Lại không nghĩ tới Hách Liên Kiều đang uống sữa, hét lên một cách khô khốc: “Oa!!!!”
“Ầm ầm –”
Bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm khiến Lý Xuân Hoa giật mình.
Mã Tú Liên lập tức đặt giẻ lau xuống đi tới, vừa lo lắng vừa hỏi: “Có chuyện gì vậy? Bảo bối ngoan của bà tại sao lại khóc rồi?”
Lý Xuân Hoa nhất thời chột dạ liền cúi đầu xuống: “Có lẽ là uống quá gấp nên bị sặc.”
Hách Liên Kiều một mạch lên án trừng mắt với cô ta: “A a a.”
Bà nội, người phụ nữ xấu xa này véo cháu!
Thế nhưng hiện tại cô bé còn quá nhỏ, trên mặt vẫn không làm được biểu tình “lên án”.
Dù sao thì bà nội của cô cũng không nhìn ra được.
Thấy cô ngừng khóc, Mã Tú Liên nhẹ nhàng dỗ dành: “Bảo bối ngoan, không cần phải vội, uống từ từ thôi, a.”
Hách Liên Kiều chỉ có thể biến sự đau buồn và tức giận của mình thành cơn thèm ăn, uống sữa một cách mãnh liệt.
Lý Xuân Hoa may mắn thoát được một kiếp nên cũng không dám giở trò nữa.
Sau khi uống sữa xong, Trần Hồng Hồng lại ôm chầm lấy cô cháu gái nhỏ hiếm thấy.
Mã Tú Liên lấy ra một rổ rau xanh, bỏ vào đó mấy quả trứng gà và hai nắm rau cải xanh: “Đi thôi, đi với mẹ một chuyến đến điểm thanh niên tri thức.”
Trần Hồng Hồng hỏi một cách khó hiểu: “Đi đến đó để làm gì vậy mẹ?”
Mã Tú Liên nói: “Đi để thanh niên tri thức họ Lý cấp cho bảo bối ngoan của chúng ta một cái tên.”
Bà đã sớm hỏi thăm rồi, thanh niên tri thức họ Lý là người có học thức cao nhất trong số những thanh niên có tri thức, ngay cả đội trưởng cũng thừa nhận điều đó.
Trần Hồng Hồng nghe xong có chút chua xót nói: “Mẹ, khi con còn bé mẹ chưa bao giờ quan tâm con nhiều như vậy.”
Mã Tú Liên tức giận trợn mắt liếc nhìn cô ấy: “Lúc đó có thể nuôi con đến lớn là tốt lắm rồi.”
Trần Hồng Hồng suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Cũng phải.”
Trong nạn đói kéo dài ba năm, không biết có bao nhiêu người đã bán con gái của họ đi, nhưng dù cha mẹ của cô ấy có đói khổ đến đâu, họ cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc bán con gái mình đi để đổi lấy miếng ăn.
Thế nên, hai mẹ con một người cầm rổ, một người bồng Hách Liên Kiều đi đến điểm thanh niên tri thức, sau đó bị vây quanh bởi một nhóm nữ thanh niên tri thức.
“Này, bác gái Trần, cháu gái của bác thật xinh xắn!”
“Đôi mắt của cô bé thật to, giống như quả nho đen mọng nước vậy.”
“Khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh, trắng nõn mềm mại, dễ thương như cục bột trắng.”
Ngay cả các nam thanh niên tri thức cũng không nhịn được mà nghiêng người nhìn một cái, sau đó liền không thể rời mắt đi.
Cô bé này cũng quá xinh đẹp rồi đấy hỉ!
Hách Liên Kiều mười phần bình tĩnh quan sát họ, dù thế nào cô cũng sẽ không ăn ít thịt hơn.
Nghe những lời họ nói, Mã Tú Liên còn vui hơn cả khi bản thân mình được khen, hạnh phúc đến mức không thể ngậm miệng lại được.
Thanh niên tri thức họ Lý cũng nhanh chóng nghĩ ra một cái tên: “Đúng là một đứa bé xinh xắn, cứ gọi đứa bé này là Trần Kiều, có thể gọi là Kiều Kiều.”
“Trần Kiều? Kiều Kiều.”
Mã Tú Liên trong miệng đọc đi đọc lại hai lần, càng đọc càng thấy vui tai, thế nên kích động vỗ tay: “Cái tên này hay lắm! Cảm ơn cậu Lý.”
Hách Liên Kiều cũng đồng ý với một “a” nhẹ nhàng, tên của cô vốn là Kiều Kiều nha.
Sau đó, Mã Tú Liên rời khỏi ngưỡng cửa, ôm cháu gái nhỏ chậm rãi trở về.
Nửa đêm vào mùa hè không nóng như ban ngày, những cơn gió thoáng qua cũng sẽ không làm lạnh đến đứa nhỏ.
Khi đang đi, một bóng trắng bất ngờ tông vào chân Mã Tú Liên.
Sức mạnh quá lớn khiến Mã Tú Liên vốn đã quen với việc đồng áng, thân hình dẻo dai bỗng chốc cũng bị tông cho lảo đảo.
Mã Tú Liên nhất thời liền nổi giận, nhấc chân đá bóng trắng ra xa một thước: “Cái thứ gì dám đụng vào bà đây?”
Bà vẫn đang ôm bảo bối ngoan đấy! Ngộ nhỡ khiến đứa nhỏ bị ngã thì phải làm sao?
Trần Hồng Hồng tuổi trẻ mắt tốt, vừa nhìn đã kinh ngạc thốt lên: “Mẹ, là thỏ rừng!”
Vừa nói cô ấy vừa chạy đến xách con thỏ rừng vẫn còn đang choáng váng lên.
“Ầm ầm –”
Bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm khiến Lý Xuân Hoa giật mình.
Mã Tú Liên lập tức đặt giẻ lau xuống đi tới, vừa lo lắng vừa hỏi: “Có chuyện gì vậy? Bảo bối ngoan của bà tại sao lại khóc rồi?”
Lý Xuân Hoa nhất thời chột dạ liền cúi đầu xuống: “Có lẽ là uống quá gấp nên bị sặc.”
Hách Liên Kiều một mạch lên án trừng mắt với cô ta: “A a a.”
Bà nội, người phụ nữ xấu xa này véo cháu!
Thế nhưng hiện tại cô bé còn quá nhỏ, trên mặt vẫn không làm được biểu tình “lên án”.
Dù sao thì bà nội của cô cũng không nhìn ra được.
Thấy cô ngừng khóc, Mã Tú Liên nhẹ nhàng dỗ dành: “Bảo bối ngoan, không cần phải vội, uống từ từ thôi, a.”
Hách Liên Kiều chỉ có thể biến sự đau buồn và tức giận của mình thành cơn thèm ăn, uống sữa một cách mãnh liệt.
Lý Xuân Hoa may mắn thoát được một kiếp nên cũng không dám giở trò nữa.
Sau khi uống sữa xong, Trần Hồng Hồng lại ôm chầm lấy cô cháu gái nhỏ hiếm thấy.
Mã Tú Liên lấy ra một rổ rau xanh, bỏ vào đó mấy quả trứng gà và hai nắm rau cải xanh: “Đi thôi, đi với mẹ một chuyến đến điểm thanh niên tri thức.”
Trần Hồng Hồng hỏi một cách khó hiểu: “Đi đến đó để làm gì vậy mẹ?”
Mã Tú Liên nói: “Đi để thanh niên tri thức họ Lý cấp cho bảo bối ngoan của chúng ta một cái tên.”
Bà đã sớm hỏi thăm rồi, thanh niên tri thức họ Lý là người có học thức cao nhất trong số những thanh niên có tri thức, ngay cả đội trưởng cũng thừa nhận điều đó.
Trần Hồng Hồng nghe xong có chút chua xót nói: “Mẹ, khi con còn bé mẹ chưa bao giờ quan tâm con nhiều như vậy.”
Mã Tú Liên tức giận trợn mắt liếc nhìn cô ấy: “Lúc đó có thể nuôi con đến lớn là tốt lắm rồi.”
Trần Hồng Hồng suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Cũng phải.”
Trong nạn đói kéo dài ba năm, không biết có bao nhiêu người đã bán con gái của họ đi, nhưng dù cha mẹ của cô ấy có đói khổ đến đâu, họ cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc bán con gái mình đi để đổi lấy miếng ăn.
Thế nên, hai mẹ con một người cầm rổ, một người bồng Hách Liên Kiều đi đến điểm thanh niên tri thức, sau đó bị vây quanh bởi một nhóm nữ thanh niên tri thức.
“Này, bác gái Trần, cháu gái của bác thật xinh xắn!”
“Đôi mắt của cô bé thật to, giống như quả nho đen mọng nước vậy.”
“Khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh, trắng nõn mềm mại, dễ thương như cục bột trắng.”
Ngay cả các nam thanh niên tri thức cũng không nhịn được mà nghiêng người nhìn một cái, sau đó liền không thể rời mắt đi.
Cô bé này cũng quá xinh đẹp rồi đấy hỉ!
Hách Liên Kiều mười phần bình tĩnh quan sát họ, dù thế nào cô cũng sẽ không ăn ít thịt hơn.
Nghe những lời họ nói, Mã Tú Liên còn vui hơn cả khi bản thân mình được khen, hạnh phúc đến mức không thể ngậm miệng lại được.
Thanh niên tri thức họ Lý cũng nhanh chóng nghĩ ra một cái tên: “Đúng là một đứa bé xinh xắn, cứ gọi đứa bé này là Trần Kiều, có thể gọi là Kiều Kiều.”
“Trần Kiều? Kiều Kiều.”
Mã Tú Liên trong miệng đọc đi đọc lại hai lần, càng đọc càng thấy vui tai, thế nên kích động vỗ tay: “Cái tên này hay lắm! Cảm ơn cậu Lý.”
Hách Liên Kiều cũng đồng ý với một “a” nhẹ nhàng, tên của cô vốn là Kiều Kiều nha.
Sau đó, Mã Tú Liên rời khỏi ngưỡng cửa, ôm cháu gái nhỏ chậm rãi trở về.
Nửa đêm vào mùa hè không nóng như ban ngày, những cơn gió thoáng qua cũng sẽ không làm lạnh đến đứa nhỏ.
Khi đang đi, một bóng trắng bất ngờ tông vào chân Mã Tú Liên.
Sức mạnh quá lớn khiến Mã Tú Liên vốn đã quen với việc đồng áng, thân hình dẻo dai bỗng chốc cũng bị tông cho lảo đảo.
Mã Tú Liên nhất thời liền nổi giận, nhấc chân đá bóng trắng ra xa một thước: “Cái thứ gì dám đụng vào bà đây?”
Bà vẫn đang ôm bảo bối ngoan đấy! Ngộ nhỡ khiến đứa nhỏ bị ngã thì phải làm sao?
Trần Hồng Hồng tuổi trẻ mắt tốt, vừa nhìn đã kinh ngạc thốt lên: “Mẹ, là thỏ rừng!”
Vừa nói cô ấy vừa chạy đến xách con thỏ rừng vẫn còn đang choáng váng lên.
Danh sách chương