấp cho tên ăn chơi trác táng."

Lời nói đầy ý vị kẹp theo gậy trong đó quả là tính cách đặc sắc của Tần Vương phi, nhưng chỉ cần là có thể thủ tiêu hôn ước với Hà gia, trong lòng Cố Phù chỉ có cảm kích đối với nằng, mặc cho Lý Tiên Nhi châm chọc mỉa mai như thế nào cũng không cảm thấy khó chịu.

Khi Lý Tiên Nhi mang Cố Phù trở lại Cố phủ, Cố đại nhân còn ở trong nhà hung hăng trách cứ vợ cả, chỉ mắng nàng nuôi dạy Cố Phù thành người có tính tình ích kỷ như bây giờ: "Hà gia có cái gì không tốt, kêu Cố Phù gả đi Hà gia là ủy khuất nó hả? Hiện giờ hai nhà chúng ta còn muốn dựa lưng Tần Vương điện hạ, nếu là có thể thân càng thêm thân, nhất định có thể được Tần Vương điện hạ coi trọng nhiều hơn, có khi trong tương lai, Cố gia chúng ta có thể đi trước một bước cũng chưa chắc là không có khả năng...... nó đúng là đứa bất hiếu sao không thể vì người cha như ta mà suy ngẫm?!"

Cố phu nhân là nữ nhân trong nội trạch, tuy cảm thấy con vợ cả của Hà gia kia thực sự là thứ không nên thân, dù vậy không dám phản bác trượng phu, chỉ có thể yên lặng rớt nước mắt.

Hai người giằng co ở chỗ này, đầu kia người gác cổng đi truyền lời lại đây: "Tiểu thư! Tiểu thư mang theo Tần Vương phi tới phủ!"

Cố đại nhân ngay ngốc chớp mắt một cái: "Ngươi nói Phù nhi mang ai tới?"

Cố phu nhân cũng không biết làm sao nói: "Dường như, dường như là Tần Vương phi."

Cố đại nhân thanh tỉnh trong nháy mắt: "Còn không mau mau mời khách quý vào!!!"

Cố gia đối với việc Lý Tiên Nhi tới cửa thật sự rất coi trọng, không chỉ thông báo mấy phòng khác, ngay cả Bạch Vũ Vi đang ở cữ cũng bị gọi vào sảnh ngoài bái kiến Tần Vương phi.

Lúc trước Lý Tiên Nhi nghe Tạ Thành mai mối cho hai nhà Cố Hà, trong lòng nhận thấy việc Tạ Thành quản chuyện nhà của hai nhà Cố gia và Hà gia hình như có chút sắp đặt, hiện giờ nàng vừa bước vào Cố gia, cả nhà Cố gia liền cùng nhau bái kiến nàng, nàng ngay lập tức chắc chắn chuyện hoài nghi ở dưới đáy lòng bảy tám phần.

Nhưng mà Lý Tiên Nhi đã sớm nhìn quen loại a dua nịnh hót, đối với chuyện này cũng không quá kinh ngạc, chỉ phất tay gọi mọi người đứng dậy, một bên âm thầm đánh giá vài người đứng bên trái trong sảnh, một bên không chút để ý nói: "Bổn cung hôm nay tiến đến, không phải vì khác...... Chỉ là hôm qua điện hạ trong phủ sau khi tỉnh rượu lại tự trách với hai nhà Cố Hà vì chỉ hôn quá mức tùy tiện, hôm nay cẩn thận nghĩ đến lại vẫn cảm thấy không tốt, liền kêu bổn cung tới phủ các ngươi thông báo một tiếng, hôn sự bãi bỏ."

Cố đại nhân nghe vậy, thật cẩn thận hỏi: "Nhưng......Nhưng hai nhà liên hôn cũng tốt mà, tiểu thần xin hỏi Tần Vương phi, Tần Vương điện hạ, vì sao lại thấy hôn sự không ổn?"

Lý Tiên Nhi liếc xéo Cố Phù đứng phía sau Cố đại nhận, nhưng cũng không tiếp tục nói mấy lời kẹp gậy trong đó với nàng, ngược lại lộ ra một tư thế cao cao tại thượng không chút để ý: "Tất nhiên là con trai nhà Hà gia với nữ nhi nhà ngươi...... có chút không xứng với nhau."

Lúc trước Cố đại nhân còn thấp thỏm là Cố gia đã làm không tốt chỗ nào, chợt vừa nghe lời này, bỗng dưng chờ mong ở dưới đáy lòng dâng cao không ít: "Tiểu thần thật sự không dám giấu giếm, nữ nhi của tiểu thần đã đến kỳ kết hôn, nếu Tần Vương điện hạ cho rằng nhi tử Hà gia không xứng, vậy...... Vậy thiếu gia nhà ai mới thích hợp?"

Lời này nói rõ ra chính là Cố gia muốn kêu Tần Vương làm mai mối cho nữ nhi của hắn, Lý Tiên Nhi nhịn không được ở dưới đáy lòng cười lạnh hai tiếng, trên mặt lại vẫn nhàn nhạt có lệ nói: "Để sau này chậm rãi xem xét."

Nàng không phải bà mối, không phải người có thời gian rảnh rỗi nối tơ hồng cho mấy tiểu cô nương, hôn sự hai nhà Cố Hà cứ như vậy bãi bỏ, nàng còn phải vội vàng trở về vương phủ đi thu thập người nào đó.

Nghĩ như vậy, Lý Tiên Nhi nhìn về phía mấy người hơi rũ đầu ở bên trái, đứng lên trong kinh ngạc của mọi người Cố gia đi lên phía trước: "Ngươi là ai? Sao bổn cung lại thấy có chút quen mắt?"

Bạch Ý kinh ngạc mà ngẩng đầu, hơi khẩn trương nói: "Tiểu phụ chính là con dâu đại phòng của Cố gia."

"Ra thế." Lý Tiên Nhi đánh giá hắn một cái, cười khẽ nói, "Quả là người có thủ đoạn lợi hại."

Nói, nàng đem ánh mắt chuyển hướng lên người đứng phía sau Bạch Ý và Cố Tử Tu, sắc mặt Bạch Vũ Vi trắng bệch, dáng người sưng phù, ý vị không cần nói cũng biết.

Bạch Vũ Vi đang rũ đầu xuống cảm nhận được đánh giá của Tần Vương phi, thân mình không nhịn được hơi run. Đáy mắt ả hàm chứa hận thù, là đối với Bạch Ý, nhưng hoàn cảnh bây giờ bất lợi cho bản thân, như thế nào cũng không dám chân chính biểu hiện ra.

Không cần quá nhiều tin tức, Lý Tiên Nhi cũng đoán được trong Cố gia còn có một vở kịch trạch đấu hơi bị hay, nhưng mà nàng đối với trò hay này cũng không để bụng, chỉ là thoáng nghĩ nghĩ kết quả sau này có khả năng sẽ xảy ra, liền bật cười.

Hai cái người này ở trong phủ Xương Bình Bá cũng không chiếm được chỗ tốt, mà Cố gia...... Cũng cứ như vậy.

Lý Tiên Nhi xử lý xong chuyện Cố phủ, lại sai người đi Hà gia nói một câu chuyện hai nhà Cố Hà đã bãi bỏ, rồi lạnh mặt trở lại vương phủ.

Lúc đó, Tần Vương Tạ Thành còn đang đau đầu sau ngày thứ hai say rượu vẫn chưa có vẻ tỉnh táo, ở trên giường nằm đơ ra. Trong tay Lý Tiên Nhi cầm roi ngựa, một chân đá văng cửa đi vào.

......

Trong phủ Tần Vương gà bay chó sủa tạm thời không đề cập tới, nhưng ngày hôm sau ở trong kinh, Tần Vương lại tố cáo nghỉ bệnh không có thể đi thượng triều.

Khi Bạch Quả lại nghe nói đến chuyện Tần Vương, thời tiết đã vào hè, cậu thỉnh thoảng tiến cung vài lần, nhiều là gặp Trương quý quân cùng Văn trắc phi, thân thể Trương quý quân chung quy vẫn yếu, cho dù dễ dàng trải qua ba tháng đầu thai kỳ, khi tới tháng thứ tư, thai giống như là có chút không ổn, cần phải dùng dược tranh xảy thai để ổn định.

Về phần Văn Tố Thư ở bên kia, tiểu hoàng tôn lại một ngày so với một ngày càng ầm ĩ hơn, trước kia còn thích bắt người ta ôm không buông tay, nhưng thời tiết nóng lên, nhóc con liền như gắn pháo vui vẻ chạy loạn trong Đông Cung. Văn Tố Thư sợ nhóc bị thương, mỗi chỗ góc cạnh trong Đông Cung đều dùng vải bông bọc thật dày, mà Thái Tử cũng làm theo lời hắn, quả thực là tạo cho tiểu hoàng tôn thói quen ngày càng nghịch ngợm gây sự hơn.

Thời điểm Bạch Quả đi Đông Cung tìm Văn Tố Thư, hơn phân nửa cũng đều là nghe Tố Thư oán giận tiểu hoàng tôn, cố tình khi oán giận, trên mặt cũng mang theo ý cười.

Trở lại phủ Tĩnh Vương, Bạch Quả vuốt bụng phát ngốc, Tạ Lâm trở lại bên trong phủ liền nhìn thấy bộ dáng như vậy của cậu, bàn tay dày rộng cũng bám trên bụng nhỏ của cậu, dùng âm thanh sủng nịch ôn hòa nói: "Không nóng nảy, chúng ta từ từ thôi."

"Điện hạ lại biết ta suy nghĩ cái gì." Bạch Quả đỏ vành tai, nhấp môi nói.

Tạ Lâm cười hôn hôn ngọn tóc cậu: "Người hiểu thê tử nhất, chỉ có thể là trượng phu mà thôi."

Hắn trở về từ trong cung còn mang theo bánh bảy xảo*của hàng điểm tâm, chỉ dỗ dành Bạch Quả nói: "Chờ nuôi mập chút, bổn vương mới có thể yên tâm."

Bạch Quả còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể ngoan ngoãn bánh bảy xảo, sau đó......

"Điện hạ ngày mai trở về thì mang thêm nhiều điểm tâm nữa nhé." Bạch Quả chậm rì rì nói.

Tạ Lâm buồn cười nói: "Nhiều như vậy không đủ sao?"

"Không đủ," Bạch Quả đúng lý hợp tình, "Em muốn nuôi mập một chút."

Cách ngày, Tạ Lâm hạ triều trở về, theo thường lệ mang cho Bạch Quả điểm tâm cậu thích, đồng thời nói một chuyện trong triều: "Tây Bắc đại hạn, trước đó vài ngày Lý thái phó thượng tấu trong triều, phụ hoàng vốn là muốn kêu ta đi xử lý việc này, chỉ là vẫn luôn chưa từng hạ chỉ, cho nên ta chưa từng nhắc tới với em."

Động tác Bạch Quả hơi dừng, nhíu mày ngữ khí lo lắng khẩn trương nói: "Điện hạ khi nào đi, muốn đi bao lâu? Em, em có thể đi cùng điện hạ không?"

"Đừng khẩn trương." Lúc trước Tạ Lâm không nói đó là sợ cậu lo lắng, chỉ nắm ngón tay cậu, từ từ nói, "Ban đầu là phụ hoàng muốn phái bổn vương đi đến một chuyến, chỉ là hôm nay hạ chỉ, lại gọi tên của Tứ đệ, bổn vương nghĩ trong này chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nên là cùng Lý thái phó bọn họ......"

"Tần Vương sao có thể đi?" Mày Bạch Quả nhảy dựng, buột miệng thốt ra nói, "Tứ đệ muội có thai, Tần Vương sao có thể yên tâm?"

Tạ Lâm nhướng mày: "Lý thị mang thai?"

Bạch Quả kinh ngạc lỡ miệng nói, nhưng đã không còn biện pháp che đậy, đành phải thấp giọng nói: "Tứ đệ muội không cho em nói với người khác."

Tạ Lâm gật gật đầu, hơi hơi đầu, như suy tư gì đó.

Chuyện Tần Vương Tạ Thành bị phái tới Tây Bắc khô hạn cứu tế thực sự là chuyện mà quan văn võ trong triều không hề nghĩ tới, Tạ Thành đáng thương từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng chịu khổ, Vương

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện