Tiêu Thập Nhất Lang bỗng nhiên cảm thấy khoảng cách giữa mình và Thẩm Bích Quân lại cách ra xa lắc.

Trong cái “sơn trang hình nộm” đó, không những họ ở cùng một nơi, trái tim cũng cùng một chỗ.

Nhưng bây giờ, mọi chuyện không còn như vậy nữa.

Có những chuyện chỉ cần mình còn sống, nhất định không thể quên được.

Đường đi xa xôi mà vắng người, hiển nhiên là một con đường xưa nào đã bị hoang phế.

Bên đường cỏ đã héo vàng, cây lá xác xơ.

Tiêu Thập Nhất Lang không đi sánh vai với Thẩm Bích Quân, y cố ý đi về sau hai bước.

Thẩm Bích Quân cũng không ngừng lại chờ y.

Bây giờ đã qua hết nguy hiểm, thương thế cũng đã lành, bọn họ coi như đã trốn được ra khỏi bàn tay ma đạo, đáng lý ra phải sung sướng mới phải, nhưng không biết tại sao, tâm tình của họ ngược lại thấy nặng nề vô cùng.

Không lẽ họ cảm thấy đã đến lúc chia tay? Không lẽ họ không thể nào chia tay nhau được?

Đột nhiên có tiếng xe ngựa ầm ầm, một cỗ xe lớn chạy như bay lại!

Tiêu Thập Nhất Lang đang tính né qua bên đường, cỗ xe ấy bỗng ngừng ngay bên cạnh y!

Ngựa thuộc loại giống tốt, xe sơn màu đen tuyền, đen bóng có thể soi được mặt mày. Thậm chí bóng loáng có thể thấy được gương mặt thảm đạm của hai người trong đó, hai gương mặt tiều tụy mệt mỏi.

Song cửa xe có rèm kim tuyến.

Rèm xe bỗng nhiên vén lên, lộ ra gương mặt hai người, chính là hai lão già thần bí.

Lão già áo đỏ nói:

- Lên xe!

Lão già áo xanh nói:

- Chúng ta tiễn các hạ một đoạn đường.

Tiêu Thập Nhất Lang trù trừ nói:

- Không dám làm phiền.

Lão già áo đỏ nói:

- Nhất định phải tiễn.

Lão già áo xanh nói:

- Không tiễn không được.

Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:

- Tại sao?

Lão già áo đỏ nói:

- Bởi vì các hạ là người đầu tiên sống sót ra khỏi nơi này.

Lão già áo xanh nói:

- Và cũng là người đầu tiên còn sống sót qua trước mắt chúng ta.

Thần sắc hai người rất lạnh lùng, nhưng ánh mắt hai người sáng ngời như lửa.

Tiêu Thập Nhất Lang lần đầu tiên cảm thấy hai người ấy là thật.

Y rốt cuộc mỉm cười, mở cửa xe ra.

Trong xe trang hoàng cũng giống như nhà cửa trong sơn trang, cũng hoa lệ gần như là khoa trương, nhưng bất kể thế nào, người đã mệt lả ra ngồi vào, cũng cảm thấy thoải mái vô cùng.

Nhưng Thẩm Bích Quân làm như một người si ngốc.

Nàng ngồi thẳng đơ ra đó, mắt nhìn trừng trừng ra song cửa, toàn thân không có chỗ nào thư giãn cả.

Tiêu Thập Nhất Lang cũng có vẻ bối rối, bởi vì ánh mắt hai lão già đang nhìn không chớp mắt vào nàng.

Lão già áo đỏ bỗng nhiên nói:

- Lần này các hạ thoát ra, ngàn vạn lần không thể về lại đây!

Lão già áo xanh nói:

- Bất kỳ vì điều gì, cũng ngàn vạn lần không thể về lại đây!

Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:

- Tại sao?

Ánh mắt lão già áo đỏ hình như lộ ra một vẻ gì sợ hãi, lão ta nói:

- Bởi vì hắn không phải là con người, hắn là con quỷ, là thứ yêu quái còn ghê sợ hơn cả quỷ, bất cứ ai đụng phải hắn, sống không bằng như chết còn hơn!

Lão già áo xanh nói:

- Chúng ta nói “hắn” nào, các hạ chắc cũng biết.

Tiêu Thập Nhất Lang thở ra một hơi thật dài, nói:

- Hai vị là ai, bây giờ tôi cũng đã biết ra.

Lão già áo đỏ nói:

- Dĩ nhiên các hạ cũng biết rồi, đương kim thiên hạ, không còn người thứ tư nào là địch thủ của các hạ, chúng ta là hai người trong đó.

Lão già áo xanh nói:

- Nhưng hai người chúng ta hiệp sức lại, cũng không phải địch thủ của hắn!

Môi lão già áo đỏ hình như đang run rẩy, lão nói:

- Thiên hạ không có ai tiếp được hắn quá ba chục chiêu!

Lão già áo xanh nói:

- Không chừng các hạ có thể tiếp được mười lăm chiêu!

Thẩm Bích Quân cắn môi, mấy lần muốn nói mà nhịn lại.

Tiêu Thập Nhất Lang trầm tư một hồi, chầm chậm nói:

- Không chừng tôi cũng suy ra được y là ai.

Lão già áo đỏ nói:

- Tốt nhất các hạ cũng đừng biết y là ai, chỉ cần biết hắn tùy lúc có thể giết mình, còn mình thì vĩnh viễn không bao giờ giết được hắn.

Lão già áo xanh nói:

- Trên đời này chẳng có ai giết được hắn.

Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:

- Hai vị đã từng giao thủ qua với y?

Lão già áo đỏ yên lặng một hồi, than dài:

- Nếu không làm sao chúng ta còn ngồi ở đây, sáng đánh cờ, chiều đánh cờ...

Lão già áo xanh nói:

- Các hạ cho rằng chúng ta thích đánh cờ đến thế sao?

Lão già áo đỏ cười khổ nói:

- Nói thật, hiện tại chúng ta mà đụng vào con cờ, cái đầu tự nhiên muốn nhức lên, nhưng trừ chuyện đánh cờ ra, chúng ta còn làm được chuyện gì nữa?

Lão già áo xanh nói:

- Hai mươi năm nay, chúng ta chưa từng kết bạn với ai, chẳng có ai xứng đáng cho chúng ta làm bạn, chỉ có các hạ... nhưng chúng ta chỉ có thể đưa các hạ tới cuối đường, là phải trở về.

Ánh mắt Tiêu Thập Nhất Lang lấp loáng, y hỏi:

- Không lẽ hai vị không về không được?

Hai lão già nhìn nhau, gương mặt trầm trọng, lắc lắc đầu.

Lão già áo đỏ nở nụ cười ra chiều ảm đạm, than:

- Chúng ta đã già quá rồi, chẳng còn dũng khí muốn chạy trốn nữa.

Lão già áo xanh cười càng ảm đạm:

- Lúc trước, chúng ta cũng đã từng thử, nhưng bất kỳ chạy cách nào, chỉ cần ngừng lại, đã có hắn đứng đó chờ lúc nào!

Tiêu Thập Nhất Lang trầm ngâm một hồi thật lâu, ánh mắt đột nhiên bắn ra một tia nhìn sắc bén như đao, y đăm đăm nhìn hai lão già, chầm chậm hỏi:

- Hợp sức ba người chúng ta lại, không chừng...

Lão già áo đỏ vội vã ngắt lời của y, gằn giọng nói:

- Không được, tuyệt đối không được.

Lão già áo xanh nói:

- Ý nghĩ ấy các hạ không nên để trong đầu!

Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:

- Tại sao?

Lão già áo xanh đáp:

- Nếu các hạ nghĩ đến chuyện giết hắn, các hạ nhất định sẽ chết về tay hắn!

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Nhưng mà...

Lão già áo đỏ lại ngắt lời y, giận dữ nói:

- Các hạ nghĩ chúng ta lại đây tống tiễn để làm gì? Sợ các hạ đi không nổi?

Các hạ nghĩ chúng ta đi tới đây dễ lắm sao?

Lão già áo xanh nói:

- Chúng ta lại đây cốt ý cho các hạ rõ một điều, các vị thoát ra khỏi đây toàn là vì may mắn, do đó sau này còn sống ngày nào, ráng mà càng ra xa xa khỏi chỗ của hắn càng tốt! Vĩnh viễn không được trở về đây, không được nghĩ đến chuyện giết hắn, nếu không, dù các hạ có còn sống sót, cũng sẽ thấy chết còn hơn sống.

Lão già áo đỏ thở ra một hơi thật dài nói:

- Cũng như chúng ta vậy, sống còn hơn chết.

Lão già áo xanh nói:

- Nếu người khác mà lạc vào tay hắn, chắc chắn là chết, nhưng nếu là các hạ... hắn rất có thể để các hạ đó, như chúng ta vậy, lâu lâu rảnh rỗi, lại đem ra làm đối thủ tiêu khiển.

Lão già áo đỏ nói:

- Bởi vì chỉ những lúc hắn đem chúng ta ra làm đối thủ, mới ít nhiều có cảm giác thú vị.

Lão già áo xanh nói:

- Nhưng chúng ta không muốn các hạ đạp vào vết xe cũ, làm hình nộm cho hắn, nếu không các hạ chết hay sống, can hệ gì đến chúng ta?

Lão già áo đỏ ngước mắt nhìn dãy núi xa xa qua song cửa xe, chầm chậm nói:

- Chúng ta già quá rồi, gần chết tới nơi, đợi chúng ta chết rồi, hắn sẽ không còn ai làm đối thủ, nhất định sẽ cảm thấy tịch mịch...

Lão già áo xanh ánh mắt sáng rực, nói:

- Đó chính là chỗ báo thù của chúng ta! Bởi vì trừ điều đó ra, chúng ta tìm không ra cách thứ hai nào để báo thù!

Tiêu Thập Nhất Lang yên lặng nghe, hình như không nói ra lời.

Xe ngựa đột nhiên ngừng lại, lão già áo đỏ đẩy cửa xe ra, nói:

- Đi thôi, mau đi thôi! Càng xa càng tốt.

Lão già áo xanh nói:

- Các hạ mà dám về lại đây, dù y không giết, chúng ta cũng sẽ giết các hạ!

Trước mặt, là con đường lớn.

Xe ngựa lại chạy mịt mù đi mất, Tiêu Thập Nhất Lang và Thẩm Bích Quân còn đang ngơ ngẩn đứng giữa đường.

Gương mặt Thẩm Bích Quân trắng bệch, nàng đột nhiên hỏi:

- Anh xem, hai lão già ấy lại đây có phải hắn sai lại dọa mình không?

Tiêu Thập Nhất Lang không nghĩ ngợi gì, nói chắc nịch:

- Không thể.

Thẩm Bích Quân hỏi:

- Tại sao?

Tiêu Thập Nhất Lang đáp:

- Hai người ấy có thể vô duyên vô cố giết vài trăm người như chơi, nhưng chắc chắn không chịu nói láo.

Thẩm Bích Quân hỏi:

- Tại sao? Họ rốt cuộc là ai?

Tiêu Thập Nhất Lang đáp:

- Hai chục năm trước đây, trong võ lâm sợ không ai kinh sợ danh tiếng bằng bọn họ, người trong giang hồ chỉ cần nghe đến tên của họ là...

Y còn chưa nói xong câu, từ xa bỗng truyền lại tiếng cổ nhạc.

Tiêu Thập Nhất Lang ngẩng đầu lên, lập tức thấy một hàng người và ngựa, từ góc đường bên kia cong cong quẹo quẹo đi lại.

Kiệu cô dâu.

Tân lang đội mũ kim hoa, mặc áo mãng bào, cười một con ngựa cao lớn thuần sắc trắng, đi trước.

Các chú rễ trên đời này, nhất định ai ai cũng cười toe toét, đắc ý phi thường. Nhất là khi cô dâu đã ngồi vào trong kiệu.

Một người gặp lúc tâm tình không vui, rất sợ thấy có người đang vui như vậy.

Tiêu Thập Nhất Lang bình thời không phải là kẻ nhỏ nhen, nhưng hôm nay lại ngoại lệ, không hiểu y cố y hay vô ý, bỗng nhiên khom lưng lại ho lên mấy tiếng.

Thẩm Bích Quân tuy ngẩng đầu lên đó, mà chuyện gì cũng chẳng thấy, gặp kiệu hoa của người ta, nàng lập tức nhớ lại mình hồi xưa ngồi trong kiệu, trong lòng tràn đầy biết bao ảo tưởng đẹp đẽ, hạnh phúc.

Nhưng bây giờ nhỉ?

Nàng chỉ hy vọng cô dâu đang ngồi trong chiếc kiệu hoa, đừng bị cảnh ngộ như nàng, đi yêu một người đàn ông thứ hai.

Một người đang đắc ý, nhất định sẽ thích nhìn người khác, hy vọng người khác cũng đang nhìn mình, nhất định sẽ cảm thấy người khác phải chia xẻ nỗi sung sướng với mình.

Tân lang này cũng không ngoại lệ, người y đang ngồi trên lưng ngựa, trái tim thì đã lọt vào trong kiệu hoa, trừ cô dâu của y ra, người cả thế giới này y chẳng để vào mắt, vào lòng.

Bởi vì cô dâu này, y đã tốn biết bao công phu chinh phục.

Vì nàng, y đã ngậm biết bao là đắng, nuốt biết bao là cay.

Vì nàng, thịt trên người y đã giảm đi không biết bao nhiều mà nói.

Y vốn hầu như đã tuyệt vọng, ai biết được đâu, đột nhiên nàng gật đầu.

- Hỷ! trái tim đàn bà.

Bây giờ, những ngày khổ nạn coi như đã qua, nàng bây giờ sắp là của y rồi.

Mắt thấy kiệu hoa đang vào cửa, cô dâu đang vào phòng hoa chúc.

Nghĩ đến đây, thân hình nặng cả trăm cân của y bỗng nhiên nhẹ nhàng lâng lâng như muốn bay ra khỏi mình ngựa. Y ngẩng đầu lên nhìn nhìn trời, rồi cúi xuống nhìn nhìn đất.

- Hỷ! Đúng là cám ơn trời đất.

Sau tám cặp ngựa, mười sáu tay thổi kèn đánh trống, tức là kiệu hoa do tám người khiêng.

Rèm kiệu đương nhiên là rủ xuống.

Các cô dâu đã ngồi lên kiệu, dù có điêu ngoa, phá phách đến đâu, cũng biến thành kẻ ngốc, động cũng không dám động, nói cũng không dám nói, thậm chí đánh rắm cũng còn không dám đánh, dù cho có chuyện gì tày trời tới đâu, cũng còn nhịn được.

Nhưng cô dâu này thì ngoại lệ, rèm kiệu bị kéo lên một tý, cô dâu ngồi trong kiệu nhìn lén ra ngoài.

Tiêu Thập Nhất Lang ngẩng đầu, lập tức thấy một cặp mắt nhìn quanh láo liên.

Y bất giác không nhịn nổi cười:

- Ngồi trong kiệu hoa mà đã như vậy, về nhà rồi còn phải biết!

Cái kiểu cô dâu như vậy đã hiếm thấy, có biết đâu còn nhiều chuyện hiếm thấy xảy ra sau đó.

Rèm hoa đột nhiên bị vén lên hẳn.

Cô dâu áo hoa màu hồng, hài thêu hồng, mũ phụng che kín mặt, mặc đồ chỉnh tề ngồi trong kiệu, đột nhiên tung người nhảy ra.

Tiêu Thập Nhất Lang bất giác ngẩn người ra.

Y không dám tin rằng cô dâu ấy bỗng nhiên tung người lại trước mặt y, thò tay trong ống tay ra, đánh vào vai y một cái thật mạnh, cười lên như chuông ngân, nói:

- Tên lưu manh này, mấy ngày nay, anh trốn chết trong cái xó nào vậy?

Tiêu Thập Nhất Lang cơ hồ bị té bổ người ra, rồi khi nghe giọng nói ấy, giống như là đứng còn không đứng nổi.

Người thổi kèn đánh trống, người khiêng kiệu, người đi theo sau kiệu, trước trước sau sau ba mươi bốn người, cũng đều ngẩn mặt ra, mở to cặp mắt, há hốc mồm, thần tình giống như bị một quả trứng gà nóng hổi tắc vào trong miệng.

Thẩm Bích Quân cũng ngẩn mặt ra, thứ chuyện như vậy, nàng nằm mộng chưa chắc đã nghĩ ra được.

Cô dâu cười tươi nói:

- Tôi cũng chỉ mới thoa lên mặt chừng một cân phấn, không lẽ anh nhận không ra tôi sao?

Tiêu Thập Nhất Lang thở ra một hơi, cười khổ nói:

- Dù tôi không nhận ra, cũng suy ra được... trên đời này, trừ Phong Tứ Nương ra, còn có cô dâu thứ hai nào như vậy?

Trên mặt Phong Tứ Nương không có tới một cân phấn, thì ít nhất cũng có ba lạng.

Đương nhiên đó chính là kiệt tác của mấy bà trang điểm cô dâu, nghe nói, các bà trang điểm có bản lãnh, không những có thể biến cô dâu đen thui thành trắng mịn, mà còn biến tiêu được mỗi cái mụn trên mặt cô dâu. Do đó mà các cô dâu trên đời này đều xinh đẹp và rất giống nhau.

Nhưng có nhiều phấn đến đâu cũng che không được nụ cười phóng khoáng mà tươi sáng trên gương mặt của Phong Tứ Nương, cái thần tình ra vẻ lười biếng mà chẳng cần gì. Phong Tứ Nương rốt cuộc cũng là Phong Tứ Nương, rốt cuộc vẫn không thể như các cô dâu khác, dù cho có một trăm cặp mắt trừng trừng nhìn nàng, nàng vẫn cứ như vậy.

Nàng đang còn cười khanh khách, vỗ vào vai Tiêu Thập Nhất Lang, nói:

- Chắc anh nghĩ không ra cô dâu này phải không? Nghĩ không ra có ngày tôi đi lấy chồng?

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Thật tình nghĩ không ra.

Phong Tứ Nương tuy không sao, y đã thấy chịu không nổi, hạ giọng nói:

- Nhưng cô đã làm cô dâu rồi, mau mau lên kiệu thôi! Cô xem, bao nhiêu người đang chờ cô.

Phong Tứ Nương trừng mắt nói:

- Cho họ chờ một chút có sao đâu?

Nàng đưa nhẹ gấu quần, xoay một vòng thật khéo, cười nói:

- Anh xem, tôi mặc đồ cô dâu có đẹp không?

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Đẹp, đẹp quá thôi, cô dâu đẹp như vậy thật thiên hạ ít có.

Phong Tứ Nương lấy ngón tay dí vào mũi của y, nói:

- Do đó mà tôi nói cho anh nghe... anh thật không có phúc.

Tiêu Thập Nhất Lang sờ mũi, cười khổ nói:

- Cái phúc đó tôi chịu không nổi.

Phong Tứ Nương trừng mắt, bật cười, nháy mắt hỏi:

- Anh nghĩ thử xem, tôi lấy ai?

Tiêu Thập Nhất Lang còn chưa kịp đáp, tân lang đã vội vã chạy lại.

Bấy giờ y mới nhận ra gương mặt vuông vuông vắn vắn của tân lang, thần tình tuy có vẻ bối rối, chân bước vẫn rất bình ổn, ngay cả cái mũ kim hoa trên đầu cũng không có tý rung động, nguyên cả người xem ra giống như một chiếc bánh nóng hổi vừa ra khỏi lò.

Tiêu Thập Nhất Lang bật cười, ôm quyền nói:

- Thì ra là Dương huynh, cung hỷ cung hỷ.

Dương Khai Thái thấy y, ngẩn người ra, cả nửa buổi, ráng hết sức mới nở ra nụ cười, cũng ôm quyền, gượng cười nói:

- Không dám không dám, kỳ này đám cưới chúng tôi làm vội vàng, rất nhiều thiệp cưới của bạn bè không tới kịp, kỳ tới...

Y vừa nói hai chữ “kỳ tới”, Phong Tứ Nương đá cho y một cái, cười mắng lên:

- Lần tới? Chuyện này mà còn làm được lần tới, em xem anh đúng là một con ngỗng đực.

Dương Khai Thái cũng biết nói lỡ lời, y bối rối chùi mồ hôi, càng gấp càng nói không ra lời, chỉ còn nước kéo kéo tay áo của Phong Tứ Nương, ấp úng:

- Giờ... giờ phút này... em... em... em còn ra khỏi kiệu làm gì?

Phong Tứ Nương trừng mắt nói:

- Tại sao không được? Gặp bạn bè cũ, ngay cả chào cũng không cho chào sao?

Dương Khai Thái nói:

- Nhưng mà... nhưng mà em đã là cô dâu...

Phong Tứ Nương hỏi:

- Cô dâu rồi sao? Cô dâu không lẽ không phải là người?

Dương Khai Thái đỏ mặt lên, nói:

- Các... các vị thử nói giùm, thiên hạ làm gì có thứ cô dâu như vậy?

Phong Tứ Nương nói:

- Tôi là thứ cô dâu như vậy đó, anh thấy không thuận mắt, đổi người khác là xong.

Dương Khai Thái tức quá chỉ biết dậm chân, nóng ruột nói:

- Không biết điều, không biết điều, thật là không biết điều...

Phong Tứ Nương la lên:

- Được! Bây giờ anh nói tôi không biết điều, tại sao hồi đó anh không nói?

Dương Khai Thái chùi mồ hôi nói:

- Lúc trước... lúc trước...

Phong Tứ Nương cười lạt nói:

- Lúc trước tôi chưa lấy anh, do đó tôi nói gì cũng có lý, đánh rắm cũng thơm nữa, bây giờ tôi đã leo lên kiệu hoa, tức là người nhà họ Dương, do đó anh có thể làm oai làm phúc, có phải vậy không? Có phải vậy không?

Dương Khai Thái có vẻ xịu lơ, thở ra, nói:

- Không phải anh có ý như vậy, chẳng qua... chẳng qua...

Phong Tứ Nương hỏi:

- Chẳng qua làm sao?

Dương Khai Thái liếc mắt ra sau một cái, mấy chục cặp mắt đang trừng trừng nhìn y, gương mặt của y đỏ ửng lên gần như thành đen xì, y thầm thì nói:

- Chẳng qua, em làm vậy, người ta thấy người ta cười.

Y càng nói nhỏ chừng nào, Phong Tứ Nương càng la lớn lên chừng đó, nàng la lên:

- Cười thì cứ cười, có gì là hay ho, tôi không sợ người ta cười!

Gương mặt Dương Khai Thái không nhịn nổi cũng biến sắc. Rốt cuộc y cũng là một con người, cũng hít thở, không phải là bột nắn ra, y bất giác lớn tiếng nói:

- Nhưng mà... nhưng mà em làm như vậy, anh còn mặt mũi gì sau này nữa?

Phong Tứ Nương tức giận nói:

- Anh thấy tôi làm nhà họ Dương anh bị mất mặt, có phải không?

Dương Khai Thái không trả lời, y lì ra thừa nhận.

Phong Tứ Nương cười lạnh nói:

- Anh đã cho tôi không xứng đáng làm dâu nhà anh, tôi cũng chẳng thèm làm dâu.

Nàng đột nhiên ngắt chiếc mũ phụng trên đầu ra, vất xuống đất một cái thật mạnh, lớn tiếng nói:

- Anh đừng có quên, tuy tôi đã lên kiệu hoa, tôi chưa bước qua cửa nhà họ Dương của anh, làm dâu nhà họ Dương hay không, chẳng phải là do anh, mà còn do tôi có cao hứng hay không.

Người khiêng kiệu, thổi kèn đánh trống, theo sau kiệu, nhìn muốn lồi cả cặp mắt.

Trong bọn đã có kẻ khiêng mấy chục năm kiệu hoa, không biết đã đưa bao nhiêu cô dâu về nhà chồng, nhưng chuyện xảy ra như vậy, bọn họ không những chưa gặp qua, ngay cả nghe kể cũng còn chưa nghe kể tới.

Dương Khai Thái đã gấp rút muốn điên lên, nói:

- Em... em... em...

Bình thời, y mà gấp lên, lập tức biến thành cà lăm, bây giờ làm sao mà còn nói ra được nên lời.

Tiêu Thập Nhất Lang đang tính khuyên một câu, có điều y đã quá hiểu cái tính của Phong Tứ Nương, một khi nàng nổi cơn lên, dù cho Thiên Vương lão tử cũng khó mà khuyên cho được.

Phong Tứ Nương tiện thể cởi chiếc áo cưới ra, quăng lên đầu Dương Khai Thái, quay lại nắm lấy tay Tiêu Thập Nhất Lang, nói:

- Đi, mình đi, không làm dâu nhà họ Dương, xem tôi có chết hay không.

- Em không được đi!

Dương Khai Thái rốt cuộc kêu ra được bốn tiếng, chạy lại nắm lấy tay Phong Tứ Nương.

Phong Tứ Nương lập tức hất mạnh tay y ra, lớn tiếng nói:

- Ai nói tôi không được đi? Tôi mà cao hứng lên, ai cấm được tôi?

Nàng chỉ vào mũi Dương Khai Thái, trừng mắt nói:

- Nói cho anh biết, sau này anh đừng có đụng vào tôi, nếu không đừng có trách tôi khó chịu.

Dương Khai Thái đứng sững ra như một người đầu gỗ, mồ hôi chảy ròng ròng xuống má, xuống cổ.

Tiêu Thập Nhất Lang nhìn nhìn có vẻ tội quá, đang suy nghĩ không biết có nên nói vài câu gỡ gạc cho tình thế êm diệu lại, Phong Tứ Nương đã kéo mạnh tay y, phăng phăng đi mất.

Y dằng cũng dằng không ra, tranh cũng tranh không thoát, lại càng không dám trở mặt, chỉ còn nước ngoan ngoãn đi theo, mặt mày khổ sở nói:

- Tôi van cô, bỏ tay tôi ra có được không, không phải là tôi không biết đi.

Phong Tứ Nương trừng mắt nhìn y:

- Tôi cứ muốn kéo, tôi còn không sợ, anh sợ gì?

Gặp phải Phong Tứ Nương, Tiêu Thập Nhất Lang cũng chẳng biết làm sao, y chỉ còn biết cười khổ, nói:

- Có điều... có điều tôi còn có... còn có một người bạn.

Phong Tứ Nương bấy giờ mới nhớ ra, quả thật còn có một người đang đứng bên cạnh nãy giờ, nàng mới quay đầu lại cười nói:

- Vị cô nương này, cô cũng đi một lượt với bọn chúng tôi! Nhà Dương đại thiếu gia nhiều tiền nhiều thế lực, mình cũng không dám ở đây tức giận với bọn họ.

Thẩm Bích Quân trù trừ một chút, rốt cuộc cũng đi theo.

Đấy chẳng qua vì thật tình không cách nào ở lại chỗ này, nhẫn tâm nhìn tình cảnh của Dương Khai Thái, nếu không, thật nàng cũng chẳng muốn đi theo bọn họ.

Gương mặt nàng chưa chắc đã dễ coi bằng Dương Khai Thái.

Phong Tứ Nương lỡ quay đầu lại, nàng tiện thể trừng mắt nhìn Dương Khai Thái thêm lần nữa, nói:

- Nói cho anh biết, lần này anh còn đi lẽo đẽo theo sau tôi, tôi mà không nhổ hết lông trên người con gà trống của anh, tôi là người vô tích sự.

Dương Khai Thái đột nhiên cũng nhảy dựng lên, lớn tiếng nói:

- Cô yên tâm, dù cho đàn bà trong thiên hạ có chết hết, tôi cũng chẳng đi tìm cái thứ đàn bà yêu quái như cô!

Ngay cả người hiền như cục đất, cũng có cái máu của cục đất.

Dương Khai Thái rốt cuộc cũng đã nổi cơn lên.

Phong Tứ Nương ngược lại cảm thấy ngạc nhiên, ngẩn người ra một hồi, mới cười nhạt nói:

- Được được được, đấy là anh nói đấy, tốt nhất là đừng quên nhé.

Bây giờ gương mặt của Phong Tứ Nương cũng biến thành khó coi.

Đi được một đoạn đường thật dài, nàng vẫn chưa nói gì, lâu lâu quay đầu nhìn một cái.

Tiêu Thập Nhất Lang hững hờ nói:

- Cô chẳng cần phải nhìn, y nhất định không đi lẽo đẽo theo sau đâu.

Phong Tứ Nương đỏ mặt lên một cái, cười nhạt nói:

- Anh cho là tôi đi nhìn hắn?

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Không phải vậy sao?

Phong Tứ Nương nói:

- Đương nhiên là không phải, tôi... chẳng qua tôi chỉ đang nhìn cô này.

Nói xong câu ấy, nàng quả thật nhìn thấy Thẩm Bích Quân.

Tuy Thẩm Bích Quân đang gầm đầu, nhưng bất kỳ ai cũng có thể thấy rõ nàng cũng đang tức giận trong lòng.

Bàn tay Phong Tứ Nương đang kéo Tiêu Thập Nhất Lang bỗng buông ra, gượng cười nói:

- Vị cô nương này, xin lỗi cô họ gì?

Thẩm Bích Quân nói:

- Tôi tính Thẩm.

Tuy nàng đã thốt ra lời, nhưng thanh âm từ trong mũi đi ra, chẳng ai nghe nàng đang nói gì.

Phong Tứ Nương cười nói:

- Vị cô nương này, cô thấy cái kiểu của tôi, nhất định là kỳ quái lắm phải không?

Tiêu Thập Nhất Lang thở ra nói:

- Cô ấy mà không kỳ quái mới là chuyện kỳ quái.

Phong Tứ Nương nói:

- Nhưng cô nương tốt nhất cô đừng có kỳ quái, y là bạn lâu năm của tôi, còn là em út trong nhà, do đó... tôi gặp y là muốn mắng cho vài câu.

Giải thích kiểu đó, thật tình không giải thích gì cả còn hơn.

Tiêu Thập Nhất Lang chỉ còn nước cười khổ.

Thẩm Bích Quân đáng lý ra cũng nên cười lên một tiếng, có điều trên gương mặt nàng, ngay cả một chút gì ra vẻ cười cũng chẳng có.

Phong Tứ Nương nhìn nàng đăm đăm, ánh mắt so với gã háo sắc nhìn các cô xinh đẹp còn muốn hau háu hơn, bỗng nhiên lại kéo Tiêu Thập Nhất Lang qua một bên thầm thì hỏi:

- Cái vị cô nương này, có phải là... là người của anh không?

Tiêu Thập Nhất Lang chỉ còn biết cười khổ lắc lắc đầu.

Phong Tứ Nương long lanh ánh mắt, cười khúc khích hỏi:

- Chuyện này cũng chẳng phải là chuyện gì khó khăn, làm gì anh phải phủ nhận... nàng ta không phải, tại sao lại đi ghen với tôi?

Cái miệng của nàng, đúng là muốn cắn ngay cho Tiêu Thập Nhất Lang một cái vào tai. Trong lòng nàng thì thật tình đang muốn ra oai trước mặt Thẩm Bích Quân... đàn bà trong thiên hạ, mười người chỉ sợ hết chín người có cái tật chết người như vậy.

Thẩm Bích Quân cố ý cúi gầm đầu, làm như không nghe nàng nói gì.

Giọng của Phong Tứ Nương vốn đã không nhỏ, bây giờ nàng lại cao giọng lên một chút, nói:

- Cũng không biết cô nương nhà ai, nếu thật tình anh thương cô ta, cứ cầu khẩn tôi, bà chị này của anh không chừng có thể làm mai làm mối cho.

Trái tim của Tiêu Thập Nhất Lang co thắt lại.

Y vốn đã không dám nhìn Thẩm Bích Quân, nhưng bất giác không nhịn nổi quay lại nhìn một cái.

Thẩm Bích Quân cũng đang ngẩng đầu lên, bắt gặp cặp mắt đầy đau khổ của y, nàng lập tức nhìn chỗ khác, lạnh lùng nói:

- Tại sao anh không giải thích cho bà chị anh nghe?

Phong Tứ Nương liếc qua Tiêu Thập Nhất Lang một cái, hỏi:

- Giải thích chuyện gì?

Thần sắc của Thẩm Bích Quân rất bình thản, nàng hững hờ nói:

- Tôi và anh ta chỉ là bạn bè thông thường mà thôi, với lại, tôi là người đã có chồng.

Phong Tứ Nương cũng cười không muốn nổi.

Thẩm Bích Quân từ từ nói tiếp:

- Tôi xem hai vị mới là một cặp trời sinh xứng đôi, tôi và nhà tôi không chừng có thể được làm mai làm mối, tôi nghĩ, bất kể... bất kể bà chị là cô nương nhà ai, ít nhiều cũng sẽ nể mặt vợ chồng tôi.

Nàng nói chuyện rất bình tĩnh, rất có lễ phép.

Nhưng mỗi chữ hình như là một nhát đao, trái tim của Tiêu Thập Nhất Lang đã bị chém nát nhừ.

Y tựa như đau khổ quá biến thành chai đá, mồ hôi ứa ra, từng giọt từng giọt chảy trên mặt của y.

Phong Tứ Nương cũng ngẩn người ra.

Nàng nghĩ không ra cả đời mình có lúc nào quýnh quáng như lúc này.

Thẩm Bích Quân chầm chậm nói:

- Chồng tôi tính Liên, Liên Thành Bích, chắc cô cũng có nghe qua.

Phong Tứ Nương tựa hồ thở không ra hơi. Nàng nằm mộng cũng không nghĩ ra được vợ của Liên Thành Bích lại đi chung một chỗ với Tiêu Thập Nhất Lang.

Thần sắc của Thẩm Bích Quân càng bình tĩnh, nàng nói:

- Chỉ cần cô chịu, vợ chồng tôi lập tức sẽ...

Tiêu Thập Nhất Lang đột nhiên thét lớn lên:

- Câm miệng!

Y xông lại, nắm chặt tay Thẩm Bích Quân. Thẩm Bích Quân lạnh lùng nhìn y, làm như trước giờ chưa từng gặp y lần nào.

Thanh âm của nàng càng lạnh nhạt hơn, nàng nói:

- Xin ông buông tay tôi ra được không?

Giọng nói của Tiêu Thập Nhất Lang đã biến thành ấm ớ, y nói:

- Cô... cô không được đối xử với tôi như vậy.

Thẩm Bích Quân cười nhạt lên một tiếng, y nói:

- Ông là gì của tôi, ông vịn vào đâu mà dám nắm tay tôi?

Tiêu Thập Nhất Lang hình như bị một cây roi quất phải, y buông tay ra, bước lùi lại từng bước một, cặp mắt sắc bén trong sáng bỗng nhiên biến thành trống rỗng vô hồn thế nào...

Trái tim của Phong Tứ Nương như bị kim chích.

Trước giờ nàng chưa bao giờ thấy điệu bộ thất hồn lạc phách như vậy của Tiêu Thập Nhất Lang.

Đến bây giờ, nàng mới hiểu Tiêu Thập Nhất Lang yêu Thẩm Bích Quân đến mức độ nào, đau đớn trong lòng đến mức độ nào, nàng chỉ hận không thể nuốt hết lại những lời vừa nói hồi nãy.

Lùi lại cho tới dưới cây cổ thụ bên đường, Tiêu Thập Nhất Lang mới mở miệng ra, giọng nói nghe trống rỗng, loanh quanh lẫn quẫn hai câu:

- Mình là ai... Mình vịn vào đâu?...

Ánh mắt của Thẩm Bích Quân vẫn tránh né y, lạnh nhạt nói:

- Đúng vậy, ông cứu tôi, đáng lý ra tôi nên cảm ơn ông, nhưng bây giờ tôi cũng đã đền đáp ơn của ông rồi, hai chúng ta coi như không ai nợ ai.

Tiêu Thập Nhất Lang ngớ ngẩn lập lại:

- Vâng, hai chúng ta không ai nợ ai.

Thẩm Bích Quân nói:

- Ông bị thương còn chưa lành hẳn, đáng lý ra tôi phải lo cho ông thêm một đoạn đường, nhưng bây giờ, đã có người lo cho ông, tôi không dám nhiều chuyện.

Nàng nói đến đây, ngừng lại một chút, bởi vì giọng của nàng cũng có vẻ run rẩy.

Đợi nàng hồi phục lại bình tĩnh, mới chầm chậm nói tiếp:

- Ông phải biết, tôi là người có chồng, làm chuyện gì cũng phải cẩn thận một chút, lỡ có chuyện tai tiếng, mọi người đều không được vui.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Vâng... tôi hiểu.

Thẩm Bích Quân nói:

- Ông hiểu thế là tốt, bất kể ra sao, chúng ta vẫn còn là bạn bè...

Nói đến đây nàng quay phắt người đi.

Phong Tứ Nương đột nhiên buột miệng nói:

- Thẩm cô nương...

Đôi vai của Thẩm Bích Quân hình như đang run rẩy, một hồi thật lâu, nàng mới hững hờ nói:

- Bây giờ tôi là Liên phu nhân.

Phong Tứ Nương gượng cười một tiếng, nói:

- Liên phu nhân bây giờ tính đi tìm Liên công tử?

Thẩm Bích Quân nói:

- Không lẽ tôi không nên đi tìm anh ấy?

Phong Tứ Nương nói:

- Nhưng Liên phu nhân bây giờ chưa biết Liên công tử đang ở đâu, không bằng để chúng tôi đưa một đoạn đường, khỏi sợ có chuyện gì.

Thẩm Bích Quân nói:

- Không dám làm phiền hai vị, nếu tôi muốn tìm người hộ tống, cũng không dám làm phiền hai vị.

Nàng lạnh nhạt nói tiếp:

- Dương Khai Thái Dương công tử vốn là bạn thân của chồng tôi, y còn là kẻ quân tử, tôi tìm y, không những thuận tiện, mà khỏi bị người ta nói xàm.

Phong Tứ Nương cười không nổi, mà nói cũng không ra được lời, nàng cả một đời ít có khi nào có chuyện nói không ra được lời như vậy, nhưng bây giờ, trước mặt Thẩm Bích Quân, ngay cả nổi giận cũng không làm sao nổi giận được.

Thật tình nàng không thể ngờ rằng một người đàn bà xem ra ôn nhu và văn vẻ như vậy mà làm chuyện quá lợi hại.

Thẩm Bích Quân chầm chậm nói:

- Sau này nếu có cơ hội, vợ chồng tôi không chừng sẽ mời hai vị lại Liên gia trang thăm viếng, có điều tôi nghĩ cơ hội như vậy cũng hiếm.

Nàng bắt đầu bước đi, trước sau vẫn không quay đầu lại.

Hình như nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quay đầu lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện