Yêu thú tam phẩm đã mở linh trí, dĩ nhiên không ngây thơ đến mức nghĩ rằng có thể hất một tu tiên giả đến c.h.ế.t như cách nó làm với con mồi.
Nó suy tính rằng ở trên không, dù tu tiên giả ngự kiếm hay dùng pháp bảo để lơ lửng trên không thì lực công kích vẫn sẽ kém hơn khi ở trên mặt đất.
Nhưng vấn đề là, Tô Chước không phải bị nó bắt lên trời, mà là chính nàng bám theo nó lên.
Chim ưng quẫy mạnh thân mình, cố gắng hất văng kẻ trên lưng.
Tô Chước siết chặt tay, thẳng thừng nhổ một nắm lông cổ nó, khi thả tay, những sợi lông lập tức bay tán loạn khắp bầu trời.
"Kiuuuu...!"
Chim ưng đau đớn kêu lên một tiếng, uy áp toàn thân đột ngột dâng cao, không khí cũng vì thế mà méo mó, những kẻ yếu ớt thậm chí có thể bị nghiền nát thành tro.
Tô Chước lại túm lấy lông trên lưng nó, giật mạnh thêm một nắm, những chiếc ưng vũ nặng nề rơi xuống như những lưỡi d.a.o sắc bén.
Chim ưng suýt phát điên, lông vũ của nó là nền tảng phòng ngự, mất một sợi cũng như đang cắt vào thịt nó.
Nghĩ tới nghĩ lui, nó hoàn toàn không hiểu nổi vì sao nhân loại nhỏ bé này không hề sợ linh lực và uy áp của nó, dù có lật mình hay tăng tốc thế nào cũng không thể hất văng nàng xuống, thậm chí còn nhổ luôn cả lông của nó.
Con chim ưng bay loạn như ruồi mất đầu một hồi, rồi đột ngột đổi hướng, định lao về phía vách núi để đ.â.m nát kẻ trên lưng.
Nhưng đúng lúc nó đổi hướng, trên lưng bỗng nhiên trĩu nặng.
Thân hình khổng lồ của nó rơi xuống như bị thiên thạch đập trúng, nó gần như có thể nghe thấy âm thanh của ám kình xuyên qua mọi lớp phòng ngự, chấn động đến tận xương cốt, cả một mảng da thịt và kinh mạch đau đớn không ngừng, khiến nó chợt nhớ lại ký ức thuở nhỏ ngã đến m.á.u thịt be bét ở bên vách núi.
Bóng ma tuổi thơ!
Chim ưng đập cánh hai lần, điên cuồng giãy dụa: "Wuuu!"
Nhân loại này thật đáng sợ!
Làm ơn mau tránh xa ta ra!
Đừng hành hạ ta nữa!
Đúng lúc này, một trận ý niệm khế ước yếu ớt truyền tới.
Nó đã từng gặp những khế ước cường thế và hấp dẫn hơn thế này, nhưng vị tu tiên giả kia vì để không chọc giận nó, cuối cùng chỉ có thể tháo chạy.
Không giống như những khế ước thông thường, điều khác biệt hoàn toàn chính là giọng nói của thiếu nữ truyền đến trong gió, vừa rõ ràng vừa tàn nhẫn.
"Thần phục, hay là chết?"
Câu hỏi kiểu này…
Chim ưng do dự trong chốc lát, rồi cất tiếng hót dài đầy không cam lòng.
"Kiuuu..."
Muôn thú ngẩng đầu, tiếng gầm chấn động trời đất.
Tô Chước vung một quyền giáng thẳng vào sau cổ chim ưng.
Cái đầu của nó gục xuống, thân thể lảo đảo, rơi tự do mấy mét.
Nàng siết chặt nắm đấm, quyền phong lại lần nữa xé gió lao tới.
Nhưng ngay khoảnh khắc sắp nghiền nát cổ nó, nàng lại thu lực.
Khế ước thành lập!
Tô Chước nhướng mày, vung vung tay.
Suýt nữa không kịp dừng lại.
Sớm thế này có phải tốt hơn không?
Sau khi khế ước ngự thú được thành lập, ý niệm tuyệt vọng của yêu thú truyền đến rõ ràng: "A a a a a a đừng đánh ta đừng đánh ta nữa! Ta theo ngươi!"
Chim ưng đã chấp nhận số phận.
Ngay cả thụy thú còn bị nàng xử lý, nó thua cũng chẳng có gì mất mặt.
Hiện tại, bốn con yêu thú đuổi theo tu tiên giả ra ngoài đến giờ vẫn chưa quay lại, nhất định đã gặp chuyện chẳng lành.
Nghĩ đến đây, nó bỗng thấy mình còn may mắn chán.
Thu Vũ Miên Miên
Trong lòng chim ưng tưởng niệm cho tôn nghiêm đã mất của mình, giây tiếp theo tiếp tục nói:
"Chủ nhân! Chủ nhân muốn đi đâu!"
Quỹ đạo bay của nó trở nên ổn định lại.
Tô Chước chỉ cảm thấy không chỉ bay ổn định, ngay cả gió cũng bị chim ưng dùng yêu lực chặn lại.
Tô Chước: "…"
Tốc độ lật mặt này… Thực sự bái phục.
"Xuống dưới đi."
Tô Chước nói.
Chim ưng cẩn thận hỏi: "Chủ nhân vẫn chưa chơi đủ?"
Tô Chước tùy tiện biện lý do: "Cho bọn chúng một cơ hội báo thù."
Chim ưng cung kính nể phục, không hổ là nhân loại hung tàn, đến tư duy cũng khiến nó không thể lĩnh hội nổi.
Nó chao mình lao xuống, đôi cánh tựa như mây đen khổng lồ trùm xuống mặt đất.
Con Yêu Hồ trong đàn thú bỗng nhiên gào lên một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Chước: "Nó đang nói gì vậy?"
"Nó bảo ta là kẻ phản bội, chủ nhân không cần để ý đâu, chắc chắn là nó ghen tị với ta."
Tô Chước: "…"
"Tâm lý của ngươi cũng tốt đấy."
Chim ưng lượn vòng ở tầm thấp, Tô Chước đang định trực tiếp nhảy xuống thì bước chân bỗng khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía tây.
Chim ưng hoảng hốt: "Là Yêu Sư Vương! Nó xuất quan rồi! Chủ nhân, chúng ta chạy mau!"
Tứ phẩm, khó đánh đấy.
Tô Chước nghĩ nghĩ: "Bay đi."
Chạy là thượng sách.
Bắt nạt yêu thú nhị phẩm, tam phẩm thì không sao, nhưng yêu thú tứ phẩm cũng xuất hiện thì chơi hơi quá đà rồi.
Chỗ ở của yêu thú tứ phẩm cách đây rất xa, nhưng hễ thân thể của yêu thú tiếp cận, thì đám yêu thú ở ngoài vào chục dặm sẽ lập tức cảm nhận được.
Chim ưng bay về phía đông, thân hình to lớn dường như hóa thành tàn ảnh, rất nhanh đã ẩn mình giữa núi non trùng điệp.
Sau khi ẩn giấu khí tức, né tránh truy lùng, nó bay đến một ngọn linh sơn khác theo chỉ dẫn của Tô Chước.
Nó dè dặt hỏi: "Thánh Thú Đại Vương có ở đây không? Chủ nhân ký khế ước với ta rồi, Thánh Thú Đại Vương có đồng ý không?"
Thần thú có huyết thống cao quý không chỉ có quyền chủ động trong khế ước, sau khi ký khế ước, yêu thú và linh thú đã ký kết ước với tu tiên giả đều chỉ có thể lập ra khế ước thấp hơn một bậc, kẻ đến sau chẳng khác nào sinh tồn dưới trướng thần thú cả.
Vừa mới đến, phải chào hỏi "đại ca" trước, với tư cách là một con chim ưng lăn lộn đến tam phẩm, nó hiểu điều này.
Nghe giọng điệu thận trọng của nó, Tô Chước bỗng nhớ đến tiểu Tỳ Hưu như chiếc dép lông, khóe miệng giật giật: "Thánh Thú Đại Vương của ngươi vẫn còn đang bất tỉnh, không rảnh quản ngươi đâu."
Thần thức của nàng quét qua, sau đó truyền ý niệm, bảo nó hạ xuống giữa sườn núi.
Nàng nhảy khỏi lưng chim ưng: "Sư huynh!"
Không khí gần đó vặn vẹo, Mục Dự Chu bỗng xuất hiện: "Ở đây, vừa nãy thấy con chim ưng này, ta còn định bắt lại để dành cho muội, đáng tiếc bốn con lúc trước chạy mất."
Chim ưng: "…"
Chính là người này! Hắn đã dụ bốn con yêu thú tam phẩm rời đi!
Bọn họ quả nhiên là cùng một giuộc!
Cảm nhận được trạng thái khế ước của chim ưng, Mục Dự Chu ngạc nhiên: "Sao lại ký khế ước với con yêu thú yếu thế này?"
Chim ưng nghe hiểu lời của Mục Dự Chu, suýt thì nổ lông, một tên tu tiên giả yếu ớt như vậy lại dám bảo nó yếu?
Nhưng cảm nhận được mùi m.á.u tanh quẩn quanh không tan trên người Mục Dự Chu, nó liền đoán được số phận của bốn con yêu thú tam phẩm trước đó thật sự đã mất mạng rồi, chỉ có thể cụp cánh, không dám hó hé.
Tô Chước vỗ nhẹ vào mỏ nó, lên tiếng biện hộ: "Đừng nói vậy, sư huynh, ở đây, nó đã rất mạnh rồi."
Kẻ mạnh hơn đã sớm bị g.i.ế.c rồi.
Chim ưng bực bội.
Mục Dự Chu ngẫm nghĩ, thấy cũng đúng: "Muội thích là được. Lăn lộn giữa bầy yêu thú một vòng, bây giờ có bao nhiêu điểm rồi?"
Tô Chước đã chấp nhận số phận: "Đếm không rõ, đợi ngọc phù cập nhật rồi tính sau."
Muốn khiêm tốn cũng không được.
Mục Dự Chu có vẻ hơi phiền muộn: "Ta lỡ tay kiếm bốn ngàn điểm, hy vọng bọn họ cố lên, đến lúc kết thúc bí cảnh đừng đẩy ta vào 100 hạng đầu."
Chiến tích g.i.ế.c yêu thú thật không thể chuyển nhượng, dù trước đó hắn đã cố nghĩ đủ mọi cách chỉ tham chiến mà không lấy điểm, hiện tại số điểm này cũng không tránh được nữa.
Hắn tiếp tục nói: "Mấy ngàn điểm của ta vẫn ổn, nhưng Tiểu Cửu, muội chắc chắn trốn không nổi rồi nhỉ? Đến lúc đó cứ lấy một ít ngọc phù về làm quán quân là được, ai đến cướp thì cướp lại."
Nhìn vẻ mặt háo hức muốn gây rối của hắn, Tô Chước nhất thời cạn lời: "Ừm…"
Có thể nhìn ra, Bát sư huynh rất thích châm lửa quậy tung trời.
...
Trong bí cảnh, các đệ tử ngoại môn vừa chạy vừa đuổi, hỗn loạn vô cùng.
"Ầm!"
Kiếm quyết nổ tung, linh khí hỗn loạn.
"Nhiều đệ tử nòng cốt đang lao về phía chúng ta, Mãn sư huynh, huynh hà cớ gì phải ngăn cản con đường nổi bật của đồng môn?"
Trong mắt Bạch Súng lộ ra vẻ dữ tợn, chỉ cảm thấy đám đồng môn bảo vệ hai kẻ ngoại lai này thật ngu ngốc.
"Kiu kiuuuuuu..."
Khi nghe thấy tiếng chim ưng hót vang, mọi người không hẹn mà cùng rời sự chú ý khỏi trận chiến.
Đồng tử Bạch Súng co lại: "Chim ưng!"
Trong Yêu Thú giới, chim ưng thuộc loài tương đối hung mãnh, có thể nói là kẻ săn mồi xuất quỷ nhập thần, khiến các tu tiên giả đồng cấp khó lòng chống đỡ.
Huống chi, đây là một con yêu thú tam phẩm, vốn dĩ không phải là thứ mà bọn họ có thể đánh lại.
Thấy nó định tiếp cận bọn họ, rõ ràng là sắp có hành động, ngay cả Mãn Tùng cũng hơi hoảng hốt: “Mau đi! Rời khỏi đây!"
Bây giờ không phải là lúc bọn họ sở hữu hai chiến lực siêu cường như trước nữa.
Dưới điều kiện bình thường, dù là Hậu Thiên cảnh muốn vây g.i.ế.c yêu thú tam phẩm cũng cực kỳ miễn cưỡng, ở giai đoạn chưa thể ngự kiếm, yêu thú biết bay càng là cơn ác mộng của các tu tiên giả.
Bọn họ sớm đã không còn ở trạng thái sung mãn, đối mặt với sát thần thế này, vốn dĩ không có cửa phản kháng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương