“Các ngươi cười cái gì?” Người của Phong Thanh Tông không hiểu đang xảy ra chuyện gì.

Khương Trúc cười gian xảo: “Mặc dù lần này là lỗi của chúng ta, nhưng Tô Thiên Tuyết nói đúng lắm, Tu Tiên giới chính là tàn khốc như vậy.”

Lục Tiến nghe xong thì lập tức mở hộp ra.

Bên trong không phải là hạt Xá Lợi, mà là… một đống phân của linh thú không biết tên.

Nghệ Phong Dao cười đến chảy cả nước mắt: “Lén lút đi một vòng lớn như vậy, còn dùng phù ẩn thân, chỉ để cướp một đống phân, ha ha ha ha.”

Người của Phong Thanh Tông lập tức đen mặt.

Tô Thiên Tuyết nắm chặt tay, mặt đầy vẻ không thể tin được: “Các ngươi… sao các ngươi làm sao có thể làm như vậy!”

“Không sao, tiểu sư muội, chúng ta đi thôi.”

Lục Tiến nhịn giận, cố gắng làm như không có chuyện gì vứt chiếc hộp đi, quay người dẫn các đệ tử đi về phía Cửu Chuyển Kim Hoa ở bên kia.

Chỉ là hai mươi tấm phù ẩn thân thôi mà? Phong Thanh Tông của họ cũng không thiếu mấy cái phù lục này.

Lục Tiến tự an ủi mình trong lòng.

Phong Thanh Tông của họ khác với các tông môn khác, cần phải có phong độ.

Nghĩ vậy, hắn ta càng đi càng nhanh, tà áo bay phấp phới, bóng lưng có vẻ phóng khoáng không kiềm chế.

Nhưng rất nhanh hắn ta không cười nổi nữa.

Bởi vì hắn ta đã đ.â.m đầu vào kết giới, hơn nữa do đi quá nhanh nên hắn ta bị bật ngược lại, còn bị ngã sấp mặt nữa.

Tô Thiên Tuyết và các đệ tử khác ngẩn ra, sau đó nhanh chóng chạy tới: “Đại sư huynh, huynh không sao chứ?”

“Phụt ha ha ha ha ha.”

Người của các tông môn khác hoàn toàn không nhịn được.

Mục Trì cố gắng nén cười, nhưng giọng điệu thì không nhịn được có chút chế giễu: “Vừa rồi Lục Tiến nhất định đã nghĩ mình đẹp trai c.h.ế.t đi được.”

Trương Đồng không khách sáo chút nào: “Buồn cười c.h.ế.t ta, không chỉ thế thôi, hắn ta nhất định đã nghĩ chúng ta đều phải sùng bái hắn ta.”

Khương Trúc cười tươi: “Các ngươi không nghĩ chúng ta chỉ có một đống phân đó thôi chứ.”

Nghệ Phong Dao ôm bụng, cười đến chảy cả nước mắt: “Tu Tiên giới thật sự quá tàn khốc, ha ha ha, nhìn xem, người của Phong Thanh Tông bị chúng ta chơi thành bộ dạng gì rồi, ha ha ha.”

Bạch Tử Mục cũng cười, nhưng không phát ra tiếng. Tiêu Trường Phong và Tam Thanh càng kín đáo hơn, chỉ có lông mày hơi nhướng lên.

Nhưng dù vậy, sự chế giễu của những người khác cũng đủ để khiến người của Phong Thanh Tông tức đến đỏ mặt tía tai.

Lục Tiến từ dưới đất bò dậy, giận dữ.

“Các ngươi lừa chúng ta vào kết giới?”

Còn trêu chọc bọn họ.

Đúng là khinh người quá đáng.

Đệ tử của Phong Thanh Tông ai nấy đều trừng mắt nhìn, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

“Sao có thể là chúng ta chứ, chúng ta cũng không ép các ngươi, cũng không nói với các người một câu nào, chẳng phải là các ngươi tự chạy vào sao?”

Mục Trì nói xong rất tự nhiên dựa vào bên cạnh, chuẩn bị dùng khuỷu tay thúc vào Khương Trúc bên cạnh, ra hiệu nàng nhanh chóng biện minh.

Kết quả là Khương Trúc đột nhiên né sang một bên, cho nên Mục Trì theo đà loạng choạng, suýt nữa quỳ xuống trước mặt người của Phong Thanh Tông.

“…”

Lần này đến lượt người của Phong Thanh Tông cười.

Mục Trì đứng vững, nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Khương Trúc!”

Khương Trúc nhìn trái nhìn phải, cuối cùng lặng lẽ nhìn lên trời.

Quan hệ tốt lắm sao mà dám dựa vào.

Phải để hắn biết lòng người hiểm ác.

Mục Trì tức c.h.ế.t đi được, mặc dù cuối cùng cũng không làm gì nàng, chỉ là mắng vài câu, còn bị Khương Trúc mắng lại, tức gần chết.

Một nhóm người bị mắc kẹt trong kết giới cười một lúc cũng đủ rồi, nhìn sắc trời rồi mới bắt đầu làm việc chính.

Bạch Tử Mục là người duy nhất hiểu trận pháp ở đây.

Hắn mò mẫm xung quanh một lúc lâu mới tìm được trận nhãn, dùng linh lực vẽ một vòng tròn cách trận nhãn nửa mét.

Một nhóm người vây quanh nghe hắn giải thích.

“Có hai trận nhãn, một cái ở bên ngoài, một cái ở bên trong. Theo phỏng đoán của ta, hai cái trận nhãn này có thể đồng bộ với nhau. Chỉ cần đẩy trận nhãn bên trong vào vòng tròn này đồng thời đảm bảo trận nhãn bên ngoài cũng nằm trong vòng tròn, là có thể phá trận.”

“Ta có thể đẩy trận nhãn bên trong này. Do không biết khoảng cách giữa trận nhãn ở bên ngoài và vòng tròn ở bên trong liệu có hoàn toàn khớp hay không, nên chúng ta cần có một người ở bên ngoài giúp chúng ta quan sát.”

Vòng tròn này có kích thước gần bằng với tảng đá trận nhãn, cần phải rất chính xác mới được.

Bạch Tử Mục ngẩng đầu hỏi: “Vậy sư huynh của ngươi khi nào thì có thể tìm đến đây?”

Khương Trúc lắc đầu.

Làm sao mà nàng biết được, bí cảnh lớn như vậy, cũng không biết họ rơi vào đâu, hơn nữa thực sự khó tìm, cũng không có bản đồ và định vị.

“Hoặc là hồ ly, tìm hồ ly về cũng được.” Bạch Tử Mục nhớ con cáo đó khá thông minh, chỉ cần nhìn khoảng cách thôi mà, không phải việc khó.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến ngay.

Vừa nói xong thì ở chân trời phía xa xuất hiện một chấm đen, nó đang lao nhanh về phía này.

Nghệ Phong Dao vui mừng, không kìm được mà vẫy tay với nó.

Trương Đồng lập tức đánh vào đầu hắn ta một cú: “Ngươi còn dám vẫy tay?”

Nghệ Phong Dao ngượng ngùng thu tay lại.

Khương Trúc: Mặc dù ngươi đánh là hắn ta, nhưng cảm giác bị thương là ta…

“Mau truyền âm cho nó, đừng để nó cũng chạy vào đây.”

“Đúng rồi, mau truyền âm.”

Hắc hồ ly khó khăn lắm mới tìm về được, đang chuẩn bị lao về phía chủ nhân không đáng tin của mình, trong đầu đột nhiên vang lên tiếng nói.

“Đại Ma Vương, ngươi đừng qua đây, cứ đứng ở đó, bên này có trận pháp.”

Hắc hồ ly tức giận gào lên: “Ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần nữa Đại Ma Vương là thân phận của ta, không phải tên của ta, hiểu không?”

“Hiểu hiểu hiểu, ngươi đi sang bên trái một chút, thấy tảng đá hơi sáng kia không?”

Hắc hồ ly hừ một tiếng, rồi mới bước đi duyên dáng sang bên trái.

“Tảng này?”

Do có một cái cây chắn, trận nhãn nằm ở góc chết, người trong kết giới không nhìn thấy, Bạch Tử Mục chỉ có thể di chuyển nhẹ trận nhãn bên trong.

“Hỏi nó, tảng đá đó có di chuyển không?”

Khương Trúc gật đầu, ngoan ngoãn làm người truyền lời.

“Di chuyển rồi.”

“Bên cạnh có một vòng tròn vẽ bằng linh lực không?”

Hắc hồ ly nhìn xuống đất: “Có.”

Bạch Tử Mục ngồi xổm xuống, một tay ấn xuống đất, một tay nắm trận nhãn, nói: “Vậy là đúng rồi, ta bây giờ bắt đầu di chuyển trận nhãn, khi nào ra khỏi vòng tròn thì nói cho ta biết.”

Khương Trúc truyền đạt y nguyên.

Hắc hồ ly nghiêm túc ngồi canh bên trận nhãn, nhìn nó di chuyển từng chút một vào trong vòng tròn.

Trán Bạch Tử Mục đầy mồ hôi, di chuyển trận nhãn tiêu hao rất nhiều linh lực, để đảm bảo độ chính xác, hắn chỉ dám di chuyển rất chậm.

Qua hơn nửa ngày, chỉ nghe thấy một tiếng “bùm” lớn.

Ma Vương lặng lẽ ngẩng đầu, cẩn thận quan sát mặt trời trên trời, nghiêm túc nói: “Qua giờ Ngọ(1) một khắc(2).”

Trong kết giới, Bạch Tử Mục nghe thấy tiếng nổ lớn thì đã ngơ ngác, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Khương Trúc.

Chỉ nghe nàng lặng lẽ thốt ra vài chữ: “Qua giờ Ngọ một khắc.”

Bạch Tử Mục: “?”

Khương Trúc phản ứng lại: “?”

Những người khác: “?”

Ma vương bước đi rất kiêu ngạo, nó duyên dáng đi đến trước kết giới.

“Thế nào, chuẩn không? Bổn vương đã chính xác đến từng khắc, đúng là quá giỏi.”

________________________________________________________________

(1) Giờ Ngọ: Tương ứng với khoảng thời gian từ 11 giờ tới 13 giờ trong 24 giờ mỗi ngày.

(2) Một khắc: 15 phút

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện