Ngoài dự đoán, đệ tử của Đệ Lục Vực không hề thấy vẻ hoảng sợ hay tức giận trên mặt vị đệ tử ngoại môn kia.
Tô Chước bình tĩnh, thậm chí còn có chút hứng thú hỏi: “Nếu ta không đưa thì sao?”
Một đệ tử khác lên tiếng: “Chúng ta là đệ tử của Đệ Lục Vực. Linh thú mà tông môn thu được, mười phần thì chín phần đều sẽ giao cho khu vực chúng ta xử lý.”
“Ngươi thậm chí còn không biết dùng Ngự Thú quyết, sau khi thuỵ thú quay về tông môn, cuối cùng cũng phải giao cho bọn ta thôi.”
“Xem như bồi thường, ngọc phù kia ngươi có thể giữ.”
Một nghìn điểm.
Với một đệ tử Trúc Cơ kỳ không thể g.i.ế.c nổi yêu thú nhị phẩm thì đây đã là một món quà vô cùng hậu hĩnh.
Những người khác cũng không có ý kiến gì.
Dù yêu thú tam phẩm có khó g.i.ế.c hơn nhưng vẫn có thể g.i.ế.c được.
Đối với đệ tử nội môn, trước sự xuất hiện của thuỵ thú thì thứ nhỏ nhặt như vậy không đáng bận tâm.
Tô Chước cong môi, giống như cười mà cũng như không: "Các ngươi có thể trực tiếp cướp, vậy mà còn đưa ta ngọc phù, đúng là người tốt."
Từ góc độ của nàng mà nói, câu này cực kỳ chân thành. Bởi vì nếu là nàng đi cướp thì tuyệt đối sẽ không để lại ngọc phù.
Nhưng đệ tử Đệ Lục Vực lại cảm thấy nàng đang chế giễu, vẻ mặt ai nấy đều trở nên xanh mét.
Một đệ tử nội môn lớn hơn Tô Chước vài tuổi không muốn hạ mình so đo với một đệ tử ngoại môn nhỏ bé.
Nhưng một đệ tử trẻ hơn thì không nhịn nổi nữa, lạnh lùng cảnh cáo: “Nếu ngươi không biết điều thì bọn ta sẽ loại ngươi ngay lập tức đấy!”
“Vị trí chủ nhân thuỵ thú là của kẻ mạnh, không đến lượt ngươi quyết định.”
Linh thú cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân, lập tức nhe răng trợn mắt về phía Tô Chước, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Quy tắc sinh tồn trong Bí Cảnh Thí Luyện giống hệt bên ngoài.
Hiện tại tài nguyên phong phú, cạnh tranh chưa quá gay gắt nên đệ tử tông môn sẽ cố gắng tránh xung đột, chọn cách rời đi.
Nhưng thuỵ thú hiếm có thì lại khác.
Lại không có con Tỳ Hưu nào khác nữa.
Tô Chước lặng lẽ liếc nhìn ra sau bọn họ.
Lúc này, đệ tử thủ tịch của Đệ Lục Vực cuối cùng cũng lên tiếng: “Ngươi đừng trách bọn ta nói khó nghe. Tài nguyên trong bí cảnh đều do kẻ mạnh phân phối, ngươi còn chưa hiểu sao?”
"Hiểu." Tô Chước gật đầu tán đồng.
Nàng lùi về sau một bước.
Tiểu Tỳ Hưu rơi xuống đất. Mắt đệ tử thủ tịch kia sáng lên, thu lại linh thú của mình, bước nhanh về phía thuỵ thú.
Nhưng đúng lúc này, một chấn động yếu ớt bỗng nhiên xẹt qua.
Cảm giác bất an dâng lên trong lòng các đệ tử. Nhưng biến cố đến nhanh hơn cả phản ứng của họ!
"Cẩn thận!"
Vù!
Một luồng uy áp mạnh mẽ bùng phát từ thuỵ thú khiến tất cả linh thú đều lập tức cúi đầu nằm sát đất.
Đệ tử thủ tịch khựng lại, động tác dừng ngay tại chỗ.
Thậm chí, biểu cảm trên mặt nàng ta còn chưa kịp chuyển từ kinh ngạc sang đề phòng.
Thân ảnh nàng ta chợt loạng choạng rồi biến mất hoàn toàn!
Đệ tử thủ tịch bị loại!
"Ai?!"
Nhìn thấy cảnh này, đệ tử Đệ Lục Vực rất hoảng hốt!
"Đứng lên!"
"Tấn công hắn!"
Nhưng linh thú của bọn họ vẫn chưa thể vượt qua bản năng sợ hãi thuỵ thú để phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân.
Ngay lúc này, một đệ tử còn chưa kịp né tránh đã bị một luồng linh quyết không rõ từ đâu đánh trúng!
Chỉ trong nửa giây ngắn ngủi, ngọc phù của hắn ta vỡ nát, thân hình dần biến mất.
"A!"
Tiếng hét thảm thiết của hắn ta đột ngột im bặt!
Nhưng nỗi kinh hoàng còn sót lại, như một cơn ác mộng đè nặng lên tim tất cả mọi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đệ tử Đệ Lục Vực am hiểu ngự thú nhưng thể chất lại yếu hơn Kiếm Tu.
Nếu so với Võ Tu thì càng kém hơn hẳn!
Mục Dự Chu đứng ở một bên, trên tay dính bột phấn từ tấm ngọc phù vỡ nát để lại, duỗi tay chộp thẳng vào mặt một đệ tử khác!
Vị đệ tử kia thấy linh thú của mình không nghe lệnh bèn thi triển linh quyết chống trả, trong lòng vừa kinh ngạc vì đồng môn bị loại quá dễ dàng, vừa cảm thấy có chút giận dữ: “Ngươi nghĩ Đệ Lục Vực của bọn ta chỉ biết ngự thú thôi sao?”
Dù sao Đệ Lục Vực cũng là nội môn, chỉ xét riêng về tu vi đã vượt xa ngoại môn.
Hậu Thiên cảnh nhất trọng chỉ là tu vi tối thiểu để được vào bí cảnh, còn cái tên Trúc Cơ Kỳ kia lại không đi theo lệ cũ, lẽ ra đã bị loại từ lâu rồi!
Mục Dự Chu cong ngón tay ngoắc hắn ta tựa như đang khiêu khích. Sau đó, hắn nghiêng người tránh linh quyết của đối phương, thân ảnh lao thẳng tới như tia chớp!
Đồng thời.
Một thiếu niên cao hơn Tô Chước cả một cái đầu bị đánh bay ra sau, linh quyết nổ tung trên không trung! Linh thú hộ chủ, gầm rú ngăn cản linh quyết, nhưng lại bị uy áp của thuỵ thú đè ép, không dám tấn công.
Thiếu niên nâng tay, linh quyết hình thành, phóng thẳng về phía Tô Chước! Hắn ta gào lên, trong cơn tức giận pha lẫn xấu hổ: "Chết đi!"
Nhưng đúng lúc đó, tầm nhìn của hắn ta bỗng nhiên mơ hồ! Trong ánh mắt sợ hãi đến cực độ của đồng môn, ngọc phù bên hông hắn ta nổ tung! Thân ảnh biến mất!
Bị loại!
Lúc này, năm sáu con linh thú ban đầu chỉ còn lại một con duy nhất đang run rẩy nằm rạp dưới đất.
Tô Chước sờ vào ngọc phù bên mình, xác nhận vẫn an toàn, dễ dàng né tránh linh quyết đang mất đà.
Nàng dùng thần thức quét một vòng. Mục Dự Chu cũng vừa bóp nát ngọc phù cuối cùng.
Bước chân nàng chậm lại, đi về phía tiểu đệ tử đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, thậm chí quên cả chạy trốn.
Mắt tiểu đệ tử trợn tròn, run rẩy thu linh thú về, định bỏ chạy.
Nhưng chưa kịp đi được nửa bước thì trên lưng bỗng nhiên nặng trĩu! Hắn ta không kịp phản ứng, ngã sấp mặt.
Là một tu sĩ ngự thú, hắn ta có tâm linh tương thông với linh thú của mình, có thể là nỗi sợ hãi của linh thú là nguyên nhân khiến hắn ta lúc này vừa kinh vừa sợ.
"A!!!"
Tiếng hét của hắn ta vang vọng cả bầu trời.
Thu Vũ Miên Miên

Hắn ta biết mình sắp bị loại rồi!
Nhưng hai giây trôi qua, vẫn không có gì xảy ra.
Tô Chước đưa tay day day tai, nàng và Mục Dự Chu nhìn nhau.
Tiểu đệ tử giật mình quay đầu: "Tại sao ngươi không g.i.ế.c ta?!"
Đây là một kiểu sỉ nhục mới à?!
Khoé miệng Tô Chước giật giật: "Ngươi nhập vai sâu quá rồi đấy. Ta g.i.ế.c ngươi làm gì? Còn không mau cảm ơn ta vì đã để lại một mầm non duy nhất cho đội các ngươi?"
Mặt tiểu đệ tử căng thẳng, vẫn run rẩy như cũ.
Ý niệm trong đầu Tô Chước vừa động, giọng điệu bỗng nhiên thay đổi, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, chậm rãi nhìn chằm chằm vào hắn ta: "Thôi không diễn nữa. Ngươi có biết tại sao chúng ta để ngươi lại không?"
Tiểu đệ tử ngập tràn uất ức: "Ta biết, ta biết rồi còn gì! Bởi vì ta yếu nhất!"
Hắn ta đúng là yếu nhất trong đội.
Nhưng mà ai thèm cái "phúc khí" này chứ?!
Tô Chước tùy tiện bịa một lý do: "Vì ngươi nói nhiều nên khiến ta chú ý."
Tiểu đệ tử: "..."
Sau này hắn ta thề không nói nhiều nữa! Bị loại thẳng luôn còn đỡ hơn bây giờ, tiến thoái lưỡng nan thế này!
Tô Chước không biết mình đã để lại bao nhiêu bóng ma tâm lý cho đối phương. Nàng giữ nguyên gương mặt lạnh tanh như khi Đại sư huynh nàng đối mặt với người lạ rồi hỏi: "Nghe nói Đệ Lục Vực các ngươi rất chuyên nghiệp về ngự thú, ngươi có một bản Ngự Thú quyết đúng không?"
"Đương nhiên! Nhưng ngươi đừng có mơ..."
Tô Chước: "Đưa ta một bản."
Tiểu đệ tử kích động, mặt đỏ bừng bừng, hét: "Ngự Thú quyết là truyền thừa quan trọng! Ta tuyệt đối không thể đưa cho ngươi!"
Tô Chước rũ mi nhìn hắn ta.
Trong mắt tiểu đệ tử, mặt nàng không hề có cảm xúc, con ngươi đen nhánh như vực sâu không đáy, trông tàn nhẫn đến đáng sợ.
Mục Dự Chu ở bên cạnh xoa đầu tiểu Tỳ Hưu, cảm thấy hoang mang, sao trông tiểu đệ tử này như sắp bị dọa vỡ mật vậy.
Tô Chước cảm thấy Hồn thuật thôi miên đã đạt hiệu quả, bèn lạnh nhạt cười: "Danh tiếng Đệ Lục Vực lẫy lừng thế này, chắc chắn sẽ có rất nhiều người tò mò tại sao các ngươi lại bị loại sạch nhỉ?"
"Ngươi cũng không muốn để người ta biết rằng đội ngũ nội môn của các ngươi bị ngoại môn diệt sạch, đúng chứ?"
Tiểu Kiếm: "..."
Câu thoại cũng không đổi, qua loa quá rồi đấy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện