Một câu ‘thử xem’ của Bố Tranh khiến Triệu Tư Đằng vui sướng quá sức, dù chỉ là thử xem nhưng vậy cũng là bắt đầu có hy vọng, hơn nữa ‘thử xem’, tức hiện tại hai người đang kết giao.
Triệu Tư Đằng dẫn Bố Tranh đến nhà hàng bên cạnh ăn, hai người yêu cầu một phòng, gọi một bàn lớn đồ ăn, sau đó Triệu Tư Đằng vẫy vẫy đuôi chăm sóc Bố Tranh. Làm đến Bố Tranh có chút ngượng ngùng, chỉ với một câu của mình đã khiến Triệu Tư Đằng vui vẻ thành dạng này. Nhưng phải nói cảm giác không tệ…
“Bằng không anh đi xe lửa cùng về với em?” Triệu Tư Đằng vốn đang vui sướng, có điều Bố Tranh liền phải đi, chỗ hai người cách xa như vậy, thật sự là…
“Đừng, vừa rồi Hạ Cẩn còn nói với tôi anh gần đâu không thèm viết bản thảo, Lâm Kỳ bên kia giục đến anh ta muốn chạy trốn.” Bố Tranh lắc đầu, “Hơn nữa, lát nữa tàu chạy, vé chắc chắn không mua được. Lên game gặp cũng thế thôi.”
Triệu Tư Đằng buồn bực, làm sao có thể cũng thế thôi, trên game không thể sờ không thể đụng cũng không thể ôm… , “Vậy trước khi em đi, muốn cái phúc lợi hẳn cũng hợp lý nhỉ?”
“Phúc lợi gì?” Bố Tranh nhất thời không phản ứng kịp, còn gắp miếng cá bỏ vào miệng, ngẩng đầu đã nhìn thấy người đối diện giương mắt nhìn môi cậu, lập tức cảm thấy khóe mắt run rẩy, cá trong miệng vốn rất ngon, nhưng đột nhiên giống như có lẫn thêm thứ sạn, nuốt cũng không phải nhả cũng không xong.
“Cười cái gì cười!” Bố Tranh giận, bắt lấy ly nước bên cạnh uống một hớp lớn, sau đó lại kéo một cái khăn giấy lau lau miệng, đẩy ghế đứng lên, vòng qua bàn đến bên cạnh Triệu Tư Đằng. Sau đó hai tay ấn vai anh ta, híp mặt cúi đầu hôn lên.
Triệu Tư Đằng nghẹn cười ra tiếng, một tay đè chặt gáy cậu, một tay khoác lên thắt lưng cậu, rất tự giác hé miệng. Bố Tranh không có kinh nghiệm gì, nhưng chưa từng ăn thịt heo không lẽ còn chưa thấy heo chạy sao, trước tiên ở trên môi Triệu Tư Đằng vừa cắn vừa gặm, sau đó vói đầu lưỡi vào. Chỉ là khi đầu lưỡi mình vừa đụng đối phương đã cảm thấy vừa tê lại vừa ngứa, trên lưng như bị điện giật, liền rụt rụt. Vì vậy đại não thanh tỉnh không ít, mặt bắt đầu nóng lên, có loại cảm giác lâm trận muốn lùi bước.
Triệu Tư Đằng đương nhiên sẽ không để cậu lùi bước, cánh tay thu lại, Bố Tranh vốn hơi nhũn chân, lúc này khẽ hô một tiếng, bị anh ta kéo vào trong ngực. Triệu Tư Đằng đảo khách thành chủ, khiến đầu cậu trống rỗng, dường như hít thở không thông.
“Bố Bố là vị quýt, rất ngon.”
“Khỉ, đó là vị nước trái cây.”
Bố Tranh được anh ta buông ra, còn hơi ngây người miệng mở lớn hớp lấy hớp để, chợt nghe bên tai dẫn theo tiếng cười. Cậu lúc này mới phát hiện, mình vẫn nằm sấp trong ngực Triệu Tư Đằng, nhanh chóng nhảy dựng lên ngồi trở lại chỗ của mình, lấy mu bàn tay quệt quệt miệng, anh mới là vị quýt!
Triệu Tư Đằng cười tủm tỉm bưng ly lên nhấp một hớp, sau đó rất có trình độ nói: “Không ngọt như Bố Bố.”
“… ” Trên mặt Bố Tranh càng đỏ, nắm đũa cúi đầu và cơm, không để ý đến tên đối diện cả mặt hớn hở.
Hai người ăn cơm xong, Triệu Tư Đằng gọi đồ ăn quá nhiều, Bố Tranh căng đến sắp chết, nhưng cậu phải lên xe lửa cũng không thể gói đem theo, tên Triệu Tư Đằng kia chắc chắn sẽ không mang về, vậy nên cố càn quét sạch sẽ, không thể lãng phí.
“Có muốn đến trung tâm bên cạnh mua ít đặc sản mang theo không, lần trước anh tới chỗ em toàn là thùng thùng mì, cứ ăn mì mãi không tốt, không có lợi cho sức khỏe.” Triệu Tư Đằng nhìn nhìn Bố Tranh, quá gầy, phải nuôi béo một tí.
“Anh còn không biết xấu hổ mà nói tôi sao,” Bố Tranh hết chỗ nói, tên này trong tủ lạnh nhét cả mì tôm cùng một đống thực phẩm quá hạn còn không biết xấu hổ nói cậu nữa… Cuối cùng Bố Tranh vẫn bị Triệu Tư Đằng kéo đến trung tâm mua sắm, nhưng mỗi thứ hai phần, cũng mua cho Triệu Tư Đằng ít đồ.
Lúc đến nhà ga thời gian đã không còn sớm, rất nhanh cửa kiểm vé mở. Bố Tranh vừa muốn cầm balô đi kiểm vé thì bị Triệu Tư Đằng kéo lại, lướt nhẹ trên mặt cậu hôn một cái.
Bố Tranh sững sờ, cũng may xung quanh bọn họ người không nhiều, tự an ủi mình thật ra không ai thấy đâu, sau đó liếc mắt khinh thường nhìn Triệu Tư Đằng.
“Đi đi, cẩn thận đừng mất đồ. Lát tàu chạy gửi tin nhắn cho anh.” Triệu Tư Đằng vươn tay vỗ vỗ vai cậu.
Bố Tranh đột nhiên có chút không nỡ, sau đó xoay người cho anh ta một cái ôm, vừa lúc cằm đặt trên vai anh ta, hơi nghiêng đầu hung hăng cắn cổ Triệu Tư Đằng.
“Ss, Bố Bố sao em thích cắn người vậy, rất đau a.” Triệu Tư Đằng hút ngụm khí lạnh, nhưng nhìn qua không đau như anh ta nói, trong giọng còn mang theo ý cười.
“Triệu Tư Đằng tôi cho anh biết, dám đi ăn vụng tự gánh hậu quả, đừng nói tôi không nhắc anh trước, tôi có tính khiết phích rất nghiêm trọng.”
“Sao có thể chứ,” Triệu Tư Đằng cũng nâng tay ôm cậu, vỗ vỗ lưng cậu, “Anh rất nghiêm túc với em, tin anh.”
“Mới vừa rồi còn cùng người ta mắt qua mày lại… Tôi đi đây.” Bố Tranh phất phất tay, sau đó cầm vé đến cửa kiểm vé.
“Hử?… ” Triệu Tư Đằng không kịp phản ứng, sau đó sững sốt nửa ngày mới nhớ đến ban nãy trong cao ốc, có điều Bố Tranh đã qua cửa kiểm vé, anh cũng không có cách nào đuổi theo, “Ông trời của anh, đó là vị thành niên đấy, anh không có đói khát đến mức *** loạn nhi đồng a, chỉ là nhờ nó giúp một việc. Hạ Cẩn chết tiệt… ”
Bố Tranh vừa lên xe lửa tìm được chỗ ngồi thì nhận được tin nhắn của Triệu Tư Đằng, dặn dò một đống chuyện, bảo cậu một mình phải cẩn thận vân vân vân. Chờ cậu trả lời lại một tin, đối phương rất nhanh gửi qua tin mới, quả thực thần tốc vô cùng.
[Công hội] [đẹp thay một đóa hoa lài]: Chít chít chít, Bố Bố anh sai rồi
[Công hội] [đẹp thay một đóa hoa lài]: Chít chít chít, Bố Bố em tha thứ cho anh đi
[Công hội] [Bố Bố]: Làm cái gì vậy
Bố Tranh về đến nhà thu dọn nửa ngày, tắm xong ra ngoài log game đã thấy Hạ Cẩn nổi điên trong công hội, một lô một lốc tin tức, hơn nữa hình như còn có liên quan đến mình…
[Công hội] [Vũ Điệu Đom Đóm]: Cậu rốt cuộc đã onl, anh ta phát điên nửa ngày rồi
[Công hội] [đẹp thay một đóa hoa lài]: Chít chít chít, Bố Bố em đến rồi
[Công hội] [đẹp thay một đóa hoa lài]: Ban nãy anh chỉ diễn kịch nói đùa mà thôi
[Công hội] [đẹp thay một đóa hoa lài]: Bố Bố anh sai rồi, anh không nên nói hưu nói vượn
[Công hội] [đẹp thay một đóa hoa lài]: Anh thật sự đã sai rồi, A Đằng là trong sạch a, trắng đến không thể trắng hơn.
[Công hội] [đẹp thay một đóa hoa lài]: Thật đó a, em tin anh đi, là anh trêu em thôi
[Công hội] [Bố Bố]: Tôi thấy anh ta điên thật rồi, mọi người lùi lại đi, tránh xa một chút cẩn thận lây bệnh
[Công hội] [đẹp thay một đóa hoa lài]: A Bố Bố em đừng đi a…
[Mật] [Never] nói với bạn: Onl rồi? Có mệt không
[Mật] bạn nói với [Never]: Không sao, tôi ở trên xe lửa đã chợp mắt, trở về cũng không mệt
[Mật] [Never] nói với bạn: Vào đội, đến chủ thành
[Mật] bạn nói với [Never]: Ừ
Bố Tranh tưởng muốn đi hằng ngày liền vào đội, dịch chuyển đến chủ thành. Bố Bố cưỡi ngựa con tung tăng từ trạm dịch chuyển chạy đến điểm hằng ngày tìm Never. Chỉ là còn chưa tới nơi đã thấy bên cạnh mình có một acc nữ cứ qua lại đi quanh cậu.
Mới đầu Bố Tranh cũng không nhìn kỹ, điều chỉnh góc nhìn, tên acc nữ bên cạnh hiện ra, Hạnh phúc, ở nơi nào!
Bố Tranh ‘khỉ’ một tiếng, nếu không phải ở chủ thành không thể tùy tiện bật pk thì giờ cậu chắc chắn giết chết nhỏ này. Cảm thấy sau này vào game phải đi xem lịch, đen đủi như vậy, vừa lên đã gặp nhỏ thối nát này.
[Phụ cận] [hạnh phúc, ở nơi nào]: Đây là chị dâu sao ?!
[Phụ cận] [hạnh phúc, ở nơi nào]: Chào chị dâu ạ
Bố Tranh có chút ngốc, nhìn nhìn bên cạnh Bố Bố, hình như không còn acc nữ nào, chẳng lẽ Hạnh phúc, ở nơi nào gọi mình sao? Không đợi cậu kịp phản ứng, lại thấy một acc nữ nhảy ra, toàn thân quần áo sơ cấp cho tân thủ, mới 20.
[Phụ cận] [ký ức, đẹp như thế]: F**k! SB! Trộm acc SI cả nhà
[Phụ cận] [ký ức, đẹp như thế]: SB trả acc lại cho tao
[Phụ cận] [ký ức, đẹp như thế]: Cái *** mẹ nó
SB = tên ngốc,tên khốn; SI = chết
Bố Tranh càng trợn tròn mắt, sau đó âm hệ thống thông báo vang lên một tiếng, trong đội thêm một người, Hạnh phúc, ở nơi nào.
[Đội ngũ] [hạnh phúc, ở nơi nào]: Cái ***, con nhỏ này lại tạo acc mới, chờ em logout một cái, lập tức quay lại.
Hạnh phúc, ở nơi nào phát xong tin, hình nhân vật lập tức mờ đi…
[Đội ngũ] [Bố Bố]: Đây là tình huống gì
[Đội ngũ] [Bố Bố]: Tôi có chút không rõ
[Đội ngũ] [Never]: Hiện tại người vào acc Hạnh phúc, ở nơi nào chính là cậu nhóc buổi chiều em nói anh mắt qua mày lại…
[Đội ngũ] [Never]: Lâm Kỳ giới thiệu, nói là fan sách anh, nhờ nó giúp một chút
[Đội ngũ] [Bố Bố]: Nghĩa là…
[Đội ngũ] [Bố Bố]: Cậu nhóc kia trộm acc Hạnh phúc, ở nơi nào sao =口=
[Đội ngũ] [Bố Bố]: Vậy người vừa chửi đổng bên cạnh là Hạnh phúc, ở nơi nào? [Đội ngũ] [Never]: Chắc là thế
[Đội ngũ] [Never]: Vừa rồi anh có xem qua, trên acc Hạnh phúc, ở nơi nào còn có mấy cái trang bị của kỵ sĩ, không biết có phải của em không, tên khắc đã bị tẩy, lát nữa đưa em
[Đội ngũ] [Bố Bố]: QAQ Khỉ, mẹ nó quá xúc động
[Phụ cận] [ký ức, đẹp như thế]: Em đến đây
[Đội ngũ] [Bố Bố]: =口= Chẳng lẽ đã đổi người rồi sao
[Đội ngũ] [Bố Bố]: Quá nhanh đi
[Đội ngũ] [hạnh phúc, ở nơi nào]: Hí hí, cám ơn chị dâu khen ngợi
[Đội ngũ] [Bố Bố]:…
[Công hội] [Vũ Điệu Đom Đóm]: Trên thế giới thật náo nhiệt
[Công hội] [gặp trở ngại mới dùng sức]: Tên kia bị điên à
[Công hội] [mi cái tên tiểu yêu tinh]: Chắc là bị Hoa Hoa quân lây bệnh
[Công hội] [Vũ Điệu Đom Đóm]: Rất có khả năng
[Công hội] [đẹp thay một đóa hoa lài]: Này này! Mấy người sao không phúc hậu như vậy a
[Công hội] [Bố Bố]: Thế giới làm sao
[Công hội] [Vũ Điệu Đom Đóm]: Cậu xem đi, rất hay
[Công hội] [gặp trở ngại mới dùng sức]: Bà đây vốn muốn lên thế giới mắng chửi người, nhưng còn chưa kịp phát đi đã bị choáng váng
Bố Tranh không hiểu gì, chuyển qua kênh thế giới, sau đó kéo kéo lên.
[Thế giới] [hạnh phúc ở nơi nào]: Mẹ nó Truyền Thuyết Bất Bại rác rưởi, Truyền Thuyết Bất Bại đều là rác rưởi !! SB trộm acc tao. *** mẹ trả lại acc cho tao, *** mẹ nó.
[Thế giới] [hạnh phúc ở nơi nào]: Mẹ nó tôi là đồ mất dạy, tôi sủa bậy, tôi là đồ mất dạy, Truyền Thuyết Bất Bại V5, Truyền Thuyết Bất Bại V5, tôi sủa bậy tôi xin lỗi
[Thế giới] [hạnh phúc ở nơi nào]: Mẹ nó tôi là đồ mất dạy, tôi sủa bậy, tôi là đồ mất dạy, Truyền Thuyết Bất Bại V5, Truyền Thuyết Bất Bại V5, tôi sủa bậy tôi xin lỗi
[Thế giới] [hạnh phúc ở nơi đâu]: Đù, SB lại trộm acc tao, mày mới là đồ mất dạy
[Công hội] [Bố Bố]: =口=
[Công hội] [thiên sứ gãy cánh]: Tên này đang tự công tự thụ sao
Bố Tranh nhìn quả thật rất vui vẻ, tám phần lại là cậu nhóc kia trộm acc. Trên thế giới thật nhiều người vây xem, sung sướng quá sức.
[Đội ngũ] [Never]: Đừng xem náo nhiệt nữa, anh ở khu buôn bán mua trang bị cho em, em đổi qua acc kỵ sĩ tới lấy đi
[Đội ngũ] [Bố Bố]: Được! Đợi tí
Bố Tranh nhanh chóng nhấn trở về giao diện đăng nhập, đổi qua acc đại kỵ sĩ. Vừa lên liền nhận được yêu cầu giao dịch từ Never, một bộ trang bị 10 món đều đầy đủ.
Trên người Demon kim quang lấp lánh, sau khi đổi đồ người lập tức biến lại bộ dáng rực rỡ ánh vàng như trước kia. Bố Tranh có chút ngốc, Never đưa bộ trang bị này cùng cái lúc trước mình mặc giống như đúc, nhưng không có đập đá, không có đập cộng.