Trong lòng dao động cực kỳ mãnh liệt nhưng Bùi Tuấn không thể hiện ra bên ngoài.

Anh uống xong ly nước sau đó đưa lại vào trong tay cậu rồi xoay người lên lầu:
"Tôi đi tắm trước, cậu cứ ăn trước đi."
"Được." Trần An gật gật đầu rồi quay trở lại vào bếp.

Nhưng cậu không như lời anh nói mà ăn trước, nhìn thức ăn đã không còn chút hơi ấm nào trên bàn cậu liền cố gắng chịu đựng sự khó chịu trong người mà đem chúng nó đi hâm nóng lại.

Có món thì bỏ vào lò vi sóng, có món thì cho vào nồi áp suất còn lại thì bắt lên bếp hâm.

D9e61n khi Bùi Tuấn từ trên lầu đi xuống thì nghe thấy mùi thơm của thức ăn lan tỏa xung quanh, anh không khỏi nghi hoặc mà đi vào nhà bếp, nhìn những món ăn rõ ràng bởi vì để quá lâu mà nguội lạnh hiện tại lại bóc từng làn khói nghi ngút, cùng với người con trai đang ngồi yên lặng ở một bên bàn đang cầm di động xem thứ gì đó mà mặt mày trở nên đầy ý cười.
Trần An đang coi một video hài hước liền nhịn không được mà nở nụ cười, đến khi nghe tiếng bước chân đi đến gần thì cậu mới dời mắt khỏi điện thoại mà nhìn người đang đến gần mà nói: "Anh xuống rồi, ngồi đi chúng ta ăn cơm thôi."
Bùi Tuấn hai mắt sâu thẫm nhìn cậu gióng như muốn nhìn xem rốt cuộc trong hồ lô của cậu đang chứa thứ gì, anh không nghĩ mình có thứ gì để cậu lấy lòng.

Không phải khi bị ép buộc cậu thực sự rất chán ghét anh sao nhưng hiện tại lại ra sức lấy lòng anh như vậy.
Chẳng lẽ người phía sau cậu đã cho cậu thứ gì để cậu bán thân bán mạng vì người đó, cố gắng nịnh nọt kẻ thù của cậu như vậy.
TNếu như Trần An biết được suy nghĩ đầy não bổ này cảu anh thì sẽ cười đến chết, cậu thật sự không có cố ý nịnh bợ anh, mà đây là thói quen của cậu khi cậu xem anh là ông chủ của mình.
Kiếp trước khi cậu vừa tròn mười bốn tuổi đã từng làm giúp việc cho một gia đình có hai ông bà lão lớn tuổi.

Con cái họ bởi vì bận rộn mà không thể thường xuyên ở nhà, vì vậy bọn họ muốn tìm người chăm sóc.
Lúc đầu họ định mướn một người phụ nữ đã có tuổi bởi họ nghĩ những người như vậy sẽ càng thêm cẩn trọng trong công việc.

Nhưng khi họ hỏi ý kiến ông bà lão thì hai người lại cùng nhau dời mắt về phía đứa nhỏ gầy gọt ốm yếu đứng ở cuồi hàng.
Sự đau lòng cùng tình yêu của họ trỗi dậy nên họ đã chọn cậu, biết được hoàn cảnh cảu cậu qua lời kể của người mô giới họ càng quyết tâm hơn với ý định của mình.

Con cháu cảu hai lão nhân gia thấy vậy cũng không thể khuyên nhũ đành gật đầu mướn cậu về nhà.
Công việc hàng ngày cảu cậu không quá nhiều, ngoại trừ dọn dẹp nhà cửa thì chính là chăm sóc hai ông bà lão trong nhà, tính tình của cậu cực kỳ cẩn thận vì vậy khi chăm sóc cho người lớn tuổi thì càng thêm chú ý đủ điều.


Cậu tự xem mình là người giúp việc nhưng ông bà lão lại xem cậu là đứa cháu nhỏ trong nhà, họ đối xử với cậu cực kỳ tốt mỗi khi ăn cơm đều kêu cậu cùng ngồi xuống ăn cùng.
Dần dần nó trở thành thói quen của cậu, cũng là những năm tháng cực kỳ quý giá đối với cậu, cậu đã quen với việc chờ đợi hai lão nhân gia cùng nhau dùng bữa, chờ bọn họ thức dậy sớm mỗi ngày rồi lại tiếp tục ngủ đến trưa, mỗi lần cậu đều sẽ chờ đợi bởi vì việc ăn chung với người khác thật sự rất là vui vẻ.
Nhưng sau hai năm bệnh tình cảu ông bà bỗng nhiên trở nặng, con cháu cảu ông bà cũng vì vậy mà trở về chăm lo.

Bởi vì bệnh tình mà hai người đều phải nằm viện để theo dõi cũng vì vậy mà cậu đã không còn chút tác dụng nữa rồi.

Bọn họ đưa cho cậu tiền lương cùng chút tiền thưởng rồi đuổi cậu đi, từ đó về sau cuộc sống của cậu lại trở về như lúc ban đầu.
Thói quen là một điều đáng sợ, mỗi lần hẹn dùng cơm cùng những đồng nghiệp cho dù cậu có đến sớm thế nào cũng sẽ không đụng đũa trước để chờ đến khi bọn họ đến rồi mới bắt đầu ăn, một thói quen mà cậu không muốn thay đổi.
Trần An bỏ điện thoại lên bàn rồi đưa chén đũa cho anh, hôm nay cậu không muốn ăn cơm nên đã gọi một phần mì.

Tuy hai người ăn một phần không thể nào no được nhưng thức ăn trên bàn rất nhiều nếu như ăn hết tất cả thì chắc chắn sẽ no.
Không chỉ vậy cậu còn gọi hai món cực kỳ cay, cậu đặc biệt thích ăn cay, lúc bình thường thì như thế nào cũng được nhưng một khi tâm trạng tốt một chút thì nhất định sẽ gọi món cay về nhà ăn.

Mặc dù hôm nay tâm trạng cũng không phải là quá tốt nhưng không hiểu sao khi nhìn thực đơn thấy hai món này cậu liền không nhịn được mà chọn.

Còn lại thì cậu cứ chọn bừa vài món, không biết khẩu vị cảu anh thế nào nên cậu đều lựa mỗi thứ một loại.

Tổng công có đến sáu món ăn chua cay mặn ngọt đều có đủ.
Bùi Tuấn nhận lấy rồi bắt đầu dùng bữa.

Hai người không có thói quen nói chuyện khi ăn nên bên trong nhà bếp ngoại trừ tiếng chén đũa va chạm với nhau thì không còn âm thanh nào khác nữa..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện