Hệ thống lượn qua lượn lại ở chân giường, dáng vẻ hỗn loạn, hấp tấp gọi cậu dậy, nó kéo giật một góc chăn muốn đánh thức Trường Nam.

Trường Nam nguyên đêm dài không được ngủ, có kẻ dám phá giấc ngủ ngàn vàng của cậu đương nhiên bực mình, cậu nhíu mày, vung chân đạp nó.

Một tiếng " keng " vang lên kèm theo đó là cảm giác không thoải mái ở chân, có cảm giác có thứ cứng cỏi gì đó mắc ở cổ chân. Trường Nam mắt nhắm mắt mở, ngó xuống dưới cổ chân mình.

" Cái con khỉ gì đây? " _ Trường Nam thấy vật thể kim loại được đeo ở chân, giật mình bật dậy, nắm lấy cổ chân mình xem cái vòng kim loại đang ở cổ chân mình.

" Sao mày không gọi tao sớm hơn? " _ Trường Nam lườm hệ thống xong lại ngơ ngác nhìn cổ chân, không biết đó là thứ gì.

Hệ thống chống nạnh: [ Là ai không chịu nghe tôi dậy nhỉ? ]

Trường Nam không hiểu nhìn hệ thống: " Chuyện gì với chân tao thế? ". Trường Nam đưa cổ chân mình cho hệ thống xem.

Hệ thống bình thản: [ Bị xích lại chứ gì, giống mấy con cún hay bị chủ xích lại đó ]



Trường Nam nghe xong hét lớn đến nỗi hệ thống muốn hư luôn màng nhĩ, nó bịch tai lại: [ Cậu đừng có hét nữa, điếc tai quá]

Trường Nam không tin mình bị đối xử như thú vật, cậu giận dữ: " Là kẻ nào dám xích ông lại? Dám xem ông như thú? "

Hệ thống khoanh tay không có gì hoang mang: [ Đương nhiên là nam chính còn ai vào đây ].

Trường Nam trợn mắt: " Cái gì? ". Cậu không thể tin được mà lắp bắp không nên lời: " Anh ta, anh ta thật sự, thật sự làm thế với tao? "

Hệ thống chả buồn nhìn phản ứng của cậu: [ Tôi tưởng tôi đi một lúc cậu hoàn thành xong nhiệm vụ rồi ]. Hệ thống nhìn cậu một cách thất vọng: [ Vậy mà cậu làm tình tiết ngày một tệ hơn ].

Trường Nam giận đến quăng cái gối còn lại trên giường vào mặt hệ thống: " Im mồm ". Cậu cầm lấy vòng xích ở chân cố gắng mở ra, còn đập nó vào thành giường. Nhưng kết quả người đau chỉ có cậu, cái vòng kiên cố chẳng sứt mẻ chút nào

Hệ thống như xem một kẻ ngốc diễn hề: [ Cậu nghĩ cậu bẻ ra được? Chỉ có cách chặt cái chân cậu còn có thể ].

Trường Nam trợn mắt nhìn hệ thống: " Tao phải thoát ra mới hoàn thành nhiệm vụ được chứ. Giúp tao một cái coi "

Hệ thống nhún vai bất lực: [ Tôi không giúp cậu được đâu. Tôi không được quyền can thiệp đến tình tiết ]

Trường Nam mệt mõi, vò đầu bức tóc. Cậu hết cách với cái vòng kim loại nhỏ như cái lắc chân rồi.

Hệ thống thở dài, lắc đầu không hiểu: [ Người ta bước qua thế giới đầu thì qua dễ lắm, cậu tại sao lại gian nan như thế? ]

Trường Nam xỉa thẳng vào tim hệ thống: " Không phải tại mày vô dụng hả? "

Hệ thống tung cánh bay lên đối chất: [ Do cậu dở thì có ]



Trường Nam nắm cái vòng, nắm luôn cả chân mình nhấc lên: " Vậy mày có nghĩ được cách cho tao hoàn thành nhiệm vụ được không? "

Hệ thống cắn ngón tay đắng đo: [ Chẳng lẽ gian lận cho cậu? ].

Hệ thống lèm bèm: [ Kí chủ người ta đã qua mấy thế giới từ lâu,vậy mà cậu vẫn còn ngồi lì ở đây. Hệ thống hàng xóm nói thế giới đầu rất dễ vượt qua xem ra là điêu rồi ].

Trường Nam không ngồi yên mà nghe: " Rất dễ vượt qua? Đùa sao? ". Cậu trong một khắc nhìn hệ thống có nét giống mẹ cậu, mẹ cậu hay so sánh cậu với con nhà người ta lắm, cậu không thích chút nào.

Hệ thống liếc cậu, thẳng thừng chê bai: [ Chứ không phải cậu chơi dở? ]

Trường Nam giận muốn tím người, nếu cậu có thể giết con heo trước mặt làm bảy món thịt heo thì tốt biết mấy: " Im ngay, mày muốn chết hả? ".

Hệ thống chỉ tay về phía cậu, nghiêm túc: [ Người muốn chết là cậu đó. Tôi hôm qua năn nỉ mãi người ta mới cho mượn cái bảng thông minh xem. Kiểm tra tình hình thì độ hắc hoá vẫn như cũ, nhưng sơ đồ mối quan hệ lại thay đổi ].

Trường Nam oan ức: " Lỗi của tao hết sao? Tao cảm thấy nam chính có vấn đề thì có ". Nhưng cậu cũng tò mò: " Có chuyện gì à? "

Hệ thống căng thẳng nhìn cậu một lúc: [ Cậu nghĩ như thế nào về mối quan hệ yêu đương của nam chủ lại có cậu? ].

Trường Nam như nghe không hiểu những gì hệ thống nói: " Mày nói cái gì? Có tao trong mối quan hệ yêu đương của nam chủ là thế nào? ".

Hệ thống mím môi, nó mếu máo như sắp khóc tới nơi, tường tận nói rõ: [ Cậu nghĩ sao nếu nam chính có tình cảm với cậu? ].

Trường Nam bật dậy, thốt lên thành tiếng: " Không thể nào ". Không thể có chuyện đó, không thể đâu.Cậu lắc đầu trấn tĩnh bản thân rằng mình nghe nhầm.

Trường Nam cắn ngón tay, lẩm bẩm: " Làm sao có thể, làm sao có chuyện đó xảy ra ".

Nhưng hệ thống chắc nịch: [ Cái mặt cậu hiện lên ở đó chắc tôi nhìn nhầm, ai tôi có thể nhầm, nhưng sao tôi có thể nhìn nhầm kí chủ của mình với nhân vật khác được. Hơn hết phản diện bây giờ lại là nữ chủ ].

Trường Nam ngực đập mạnh như tim muốn nhảy ra ngoài, đầu choáng váng không hiểu gì nữa. Cậu xua tay: " Mày nhìn nhầm rồi, nhìn nhầm rồi ".

Hệ thống khẳng định: [ Không có nhầm, hôm qua tôi chịu mấy tiếng đau mông để có thể mượn cái bảng đó làm sao nhầm được? Hơn nữa cốt truyện giờ rối tung hết cả lên, loạn hết cả rồi ].

Trường Nam lắc đầu, không tin: " Không, không thể. Tao là nam nhân hơn nữa tao là một kẻ phản diện, nam chính có tình cảm với tao quá vô lí đi "

Hệ thống bay tới, nắm lấy vai cậu, chắc như đinh đóng cột mà phán: [ Không có nhầm,cốt truyện bị thay đổi rồi. Cậu là nam chính của hắn, là người trong lòng hắn ].

Trường Nam mất kiểm soát, vung tay hất hệ thống bay ra xa: " Nín ngay ". Cậu không thể tin được, hệ thống đang nói cái quái gì, cậu từ trước tới giờ chưa nghe cái gì là tình của nam nhân với nam nhân, chuyện quái này không thể xảy ra.

Hệ thống tay đỡ trán, thở ra một hơi bất lực: [ Trong mấy năm làm nghề chưa bao giờ gặp trường hợp như cậu ]. Nó bay lên cao, khoanh tay hỏi tội cậu: [ Cậu làm như thế nào mà thành thế này hả? Cậu có biết thay đổi tình tiết là chuyện hệ trọng thế nào không? ].
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện